Ai Zege (Ngải Trạch Cách) kiên trì rằng nhượng bộ lớn nhất chỉ là hướng
triều đình Đại Minh xưng thần, nhưng Malacca phải thuộc quyền của bọn
họ. Mà Dương Lăng lại giữ vững lập trường phục quốc của Malacca và quân
đội Bồ phải rút lui.
Tuy nhiên nước Bồ có thể thiết lập thương vụ ở bất kỳ nơi nào, thậm chí
ngay tại các cảng lớn của Đại Minh, có thể phái tới quan viên chính phủ
và các đại biểu thương nhân, cũng có quyền giao dịch cùng cạnh tranh
công bằng với thương nhân Đại Minh. Bởi vì triều đình Đại Minh sẽ đảm
bảo lợi ích và an toàn của thương nhân nước Bồ, đồng thời để hồi báo,
nước Bồ cũng phải đảm bảo an toàn và quyền lợi của đội tầu viễn dương
Đại Minh.
Ai Zege liền nhất mực từ chối đề nghị này, ông ta chính là muốn khống
chế Ấn Độ Dương, độc bá mậu dịch viễn đông, mà dù rằng đề nghị của Dương Lăng có thể mang đến lợi ích lớn cho nước Bồ, nhưng phải đối mặt với
cạnh tranh với các nước phương tây cùng áp lực của thương nhân phương
đông thì bọn họ không thể nắm trong tay quyền chủ động được.
Lần đầu tiên đàm phán đôi bên đã tan rã trong không vui, Dương Lăng một
mặt báo tình hình đàm phán với Chính Đức hoàng đế, một mặt gửi yêu cầu
điều động từ bắc tới nam cho thủy sư chủ lực của Phúc Kiến, Quảng Đông,
Liêu Đông, Nam Kinh, Tuyền Châu, yêu cầu xưởng đóng tầu cùng cục quân
khí nhanh chóng ngày đêm phải đẩy nhanh tốc độ chế tạo và trang bị chiến hạm mới dù có phải hao tốn hết tài lực.
Khẳng định rằng hiện thời tài chính khó khăn, nhưng nếu thua, sẽ là cổ
vũ cho dã tâm của Phật Lang Cơ, thậm chí sẽ kéo theo các quốc gia phương tây khác cũng muốn tới để tranh quyền lãnh hải của Đại Minh.
Như giòi bọ bám lấy xương, cầm cự lâu dài sẽ làm tài lực tiêu hao, càng
khó chống đỡ, nữa là thất bại sẽ như hiệu ứng domino, rất khó đoán được
có ảnh hưởng gì tới Đại Minh.
Ngày xưa khi nữ nhân hái dâu của Ngô quốc khi vui chơi bỗng vô ý giẫm
lên chân của nữ tử Sở quốc, sau đó từ hai nhà trở thành hai thành cuối
cùng là hai nước đánh nhau, dẫn đến hơn mười vạn người bị tử vong. Sở
vương phi cũng bị bắt giữ, về sau hai nước liền kết thành thù hận.
Thời thế tạo nhân (hoàn cảnh tạo nên con người), chính là thời thế cũng
là do con người thúc đẩy, cũng không phải cái gì mà tồn tại do lịch sử
tất nhiên, trên quan trường cũng thế. Tuy rằng Dương Lăng được hoàng đế
Chính Đức ủng hộ tin tưởng, nhưng vẫn còn sót lại vây cánh thế lực cựu
thần Lưu Cẩn của Hoằng Trị luôn nhìn chằm chằm. Nếu hắn bị thua, sẽ nhân đó phát động dư luận chính trị cả nước buộc hắn xuống đài, chỉ sợ tất
cả những cố gắng và chính sách của hắn đều sẽ tan thành mây khói. Thất
bại của hắn cùng với sự thay đổi vận mệnh quốc gia sẽ xem như tất nhiên
ư?
Cho nên dù có nhận được mật báo rằng tài chính của triều đình đang rất
khó khăn, các nơi lúc này còn chưa thu hoạch, cuộc sống dân chúng còn
đang gian nan, có nơi đã oán than dậy đất, Dương Lăng cũng chỉ có thể
cắn răng kiên nhẫn.
