Trên con đường nhỏ miền quê Chiết Giang, ba mươi mấy con khoái mã men
theo con đường nhỏ bên cạnh bờ ruộng chạy về phía trước, nhanh như bay.
Mặt trời đã sắp xuống núi rồi, trên đỉnh núi vẫn còn một cảnh sắc đẹp,
dưới chân núi đã không còn đắm mình trong ánh mặt trời nữa.
Lúc băng ngang sườn núi này, một kỵ sĩ trên ngựa vô ý quay đầu nhìn lại, đột nhiên kinh hô một tiếng, vội vàng ghì cương ngựa. Con ngựa tráng
kiện hí vang một tràng, dựng thẳng người lên. Lần lượt có mấy mươi kỵ
thấy thế cũng đều ghìm cương ngựa theo.
Người nọ đã xuống ngựa, đi đến bên đường nhìn về mảnh đất trên sườn núi. Y quan sát tỉ mỉ một lúc lâu thì bỗng nhiên xoay người lấy một con dao
từ người bên cạnh, ngồi xổm trên sườn núi đào bới.
Những chiếc lá non mọc đầy trên đất được gạt sang một bên, người nọ đào
từ dưới một luống đất ra mười mấy củ màu đỏ lớn có nhỏ có, mừng rỡ mang
đến chỗ con rạch cạnh bên, rồi dùng nước sông mát lạnh rửa sạch, sau đó
cầm lấy một củ cắn một cái nghe răng rắc, rồi gọi những người khác cùng
đến nếm thử một cách thích thú vô cùng.
Một lão nông cầm một cái cuốc không biết từ đâu đi vòng ra, vừa nhìn
thấy tình cảnh này lập tức giơ cuốc lên tức giận lao đến, từ xa đã quát
to:
- Làm gì vậy hả? Sao lại trộm hoa màu của người ta?
Một đại hán có râu quai nón to giọng nói:
- Ai trộm hoa màu? Đại đại công tử chúng ta đang nếm thử món đồ chơi này có ngon hay không, lão già ông
Một công tử trẻ tuổi quát:
- Đại Bổng Chùy, im miệng!
Nói đoạn, y liền đi sang, cười nói:
- Lão nhân gia, thật xin lỗi. Tại hạ đi ngang qua nơi đây, thấy hoa màu
này to lớn hiếm thấy, không phải là giống của Đại Minh trước giờ, cho
nên liền đào lên nếm thử một chút.
Y vui sướng nhìn quanh, cười nói:
- Đây là đất của lão ngài ư? Ừm, Đại Bổng Chùy, mau lấy nửa xâu tiền thưởng cho lão nhân gia.
Lão hán thấy vị công tử trẻ tuổi này mặt mũi thanh tú, nhân phẩm tuấn
lãng, chẳng những tấm áo kia vô cùng đắt tiền, mà trước sau còn có nhiều gia nhân đi theo như vậy, xem ra đích thị là vì công tử gia có lai lịch rồi. Sự tức giận trên mặt lão liền dịu xuống.
Lão buông cuốc xuống, nói:
- Vị công tử này, một chút đồ của nhà nông dân, không đáng tiền đâu. Vừa rồi lão hán làm như vậy vì là ha ha ha, cho nên sợ gây tổn thất. Thứ đồ chơi này tên là khoai lang (hán việt: hồng thự thự là khoai), rất ngọt, công tử gia thích thì ăn nhiều một chút, không đáng tiền đâu, không cần bồi thường.
Dương Lăng lấy tiền từ trong tay Đại Bổng Chủy, dúi vào tay lão hán, cười nói:
- Đừng, lão nhân gia trồng hoa màu cũng vất vả lắm. Không dám gạt ngài,
thứ này ta từng thấy qua, nghe nói hiện tại ở Chiết Giang chỉ có chỗ của quân hộ đồn điền mới trồng. Làm sao ngài đây cũng có?
Lão hán cười híp mắt nói:
- Công tử có điều không biết. Chỗ cây giống này chính là tôi lấy được từ chỗ quân hộ. Con rể của tôi là Giáo úy của Vệ Sở, trước giờ vẫn đi theo một vị đại nhân họ Mẫn đến Vệ Sở các nơi gieo trồng thứ này, nghe nói
sản lượng cao lắm. Nó lấy chút cây giống về cho lão hán trồng thử xem
sao.
- Tôi cũng không nỡ lãng phí đất tốt, triền núi này vốn dĩ toàn là cỏ
dại, không thể nào trồng được hoa màu đâu. Tôi liền gieo giống này
xuống, ha ha, công tử khoan hãy nói, cứ mặc đó không thèm đếm xỉa gì, nó sinh trưởng rất tốt. Ngoại trừ lúc đầu tưới mấy gáo nước ra, lão hán
cũng không chăm sóc nó gì cả, cũng không cần bón phân, mà vẫn sinh
trưởng tốt.
- Công tử nhìn sang hay luống bên kia, ngắn một chút, chỉ mới dài hơn ba trượng. Chỉ hai luống đó thì đã đào ra được hơn nửa bao, đủ cho cả nhà
ăn hơn mấy ngày. Thứ đồ chơi này ăn ngon, mấy đứa nhỏ trong nhà bình
thường cũng hay ăn như trái cây.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Cũng không thể chỉ ăn thứ này không được, một ngày ba bữa ăn không sợ ngấy sao?
Lão hán vui vẻ cười nói:
- Đó là chuyện đương nhiên, ăn xen kẽ với lương thực khác là được. Hiện
tại, gặp phải năm đói kém, còn ai để ý? Cỏ dại, vỏ cây, đất sét toàn bộ
đều nhét cho đầy cái bụng. Đói đến người cũng ăn, còn có thể kén cá chọn canh hay sao?
