Mấy người đám Nghiêm Hổ Đệ đều là đồng bọn của Chu Hồng, tiếng là quan
nhưng kỳ thực là giặc, những chuyện mà bọn chúng đã làm mất hết cả nhân
tính lương tâm. Nếu để cho Khâm sai đại nhân đến Phúc Châu thì tộc ác
của chúng khó mà che giấu được, tới lúc đó bị chém đầu hết lượt. Chính
vì thế khi nhìn thấy Kinh Ly ra tay, thì lũ người còn lại đồng loạt rút
đao lao đến.
Nhát đao của Kinh Ly không lấy được mạng của Hà Bính Văn, bèn lại rút
đao đâm chém thêm nhát nữa. Hà Bính Văn đã vội vã lùi về phía sau, gã là lão tương trên sa trường, bao năm vào sinh ra tử, đẫm máu chiến đấu,
sát phạt nhanh gọn, ranh giới sinh tử nào đâu có nhiều điều suy tính đến như vậy. Ngay lập tức Hà Bính Văn thét lớn: - Chiến trận hiểm nguy, mưu sát chủ tướng, tất cả bắn tên cho ta!
Đám cung thủ đã quen nghe lệnh của Hà Bính Văn, quân lệnh trước giờ chưa từng dám vi phạm. Lúc này bọn họ biết rõ rằng đám người kia là cao quan của triều đình, không phải là đối tượng mà bọn họ có thể đối phó được,
nhưng lệnh của Hà Bính Văn đã đưa ra, bọn họ đều tự động phản xạ quay
hông, lấy trọng tâm, thả dây, tất cả chỉ diễn ra trong một giây đồng hồ. Trong lòng còn đang đắn đó không nên động thủ thì tay đã tự động bắn
tên đi.
Dây cung tên khẽ rung lên một cái, những mũi tên nhọn như nanh sói có
thể xuyên thủng tất cả các vật thể trong vòng hơn hai mươi dặm, phát ra
những âm thanh sắc lạnh, "vù vù..." Dây cung rung kêu lên, cảnh tượng
lúc này tựa như mưa lớn rơi mạnh đánh tàn lá lớn. Phập phập phâp, những
âm thanh mũi tên găm lên da thịt con người, Kinh Ly bị trúng bốn tên vào ngực, tên xuyên người, mũi tên nhọn lộ ra sau lưng, sức mạnh đến độ
khiến cho gã bay tung người rồi ngã sầm xuống đất.
Đám người bọn Nghiêm Hổ Đệ cầm theo đao đến, giương nanh trỏ vuốt lao
tới chỗ Hà Bính Văn đều đã bị bắn trúng vô số trên. Nghiêm Hổ Đệ trừng
đôi mắt nhìn Hà Bính Văn một cách kinh ngạc tột độ, một hồi lâu rồi mới
nằm im bất động.
Tới lúc này thì trong lòng Hà Bính Văn đã chắc đến chín phần rằng trong
chuyện này nhất định có điều gì đó không bình thường. Gã ôm lấy bờ vai
đang chảy máu, ngoảnh đầu nhìn xuống dưới núi, đoàn quân ở giữa đang
tiến gần đến, đó quả đúng là đoàn tùy tùng của Khâm sai đại thần. Một
cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn cờ màu xanh lục bên cạnh Thiên Tử Huyền Hoàng Đoàn Long Kỳ được thổi tung, bên trên in đậm một chữ "Dương".
Trong lòng Hà Bính Văn khẽ kinh ngạc: - Trời ơi, lẽ nào đoàn quân dưới kia lại là... lại là đội quan cùa Dương đại nhân?
Dù sao thì Hà Bính Văn cũng là lão tướng trên sa trường nên gặp sự không cuống. Gã trầm giọng nói: - Pháo lớn, Cung nỏ, Lôi thạch đều chuẩn bị
sẵn sàng, nghe theo lệnh của ta để tiến hành. Ôn Bách Hộ, phóng tiễn
lệnh xuống dưới núi lệnh cho đội quân ở phía dưới chân núi ngừng di
chuyển, đứng đợi nguyên vị trí!