Trình độ chính trị của một số nhóm dân chúng cũng không cao, một số việc không thể mong họ hiểu được, Dương Lăng cũng không cố gắng phí công vô
ích vào việc đó. Chính là tình báo kinh tế truyền đến tin tức không tốt, vẫn làm hắn lo lắng không yên. Tương tự với việc đề xướng liệu pháp cơn sốc chính trị gia, sẽ nhận áp lực rất lớn, huống chi không phải toàn bộ triều đình Đại Minh đều thống nhất quyết sách, rất nhiều triều thần mặt ngoài kính cẩn nghe theo tỏ vẻ tán thành đối với việc người Phật Lang
Cơ, nhưng lại không tán thành việc dụng binh.
Lúc này việc khiêu chiến cũng không trực tiếp nhắm vào hắn, cho nên
những việc cần bận tâm lo lắng càng nhiều, hắn dù thế nào cũng nhất định phải chịu đựng, triều đình Đại Minh và dân chúng cũng phải chịu đựng
qua đi. Qua cơn đau lúc sinh sẽ đón được một sinh mệnh mới.
Sinh mệnh mới đã được sinh ra. Kim Lăng thị tòng Dương Lăng mang đến tin tức rằng Mã Liên Nhân đã hạ sinh một nữ anh. Dương Lăng vui mừng rồi
lại cảm thấy hổ thẹn, hắn vốn tính tháng này chạy về kinh thành, mà hiện tại xem ra chẳng những không thể bên cạnh, như khi Ấu Nương sinh hạ hắn cũng không thể kịp chạy về kinh.
Hiện tại là tháng bảy, thời tiết rất khắc nhiệt, mưa càng ngày càng ít,
hoa mầu càng ngày càng khô hạn. Thân là Phúc Kiến bố chính sứ Dương Lăng còn phải bận tâm việc nông canh, vốn là bận túi bụi, cũng may hắn biết
Mã Liên Nhân đã có ca ca bên cạnh, lại còn có hai người tự mình huấn
luyện Sở Linh, Sở Yến bên cạnh hầu hạ, cũng không quá mức vướng bận.
Theo điều động của Minh quân, hải tặc của Malacca đã gia tăng tu bổ
chiến thuyền, huấn luyện binh lính. Nhất là vài tốp lực lượng khác nhau
cùng hợp tác để tác chiến. Ở tại địa bàn chiêu mộ hơn sáu trăm binh sĩ,
người được phái hướng tới Ấn Độ để điều binh còn chưa trở về. Cho nên
song phương dù đã sôi sục chuẩn bị chiến tranh mà vẫn giả mù sa mưa mà
đàm phán.
Dương Lăng biết rằng không tránh khỏi chiến sự, việc cấp dưỡng cho Thủy
quân tiêu hao gấp bội với lục quân, và với lực lượng khổng lồ được tập
kết của Đại Minh thì trước mắt tài lực là không thể chống đỡ lâu dài,
phải tạo thế công mãnh liệt quyết thắng bại, làm một đao giải quyết bọn
họ.
Dương Lăng sớm nhận được phê chuẩn của Chính Đức hoàng đế cho phép xuất
binh Malacca, hiện tại cũng đã sắp xếp công tác, mọi việc đã chuẩn bị,
chỉ còn chờ gió đông tới (chờ thời cơ).
Tại lần đàm phán mới nhất, bên Minh quân không hề ôn hòa ba phải, bọn họ đột nhiên chuyển biến thái độ trở nên cứng rắn, Dương Lăng nghiêm khắc
cảnh cáo Ai Zege: - Đến ngày mười lăm tháng bảy quân đội Phật Lang Cơ
phải rời khỏi Malacca, nếu không quân đội Đại Minh sẽ dùng đến vũ lực
đuổi đi, hết thảy hậu quả bên Bồ phải hoàn toàn gánh vác.
Thời khắc ngả bài của hai bên rốt cuộc cũng tới.
Ngày mười bốn tháng bảy, quỷ lễ.
Rằm tháng bảy, quỷ tán loạn. Trong ngày này kị đi đêm, kị thức đêm, kị
xuống nước. Nhưng tại bến tàu Phúc Kiến, buổi đêm cùng ngày, quân đội
như nước sông không ngừng chảy. Thuyền súng ống đạn dược, thuyền cấp
dưỡng, thuyền chiến vận, chiến thuyền dồn dập được điều phối, bến tàu
trong ngoài đèn đuốc sáng trưng, mười dặm bên ngoài đã được quan binh
tầng tầng cảnh giới, không cho bất luận kẻ nào tới gần.
