Dương Lăng vừa đi về phòng ngủ vừa hỏi. Y mới uống vài chén rượu, khuôn mặt anh tuấn đã ngà ngà say.
- Dạ, có ghé! Thiếp nghe lão quản gia kể rằng còn chưa vào cửa thì đại ca đã gặp Dương thiên hộ đứng đón. Hai người đứng dưới cửa hiên hàn huyên một hồi, rốt cuộc khi vào trong nhà thì huynh ấy chỉ nói là đến thăm thiếp, còn khi thiếp hỏi đến tình hình của tướng công thì huynh ấy lại thoái thác không biết gì.
Nói xong nàng buông giọng u uẩn:
- Thật ra... càng như vậy, thiếp càng lo hơn. Thiếp biết bọn họ đều giấu thiếp như thế thì nhất định tướng công đã gặp phải chuyện lớn gì đó ở phương nam. Lúc đó thiếp thật chỉ muốn đi tìm chàng. Nhưng nếu Ấu Nương thật sự đi tìm chàng thì nhất định sẽ chỉ làm rối chân chàng thêm. Ngày thường trong nhà thiếp vẫn phải vờ như không có việc gì, vì nếu thiếp mà hoảng hốt thì gia nhân sẽ càng bồn chồn không yên hơn.
Dương Lăng nghe vậy thì dừng chân, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Chiếc đèn lồng đỏ treo dưới hiên không ngừng đong đưa trong cơn gió thu hiu quạnh. Ánh sáng chợt mờ chợt tỏ khiến cho khuôn mặt xinh xắn thanh khiết của Ấu Nương như được phủ một quầng sáng mê ly.
Dương Lăng nhẹ nhàng ôm tấm thân mềm mại của nàng vào lòng, hít mùi hương nhàn nhạt trên người nàng rồi êm giọng bảo:
- Ấu Nương của ta đã lớn rồi.
Mỹ nhân trong lòng, tay thon trong tay, bốn mắt nhìn nhau. Nhìn thấy tình ý dịu dàng trong mắt Ấu Nương, trong phút chốc Dương Lăng chỉ mong thời gian và cảm giác như vậy sẽ kéo dài mãi mãi. Thật lâu sau, y mới mỉm cười nói khẽ:
- Có điều... là tâm tư của nàng đã lớn, chứ thân thể của Ấu Nương vẫn là một tiểu cô nương đang dậy thì, khiến tướng công vừa thấy thì đã không nhịn được mà muốn nuốt chửng nàng.
Hàn Ấu Nương bị ánh mắt của tướng công làm cho con tim tan chảy, hồn phách phiêu du không biết đang ở nơi nào, chợt nghe y trêu đùa, sắc mặt bèn ửng đỏ. Nàng thoáng cụp mắt, thỏ thẻ:
- Vậy thì tướng công cứ nuốt đi, Ấu Nương chỉ mong sao có thể chui vào trong bụng chàng, để lúc nào cũng có thể ở cạnh tướng công.
Dương Lăng cười gian:
- Vậy thì hơi khó à! Nếu nàng "nuốt" tướng công vào trong bụng thì còn miễn cưỡng có thể được.
Nghe vậy lập tức mặt Hàn Ấu Nương nóng rần, nàng ôm mặt quẫy vai vùng vằng quở trách:
- Tướng công lại nói năng bậy bạ rồi.
Dương Lăng cười hềnh hệch:
- Nói năng bậy bạ hả? Hình như Ấu Nương của ta thích nhất là nghe tướng công nói năng bậy bạ à nha.
Một cơn gió thu lướt nhẹ qua, mang theo cái cảm giác se lạnh. Thấy Ấu Nương ăn mặc hơi phong phanh, Dương Lăng bèn dắt tay nàng bảo:
- Đi, chúng mình về phòng!
Sau khi đóng cửa phòng, Ấu Nương đi vào gian trong thắp đèn rồi bước ra sau bức bình phong cởi bỏ áo ngoài. Nhìn bóng người yểu điệu phản chiếu từ trên bức bình phong, Dương Lăng bỗng sực nhớ ra một chuyện, vội nói:
- Đợi ta một chút, ta đi lấy cái này.
