Hoàng cung Malacca lúc này đã trở thành địa bàn của người Phật Lang Cơ.
Hôm nay là yến hội chính thức, theo phong cách Châu Âu, bởi vậy phần lớn đều do người châu Âu tự mình chế biến, họ thường dùng đồ đồng trong khi vương thất Malacca thường dùng đồ vàng bạc và đồ xứ Trung Quốc.
Món chính của người Âu châu đương nhiên là bánh mì được chế tác từ lúa
mạch thượng đẳng, sản lượng rất thấp, chỉ có quý tộc, kẻ giàu có và giáo hội mới có đặc quyền hưởng dụng, họ cho vào trong bột mì sữa và lên men sau đó chế tác thành loại bánh mì vô cùng tinh xảo mỹ vị, xưng là bánh
hoàng hậu, hiện tại bữa tiệc tối đã được bày trên bàn tiệc dài.
Khuyển Dưỡng Chính ngồi phía cuối bàn, cầm một miếng bánh mì đen nhăn
mặt nhìn lại ném xuống đĩa, quay sang Tiểu Dã Canh Điền bất mãn lầm bầm: - Cái yến hội nực cười này, coi cái đĩa vàng này, ta có thể lập tức
dùng để đập vỡ đầu người được đó.
Tiểu Dã Canh Điền nghiêng người qua, thấp giọng nói: - Đừng oán hận nữa, ở dưới mái hiên còn không phải cúi đầu? Chúng ta cần bọn họ để sinh
tồn, nghe nói đám người bản thổ ở lại Đại Minh đều bị truy sát, trốn vào trong núi ăn rau dại nước lã, trướng bụng mà chết, ta ở đây ít nhất còn có cơm ăn rượu uống.
Gã nói xong quay ra nhấp một ngụm whisky:
- Sao không dùng rượu ngon bản địa? Uống cái thứ như dấm chua này.
- Ấy ấy, ông ta muốn lên tiếng. Võ sĩ tóc búi Trư Trảo Anh Tuấn vội vàng nói.
Quả nhiên, Ngải Trạch Cách đứng dậy, nho nhã lịch sử hạ thấp người mỉm
cười nói: - Các vị khách quý, rất hoan nghênh các ngài tới tham gia
thịnh yến hôm nay.
Ông ta mặc một bộ quần áo nịt làm từ tơ lụa phương đông, choàng lên bộ
cánh dệt trân châu, lấp lánh trong ánh sáng nến, làm cả người ông ta tỏa ra một khí độ cao quý.
- Các vị khách quý! Ngải Trạch Cách mỉm cười hướng tới mọi người vuốt
cằm nói: - Thịnh yến đêm nay, mọi chư vị tận tình thưởng ngoạn, không
cần cố kỵ. Đồng thời ta cũng có một việc cần lấy ý kiến của các vị.
Ông ta nhìn quanh một lượt các vị khách trên bàn tiệc.
Một nhóm người quả là 'đa dạng'. Có ông ta thống lĩnh hạm đội Bồ Đào
Nha, có bộ hạ của ông ta là thuyền trưởng hải tặc Tây Ba Nha Bội Đức La, có võ sĩ phương Đông là Cung Bản Hạo, có các tù trưởng bản địa đầu nhập đội quân của ông, lại một đội thủ lĩnh các nhóm đánh thuê chiêu mộ trên đường tới đây, thế lực phe phái hết sức phức tạp, nhân chủng đến trang
phục mỗi nơi cũng khác nhau.
Thức ăn dần được nhóm nô bộc của hoàng cung Malacca mang lên, đương
nhiên mỹ thực vẫn là dành cho nhóm thủ lĩnh. Thức ăn ngoài cá và rau
dưa, chính là món làm từ thịt lợn là chính.
Người châu Âu trung cổ không giống người châu Âu hiện đại phản cảm với
thức ăn làm từ nội tạng đông vật, thực tế là bọn họ không bỏ qua bất gì
thứ gì có thể ăn được, từ dạ con đến bóng lợn. Bất quá mặc kệ là đồ uống hay bánh mì đều nhuộm mầu. Thoạt nhìn miếng thịt đỏ sậm béo ngậy đã
muốn chảy nước miếng.
Do thói quen ẩm thực bất đồng, có người dùng dao nĩa, người dùng đũa, kẻ trực tiếp dùng tay, làm yến tiệc cung đình này nhìn có chút quái dị.