Dương Lăng tự mình đề danh cho phúc thuyền hạng nhất là 'Hàng không mẫu
hạm' đã đến cảng, đang đặt neo trên bờ biển. Đây là chiến thuyền hoàng
đế Chính Đức tự mình ban thưởng một cái danh hào "Uy vũ Đại tướng quân!"
Nó cũng là chiến thuyền đầu tiên được trang bị bọc giáp. Xuất phát từ
nguyên nhân kinh tế và cân nhắc trọng lượng, vị kia ở cục quân khí Nam
kinh là đại sứ Trình Bỉnh Hi đành bỏ qua kế hoạch bọc giáp toàn bộ
thuyền, trải qua nghiên cứu thí nghiệm thì trang bị bọc giáp tại những
vị trí trọng yếu dễ bị đánh trúng gây tổn hại, nhất là hai bên mạn sườn
nơi đặt ụ súng.
Chiến thuyền chia làm năm tầng, boong thấp và boong chủ được đặt 30 cửa
pháo, boong trên đặt 25 cửa pháo, boong giữa đặt 15 cửa pháo. Bởi vì
thân rộng lớn, nên phía mũi và đuôi tàu được cải tạo, trang bị thêm sáu
và bốn pháo thủ, trên thuyền còn trang bị khẩu súng liên hoàn 60 nòng.
'Uy vũ Đại tướng quân' chính là được trang bị đến tận răng, có thể hướng tới bất kỳ góc độ nào đánh tới.
0 khẩu đại pháo này có giá pháo là theo thiết kế của A Đức Ny (Deni).
Nhóm pháo thủ trên thuyền có thể dễ dàng như trên đất bằng nhanh chóng
di chuyển đại pháo. Mặt khác mười khẩu đại pháo cũng là cố định.
Pháo thủ Phật Lang Cơ tốc độ bắn cực nhanh, nhưng lực sát thương lại
nhỏ, bù lại không đủ. Một vị chuyên gia về pháo tại Nam Kinh là Lục
Trạch Giai đã kết hợp được cả ưu điểm của đại pháo Phật Lang Cơ với uy
lực lớn, thiết kế ra được một loại pháo ngàn cân, thân pháo không như
truyền thống đầu đuôi độ rộng dầy giống nhau, mà là phần sau dày, thân
mỏng dài hai trượng.
Đạn pháo nặng 25 cân (1 cân là 1/2kg) trong vòng 35 trượng có thể xuyên
thủng tấm ván gỗ cách xa 4 thước (một thước là 1/3 mét), trong vòng 50
trượng có thể đem tấm gỗ đập nát, nổ đá, chính là mạnh như vũ bão,
khuyết điểm duy nhất là lúc bắn sẽ chậm hơn một chút so với truyền
thống, nhưng có các loại pháo khác của Phật Lang Cơ phụ trợ, nó cũng có
thể phát huy đầy đủ uy lực đáng sợ.
Loại quái vật lớn này không tốt khi đi xa, đánh cận chiến cũng cần chiến hạm kiềm chế, bởi vì một khi chiến hạm địch chạy trốn, nó sẽ khó đuổi
kịp, chỉ dùng để công thủ tại cảng. Nó xuất hiện cũng có thể làm đội hải quân dũng mãnh nhất cũng phải kinh sợ.
Theo hướng thuyền nhỏ dẫn đường phía trước, 'Uy vũ Đại tướng quân' thong thả di động thân thuyền, theo góc độ chuyển động, ngọn đèn phát ra từ
đầu thuyền sắc bén phản ra ánh kim loại khủng bố lạnh lẽo.
Ở phía trước nó, có rất nhiều chiến hạm đã xuống cảng. Xuất phát sớm
nhất là loại thuyền con rết không buồm linh hoạt, giỏi về che giấu hành
tung, trên thuyền đặt nhiều vũ khí hình thù kỳ quái, nhìn xa xa giống
hang lớn nhỏ (hang là giống cái vại lu), bè trúc bện dây. Rất nhiều quan binh Thủy sư cũng không biết nó là loại vũ khí gì, chính là vì có rất
nhiều quan binh cảnh giới bên cạnh không cho phép bọn họ tới gần loại
thuyền này.
Giờ tí đã qua, ngày ác quỷ cũng đã xong.