Rồi không đợi Ấu Nương trả lời, y vội vàng chạy ra ngoài phòng, một hồi sau mới quay trở lại. Tấm màn lụa trắng thêu vân hoa nổi trên giường đã được hạ xuống nhưng chưa khép lại, Hàn Ấu Nương đang ngồi trên giường, chỉ mặc quần lụa ống đỏ, áo chẽn xanh nhạt, đang mở cặp mắt to đen láy tò mò nhìn y.
Mái tóc của nàng đã được buông rũ xuống, làm cho khuôn mặt vốn đã xinh xắn của nàng càng tăng thêm mấy phần dịu dàng. Chiếc áo chẽn màu xanh nhạt đã cởi hai nút, chính giữa là một khe rãnh mê người được tạo nên bởi làn da trắng mịn, hai bên lộ ra chiếc yếm màu hồng nhạt. Tiểu giai nhân đẹp đến mê người, khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch.
Thấy tướng công đi vào tay không, nàng buột miệng hỏi:
- Tướng công đi lấy đồ gì vậy?
Dương Lăng cười khà khà, rồi vội vàng vừa cởi bỏ áo dài vừa đi đến giường, nói:
- Nàng dịch vào trong một chút đi, tướng công đeo cho nàng.
Hàn Ấu Nương vừa chống tay nhích vào trong vừa tò mò hỏi:
- Đeo gì vậy?
Dương Lăng vừa kéo bàn chân thon thả của Ấu Nương, nàng đã bị nhột mà rút lại, sau đó lại ngoan ngoãn đưa chân ra, có điều vì sợ nhột nên ngón chân nàng quặp lại một cách thật đáng yêu.
Dương Lăng lấy từ trong ngực ra một cặp lắc chân bằng bạc. Cặp lắc bằng bạc ròng này được chế tác tinh xảo vô cùng, trên mỗi sợi lắc được buộc ba chiếc chuông bạc, lúc được lấy ra, chúng phát thành tiếng leng keng rất vui tai.
Tuy loại bạc ròng này rất chất lượng nhưng rõ ràng không thể sánh bằng những món châu báu mà y đã tặng cho Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai. Hàn Ấu Nương là bà lớn nhà họ Dương, có thể tuỳ ý sử dụng tất cả số châu báu đó nên đương nhiên không vì vậy mà nàng cho rằng trượng phu không yêu thương mình. Nhưng suy cho cùng nàng mới chỉ mười sáu tuổi, không được tự tay tướng công tặng vật trang sức cũng khiến trong lòng nàng không khỏi có cảm giác mất mát.
Lúc này nhìn thấy cặp lắc chân xinh đẹp, trong mắt nàng không khỏi ánh lên nét vui mừng. Nàng nhoẻn miệng cười, ngoan ngoãn duỗi thẳng chân để Dương Lăng dịu dàng giúp nàng buộc chúng bên trên cặp mắt cá chân thanh tú.
Khi đưa chân lên đu đưa nhè nhẹ, một loạt những tiếng kêu leng keng vui tai vang lên, Hàn Ấu Nương không khỏi vui sướng mỉm cười. Dương Lăng cười lớn hỏi:
- Có những người con gái khi đeo trang sức tinh mỹ vào sẽ khiến họ đẹp hơn; nhưng cũng có những cô gái, bản thân đã là một viên minh châu, một viên ngọc đẹp, không đeo trang sức thì càng toát ra được vẻ đẹp của họ. Tướng công cũng đã hao phí rất nhiều công sức mới tìm được cặp lắc chân trắng thuần này, miễn cưỡng xứng được với Ấu Nương của ta.