Ngải Trạch Cách nhấp một ngụm rượu nho trắng bran-di, cười dài rồi cầm
khăn ăn lau miệng nói: - Chư vị, hôm nay mời các vị tới đây, ngoài mời
dùng tiệc, chính là muốn thảo luận về đường đi tới của chúng ta. Ta có
dừng chân ở Malacca hay không? sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của mỗi người.
Lời này làm cho tất cả thủ lĩnh các phe phái đồng thời chú ý. Mọi người đều dừng lại ngưng thần nghe ông ta nói tiếp.
- Nói thật, ta không ngờ quân đội Đại Minh thiện chiến như vậy, theo tin tức của thuyền trưởng Bội Đức La được biết chúng ta đã quá xem nhẹ
chiến lực của Thủy Sư Minh quân, không không, không phải là xem nhẹ mà
là hoàn toàn phỏng đoán sai. Hiện tại, Minh quân đã nắm trong tay Đông
hải, rất nhanh hướng tới đây, theo tin tức do thám ở biên giới của Cung
Bản Hạo tiên sinh, Minh quân có dấu hiệu muốn điều động quân.
Ông ta nhún vai nói: - Như vậy vấn đề sắp tới, chúng ta chiến hay lui
hay... Nghĩ biện pháp cùng Đại Minh chủ hòa? Thỉnh các vị cùng thảo
luận.
Yến phòng nhất thời xôn xao, các phe bắt đầu châu đầu ghé tai. Ngải
Trạch Cách đứng lặng lẽ quan sát phản ứng của mọi người. Sau đó nhìn
Tổng giám mục Lạp Mã Lí Áo.
Quân đội của ông không phải hải tặc, mà là quân đội chính quy của hải
quân Bồ Đào Nha, thuộc quân đội của 'Chiến thần Bồ Đào Nha' Tổng đốc
Albuquerque. Vị tổng đốc đại nhân này có tham vọng và năng lực cực đại
của kẻ bá chủ, đang nắm giữ trong tay Ấn Độ Dương, dã tâm muốn thâu tóm
toàn bộ Viễn Đông.
Theo quan sát của Albuquerque, ông ta cho rằng muốn khống chế Ấn Độ
Dương và mậu dịch viễn đông thì Malacca là một vị trị trọng yếu. Chiếm
lĩnh được nơi này chính là xác lập được địa vị bá chủ của Bồ Đào Nha đế
quốc trên biển đông. Đây coi như là bàn đạp để ông ta có thể thâu tóm
được Colombo, Nhật Bổn, Kalimantan, Tô Lạp Uy Tây, và quần đảo Maloco.
Khi lần đầu tới Ấn Độ, liền lấy khí thế bắt đầu chinh phục phương đông.
Chẳng những liên tiếp tập kích đốt phá thành thị của người Ả Rập, còn
đánh đắm vô số thuyền của A Lạp Bá. Chiếm lĩnh Quả A, Mã Lục Giáp, xác
lập quyền bá chủ trên biển, cũng theo quốc vương Ấn Độ đã đủ quyền lực
trở thành Tổng đốc Ấn Độ.
Nhưng với một vị tướng quân dù cuồng tín lại cơ trí cực kỳ cũng không
nắm chắc trong tay thắng lợi, hẳn nhiên vẫn còn vài phần cố kỵ cường
quốc Đại Minh tại viễn đông.
Hạm đội của Ngải Trạch Cách tiên phong, chiếm lĩnh Malacca là để thử
thăm dò thái độ của Minh triều, sau đó mới quyết định đường đi nước bước tại khu vực viễn đông này.
Hiện tại xem ra, Minh triều cũng không cam tâm mất đi Malacca, hơn nữa
còn đã chuẩn bị đến vũ lực. Là một tham mưu của đội viễn chinh, Ngải
Trạch Cách phát hiện ra mình đã đánh giá sai thực lực của Minh quân,
không kịp đợi chị thị của tướng quân Albuquerque, đành phải thương thảo
đối sách với nhóm đồng minh.