'Uy vũ Đại tướng quân' theo gió vượt sóng, hướng tới Malacca. Biển xanh
thăm thẳm, chân trời còn chưa lộ ra, ánh trăng vằng vặc trên không
trung, ánh lên mặt biển lấp lánh. Thân tàu cực đại trên biển cũng trở
nên nhỏ bé, nhưng khi tới gần thân tầu mới nhìn thấy rõ, sóng nó tạo ra
cũng đủ lật úp một con thuyền nhỏ hai buồm, mà từ trên cao nhìn lại cũng chỉ thẩy trên mặt biển một vệt mờ.
Tầng thứ năm của hạm thuyền. Có kiến trúc như thành lâu bình thường.
Dương Lăng đang nằm ở ghế nhắm mắt, trên khuôn mặt thấy rõ tia mệt mỏi. A Đức Ny từ trên đầu khoang thuyền đi đến, nàng đội anh khôi (chiếc mũ có dây tua) trên đầu đang cầm ngắm nghía một bộ khôi giáp tướng lĩnh của
Minh quân, như đang muốn lấy gì đó.
- Dương, mệt mỏi sao? A Đức Ny thấy bộ dạng của Dương Lăng, vội vàng đem áo giáp để lên bàn, chạy nhanh tới.
Khóe môi Dương Lăng nhếch lên một tia cười ngây ngô thoải mái nói: - Ừ,
mệt, vài ngày không ngủ đủ, nhưng mà ta hiện tại đặc biệt thoải mái, qua nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng đến ngày này.
A Đức Ny đến bên cạnh hắn, vuốt ve hai má nói:
- Dương, anh có nắm chắc thắng lợi không? Không lo lắng thất bại sao?
Dương Lăng bắt được tay nàng, thổi nhẹ lên bàn tay non mềm của nàng,
thấp giọng nói: - Biết không, bé con, có hồi ở trong kinh, có rất nhiều
quan kinh bác học làm khó ta, muốn ta tham gia biện luận, vì là Hoàng
thượng dạy học, ta khổ tâm chuẩn bị suốt một đêm, buổi sáng lúc ăn cơm,
hai chân còn không tự chủ được run run, kỳ thực là ... ta ăn không vô.
Hắn cười khẽ: - Không ai biết là ta sợ hãi khẩn trương như vậy, nhưng
khi ta đứng ở đó, đầu có chút mờ mịt, lại không rõ vì sao có chút hưng
phấn. Đứng ở đó tưởng tượng phải đối mặt với mọi người muốn nghe ta nói, chuẩn bị chất vấn ta, trong lòng cũng rất sợ hãi, chính là khi lên đài, đối mặt với đám đông, ta cũng liền bỏ đi không nghĩ tới việc đó nữa.
- Hiện tại đã chuẩn bị lâu rồi, khi thất bại cũng có thể xuất hiện đủ
loại trường hợp cục diện, mỗi loại đều khiến ta sợ hãi, nhưng khi giương buồm khỏi bến, ta chỉ nghĩ làm thế nào đánh bại địch nhân, đương nhiên
cũng không có suy nghĩ đến có thể thất bại.
Hắn mở mắt nhìn A Đức Ny: - Vì ta mà tham gia chiến tranh, em có hối hận không? Dù sao bọn họ cũng đến từ quốc gia của em?
- Muốn em trả lời thế nào anh mới vui vẻ đây? Chồng của em? A Đức Ny khẽ cười bỡn cợt: - Em muốn nói là thê lấy vi phu thiên (vợ lấy chồng làm
trời), ý chí của ngài cũng chính là ý chí của ta. Vẫn là... hy vọng có
ít thương vong cũng khiến quốc gia của em nghĩ ra chớ nên kết thù cùng
Đại Minh cường đại?
- Nha. A Đức Ny yêu kiều kêu lên một tiếng, hai tay Dương Lăng trả miếng theo vạt áo của nàng dò xét đi vào, vân vê nhũ phong của nàng, trên nụ
hoa không ngừng vuốt ve hưởng thụ cảm xúc ôn nhuyễn, đôi anh đào nhanh
chóng đứng lên.
A Đức Ny dưới chân như nhũn ra, không đứng thẳng nổi. Thuận thế đỏ mặt,
dựa vào trước ngực Dương Lăng, trước đêm đại chiến, nàng dễ dàng tha thứ cho Dương Lăng lỗ mãng làm càn. Dương Lăng khẽ mỉm cười nói: - Hiện tại nàng nói cho ta, là vợ lấy vi phu làm trời, hay vẫn là lợi ích quốc gia của nàng.