Có lẽ một bồ kim cương hột xoàn cũng không thể làm Ấu Nương vui sướng bằng lời khen ngợi của Dương Lăng. Nàng tự biết dung mạo không bằng Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai, song lại không biết đẹp và xinh là hai khái niệm khác nhau. Vẻ xinh xắn lúc giận cũng như khi vui đó của nàng mới khiến người ta yêu thích tự đáy lòng. Dương Lăng nói như vậy khiến nàng vui tới nở ruột nở gan, thật sự nguyện vì tướng công chết trăm lần cũng không hối hận.
Nhìn cặp mắt long lanh của nàng, Dương Lăng lại cố ý thở dài, nói tiếp:
- Chỉ tiếc là món trang sức này kém hơn nhiều so với của bọn Ngọc Nhi.
Hàn Ấu Nương mỉm cười ngọt ngào, lắc đầu thỏ thẻ:
- Ấu Nương thích lắm, chỉ cần là đồ vật do tướng công tặng là Ấu Nương thích rồi. Tất cả những thứ mà tướng công tự tay tặng cho Ấu Nương, Ấu Nương đều nâng niu chúng hết.
Dương Lăng biết viên trân châu nhỏ bé mà y tặng nàng ở trấn Kê Minh ngày đó giờ đây thật sự không đáng là gì nhưng Ấu Nương vẫn luôn luôn quý nó như châu như báu.
Y cảm động ôm lấy Ấu Nương, hôn nhẹ lên đôi môi ngọt ngào của nàng, nằm duỗi người ra, thở dài một hơi rồi nói:
- Nàng thích thì tốt rồi. Đi đường vất vả, thật sự ta đã mệt rồi. Ừm... thôi mau đi ngủ đi.
- Ớ?
Hàn Ấu Nương tròn xoe đôi mắt đen láy động lòng người, kinh ngạc nhìn Dương Lăng đang khép hờ mắt, một hồi sau mới lắp bắp cất tiếng:
- Tướng công... muốn... muốn ngủ rồi à?
Dương Lăng nhắm mắt ừ một tiếng, rồi ậm ờ:
- Mới uống rượu xong, mệt rồi, mau ngủ đi thôi!
- ... Ờ...!
Khuôn mặt xinh xắn không biết giấu giếm của Hàn Ấu Nương tràn ngập vẻ thất vọng, nàng đáp một tiếng yếu ớt. Phụ nữ không được leo ngang qua người đàn ông. Dương Lăng đã nằm xuống nên nàng đành bò đến góc giường, định chùi mình ra ngoài thổi nến.
Dương Lăng đang nhịn cười nhìn chiếc quần ống trắng hồng ôm lấy bờ mông tròn lẳng vểnh cao của nàng bò đến mép giường, y chợt ngồi bật dậy, vừa cười ha hả vừa ôm chầm lấy eo nàng kéo ngã vào trong lòng mình.
Hàn Ấu Nương giật nảy mình, đến khi bờ mông cảm nhận được sự "biến hoá" ở phần thân dưới của Dương Lăng, nàng mới sực hiểu mình đã bị tướng công đùa bỡn, bèn xấu hổ vùng vằng:
- Tướng công lại trêu người ta.
Dương Lăng nút nhẹ vành tai mịn màng của nàng, ậm ờ cười khẽ, tay y mò vào trong quần nàng, vuốt ve cặp mông trơn nhẵn mềm mại của nàng. Hàn Ấu Nương kêu ríu lên một tiếng. Nàng không dám đẩy tay tướng công ra, chỉ đưa hai tay lên bụm mặt, thẹn thùng run giọng cầu khẩn:
- Tướng công, để người ta... để người ta thổi nến đã có được không?
Dương Lăng lột phăng tấm áo chẽn của nàng. Một chiếc yếm đỏ tươi hiện ra, hai nụ hoa ưu mỹ nhú lên ở trước ngực, chiếc yếm tơ Hồ mỏng tang không che được cặp tuyết lê cao vút thấp thoáng đằng sau đó.
Dưới động tác của Dương Lăng, bộ ngực căng tròn của Ấu Nương đã hoàn toàn lộ ra. Nàng cuống quít lấy tay che lại, nhưng lập tức liền bị Dương Lăng ôm lấy eo, kéo tuột cả chiếc quần lót, sau đó mới vỗ bờ mông nhẵn bóng của nàng cái bộp và cười hềnh hệch bảo:
- Vợ ngoan à! Nàng đi thổi nến đi.