Lạp Mã Li Áo phụng lệnh quốc vương Bồ tới Malacca, mang tư tưởng tránh
đối đầu bằng vũ lực với Minh quân. Là muốn trở thành minh hữu với cường
quốc đứng đầu viễn đông, hiển nhiên là muốn lợi ích lâu dài, nhưng khi
trải qua phản loạn của gia tộc A Đức Ny khi đó muốn đề xuất nâng cấp hải quân ba năm về trước, ông ta không thể không bắt đầu coi trọng lập
trường của hải quân.
Albuquerque được xưng danh 'chiến thần', có danh vọng cực lớn trong hải
quân, ý kiến của ông ta là không thể bỏ qua. Bởi vậy khi tổng giám mục
Lạp Mã Lí Áo biết được kế hoạch của ông ta liền tự mình tới Malacca quan sát tình hình để báo lên quốc vương. Tổng giám mục là người phe chủ
hòa, nên Ngải Trạch Cách ngoài mặt khách khí, kỳ thực trong lòng đầy
địch ý.
Quả nhiên, Lạp Mã Li Áo ho khan một tiếng, quan sát một lượt xung quanh
rồi nói: - Các vị, nói đến hẳn các ngài đã biết, hơn trăm năm trước,
tướng lãnh Trịnh Hòa của hải quân Minh triều đã từng tuần hành tại Tây
Dương, ông ta cũng đã qua vịnh Péc - xích rồi Á Đinh, Hồng Hải, phái ra
đội tầu tới biển Đông hải châu Phi.
- Hơn nữa...số lượng quy mô thuyền chiến và thuyền viên của Minh quân
chính bằng toàn bộ hạm đội hải quân của ta.Thực lực của họ không thể
hoài nghi. Hiện tại thuyền trưởng Bội Đức La cũng đã báo tin pháo binh
của họ không hề thua kém ta. Ta cho rằng, ý của quốc vương bệ hạ là hết
sức chính xác. Chúng ta nên kết minh hữu với cường quốc này, không nên
thành địch nhân, nếu không sẽ là một hồi ác mộng.
Trợ thủ của Ngải Trạch Cách lập tức phản bác nói: - Tổng giám mục, ta
nghĩ ngài nói quá, Cung Bản Hạo tiên sinh giao thủ nhiều năm với Minh
quân hiểu biết không ít, cũng đã chứng thực Minh quân hoàn toàn không có lực pháo siêu cường ấy.
Gã khinh miệt nhìn Bội Đức La, bổ sung một câu: - Thuyền trưởng Bội Đức
La chỉ huy hai chiến thuyền bại trận, có thể do chỉ huy không tốt, cũng
có thể do Minh quân cậy đông quen địa hình bù vào chỗ thiếu hụt. Về phần vết đạn trên thuyền, ha hả, binh bất yếm trá, ta thậm chí còn có thể
bắn nó thành thuyền ba lá minh chứng thực lực đạn lửa của ta.
Gã đứng lên kiêu ngạo nói: - Là thượng tá hải quân hoàng gia Tây Ba Nha, ta xin thề với thủ lĩnh toàn năng: cho ta mười chiến thuyền ta sẽ tiêu
diệt hết thảy thủy sư của Minh quân xuất hiện ở Nam Hải. Vì vương thất
Bồ Đào Nha và hoàng gia hải quân phát huy thực lực vô hạn, khiến cho
quyền lực và ân trạch của hoàng đế bệ hạ trải rộng phương đông!
Ngải Trạch Cách hưng phấn vỗ vỗ bờ vai gã nói: - Phải cam đoan chúng ta
nắm được Malacca trong tay, có được cảng mậu dịch này, sẽ thu hoạch lớn
tài sản của Minh triều, đem hàng hóa của bọn họ chất cao quá cột buồm.
'Ba ba' hai tiếng vỗ tay thanh thúy, là từ động tác tao nhã của Lạp Mã
Áo Lí, muốn trả lời một cách mỉa mai: - Phi thường êm tai, các vị, cũng
đừng quên nơi này dưới chân Đại Minh, nó không khác gì một kẻ khổng lồ
chỉ cần nâng một chân cũng đủ đem nơi này bẹp nát. Chúng ta cũng chỉ có
mười chiến hạm mà thôi, đương nhiên nếu tính thêm cả thuyền trưởng Bội
Đức La và Cung Bản Hạo tiên sinh cũng không chỉ như thế, nhưng ta sẽ
nhận tiếp tế và viện binh ở nơi nào? Trong khi Đại Minh lại có thể tùy
thời điều động mười vạn đại quân.