Lão thở dài nói:
- Đại nạn châu chấu sáu năm trước, những nơi chúng đi qua không còn một
ngọn cỏ. Nếu như khi đó có thứ này, thì những người chết đói trong thôn
có nhiều như vậy không? Ôi! Thứ tốt như vầy, người trong thôn đều biết
hoa màu này dễ chăm sóc, sản lượng cao, không cần đất màu mỡ, sau khi
lão hán dạy cho bọn họ cách cắt ươm, giờ có mấy nhà đã khai khẩn đất
hoang để trồng thử, tháng trước gieo xuống rồi đấy, đợi hai tháng nữa
phỏng chừng có thể lớn rồi.
Dương Lăng vui sướng gật đầu liên tục, hắn chỉ vào một mảnh đất khác, nói:
- Bên đó cũng là thứ được lấy từ trong quân đồn ư? Gọi là khoai tây (hán việt: mã linh thự - do củ khoai giống như cái chuông đeo cổ của ngựa
nên có tên này) phải không?
Lão hán quay đầu nhìn nhìn, cười nói:
- Đó gọi là khoai tây sao? Thứ đó dài mà tròn căng giống như đậu, chính
là vì vóc dáng to, lại thêm sinh trưởng ở trong đất, nên ở đây chúng tôi đều gọi nó là thổ đậu tử. Thứ đó không ngon bằng khoai lang, nấu chín
làm thức ăn cũng không tệ. Lão hán suy nghĩ đợi sau khi thu hoạch nấu
chín phơi khô, bào thành miếng, giữ lại phòng mất mùa.
Dương Lăng mừng rỡ vô cùng, đứng trên bờ ruộng lại nói chuyện với lão
hán một hồi, đã hiểu được một chút về tình hình dẹp phỉ và quân đồn ở
địa phương. Sau khi tiễn bước lão hán, Dương Lăng nhìn xung quanh khoảnh đất, vui vẻ nói:
- Xem chừng, thứ này ở Đại Minh xem như đã bó ở gót chân rồi. Bên phía
Thiểm Tây Hồ Nam chậm hơn bên này một chút, nhưng chắc cũng có thu hoạch rồi. Vụ mùa thu hoạch năm này, không cần quan phủ ép buộc, sang năm
những bách tính vẫn chủ động đi gieo trồng.
Hiện tại vừa có thiên tai nhân họa, ảnh hưởng lớn nhất đối với bách tính chính là thu hoạch hoa màu. Dân dĩ thực vi thiên, là đại sự hàng đầu.
Ha ha, đã có những lương thực sản lượng cao này bổ sung vào, triều đình
lại chú ý bảo vệ và giúp đỡ về dân chính, vấn đề lương thực của lão bách tính hẳn là có thể được giải quyết một cách tương đối.
Lưu Đại Bổng Chùy chớp đôi mắt to như hạt đậu xanh, nuốt nước bọt nói:
- Giải quyết được thì tốt, giải quyết được thì tốt. Thuộc hạ nói với Đại soái một câu, mặt trời sắp xuống núi rồi, có phải chúng ta nên đi nhanh một chút? Nếu đêm này không đến Tiên Hà lĩnh, vấn đề ăn ở của chúng ta
không giải quyết được đâu.
Dương Lăng vừa bực vừa buồn cười trừng mắt nhìn y, cười mắng:
- Nói với ngươi như đàn gảy tai trâu. Lên ngựa, chúng ta đi nhanh hơn một chút.
Hiểm giáp đông nam Tiên Hà Quan, ngoài thông Phúc Kiến trong thông kinh
thành. Năm trăm dặm Tiên Hà cổ đạo mà năm xưa Xung Thiên Đại tướng quân
Hoàng Sào khai phá, chính là yếu đạo duy nhất nối liền Chiết Mân kéo gần Lưỡng Quảng. Một hàng khoái mã chạy theo mảng tịch dương, biến mất ở
đường chân trời.
Trong quân doanh ngoài thành Phúc Kiến.
Phía trước có một cái ao nước, A Đức Ny đứng bên bờ ao, tay vịn lên tấm
ván gỗ dày dựng thẳng, khom lưng chăm chú nhìn mặt nước. Mặt nước đục
ngầu, nhưng cũng rất tĩnh lặng. Đúng lúc này bỗng nghe một tiếng "Ầm"
thật lớn, A Đức Ny cúi đầu xuống theo bản năng, lúc ngẩng đầu lên lại để thăm dò, thì thấy trong hồ nước cuồn cuộn sóng lớn, một cột nước cao
đến hai trượng vừa rơi xuống.
Trịnh lão và Thành Khởi Vận ngồi khom lưng ở sau tấm ván gỗ cũng nhô đầu ra. Trịnh lão nhìn mặt nước dao động líu lưỡi nói:
- Thật là lợi hại. Chiếu theo hình dáng như thế nào tạo thêm cái to hơn
mấy lần nữa, chỉ cần oanh chính xác, tạo ra một lỗ thủng lớn bên mạn
thuyền, chiến hạm của kẻ địch ắt bị đánh chìm.
- Thứ này tốt. Sáu mươi lượng bạc để tạo ra một quả thủy lôi, có thể hủy diệt một chiến hạm trị giá mấy vạn lượng, cùng với hỏa pháo và mấy trăm binh trên đó, hơn nữa còn không tổn hại một binh một tốt của mình. Chậc chậc, lão phu đã chơi hỏa khí cả một đời, sao chưa từng nghĩ qua chuyện có thể sử dụng hỏa khí dưới nước cơ chứ. Khâm sai đại nhân có suy nghĩ
kỳ diệu như người trời.