- Á?!
Cả người loã lồ, Hàn Ấu Nương vừa thẹn vừa sợ, nàng nài nỉ:
- Tướng công, tha cho người ta đi mà!
Bị tấm thân phơi phới thanh xuân của nàng khêu gợi lửa dục trong lòng, Dương Lăng thật sự không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Y cười hề hề, buông Hàn Ấu Nương ra rồi nhảy xuống đất, thoải mái cởi hết áo quần. Hàn Ấu Nương đỏ bừng mặt, không kiềm được mà ngượng ngùng quay đầu đi.
Thổi tắt nến xong, Dương Lăng liền nhảy tót lên giường. Trong bóng tối, Hàn Ấu Nương e thẹn nép vào lòng y, song lại bị bàn tay Dương Lăng nắn bóp bộ ngực vun cao một hồi. Sau đó nàng cảm thấy vai bỗng trĩu xuống, là bị y ấn xuống, rồi nghe y cất tiếng cười khùng khục:
- Nếu nàng đã không chịu thổi cây nến đó, vậy thì "thổi" cây này đi.
- Ừm... ờ...
Trong phút chốc, trong bóng đêm mịt mờ lại hiện ra một cảnh xuân sắc vô biên...
Không biết bao lâu sau, những chiếc chuông bạc bỗng vang lên tiếng kêu rộn ràng. Trên chiếc giường gấm, hai quầng sáng êm dịu rọi lên đôi chân thon thon đang hối hả đong đưa trên không trung và khuôn mặt anh tuấn đang lấm tấm mồ hôi đang lấp ló giữa cặp đùi trắng mịn ấy.
Bỗng tiếng kêu sửng sốt của Hàn Ấu Nương cất lên:
- Ớ... tướng... tướng công! Chiếc lắc này... có thể phát... phát sáng kìa...
- Ha ha! Lắp bên trong sáu chiếc chuông bạc đều là những viên dạ minh châu giá trị liên thành cả, bảo bối nói xem nó có sáng không?
- A! Cẩn thận kẻo đụng hư chúng, tướng công... để người ta tháo ra đi.
- Ừ... ừ... đợi nàng "nuốt" ta vào trong bụng rồi hẵng nói...
Lại một lúc lâu sau, đôi uyên ương triền miên nằm dựa vào nhau trên giường, trên người đắp một chiếc chăn bông mềm láng. Bàn chân Dương Lăng lần tìm đến bàn chân Ấu Nương, ngón chân y cọ vào khiến nàng nhột phải tránh đi. Tiếng chuông lại kêu lên khe khẽ.
Cuối cùng, bàn chân y bạo lực quấn chặt lấy bàn chân nhỏ bé của Ấu Nương, quầng sáng ngoài cửa rọi vào khiến đôi bàn chân quấn chặt vào nhau của bọn họ hiện ra trong sắc đêm. Lúc này Dương Lăng mới nở nụ cười thoả mãn.
Ấu Nương nằm sấp trong lòng Dương Lăng, lười nhác thủ thỉ:
- Tướng công! Chàng đi Kim Lăng có gặp được Liên Nhi tỷ tỷ không?
- ... Ừm... có gặp.
- Tỷ ấy vẫn khoẻ chứ?
- Ừm, vẫn khoẻ. Hiện đang ở tại nhà bá phụ của nàng ấy.
- Than ôi! Liên Nhi tỷ tỷ còn phải đợi hai năm nữa mới có thể vào nhà họ Dương chúng ta. Tỷ ấy sống một mình tại nhà người khác ở nơi xa, tuy là thân thích, nhưng cuộc sống nhất định cũng sẽ không thoải mái.