- Tổng giám mục! Cung Bản Hạo trúc trắc nói: - Theo chúng ta biết, đội
quân Minh triều không thạo chiến, cũng không thạo vũ khí, chúng ta hai
trăm người có thể cướp sạch một tòa thành ba vạn lính đóng. Năm mươi
người cũng có thể đuổi theo một ngàn lính Minh quân chạy trốn.
Lạp Mã Lí Áo nhún vai nói: - Nói như vậy khiến ta thật ngạc nhiên, vì gì mà ngài không mang hai ngàn người của mình đi chiếm lĩnh mười tòa thành béo bở đó, lại cũng chúng ta trụ lại cái Malacca nhỏ bé này?
Cung Bản Hạo mặt đỏ lên, cố nén giận nói:
- Này...Minh triều hủ bại, lực chiến quân đội yếu, mọi người đều biết,
không chỉ lục quân ngay cả Bội Đức La thuyền trường ở Đại Minh ba năm
hẳn cũng biết rõ tình hình.
- Chúng ta lúc này thất bại, chủ yếu là bởi vì mất đi căn cứ bổn quốc,
gia quyến phải đi theo, năng lực tác chiến đương nhiên chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa, tướng lãnh của Minh quân là Dương Lăng đa mưu túc trí, người
này chẳng những thạo tác chiến lại giỏi thao túng lòng quân nâng cao sĩ
khí. Nhưng một đám quan lại Minh triều có một tật xấu...
Ông ta giảo hoạt cười, bưng lên chén rượu uống một ngụm, sau đó cau mày, nhếch miệng nói:
- Bọn họ thích giận chó đánh mèo, ôm công đẩy tội. Một tướng lãnh lập
công lớn, liền bị quân chủ kiêng kị, cuối cùng tự rước họa sát thân. Sợ
chính là kẻ bại tướng nhưng được quân chủ dung túng còn hơn là sợ kẻ
bách chiến bách thắng.
Hiện tại Dương Lăng đã không thoát được điều thứ nhất, khiến cho không
ít quan lại bất an. Chỉ cần hắn lại phạm vào điều thứ hai, lập tức không thiếu kẻ công kích, chỉ cần bắt hắn rời đi vị trí này, thì dù thủy quân của bọn hắn đang mạnh như hổ báo cũng sẽ liền loạn thành một đám trâu
quần trong bùn thôi.
Tang Đức cười ha hả: - Ta nóng lòng chờ đợi một trận thư hùng, chính vì
mục đích này. Về việc tiếp viện ta dự định: trước hết tổng đốc Ấn Độ
điều động 4 nghìn đến 6 nghìn quân, trước chiếm lĩnh tỉnh Quảng Đông làm cơ sở hậu phương, toàn lực tiêu diệt quân Minh lấy chủ quyền trên biển, sau đó từng bước hướng sâu vào đất liền.
Về phần sau có thể tại các nơi bản địa điều động một vạn đến một vạn
rưỡi binh, ở Nhật Bản và Lữ Tống hợp thành đội quân đánh thuê. Sau khi
kiểm soát được trên biển, pháo trên chiến thuyền có thể dỡ xuống sử dụng dã chiến, chờ địa pháo được vận chuyển đến hơn một ngàn khẩu cùng hỏa
lực sẵn có, chúng ta liền coi bọn họ lấy gì đỡ.
Bội Đức La là người Tây Ban Nha, bất đắc dĩ đến Malacca lánh nạn. Khi
ông ta chứng kiến hai chiến thuyền bị phá hủy tại Long Đảo liền tin
tưởng thực lực cực đại của quân Minh triều, cho nên thập phần không muốn dẫn chiến hạm của Minh quân tới chỗ này.
Thân phận ông ta đặc thù, nên không muốn tỏ rõ ý kiến, nhưng nghe được
lời của Tang Đức, ông ta thật không nhịn được liền vứt bỏ tự tôn nói: -
Thượng tá Tang Đức, ta không hề nghi ngờ thực lực của đội quân 6 ngàn
binh tướng chính quy của Bồ quốc ngài, nhưng Minh triều có thể phái ra
ba vạn lính thủy sư đi Tây Dương, vô luận là Bồ Đào Nha hay Tây Ba Nha
bên nào có thể chống đỡ cấp dưỡng được cho cả vạn quân?