Thành Khởi Vận phủi phủi nước trên áo, cười nói:
- Cái gì mà người trời chứ, là bản lĩnh của Trịnh lão ông đấy. Ta còn
từng nghĩ muốn ngồi xe ngựa bay lên trời. Nếu ông thật sự tạo ra được,
có phải cũng phải khen ta kỳ tư diệu tưởng như người trời hay không? Ha
ha, ngày đó đại nhân còn từng buột miệng nói thuyền cũng có thể chạy
dưới nước, ông nói xem có thể không?
Trịnh lão phu tử cười nói:
- Xe bay trên trời, thuyền bơi dưới nước, đó có hơi khó mà tưởng tượng
nổi, không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên
phương pháp đặt lôi dưới nước này, lão phu vừa nghe đại nhân nói, đã cảm thấy đáng tin cậy. Chỉ có điều vì nó là hỏa khí, trước đây thật sự vẫn
chưa ai từng nghĩ mang thứ hỏa khí này vào nước để sử dụng, vẫn là nhờ
đại nhân dám nghĩ những điều người khác không dám nghĩ.
Thành Khởi Vận che miệng cười nói:
- Cái gì mà dám nghĩ điều người khác không dám nghĩ. Ta thấy là điếc không sợ súng!
Thành Khởi Vận dám nói đùa về Dương Lăng, nhưng Trịnh lão phu tử thì không dám, lão cười nói:
- Bất kể là như thế nào, thì hiện tại mắt thấy thứ đồ chơi này được ta từng bước tạo thành, trong lòng rất là vui mừng!
A Đức Ny dường như không nghe cứ nhìn mặt nước, nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu nói:
- Chủ ý của Dương đại nhân quả thật cao minh, tôi cũng chưa từng nghe
nói có thể công kích thuyền địch dưới nước. Nếu như làm tạo ra được thủy lôi phù hợp, bố trí trên trăm cái thủy lôi thì có thể chống lại hơn
trăm chiếc chiến hạm rồi. Nhưng tác dụng của loại lôi chúng ta hiện đang chế tạo vẫn không lớn.
Nàng chỉ về mặt nước nói:
- Mọi người nhìn đi. Đầu tiên chúng ta phải biết độ sâu của thuyền địch
chìm dưới nước, độ sâu của nước biển, khi tác chiến trên mặt biển nơi
không quen thuộc trước đó rất khó có đầy đủ thời gian để đo đạc hai cái
này. Ngoài ra, nó dùng dây từng để kéo động, tầm sát thương hữu hiệu của hạm pháo khoảng một trăm bốn mươi trượng, điều này yêu cầu dây thừng đủ dài. Dây thừng dài như vậy bị sóng biển tác động, rất có thể thuyền
địch chưa tới thì đã kích hoạt thủy lôi rồi. Điều quan trọng nhất là,
chúng ta làm sao chắc chắn thuyền địch sẽ đi theo tuyến đường đã đặt lôi mà tiến lên? Chỉ cần lệch mấy thước, thì muốn nổ tung thuyền địch sẽ
rất khó.
Trịnh lão nghe xong cũng không khỏi chau mày, vuốt chòm râu trắng, nói:
- Câu nói này của cô nương rất có lý. Xem ra loại thủy lôi này cho dù nghiên cứu chế tạo thành công, cũng không có tác dụng gì.
A Đức Ny lắc đầu nói:
- Không phải đâu. Nếu như bố trí loại thủy lôi này ở gần lối vào bến
cảng, như vậy mực nước, tuyến đường đều là cố định, binh sỹ ở trong công sự trên bờ điều khiển, thuyền địch ở trên biển không nhìn thấy, không
tìm ra, cho dù trên bờ không có trọng binh và hỏa pháo, chỉ dựa vào nó
cũng có thể ngăn cản thuyền địch tới gần. Tác dụng tuyệt đối không nhỏ,
chẳng qua là không hợp với tác chiến ngoài biển mà thôi.
Trịnh lão vê râu trầm ngâm nói:
- Lôi này muốn có thể tác chiến ngoài biển, xem ra không thể dùng neo
sắt để cố định mực nước, không thể dùng sức người để điều khiển vụ nổ
Lão đi tới đi lui tại chỗ, giống như đang niệm kinh, miệng không ngừng
lặp lại "Nếu có thể tự động định vị sâu cạn, nếu có thể chạm thuyền địch thì tự động phát nổ". Than thở nửa ngày, Trịnh lão bỗng kéo tà áo chạy
như điên, vừa chạy vừa kêu:
- Cẩu Tử, Tiểu La, mau mang "Nhất trụ hương", "Tranh địa lôi", "Mã đề pháo" đến cho ta, nhanh nhanh nhanh.
A Đức Ny muốn bước chân đi sang, thì Thành Khởi Vận mỉm cười ngăn lại, nói:
- Chắc là Trịnh lão có chút tâm đắc, không nên quấy rầy lão. Chế tạo cơ
quan thì lão là người trong nghề, hãy để lão suy nghĩ một hồi đi. Đợi
cái thứ đó có chút hình dạng rồi, chúng ta lại xem thử hiệu quả như thế
nào.
A Đức Ny nghe vậy liền dừng bước chân. Hai nữ nhân chậm rãi bước thong
thả trở về dưới tán cây, ngồi xuống chiếc ghế từ cành liễu, bưng chén
trà lên uống. A Đức Ny liếc mắt nhìn Thành Khởi Vận một cái, hơi lúng
túng hỏi:
- Vận tỷ tỷ, Dương khi nào mới trở về?