- Chậc! Phong tục mà, còn cách nào đây? Ta cũng đã nghĩ đến việc này, cho nên trước lúc ra đi đã đưa cho bá phụ nàng ấy ba ngàn lạng bạc, để ông ta chiếu cố nàng cho thật tốt. À phải rồi, nàng ấy đặc biệt tự... tự tay... làm bánh mật cho nàng, cũng không biết là đã cất trong cái rương nào nữa. Để ngày mai ta bảo Văn Tâm tìm để nàng hấp ăn thử.
- Dạ! Tướng công... kể cho thiếp nghe một chút về chuyện chàng đi phương nam được không? Thiếp chỉ nghe nói phong phanh, đều là do gia nhân nghe ở bên ngoài về kể lại thôi.
Rồi nàng cất tiếng cười khúc khích, nói tiếp:
- Dân chúng thổi phồng rằng tướng công là cao đồ của Trương thiên sư ở Long Hổ sơn, bảo tướng công làm phép gọi sóng lớn dìm chết hơn vạn tên giặc Oa, còn nói tướng công trúng phải gian kế của kẻ ác bị lửa to liên tục thiêu đốt nhưng lại không bị thương tổn gì. Tướng công có đúng là thần dũng như vậy không?
Dương Lăng cười hềnh hệch:
- Sao đây? Không tin tướng công lợi hại như vậy à?
- Cái đó... phải nghe rồi mới biết, tướng công kể cho thiếp nghe đi.
Dương Lăng cười xấu xa:
- Nghe không thì sao có thể biết được? Phải làm mới biết. Hôm nay chúng ta cả đêm không ngủ, tướng công cũng nhất định phải cho nàng biết tướng công có thần dũng hay không...
Đoạn y nâng gáy nàng lên. Trong nụ hôn triền miên, người y lại từ từ phủ lên tấm thân mềm mại của nàng.
Hơi thở gấp và tiếng rên rỉ mê người hoà cùng tiếng chuông reo vui tai lại cất lên trong ân ái:
- Á... người ta xin tha đó... tướng công thần dũng... thần... thần dũng lắm... tha cho Ấu Nương đi mà...
*****
Nửa tháng trôi qua, tình hình rối loạn trong triều đình đã dần dần lắng lại.
Nghe đâu trong đêm Nội xưởng tiến công Đông xưởng, Phạm Đình và mấy đại đáng đầu của Đông xưởng vì phản kháng nên đã bị giết trong hỗn chiến, kết thúc hết mọi thứ.
Vương Nhạc và bốn đại thủ lĩnh của ty Lễ Giám thì bị đày đi Hiếu lăng(1) ở Nam Kinh trồng rau, dọc đường gặp phải "giặc cướp". Ngoại trừ Đới Nghĩa và lão Vương Nhạc ôm đầu chạy trối chết thoát được, ba người còn lại đều bị bọn giặc cướp giết sạch.
Khi Dương Lăng nghe Cốc Đại Dụng đến nhà thăm viếng rồi kể những chuyện này thì không khỏi thở dài. Đương nhiên y sớm biết sẽ có kết cuộc như thế. Vì số thân tín mà những năm gần đây đám người Trương Thọ đã bồi dưỡng phân bố khắp nơi không phải là ít, nếu để bọn họ yên ổn sống ở Nam Kinh, ai biết bọn họ sẽ lại gây ra âm mưu gì? Cho nên y đành lòng đồng ý với kế hoạch của Lưu Cẩn.
Có điều Vương Nhạc là một lão già đã hơn bảy mươi tuổi, thường ngày lại không có tâm tư gì, Dương Lăng biết lão đã không có sức phản công, không nỡ để lão chết bất đắc kỳ tử, cho nên đã khéo léo biểu đạt ý định của mình với Lưu Cẩn. Nay xem ra lão cũng còn nghe lời mình.
Lúc này Đới Nghĩa đã không còn có thể ở lại trong kinh, Dương Lăng đã đáp ứng để lão ta tạm lánh đi một khoảng thời gian, đợi trời yên biển lặng rồi sẽ bổ nhiệm lão làm thái giám trấn thủ. Chức quan này không to bằng khi trước, song lợi ích thực tế lại hơn xa trước kia. Đới Nghĩa đương nhiên vui vẻ nghe theo.