- Điều động 4000 lính ở Ấn Độ cũng không dễ, Albuquerque tướng quân sẽ
không đồng ý. Hơn một vạn quân theo ngài ấy lại qua bán đảo Lợi Á xuống
nam, một đường tới Ấn Độ Dương này, không một quốc gia nào có thể chống
đỡ được nhu lương ấy, hơn nữa việc duy tu thuyền, chống bệnh dịch, phải
làm như nào?
Lạp Mã Lí Áo cũng cười nhạt nói: - Điều này cũng không phải trọng yếu,
phải biết rằng chiến tranh không có luôn thuận buồm xuôi gió, một đội
quân khổng lồ như vậy muốn lui lại phải làm sao? Ngài nói muốn mộ một
vạn lính đánh thuê? Huấn luyện như nào? đồng tác chiến ra sao? một khi
đại quân toàn lực chiến ngoại, quốc nội thế lực mỏng manh, quốc gia khác muốn nhân cơ hội dành giật, phải ứng phó thế nào?
Liên tiếp ''như thế nào" làm Tang Đức á khẩu, gã thẹn quá hóa giận nói: - Cho dù không công kích nội thổ của Minh triều, ít nhất cũng phải bảo
toàn được lãnh địa tại Malacca? Vì sao ư? Nơi này là nơi lưu thông hương liệu, đồ sứ, tơ lụa, trà của phương đông, chỉ cần nắm được nơi này
chính là làm chủ thương mại, khiến Cai-rô và Mạch Gia Tương triệt để phá sản. Nhi Uy Ni Tư cũng đừng hòng chiếm được bá quyền hương liệu và tơ
lụa, trừ phi thương nhân bọn họ dâng lên món lớn cho Bồ quốc.
Cung Bản Hạo vì sốt ruột muốn báo thù, không thèm để ý người Bồ Đào Nha
đã bắn chìm bao nhiều thuyền của mình, vì canh cánh thất bại trên đất
liền với Minh quân, nên cực lực cổ động Ngải Trạch Cách và Tang Đức khai chiến với Minh quân, mà Lạp Mã Lí Áo và Bội Đức La lại duy trì thái độ
đối lập, song phương tranh cãi không ngớt, trong khi đội trưởng đội lính thuê A Long Tác Tắc mắt nhìn mũi, thái độ như lão tăng nhập định.
Hai bên tranh cãi mãi không thể dàn xếp, bỗng một người phương đông vội
vàng đi vào, nói nhỏ vài câu với Cung Bản Hạo khiến ông ta sắc mặt chợt
biến, cực kỳ khó coi.
Đang khắc khẩu, hai bên cũng đều ngừng lại, Ngải Trạch Cách kỳ quái nói: - Cung Bản Hạo tiên sinh, xẩy ra chuyện gì?
Cung Bản Hạo đưa tay phủ đầu gối, chậm chạp nói: - Các vị, ta vừa thu
được tin, Hào Kính người Phật Lang Cơ bởi vì giết hải đạo sư Tắc Hối khi trốn trong Ngô Châu Tự...đã bị Minh quân đả bại, người của ta trên
đường cái Phúc Châu đã chính mắt trông thấy hơn một ngàn người Phật Lang Cơ bị áp giải qua.
Ngải Trạch Cách giật mình nói: - Như thế nào lại thế? Ta biết những
người đó, bọn họ tuy là thương nhân buôn lậu, nhưng vũ lực không kém, có bốn thuyền chủ lực, hỏa lực so với ta cũng không yếu nhiều, ta đang
chuẩn bị phái người tới thương lượng, hy vọng liên thủ được với họ, Minh quân xuất động bao nhiêu chiến hạm? đánh trong bao lâu?
Cung Bản Hạo chần chờ một chút nói: - Đại hình tại cảng Phúc Châu không
thấy rời bến, cho nên người của ta cũng không rõ bọn họ xuất ra bao
nhiêu thuyền, bất quá chúng ta biết quân doanh điều binh rời bến, bọn họ rạng sáng xuất phát tới hoàng hôn đã được điều về, chỉ qua một buổi ban ngày.