Lớn tới như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bị nam nhân không kiêng nể gì
tấn công mãnh liệt như thế, trừ bỏ xụi lơ, người kia cần gì cứ lấy, nàng đã sớm không thể phản kháng gì.
- Tiểu mỹ nhân tây dương lần đầu trải qua tình yêu nam nữ, hóa ra cũng
non nớt như vậy, nếu ta nguyện ý, ta hiện tại có thể muốn nàng. Dương
Lăng thâm tâm áy náy, hắn vẫn là khắc chế dục vong, hắn cũng không rõ vì cái gì lại khiêu khích nàng. Có lẽ bởi vì trong đáy lòng vẫn đang khẩn
trương vạn phần, theo bản năng muốn thả lỏng tâm tình, vẫn vì là nàng
sắp qua chiến hạm của Hàn Vũ, tự mình trong tuyến đầu lửa đạn mà lòng
bất an.
Hắn buông đôi môi thấm ướt hồng nhuận của A Đức Ny ra, nhíu mày nói: - Hiện tại có thể nói cho ta biết?
- Em, ...em không biết. A Đức Ny dựa vào ngực hắn thở hào hển kẽ nói,
sợi tóc của nàng hỗn độn, hơi thở tràn ngập gợi cảm. - Em không biết,
Dương thân ái, em cũng không biết vì cái gì, vì anh, vì em, vì mục tiêu
cao thượng gì. Ây... gặp quỷ, không nên hỏi em, em chỉ biết em cùng anh
sóng vai chiến đấu.
- Khụ khụ. Hai tiếng vang lên, đằng trước cửa khoang thuyền xuất hiện
thân ảnh Thành Khởi Vận. Nàng là lần đầu rời bến, dù chiến hạm lớn cực
kỳ vững vàng rắn chắc, nàng vẫn là theo bản năng nắm lấy lan can, đôi
mắt phượng đang dõi theo Dương Lăng, trên mặt như cười như không.
- A.
A Đức Ny kêu lên một tiếng nhỏ, như bị người bắt gian trên giường, cuống quít đứng lên, luống cuống tay chân sửa soạn lại quần áo. Dương Lăng
khóe miệng vểnh vểnh lên, hỏi: - Đều đã chuẩn bị thỏa đáng?
- Vâng. Thành Khởi Vận đáp lời đi vào khoang thuyền. -Thuyền rết hoàn
thành nhiệm vụ dự định, hiện đang ở giữa, vừa rồi mới nhận được tín hiệu đèn, nhưng để xác định, ta đợi thuyền bọn họ tới mới báo với ngài.
- Thuyền đã chuẩn bị thỏa, có thể lập tức đưa A Đức Ny lên chiến hạm Hàn tướng quân.
Dương Lăng nhảy lên, thấy A Đức Ny đang mặc khôi giáp, liền giúp nàng
buộc dây chắc chắn hai bên rồi nói: - Đi thôi, ta đưa nàng qua thuyền
bên kia, việc đó liền giao cho các ngươi.
Hắn nhẹ nhàng nắm hai tay nhỏ bé của hai nàng, hai mĩ nữ liếc mắt nhìn
nhau, đều thực nể tình không có giãy ra. Khóe miệng Dương Lăng không
khỏi lộ ra chút đắc ý.
Từ trên tầng năm bước xuống phía dưới, hai bên hàng thị vệ nghiêm nghị
nhấc tay thi lễ. Chân trời lộ ra ánh mặt trời, gió biển trong lành, đảo
mắt nhìn lại, đằng sau 'Uy vũ Đại tướng quân' đội thuyền đã xếp hình chữ nhất (xếp thành hàng dọc), là 3 chiến thuyền xà lan trọng tải lớn
'phương sao', phía sau nữa là bốn chiến thuyền sai nha, theo sau đuôi là vô số chiến hạm, hình ảnh lay động phía xa, nhất thời cũng không thấy
rõ là loại gì.
Phải trái cùng phía trước cũng có chiến thuyền đồng bộ đi tới, có phúc
thuyền, xà lan, quảng thuyền, điểu thuyền (là biến thể của phúc thuyền), đây là một đội pha trộn, lần này xuất binh, hiển nhiên là Dương Lăng đã dùng hết thảy lực lượng.