Thấy Dương Lăng nghe mà chỉ gật đầu, không hề có biểu hiện gì khác, Cốc Đại Dụng bèn nói tiếp:
- Sau khi Lưu công công nghe xong ý định của đại nhân, đã ra mặt tiến cử với Hoàng thượng. Hôm nay lúc tảo triều Hoàng thượng đã bổ nhiệm Tiêu Phương làm đại học sĩ của Văn Uyên các, nhập các xử lý công việc. Còn người cử vào vị trí đại học sĩ khác vẫn chưa quyết định, Lý Đông Dương đã tiến cử học sĩ Dương Đình Hoà của phủ Chiêm Sĩ. Hoàng thượng cũng rất có hảo cảm với ông ta, vốn có ý chấp thuận, có điều vị Thị giảng học sĩ này lại không phải là người chúng ta, Lưu công công sợ sau này ông ta sẽ đối nghịch với chúng ta cho nên hiện giờ đang tìm cách trì hoãn. Không biết đại nhân có người nào khác thích hợp hơn không?
"Dương Đình Hoà?" Dương Lăng nhớ lại lúc hai người trò chuyện trong phủ, khi đó hai người rất ăn ý, người này lại là một nhân vật thực tế, không thích ba hoa. Có điều quả thật hiện tại cũng không biết ông ta sẽ phản đối hay ủng hộ kế hoạch của mình. Bây giờ mình đang tuyên bố trọng thương nằm nhà, mọi việc đều do Bát Hổ ra mặt, cho nên cũng không tiện đi thăm dò ý tứ của ông. Vị trí này để trống thêm một tháng nữa chắc cũng sẽ không sao.
Nghĩ đến đây, y gật đầu bảo:
- Lưu công công cẩn thận như vậy là đúng, tạm thời cứ để ông ấy trì hoãn đã, chúng ta quan sát thêm rồi tính. Chứ đừng đưa phải oan gia lên đài cao để rồi tự mình chuốc lấy phiền phức.
Cốc Đại Dụng hăm hở:
- Đại nhân nói đúng đấy, ta cũng nghĩ như vậy.
Dương Lăng lại hỏi:
- Tiền Ninh vẫn chưa đi Kim Lăng nhậm chức sao?
Cốc Đại Dụng đáp:
- Chưa! Sau khi Trương Tú bãi quan hồi hương, Mâu đại nhân được thăng làm Đề đốc chỉ huy sứ. Khoảng thời gian này Mâu đại nhân đang bận bịu thanh lý Cẩm Y Vệ cho nên Tiền Ninh vẫn tạm thời tọa trấn Bắc trấn phủ ty, chưa có thời gian bàn giao công tác với Thiệu Tiết Vũ.
Dương Lăng khẽ mỉm cười. Tiền Ninh tuy tham lam tàn bạo, nhưng trước giờ luôn đối xử tốt với mình, có hắn làm Trấn phủ sứ Nam trấn phủ ty, mình sẽ được hỗ trợ rất lớn. Nam trấn phủ ty nắm quyền điều hành và sử dụng thợ thuyền trong quân đội, một khi triều đình đồng ý dỡ bỏ lệnh cấm thông thương, có hắn ngồi đó, về phương diện đóng thuyền mình sẽ không cần phải hao tổn tâm trí nữa.
Thấy y nở nụ cười, Cốc Đại Dụng chợt nhớ đến một chuyện vui khác, không nhịn được bèn kể:
- Đúng rồi! Đám người Cấp sự trung Đới Tiễn của Nam Kinh khoa đạo và Giám sát ngự sử Bạc Ngạn Huy của Tứ Xuyên đạo không thức thời, không ngờ bọn chúng còn liên danh dâng sớ xin Hoàng thượng giữ lại hai người Lưu, Tạ. Đáng ghét chính là trong sớ bọn chúng còn mắng chửi chúng ta là gian nịnh. Thật có lý nào như vậy! Thân làm nô tài, chúng ta có hầu Hoàng thượng ra ngoài du ngoạn vui chơi thì cũng chỉ là bổn phận, đã từng làm chuyện xấu xa gì đâu?