Thành Khởi Vận cười nhìn nàng một cái, nói:
- Sao? Mới mấy ngày không gặp thì nhớ hắn rồi à?
Khuôn mặt của A Đức Ny đỏ ửng lên, hờn dỗi:
- Muội không có, chỉ là chỉ là
Thành Khởi Vận mỉm cười, nói tiếp:
- Ta biết, ta hiểu tâm tình của muội. Tuy là người ở đây đối đãi với
muội rất tốt, nhưng muội cũng biết đó là nhờ quan hệ của Dương đại nhân. Nếu như không có ngài, cho dù còn ai khác thích muội thì người đó có lẽ căn bản không để ý đến tài năng của muội, cũng sẽ không tôn trọng muội
như Dương đại nhân. Muội mãi mãi cũng không biết ngày mai mình sẽ đi đến nơi nào, trong lòng tràn đầy sự cô độc và sợ hãi
Ánh mắt của A Đức Ny sáng lên, ngạc nhiên nói:
- Đúng đúng, chính là cảm giác như vậy. Vận tỷ tỷ, tỷ thật sự có thể
nhìn thấu lòng người, cho nên trước giờ muội vẫn vẫn rất sợ đôi mắt đó
của tỷ. Vì sao tỷ có thể hiểu rõ như vậy? Lẽ nào người thông minh như tỷ đây cũng từng trải qua những chuyện giống như của muội?
Thành Khởi Vận buồn bã cười, khẽ cầm tay nàng, dịu dàng nói:
- Cô nương ngốc, vận mệnh của muội còn hơn ta gấp trăm lần. Nếu như
không phải là gặp được Dương đại nhân, ta còn không biết hiện tại mình
ra cái dạng gì.
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt mê ly nhìn về một góc hư không, chậm rãi nói:
- Thế giới này là của nam nhân, sự thông minh và xinh đẹp của nữ nhân,
mãi mãi chỉ có thể để dệt hoa trên gấm cho nam nhân. Nếu như may mắn,
muội có thể gặp được một nam nhân yêu muội kính muội, đó đã là phúc phần mấy kiếp tu được. Nữ nhân căn bản không nắm giữ được vận mệnh của mình
Nàng bùi ngùi thở dài một tiếng, bỗng tò mò nói với A Đức Ny:
- Ta nghe đại nhân nói, ở quốc gia của bọn muội, nam nhân chỉ có thể lấy một nữ nhân thôi, mà ngay cả quốc vương cũng thế, có phải như vậy
không? Thật sự khó có thể tưởng tượng, nam nhân ở chỗ muội quá tuyệt vời rồi.
Khóe miệng A Đức Ny nhếch lên, khẽ cười nói:
- Đúng là vậy. Bọn họ chỉ lấy một nữ nhân về nhà, nhưng ở bên ngoài có
rất nhiều người tình. Những người tình này rất nhiều người còn là nữ
nhân của người khác.
Hai nữ nhân im lặng một hồi, bỗng nhiên đồng loạt bật cười khanh khách.
Thành Khởi Vận ôm bụng cười nói:
- Nam nhân đều là những con mèo thích ăn trộm, chỉ cần muội cho hắn cơ hội. Hừ! Nam nhân à, không có một ai tốt!
A Đức Ny như cười như không, nói:
- Nếu như Dương là một người tốt không thích vụng trộm, thì hôm nay Vận Nhi tỷ tỷ còn có thể cười vui vẻ như vậy sao?
- Hả?
Thành Khởi Vận ửng đỏ cả mặt, ánh mặt lộ ra chút xấu hổ:
- Nha đầu chết tiệt này!
Nàng cắn cắn cái răng bạc, khuôn mặt thẹn thùng nói lảng đi:
- A Đức Ny, muội lớn lên ở đó từ nhỏ, giờ ở một nơi như Đại Minh này,
muội lại phải có chung một người trượng phu với người khác, muội thật sự bằng lòng sao?
A Đức Ny trầm tư một hồi, trịnh trọng gật đầu nói:
- Muội bằng lòng!
- Vận tỷ tỷ. Nếu đổi lại là tỷ lênh bênh trên biển ba năm, chịu đựng
suốt ba năm trong muôn trùng nguy hiểm, khi tỷ đến một nơi hoàn toàn xa
lạ, khi tỷ mãi mãi cũng không thể trở về quê hương của mình nữa, thì lúc này tỷ sẽ không chán ghét vì phong tục tập quán của nơi này không giống với quê hương mình nữa.
- Tỷ chỉ biết cảm kích, cảm kích Thượng Đế đã an bài cho tỷ một nơi an
toàn, an bài một người yêu tỷ, một người có thể cho tỷ hạnh phúc. Thượng Đế đã đóng một cánh cửa, thì nhất định sẽ mở một cánh cửa sổ. Muội bằng lòng tin theo sự sắp xếp của Thượng Đế, nắm giữ thật chặt hạnh phúc
được ban cho. Cho nên, muội yêu Dương, muội bằng lòng không oán không
hận mà bầu bạn cùng chàng ấy, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Thành Khởi Vận lập tức bị lời nói của nàng động đến tâm hồn. Những
chuyện trải qua của hai người mặc dù không giống, nhưng kỳ thực lại có
quá nhiều điểm tương đồng. Cùng có tài cán và nét đẹp rất nhiều nữ nhân
không có được, cùng là tâm cao hơn trời, mệnh bạc hơn giấy , cùng là
người lưu lạc nơi xa thẳm
Trải qua một hồi phiêu du, hai người đã trở về thực tại. Thành Khởi Vận hạ giọng nói:
- Sau khi đại nhân giải quyết xong nguy cơ Nam Hải rồi, thì sẽ khởi hành tuần tra khu vực Quý Châu Tứ Xuyên, tạm thời sẽ không trở về Kim Lăng.