Âm thanh trong đại sảnh hoàn toàn tiêu thất, im ắng đến nỗi nghe được
tiếng kim rơi. Qua hồi lâu, Lạp Mã Lí Áo đứng lên, dùng ngữ điều cao vút lớn giọng nói:
- Các vị tướng quân, tiên sinh, chúng ta phải lập tức đưa ra quyết định, không thể đợi Minh quân đến, theo ta biện pháp chính xác nhất là lập
tức lấy được quan hệ với Minh triều, thông qua đàm phán giải quyết vấn
đề Malacca.
Ông ta chỉ vào cửa lớn tiếng nói: - Thực lực của thủy sư Minh quân đã
rất rõ ràng. Bọn họ tận lực bắt và không giết quân ta, cho thấy họ cũng
có thành ý muốn đàm phán. Đây là cơ hội không thể bỏ qua. Các vị tiên
sinh, ta không hy vọng yến hội của chúng ta chấm dứt bởi binh lính Minh
quân trang bị khôi giáp trực tiếp vọt vào, sau đó tiến nhập cùng ăn cơm
tù với nhau, Theo ý chỉ của quốc vương bệ hạ, hãy cùng bọn họ đàm phán
đi.
Ngải Trạch Cách và Tang Đức hai mắt nhìn nhau, qua hồi lâu, Ngải Trạch
Cách mới suy sụp ngã xuống nói: - ...được rồi, Tang Đức hãy phái người
liên hệ với Dương Lăng, chúng ta đàm phán. Chúng ta nguyện ý tuân theo
lệ ước phụ thuộc vào Minh triều, hướng bọn họ xưng thần tiến cống, đổi
lấy quyền mậu dịch tự do và quyền kiểm soát Malacca.
Ông ta ngẩng đầu nói với Tang Đức: - Lập tức phái người thông tri tổng
đốc Albuquerque, tận lực điều động chiến hạm cùng quân đội, có thể điều
bao nhiêu thì điều bấy nhiêu, cần phải mau chóng tiếp viện cho Malacca
để ngừa vạn nhất.
Dương Lăng đối với tổng binh, Thành Khởi Vận, A Đức Ny tạo thành 'tiểu
đội quân sự ba người' đưa ra nghị quyết vạn phần vừa lòng, đối với chiến quả lại vừa lòng vạn phần. Nhưng do A Đức Ny tự mình tham gia tác chiến mà hắn lo sợ không yên.
Nỗi khiếp sợ chưa tan, Dương Lăng một hồi tiến vào phòng liền thi gia
pháp với A Đức Ny, gò mông nhỏ bé bị đánh mấy bàn tay, lại gặp được bộ
dạng dịu ngoan đáng yêu cũng không hề mở miệng nhận sai.
Dương Lăng vô kế khả thi, ngược lại đi trừng phạt Thành Khởi Vận, cũng
đồng dạng động thủ lại gặp đôi mi kiều mắt mị, câu dẫn như xà tinh, bị
đánh mà gợi lên vẻ xuân tình đãng ý, liền giống như cuốn lấy người hắn.
Dương Lăng vốn định ra uy gia chủ, cuối cùng lại biến thành một hội đại
tràng đại chiến (cái này em ...không diễn tả nổi) Thành Khởi Vận bị công chiến đến... cầu xin tha thứ.
Bất quá việc này cũng không lưu lại hậu hoạn gì, chỉ khiến Dương Lăng
nhớ rõ: việc nhà việc nước, có kinh có trọng, có khoan có vội, có khi
việc nhà có thể bỏ qua thì bỏ qua, loại tình cảm nữ nhi này nên phóng
phải phóng.
Nếu khi hắn không ở đó, bộ hạ có quyết định sai lầm, tàn sát tàn khốc
liền dẫn đến hải tặc Malacca nổi lên thế công. Như vậy quân đội Minh
quân không được chuẩn bị đầy đủ có thể rơi vào thế bị động, trả giá càng nhiều thương vong. Vô số tánh mạng có thể bị cướp mất vì hắn.
Đám bị bắt chính là đội buôn lậu Hắc Nô làm hắn có chút ngoài ý muốn,
thẩm vấn qua mới biết được phương tây đã giao dịch với Hắc Nô, ngầm muốn kiếm lời từ việc cướp bóc những thuyền buôn buôn bán xa xứ. Đội buôn
lậu Hắc nô này chính là do hải tặc phương Tây thao túng.