Dương Lăng cả kinh, máy động hỏi:
- Triều thần và quan lớn địa phương đã bắt đầu lên tiếng ủng hộ Lưu, Tạ rồi à? Bọn họ đã phát động được bao nhiêu người rồi?
Cốc Đại Dụng khinh thường:
- Quan lớn gì chứ? Phần lớn là đám ngôn quan ngồi mát ăn bát vàng thôi. À... để ta nhớ xem, Cấp sự trung Lữ Xung và Lưu Du của Lục Khoa, Thượng thư bộ Binh Lâm Hãn ở Nam Kinh, Cấp sự trung Đới Tiễn của Lục Khoa, còn có đám người Hữu đô ngự sử Dương Nhất Thanh và Ngự sử Bạc Ngạn Huy của Thập Tam đạo vừa mới hồi kinh nữa.
Cốc Đại Dùng vừa nói đến đây, sắc mặt liền dần xanh tím lại, hằn học:
- Đáng giận nhất là bọn Đới Tiễn và Tưởng Khâm. Bọn chúng nói chúng ta già lão vô dụng giống như con bò con ngựa bị thiến, không thể kham việc triều chính. Hai cái tên... hai cái tên súc sinh đáng chết đó!
Dương Lăng nhìn lão ấn mạnh tay lên bàn, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, trong mắt bừng bừng lửa giận, cũng cảm thấy hai vị ngự sử nọ có phần cay độc quá. Phẩm đức của một người tốt hay xấu, tài học như thế nào, thì liên quan gì đến việc người ta có phải là thái giám hay không kia chứ?
Nếu đàn ông thân thể tráng kiện bị người ta nói là vô dụng, cùng lắm thì sẽ lao vào đánh nhau. Còn lấy nỗi đau thầm kín của người ta đưa vào trong tấu chương để mà mỉa mai chỉ trích, trào phúng khuyết tật trên thân thể kẻ khác, đó là hành vi của kẻ đọc sách thánh hiền đấy ư?
Không biết phải nên khuyên nhủ thế nào, Dương Lăng đành nói qua loa:
- Những kẻ đó tay ôm sách thánh hiền, có bao giờ nhìn ai vừa mắt ngoài những kẻ đọc sách khác? Huống chi là đa phần đám văn nhân đều là những kẻ ngu xuẩn cho rằng nóng nảy, tự cao mới là có khí khái văn nhân! Cốc công công không cần phải quá so đo với bọn chúng. Thế Hoàng thượng đã xử trí những người đó như thế nào?
Cốc Đại Dụng thở một hơi dài, cầm chén trà nốc đánh ực rồi đáp:
- Ta lười chả thèm so đo với cái đám đọc sách ngu đần đó, nhưng bọn chúng nhục mạ chúng ta như vậy, há có thể dễ dàng bỏ qua? Lưu công công đã xin thánh chỉ toàn quyền xử trí tội vô cớ hãm hại của bọn chúng rồi. Kẻ nào chửi hăng thì bắt lại trị tội, kẻ nào chửi nhẹ thì giáng chức bãi quan. Còn cái tên Đô thiêm sự Lữ Xung đó trước đây là bạn cũ của Lưu công công, cho nên Lưu công công mới tha cho lão, nào ngờ lão ta lại dâng sớ trực tiếp hặc tội Lưu công công, nên giờ cũng đã bị tống vào đại lao rồi. Nhưng mà không hề đánh lão ta, cứ giam lão như vậy, cho đến khi nào cái lão già cứng đầu đó chịu phục rồi thì thôi.
Dương Lăng thấy mặt lão tím tái như thể chưa nuốt trôi hết cái cảm giác bị ức hiếp và lăng nhục nọ, thì trong lòng không khỏi máy động: những vị hoạn quan này có khuyết tật, tự cảm thấy thấp hơn người ta một cái đầu, cho nên khi có cơ hội thì sẽ vơ vét tiền tài quyền lực. Người thường làm như vậy là để hưởng thụ, còn bọn họ thì có tám phần là để được kẻ khác tôn trọng.