Liên Nhi cô nương sắp lâm bồn, đại nhân nhân dịp chỉnh đốn và sắp xếp
quân vụ, chờ ý chỉ trong cung, đến thăm một chút. Đại nhân một mình rời
khỏi, cho nên quyết không dám ở lâu không về, ta nghĩ mấy ngày nay hẳn
đã trở về rồi.
Đúng lúc này, một tên thị vệ vội vã đi tới, ôm quyền thi lễ nói:
- Thành đại nhân, Hà Tổng binh mời ngài và A Đức Ny cô nương đi sang một chuyến.
Thành Khởi Vận và A Đức Ny nghe vậy liền vội vàng đứng dậy, theo gã đi
về phía soái trướng Tổng binh. Soái trướng của Hà Tổng binh tuy gọi là
trướng, nhưng do quân doanh này là quân doanh thường trú, cho nên doanh
trướng Tổng binh là nhà lợp ngói, chia làm ba gian trước giữa sau. Phía
trước là chỗ nổi trống tụ tướng, hạ lệnh thống quân. Ở giữa là nơi mạc
liêu phân tích quân tình, tính toán sách lược. Sau cùng mới là thu phòng của chủ soái.
Thành Khởi Vận và A Đức Ny vội vàng đi vào đại trướng, trong tiền trướng vắng tanh, chỉ có bốn tên vệ binh gác ở cửa. Đến gian phòng tầng hai,
thì thấy bên trái là sa bàn, bên phải là là một cái máng nước hình chữ 凹 rất lớn. Trên nước có rất nhiều mô hình thuyền nho nhỏ. Hàn Vũ và Bành
Sa Ngư cùng tướng lĩnh thủy sư đang vây quanh máng nước mô phỏng trận
chiến.
Hà Bính Văn cũng đứng ở trong quan sát thuyền của hai bên được điều
khiển. Thấy hai người họ đi vào, Hà Bính Văn khẽ vuốt cằm ra hiệu, nhưng lại không nói. Hai người cũng thả bước nhẹ nhàng đi sang.
Chỉ nghe Bành Sa Ngư nói:
- Chiến hạm kiểu mới của thủy sư Đại Minh ta phối hợp với pháo thần
công, đương nhiên đủ để đương cự với thuyền pháo Tây Dương, nhưng nếu có biện pháp hay hơn, thì thật sự không cần phải trả một cái giá lớn như
vậy. Lại nói phúc thuyền cỡ nhỏ và hỏa pháo kiểu cũ của chúng ta cũng
không thể cứ thế mà vứt bỏ.
Hàn Vũ gật đầu nói:
- Bành lão gia tử nói phải, hơn nữa hơn tại quân phí gấp gáp, tiếp tục
đúc pháo mới hạm mới, ít nhất trước mắt mà nói, đã có hơi giật gấu vá
vai rồi, một khi khai chiến, chúng ta còn phải lợi dụng triệt để võ bị
vốn có, khiến chúng phát huy tất cả tác dụng.
Bành Sa Ngư nói:
- Tình hình chi tiết của trận chiến ở đảo Độc Long, lão phu đều đã nghe
nói. Lúc đó thuyền Tây Dương từng lợi dụng nhược điểm của chúng ta là
phúc thuyền số hai thân hình quá lớn xoay chuyển không linh hoạt. Nếu
như không phải là vì chiến thuyền của chúng ta quá nhiều, thì lúc đó khó tránh khỏi phải chịu thiệt.
- Hiện tại chúng ta đã trang bị mười hai chiếc chiến hạm mới, quân phí
còn lại vẫn có thể kiến tạo lại ba chiếc. Căn cứ theo hồi báo của thám
tử, thì ra thứ mà Hải tặc Malacca dùng lúc công chiếm những đảo nhỏ là
bốn chiếc chiến hạm, nhưng sau đó lần lượt lại đến sáu chiếc chiến hạm.
Hơn nữa Bội Đức La đã chịu thiệt với chúng ta, nhất thời không rõ thực
lực của chúng ta, hiện cũng dẫn đội thuyền đi nương nhờ.
- Ngoài ra Cung Bản Hạo cũng đầu hàng bọn chúng. Thuyền của bọn chúng
tổng cộng mười bảy chiếc, nhỉnh hơn so với chúng ta, thêm kỹ xảo điều
khiển hỏa pháo và kinh nghiệm hải chiến tốt hơn thủy sư của chúng ta.
Nếu như chúng ta dùng chiến hạm kiểu mới đánh bừa, khả năng thắng lợi
vẫn rất nhỏ. Ưu thế của chúng ta là thuyền nhiều, chủng loại chiến
thuyền cũng nhiều, phải lợi dụng nhiều một chút.
Một tướng lĩnh thủy sư khá là lạ mặt nói:
- Trải qua việc chúng tôi tái diễn lại tình hình của trận chiến đảo Độc
Long, phân tích chiến thuật và đặc điểm chiến thuyền của đối phương,
cùng với lực sát thương của hỏa pháo, chúng tôi cảm thấy lấy nhiều
thuyền thắng ít thuyền, vẫn là đạo giành chiến thắng.