Hắn không chỉ muốn đánh thắng một trận, mà còn là muốn biểu dương lực
lượng của thủy quân Đại Minh, tạo ấn tượng không thể xóa nhòa cho người
Phật Lang Cơ, khiến họ trong mười năm cũng không dám có chút ý niệm vũ
lực nào trong đầu.
Tầng dưới cùng của khoang tàu, người lái tàu cùng thuyền viên giữ vị trí ngay ngắn đang tính toán phương vị góc độ tiến lên, có một vị giống chỉ huy tác chiến không ngừng phát ra các thuật ngữ mệnh lệnh Dương Lăng
nghe không hiểu, ra lệnh cho các thuyền viên đều đặn thao tác chỉnh ly
dụng cụ hàng hải, chờ chỉ lệnh bên trên để điều chỉnh hướng đi.
Tác chiến trên biển, thuyền cũng giống kỵ mã, nếu không điều khiển
thuyền thuận buồm xuôi gió có thể ảnh hưởng quyết định đến thắng lợi, vì vậy Dương Lăng phi thường tôn trọng họ. Hắn khiêm tốn gật đầu, ngăn bọn họ thi lễ, mang theo Thành Khởi Vận và A Đức Ny hướng tới mép thuyền.
Bởi vì hai tàu lớn nhỏ bất đồng, buồm chịu lực cũng bất đồng, muốn cho
chiến thuyền khác cùng tốc độ với chiến thuyền số 1 của Dương Lăng là
không được, hơn nữa căn bản không làm bàn đạp được, chiến hạm của Hàn Vũ cơ bản vẫn duy trì... song song tốc độ ở bên trái cách xa 30 trượng.
Dương Lăng nhìn A Đức Ny cũng không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó giúp
nàng ngồi lên khoái thuyền, cùng đội thủy thủ đồng loạt dùng dây thừng
đem thuyền nhỏ thả xuống. Bên thuyền nhỏ dùng ngọn đèn dầu thông tri cho bên chiến hạm Hàn Vũ, một bên rất nhanh lại gần.
Dương Lăng đứng ở đầu thuyền nhìn, qua một lát chỉ nghe thấy bên Hàn Vũ
phát ra tiếng 'ô ô' của vỏ ốc lớn, đồng thời hơn mười ngọn đèn phía
trước sau các hướng huy động tác giống nhau. Sau đó hơn hai mươi chiến
thuyền đột nhiên căng buồm, thoát ly thuyền lớn của Dương Lăng, tiến về
phía trước với tốc độ cao nhất.
Dương Lăng hướng phía bên phải nhìn lại. Một thuyền rết được điều trái
phải hướng tới, ở khe hở các đội tàu linh hoạt xen qua, trên thuyền
trống không, không còn vại lớn vại nhỏ và bè trúc dây thừng các loại,
hẳn đã hoàn thành mục tiêu.
Dương Lăng cười hắc hắc, có điểm tà khí: - Như vậy mà còn không đánh ra biên, thì trời lập tức rơi bom xuống.
- Hả? Thành Khởi Vận tò mò liếc nhìn hắn.
- Ừ! Dương Lăng gật đầu liếc mắt một cái, cũng không giải thích gì, thần thần bí bí nghênh ngang đi qua.
Mọi thứ Minh quân đã chuẩn bị sẵn sàng, vào thời điểm ngả bài trên bàn
đàm phán, Tổng đốc đại quân Ấn Độ cũng đã đến Malacca, Ai Zege cũng thể
hiện rõ ý đồ muốn nóng lòng tỷ thí.
Hạm đội Ấn Độ có thể đuổi tới đúng lúc, cũng là do hành quân đêm ngày,
dù là nhờ sức gió để di chuyển không cần nhiều nhân lực, nhưng hành quân ngày đêm không ngừng vẫn làm cho toàn quân mệt mỏi rã rời.
Khi thấy hạm đội khổng lồ tới, Ai Zege cơ hồ muốn khóc rống. Hai mươi
chiến hạm nha! này có thể coi là toàn bộ quân chủ lực của Bồ Đào Nha
dùng để khống chế Ấn Độ Dương.
Tổng đốc Albuquerque đại nhân đang mạo hiểm, cùng gã đổ một ván cược, gã này cả đời đều là chiến thần mạo hiểm, đối với gã tuyệt đối tín nhiệm,
cũng rõ ràng thể hiện tham vọng với viễn đông này.