Nếu như mình lợi dụng tốt sự tự ti này, nói không chừng có thể xúi giục bọn họ làm một hồi đại sự, mượn tiếng lưu danh sử sách để cám dỗ lòng háo danh còn cao hơn cả đám người văn nhân kia của bọn họ, cộng thêm mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và bọn họ...
Dương Lăng trầm ngâm hồi lâu không nói. Tỉnh táo lại, Cốc Đại Dụng thấy y nhíu mày trầm tư, tưởng rằng y đang lo bá quan sẽ lại gây ra sóng to gió lớn, liền an ủi:
- Đại nhân không cần lo lắng! Ngoại trừ hai mươi mốt tên đó, những quan viên khác dẫu trong lòng có bất mãn cũng đều ẩn nhẫn cả. Lục Bộ Cửu Khanh không biết đang có suy tính gì, mà ta cũng chưa thấy có ai ra mặt.
Dương Lăng mỉm cười nặng nề, lẩm bẩm: "Hai mươi mốt người... hai mươi mốt người..." Chợt y nhớ tới việc đánh cược giữa mình và Thành Khởi Vận, thế là nhất thời cảm khái không thôi.
Đoạn y khẽ thở dài rồi ngẩng đầu nói với Cốc Đại Dụng:
- Các vị công công mới vừa nhận những chức vị quan trọng, sự tình cần xử lý thật nhiều, những ngày qua chúng ta luôn vội vã chạy đôn chạy đáo nên vẫn chưa có dịp hàn huyên tâm sự. Như vậy đi, ngày mai Cốc công công thay mặt bản quan mời mấy vị lão hữu đến nhà, do ta làm chủ, chúng ta tề tựu uống rượu một phen. Thế nào?
Lúc bọn họ còn là những tên nô tài hết sức bình thường, Dương Lăng đã đối xử bình đẳng với bọn họ, không hề có lời nói và cử chỉ bất kính nào, cũng không hề có dáng vẻ gì là khinh thị. Có thể nói cho dù không có mối quan hệ thiệt - hơn trên quan trường thì tám người này cũng vẫn cảm thấy hết sức thân thiết với Dương Lăng.
Nay Dương Lăng và bọn họ có mối quan hệ lợi ích gắn liền với nhau rất chặt chẽ, ít nhất thì hiện tại có thể nói là vững bền như thép, có phước cùng chia, có nạn cùng chịu. Bản thân Bát Hổ tài học không đủ, ở ngoại đình lại chỉ có được một minh hữu (bạn tốt) như y, cho nên đều thầm nghe theo ý của y mà làm.
Vừa nghe Dương Lăng nói vậy, Cốc Đại Dùng liền hớn hở đáp:
- Được! Ta mới tiếp quản Đông xưởng được mấy ngày, phải lo thu nạp nhân mã, thanh lý thân tín của Phạm Đình, bận tối mày tối mặt, đến nay mới có thời gian rảnh rỗi. Mấy hôm trước triều chính bị đình đốn hết mấy ngày nên bây giờ tấu chương dồn ứ nhiều lắm, toàn bộ đều dựa vào một mình Lý đại học sĩ chèo chống, cả Hoàng thượng mấy ngày nay cũng không được thanh nhàn. Mấy người bọn ta không cần phải thường xuyên hầu hạ bên cạnh nữa, cho nên ngày mai mọi người sẽ đến phủ đại nhân tề tựu.
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Không! Không không! Là ban đêm. Đêm mai đến đi, ngoài tám vị công công, bản quan muốn mời thêm cả Tiêu đại học sĩ, Mâu đề đốc và Tiền trấn phủ nữa. Chúng ta cùng uống rượu chung vui, đồng thời... bản quan còn có một việc quan trọng muốn thương nghị trực tiếp cùng các vị!