- Chư vị đại nhân hãy xem, nếu một khi song phương triển khai đại hải
chiến, chúng ta dùng phúc thuyền số bốn, số năm nhanh chóng xông vào
trận địch, chia cắt chiến hạm Tây Dương, phúc thuyền kích thước nhỏ,
nhanh nhẹn, xoay chuyển linh hoạt, có thể cố sức để tránh pháo bên mạn
thuyền của thuyền Tây Dương, mà đồng thời tấn công từ nhiều hướng, cứ
như vậy
Y khom người di chuyển mô hình thuyền ba cột buồm Tây Dương phỏng chế
trên nước, mấy chiếc phúc thuyền nhỏ hơn nó nhưng nhiều hơn gấp mấy lần
từ nhiều góc độ khác nhau đánh bọc sườn nó, giống như một đóa hoa mai.
Chiến hạm quân Đại Minh chính là cánh mai, mà thuyền Tây Dương bị chia
cắt vây chặt chính là nhụy hoa ở giữa.
Bất kể chiến hạm Tây Dương có xoay chuyển như thế nào, thì chiến thuyền
Đại Minh với ưu thế số lượng đã chiếm được nhiều trận vị có lợi, hỏa
pháo có thể ở trong trạng thái vây công từ đầu đến cuối. A Đức Ny là
người trong nghề, nàng chỉ tưởng tượng trong đầu, một khi chiến hạm hai
bên thật sự hình thành cục diện công thủ như thế này, sắc mặt liền thay
đổi.
Nàng tuyệt đối không có chút hảo cảm và thương hại nào đối với đám hải
tặc Tây Dương đó, nhưng quân hạm trang bị của đám hải tặc này, kỳ thực
không kém hơn so với hải quân chính quy của Bồ Đào Nha. Sự kiêu ngạo của một quân nhân, khiến nàng không muốn thừa nhận quân đội của mình không
chịu nổi một kích như thế.
Nàng không kìm nổi mở miệng nói:
- Chư vị đại nhân, đây chỉ là diễn binh trên giấy, muốn đạt được hiệu
quả công kích như thế này, cần sự phối hợp chặt chẽ giữ các thuyền, cần
kỹ xảo lái thuyền tinh chuẩn của những thủy thủ, cần sự liên hệ giữa các thuyền vào bất cứ lúc nào Như vậy sẽ đạt đến mức độ ăn ý như một cánh
tay.
- Nhưng trên thực tế, chúng ta phải trang bị hỏa pháo kiểu mới. Chỉ cần
tạo ra được, bất cứ lúc nào cũng có thể trang bị cho quân đội, mà muốn
huấn luyện ra được một đội quân như thế, có lẽ phải mất thời gian trên
ba năm, thậm chí là lâu hơn. Vì vậy, một khi chiến thuật này thất bại,
chiến hạm địch thoát khỏi vòng vây, với hỏa lực dày đặc mạnh mẽ, sẽ phá
hủy từng chiếc từng chiếc thuyền cỡ nhỏ hỏa lực yếu ớt này!
A Đức Ny không chút lưu tình chỉ ra lỗ hổng lớn nhất tồn tại trong kế
hoạch lý tưởng này: Tố chất của binh sỹ, không tài nào đạt được yêu cầu
chiến thuật của quan chỉ huy. Các tướng lĩnh lập tức im lặng một hồi.
- Cô nương nói rất đúng, cho nên chỉ dựa vào cái này thì vẫn chưa được.
Đánh tùy ý! Chúng ta nhất định phải đánh tùy ý! Cả đời này của lão phu
am hiểu nhất là đánh tùy ý!
Bành Sa Ngư nói một cách vững vàng, cầm lấy mấy con thuyền nhỏ thả xuống bên cạnh chiến hạm Tây Dương.
A Đức Ny trợn đôi mắt xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi:
- Bành Tướng quân, đây là ý gì?
Bành Sa Ngư ểnh bụng, hiên ngang đáp:
- Đây là hỏa thuyền và thuyền dây xích, có thể đốt thì đốt, có thể trói
thì trói, có bọn chúng ở đó làm vướng bận tay chân, đủ để triệt tiêu sự
chậm chạp về mặt phối hợp của chúng ta.
A Đức Ny ngẫm nghĩ một hồi, kế này rất là khả thi. Trên thực tế, thuyền
chỗ nàng tuy cũng có góc nhọn ở đầu, nhưng do hải tặc và hải quân đều
tung hoành tứ hải, sống một cuộc sống mạo hiểm trên biển, nên không thể
mang theo thuyền những chiếc thuyền nhỏ tùy thời có thể vứt bỏ, thiêu
hủy. Vì vậy trước giờ cũng chưa từng nghĩ đến việc trực tiếp lấy thuyền
làm vũ khí như thế này.
Nàng cười khổ một tiếng, nhún vai nói:
- Nếu là như vậy, tôi nghĩ rằngkhả thi lắm.
Hà Bính Văn vẫn im hơi lặng tiếng, mãi đến lúc này mới cười cười nói:
- Được, như vậy mọi người đã trao đổi xong xuôi rồi. Hiện tại đã lấy về
một lượng lớn thuyền con từ đảo sinh đôi và đảo rùa, đều đặc nghẹt ở
trong hải cảng, có thể chọn ra một số trong đó để dùng.
Nói đoạn y nháy mắt với Thành Khởi Vận và A Đức Ny, rồi xoay người đi
vào trong thư phòng trước. Thành Khởi Vận và A Đức Ny đi theo tiến vào
trong, thì thấy một võ quan mặc quan y màu xanh ngồi trên ghế, trên bổ
phục có thêu hải mã.