Đây là toàn bộ quân đội đóng ở Ấn Độ, một khi thất bại là hao tổn cực
lớn tới quân đội, con đường chính trị của A Nhĩ Bố Khắc Nhĩ Khắc
(Albuquerque) cũng coi như hoàn toàn chấm dứt, thậm chí sẽ phải chịu
trách nhiệm bị thẩm tra và phán quyết.
Hơn nữa hải quân hoàng gia Bồ Đào Nha không chỉ thất bại thảm hại ở viễn đông mà cũng sẽ trở thành bất lực trước toàn Ấn Độ Dương, quyền lợi sẽ
nhanh chóng bị người Tây Ban Nha, Ả Rập và Đại Minh thâu giữ.
Cho nên theo quan niệm người Trung Quốc có truyền thuyết rằng ngày mười
bốn tháng bảy quỷ thường lui tới. Dân chúng ở Phúc Kiến, Quảng Đông tán
chuyện gọi bọn phiên quỷ (quỷ ngoại xâm) không nhàn rỗi, điều binh khiển tướng, khuân vác súng ống đạn dược. Hơn bốn mười chiến thuyền chờ xuất
phát, Ai Zege vì lý tưởng, vì tiền đồ, vì sự tiến nhiệm của tướng quân
Khắc Nhĩ Khắc mà quyết tử một phen.
Ca nô báo tin chờ về rằng Minh quân đã chuẩn bị đột kích, quan chỉ huy
Ai Zege lập tức ra lệnh cho tất cả các chiến hạm và quân đồng minh ở
Malacca xuất phát, quyết một trận sinh tử.
Chiến hạm của bọn họ lại còn chiến hạm của Minh quân có số lượng khổng
lồ, nên không thể triển khai quyết chiến ở eo biển Malacca, hơn nữa nếu
Minh quân nhân cơ hội xông lên bờ giành chiếm lục địa, bọn họ sẽ bị ép
giao chiến từ biển với đất liền.
Minh quân không phải là vệ đội hoàng cung Malacca, đến lúc đó muốn đoạt
lại đất nói dễ hơn làm, chỉ có ở trên biển tử chiến mới có thể tiêu diệt Thủy sư chủ lực của Minh quân, khiến cho Minh quân phải lui về lục địa, vậy thì mới làm cho Nam hải, Đông hải trở thành chỗ dạo chơi của mình
được.
Để dễ dàng phát huy uy lực pháo ở mạn sườn thuyền và phối hợp tác chiến
các chiến thuyền vẫn đang áp dụng đội hình đuôi nhạn để đi ngang nhau,
hơn bốn mươi chiến thuyền xếp thành ba đội hình đuôi nhạn. Khi cách ước
chừng ba hải lý chuẩn bị nghênh chiến với Minh Quân.
Đi đầu là chiến thuyền của người Nhật Bản, đến hải tặc, thương nhân và
lính đánh thuê Tây Ban Nha, lực chiến không đồng đều, phối hợp càng kém, không thể so với lực lượng chính quy. Đem đẩy bọn họ lên tuyến đầu
không cần nói cũng hiểu rằng Ai Zege không phải phường bán hoa quả.
Hạm đội 'liên hiệp quốc quân' có chiến hạm của Bồ Đào Nha ở giữa chỉ
huy. Hạm trưởng là thượng úy hải quân hoàng gia Tây Ba Nha Louis. Diego
Qua nhiều trận chiến, thể hiện hắn là một gã hiếu chiến, là người Ai
Zege rất ưa dùng, hắn cũng là một gã quý tộc và có phụ thân là tước sĩ
(hiệp sĩ).
Diego một thân quân phục thẳng thớm, bước lên vọng đài, phóng tầm mắt
hướng về phía xa xa. Lúc này ánh dương rực rỡ. Chỉ có điều rất không lợi cho tác chiến hiện nay là gió thổi từ hướng Minh quân thổi tới, nếu vậy tốc độ của đối phương sẽ hơn bọn họ một chút.
Tuy nhiên, Diego cũng không quá để ý, đây là nơi bọn họ quyết chiến.
Không phải nơi đấu thuyền, một khi giao chiến lái thuyền sẽ nhanh chóng
không còn quan trọng. Qua tay buồm, lái thuyền có thể điều chỉnh vừa đủ
để chiến hạm của hắn đủ sức phát huy chiến đấu.