Bởi vì bọn họ sống nhờ Ma Cao, nên tuy rằng rất ít dân bản địa Ma Cao
đầu cơ trục lợi, những cũng không tha việc bắt bán người phương tây đến
phương đông, sau lại bắt phụ nữ trẻ con phương đông đến phương tây, hoạt động hết sức dơ bẩn. Do đó, Dương Lăng tự nhiên sẽ không xử lí qua loa, trừ bỏ an bài tốt cho phụ nữ và trẻ nhỏ bị Hắc Nô bắt trước đó, liền
theo pháp luật Đại Minh chuyển giao tội ác tày trời này cho Án sát ti
thẩm, yêu cầu nghiêm trị.
Buổi sáng hôm nay, một thương nhân Phúc Kiến đi vào tổng đốc phủ, điểm
danh cầu kiến Dương Lăng đại nhân. Tổng đốc quý phủ đã luyện thành thói
quen tiếp một vài vị không rõ lai lịch đến tiếp kiến Tổng đốc, cũng biết rõ lai lịch những kẻ này không nhỏ, liền không dám chậm trễ vội vàng
đưa kẻ kia tới phòng khách, rồi bẩm báo Dương Lăng.
Dương Lăng nghe được vội vàng tới phòng khách, vị thương nhân kia thấy
Dương Lăng khách khí chào: - Thảo dân Cổ Khánh Hữu bái kiến Tổng đốc đại nhân.
Dương Lăng cười nói: - Cổ tiên sinh không cần khách khí, ngươi là...?
Cổ Khánh Hữu không dám an vị, bồi cười rồi nói nói: - Thảo dân là người
trong giới làm ăn, thường xuyên chạy Nam Dương, buôn bán chút dược liệu.
Dương Lăng vừa nghe người đến là thương nhân thực sự, lòng hiếu kỳ liền
bớt, hắn miễn cưỡng ngồi trên ghế thản nhiên nói: - Nga, không cần khách khí, ngươi ngồi xuống đi, có chuyện gì muốn gặp bản đốc?
Cổ Khánh Hữu vẫn không dám ngồi, khẽ lau mồ hôi, đứng quy củ tại chỗ
nói: - Thảo dân là người làm ăn, khi thuyền tới Malacca bị đám hải tặc
ngoại bang uy hiếp, bọn chúng giữ thuyền của thảo dân, yêu cầu thảo dân
tới đưa tin cho ngài, bọn chúng mới bằng lòng trả thuyền hàng.
- Hử? Dương Lăng lập tức hướng người tới, nhíu mày nói: - Malacca? Phật
Lang Cơ hải tặc? Bọn chúng muốn ngươi mang tới tin tức gì?
Cổ Khánh Hữu cười ha ha nói: - Bọn chúng nói, Phật Lang Cơ đả bại
Malacca, nắm quyền thống trị địa phương đó, hiện tại biết hoàng đế Đại
Minh không vừa lòng, nên thập phần sợ hãi, Phật Lang Cơ không muốn phát
sinh chiến sự với Đại Minh, bởi vậy muốn đàm phán với Đại Minh ta. Nếu
đại nhân đồng ý thỉnh đưa thảo dân một thủ dụ, đại nhân định ngày bọn họ nguyện ý phái ra sứ đoàn chờ đại nhân tới đàm phán.
-----------------
Hải vực Hạ Môn, hai chiến thuyền song cột lặng lẽ ẩn trong màn mưa mịt
mù. Gió không lớn, thuyền vẫn dập dềnh nhẹ nhàng theo làn sóng, mưa ướt
boong tầu bóng lên như được bôi dầu.
Vài vị thủy sư tướng lĩnh mặc áo tơi (1), lẳng lặng đứng ở mũi thuyền,
mưa đập vào áo vang lên sàn sạt, kết giọt rồi thành dòng mà rơi xuống,
nhưng họ vẫn đứng bất động tựa như đang đợi điều gì đó.
1. Áo tơi: áo mưa đan bằng lá cọ, lá lụi, v.v..
Trong màn mưa, hai chiến thuyền buồm đơn cột lượt tới, một vị thủy sư
tướng lĩnh phất tay ra hiệu chuẩn bị nghênh đón, ba trăm thước, hai trăm thước, một trăm thước..., cả hai chiến thuyền áp sát, hai mép thuyền va chạm nhẹ lay động một chút, liền sau đó thủy thù song phương nhanh
chóng tung móc câu kéo trụ lấy thuyền đối phương.