Quan viên văn võ của Minh triều lấy "Y quan cầm thú" để biểu thị cho
thức bậc phẩm cấp. Trên áo của quan văn thêu cầm, trên áo của võ quan
thêu thú. Hải mã tượng trưng cho Giáo úy cửu phẩm, trong võ quan là bậc
thấp nhất. Thành Khởi Vận không biết vị quan nhỏ này lấy cái gì mà có
thể ngồi trong soái trướng của Hà Tổng binh, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Vị Giáo úy nọ vừa thấy Hà Bính Văn cùng các nàng lần lượt đi vào, lập tức đứng dậy thi lễ, cung kính nói:
- Tổng binh đại nhân.
Hà Bính Văn ngồi xuống ghế tựa, khoát tay nói:
- Không cần câu nệ, ngồi xuống rồi nói, kể rõ ràng rành mạch cho hai vị cô nương này nghe lại một lần.
Thành Khởi Vận và A Đức Ny nhìn nhau, đều tự ngồi xuống ghế. Vị võ quan
cửu phẩm nọ cung kính trả lời một tiếng, rồi lại ngồi trở xuống ghế,
nói:
- Ty chức là Giáo úy dưới trướng Hào Kính đạo sứ Nhạc đại nhân, tên Chu
Lộ, phụng mệnh Hà Tổng binh bẩm báo tin tức của người Frank.
Thành Khởi Vận và A Đức Ny lập tức rúng động tinh thần, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nghe y nói tiếp.
Hào Kính (tức Macau, hay Áo Môn, ngày nay), còn có tên là vịnh Hào Kính. Đây là một cảng quan trọng, vì vịnh này có hai ngọn núi nam bắc sừng
sững cao vót như cánh cửa, nên còn gọi là Áo Môn (Áo nghĩa là vịnh). Ở
đây, triều đình chưa có Hải đạo sứ quản hạt thuyền vãng lai thả neo lại
cùng cư dân trên đảo.
Khoảng năm sáu năm trước, có một đám người dị quốc mũi cao tóc đỏ trông
như ác quỷ cập bến ở Áo Môn, vờ xưng là cống sứ của ngoại quốc, vì nước
làm ướt vật phẩm thượng cống, nên hy vọng quan viên ở đây cho phép bọn
họ lên bờ phơi khô. Lúc bấy giờ người đảm nhiệm Hào Kính đạo sứ chính là một quan viên họ Cầu, đã nhận châu báu lễ vật của họ nên liền đáp ứng
cho bọn họ thả neo cập bến.
Sau khi những người này lên bờ, đầu tiên giăng lều, sau dần dần lại muốn lấn thêm một thước, lấy gạch lấy ngói, xây nhà, từ từ mở rộng ra quy mô lớn. Những kẻ gọi là sứ giả tạm thời phơi khô cống phẩm, dần trở thành
cư dân vĩnh cửu.
Những người Frank này không hợp pháp, không thể danh chính ngôn thuận
buôn bán với triều đình, đương nhiên sẽ không khỏi phải mua bán lậu.
Cũng may con thỏ dị quốc cũng hiểu được đạo lý không ăn cỏ gần hang, đối với cư dân địa phương vô cùng hòa thuận, thường xuyên giúp đỡ chút ân
huệ nho nhỏ, hơn nữa không dám làm ác ở vùng bản địa Hào Kính. Quan viên từ Hải đạo sứ trở xuống đều đã bị bọn họ hối lộ, cũng mở một con mắt
nhắm một con mắt đối với chuyện này.
Sau khi người Frank giả mạo làm cống sứ chiếm cứ Malacca bị phát hiện và chạy trốn ở Quảng Đông, Bố chính sứ nha môn ra cáo thị, hiểu dụ các
nơi. Cầu đại sứ nhìn thấy công văn trong lòng sợ hãi, thế là vội vàng
định ra ngày hẹn với thủ lĩnh của đám người Frank này, sau khi lần nữa
nhận nhiều hối lộ, nói chọ bọn họ biết chuyện hải tặc Malacca tập kích
quấy rối Đại Minh, yêu cầu bọn họ về sau ngàn vạn lần không được tự xưng là người Frank.
Cầu đại sứ thuận miệng giúp bọn họ đặt một cái tên quốc gia mới "Đại Cẩu Kê". Những người Frank này lúc đầu đi đến phương đông mạo hiểm, bọn họ
và hải tặc Tây Dương ở Malacca cũng không rõ tình hình lẫn nhau. Hiện
tại bọn họ đi buôn lậu đang phất, đương nhiên không muộn bị người khác
hãm hại, cho nên đáp ứng.
Nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến Cầu đại sứ, cho nên trong
khoảng thời gian này y chú ý đến xu hướng của triều đình. Đại quân,
thuyền, lương thảo của triều đình điều động dần về phương nam, thậm chí
thủy sư tinh nhuệ Chiết Giang đều đã điều động đến Phúc Kiến, cho dù là
người mù cũng nhìn ra, triều đình chuẩn bị trợ giúp Malacca phục quốc
rồi.
Cầu đại sứ lo lắng chiến sự nổ ra, vạn nhất có người để lộ ra tin tức y
thu nhận nhiều người Frank như vậy, thì Dương Chém Đầu sẽ tìm tới tận
cửa, bản thân mình không khỏi phải rơi vào kết cục giống như Nguyễn Đại
Văn, Uông Phi Lăng. Thế là vị Hải đạo sứ này lại lần nữa triệu kiến
người Frank, yêu cầu bọn họ lập tức rời khỏi vịnh Hào Kính.
Những người Frank này muốn tiền cho tiền, muốn nữ nhân cho nữ nhân, toan tính chẳng qua chỉ là chiếm một chỗ kiếm tiền tài mà thôi. Giờ năm lần
bảy lượt đến cái đại bản doanh buôn lậu lao tâm khổ tứ gầy dựng cũng sắp mất, bọn họ há cam tâm?
Cầu xin hối lộ không có kết quả, những người Frank này cũng nổi giận.
Song phương đánh nhau to. Cầu đại sứ bị hỏa thương bắn nát đầu, người
Frank gây ra đại họa cũng hoảng sợ chạy trốn khỏi vịnh Hào Kính.
Bọn họ hoảng sợ chạy trốn, lái thuyền ra biển. Vì thủy sư quân Minh đã
bày sẵn trận địa chờ đợi ở hướng Malacca, hỏa pháo trên thuyền của bọn
họ không nhiều, không dám cứng rắn xông vào, mà binh thuyền của Hải đạo
ti lại đuổi gấp ở phía sau. Thế là bọn họ liền chạy thẳng một mạch lên
phía bắc, hiện tại đã cập vào đảo Ngô Châu đối diện Phúc Kiến.
Hải đạo ti đã đuổi một nửa thì không dám toàn lực ra tay, chỉ sai hai
chiếc khoái thuyền truy tung. Đại sự bực này gã cũng không dám giấu diếm nữa, liền bẩm báo với Bố chính sứ nha môn. Bố chính sứ nghe xong cũng
không dám chậm trễ, lập tức lại phái người báo tin đến phủ Tổng đốc,
thỉnh Dương Lăng định doạt việc này.
Thành Khởi Vận lại hỏi tỉ mỉ về tình hình của những người Frank đó, nhân số và số lượng thuyền, sau đó nhíu đôi chân mày kẻ đen, không nói gì.
Hà Tổng binh xua tay bảo Giáo úy nọ lui xuống, rồi mới khẽ ho một tiếng, nói:
- Thành đại nhân, A Đức Ny cô nương, chuyện này Dương đại nhân vì có
chút chuyện riêng không ở trong doanh, chuyện này không tiện nói thẳng
ra, nhưng đại sự quân cơ bực này lại không trì hoãn được, nên thỉnh nhị
vị đến, chính là muốn bàn bạc một chút. Các vị thấy chúng ta nên làm thế nào?
- Đám người Frank và hải tặc Malacca tuy không có quan hệ trực tiếp,
nhưng dù sao cũng đồng tổ đồng tông. Bọn chúng cùng sống mái với tên
tham quan họ Cầu, đã giết chết một người. Hiện giờ đám người Frank này
mang theo vợ con, trong tám trăm người quá nửa là phụ nữ và trẻ em hoảng sợ bỏ trốn. Nếu đều giết sạch, thì có là đề tài cho người ta bàn tán
hay không? Khơi dậy sự trả thù của hải tặc Malacca hay không?
- Lúc đại nhân sắp đi, ba lần bốn lượt căn dặn không được đánh trận
chiến mà mình không nắm chắc, không đánh trận chiến mà mình không chuẩn
bị. Rất nhiều công tác chuẩn bị chiến tranh của chúng ta vẫn còn đang
chuẩn bị. Có phải là thời cơ thích hợp nhất hay không?
Tuy là y hỏi hai người, nhưng ánh mắt vẫn cứ nhìn Thành Khởi Vận. A Đức
Ny nghe xong cũng quay đầu nhìn về phía Thành Khởi Vận. Hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng.
Thành Khởi Vận hơi nổi nóng liếc mắt:
- Nhìn ta để làm gì, ta đâu phải là con giun trong bụng chúng. Hai người các ngươi một người là Tổng binh Phúc Kiến, một người là Tham tán phủ
Tổng đốc. Các ngươi không quyết định, thế này là muốn ta đảm đương hay
là một khi xảy ra sơ suất khiến lão nương mang tiếng xấu hả?
Thành Khởi Vận tuy lắm mưu nhiều kế, nhưng đưa ra chủ ý để kẻ bề trên
xem xét còn được, chứ muốn nàng tự mình làm chủ, gánh vác trách nhiệm
trọng đại như thế này, trong lòng nàng cũng có hơi lo sợ.
Hơn nữa hiện tại Dương Lăng đã không còn là kẻ kiến thức nông cạn. Về
chính trị, về quân sự, hắn ngày càng biểu hiện ra những kiến giải độc
đáo cùng chủ trương của riêng mình, có khi còn nhìn xa hơn nàng. Thành
Khởi Vận đã không còn tự tin với bản thân như vậy nữa.
Nàng suy nghĩ về mỗi lời nói mỗi hành động của Dương Lăng, từng ly từng
tý, nghiền ngẫm xem nếu như là hắn ở đây, nên có tâm lý như thế nào, sẽ
quyết định như thế nào, muốn đạt được mục đích gì, trong lòng dần hiện
ra một con đường khá rõ ràng.
Hà Tổng binh và A Đức Ny nhìn thấy khóe miệng nàng chậm rãi nhếch lên,
lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, thậm chí còn có chút gian trá, liền biết
nàng đã có kế hoạch. Hà Bính Văn thở phào nhẹ nhõm, ngồi trở lại ghế
soái, cười nói:
- Thành đại nhân đã có phương án?
Thành Khởi Vận đảo mắt, cười tủm tỉm nói:
- Đại nhân không ở nhà, có việc tất cả thương lượng, muốn ta nói, không bằng chúng ta bốc thăm quyết định đi!