Khâm sai đại thần, Tổng đốc diệt Oa sáu tỉnh, Uy Võ Hầu, Trụ quốc Long
Hổ Thượng tướng quân Dương Lăng đã đến Phúc Châu này được ba ngày. Đến
Phúc Châu, Dương Lăng ở tại Nha môn Bộ Chính Sử, tiếp quả toàn bộ quân
vụ, chính vụ của Phúc Kiến. Nhưng ba ngày gần đây lại không tiếp kiến
bất cứ một quan viên quân đội hoặc quan chính vụ của Phúc Kiến. Điều này khiến cho đám quan lại đó cảm thấy vô cùng lo sợ, bản thân bọn chúng
không dám ra khỏi nhà, chỉ sai khiến đám gia đinh ra phố nghe ngóng tình hình từ mọi nơi, mọi ngóc ngách.
- Bộ chính sử Nguyễn Đại Văn, Thủy sư Đề đốc Chu Hồng, Tuần án Ngự sử
Địch Thanh Sơn, Tri phủ Phúc Châu Uông Phi Lăng tư thông với giặc Oa,
mưu sát Khâm sai đại thần, nhất loạt tống giam vào đại ngục.
- Gia phủ của bốn tên quan nêu ở trên đều bị quan binh bao vây, nghe nói tất cả mọi người trong đó đều nội bất xuất ngoại bất nhập.
- Nghe nói hai ngày hôm nay Du kích Tướng quân, Hà Bính Văn, đang bận rộn lắm. Cả ngay ra vào Khâm sai hành dinh.
- Có thật không vậy? Nghe thấy tin tức này thì những người chỉ quen biết sơ qua với Hà Bính Văn thôi cũng đều chuẩn bị quà lớn, chen chúc nhau
đến Hà phủ để thăm thám tình hình. Nhất thời khiến cho Hà phủ trở nên
nhộn nhịp vô cùng. Hà Du kích tướng quân thấy vậy thì đành quyết định ở
luôn trong Nha môn của Bộ chính sử. Vậy nên mọi việc ở phủ lại phải do
trưởng lão trong nhà gánh vác, khiến cho lão nhân phải bận rộn một phen.
Cách ngày sau thì lại hay tin các quan viên chủ chốt đứng đầu phụ trách
Quân chính, Dân chính, Dân tráng, Ngân tiền, Lương thực, Quân giới đều
lần lượt được gọi đến Khâm sai hành dinh. Các quan liêu trực thuộc từng
bộ phận đều vội vàng từ sớm đã chạy tới nhà của những người nói trên chờ đợi tin tức. Những đám quan lớn đó dường như đều ăn phải thuốc câm hay
sao vậy. Từ lúc trở về từ Khân sai hành dinh thì ngay lập tức biến thành kẻ câm, bất luận trước kia có qua lại thân mật thế nào thì giờ đừng
hòng hỏi được một câu nào.
Bọn họ chỉ nghe kể rằng, Tổng đốc đại nhận vừa mới vào thành thì đã lệnh cho người thông báo gấp, tất cả Thất Vệ binh mã tổng cộng là hơn bốn
vạn người, vì trốn chiến tranh mà lui về Cổ Điền, Thuận Xương, Tam Minh, phải ngày đêm đi đường mà về Phúc Châu, đến sáng ngày thứ ba mà vẫn còn chưa đến thì sẽ xin Thiên Tử hạ lệnh chém đầu.
Từ nguồn tin đó bọn chúng mới tự đoán rằng đến ngày thứ tư thì Tổng đốc
đại nhân chắc hẳn sẽ có hành động gì đó cụ thể. Vậy nên trong ngày thứ
ba thì tất cả các quan lại đều tự động chuẩn bị học thuộc lòng tất cả
các tài liệu có liên quan đến bộ phận mình quản lý: Quân chính, Dân
chính, Thuế chính v.v..., đợi chờ Tổng đốc đại nhân hỏi tới.
Quả nhiên, tối ngày hôm đó tất cả quan viên nhận được lệnh, sáng sớm
ngày hôm sau tất cả các quan viên lục phẩm trở lên của các bộ Quân, Dân, Pháp, Thuế v.v... các bộ khác nữa có mặt tại Nha môn Bộ chính sử.
Sáng sớm ngày thứ tư, Dương Lăng thức giấc từ sớm, vệ sinh cá nhân xong
xuôi rồi tới Nha môn. Từ nửa đêm canh ba đã có biết bao nhiêu văn võ bá
quan đến chờ được yết kiến, dường như bọn chúng đã đứng chật cả cổng vào của Nha môn.
Đại đường tuyệt nhiên yên lặng, Dương Lăng ngồi phía trước bức vách họa
Hồng Nhật Xuất Hải, Tiên Hạc Phi Tường, mãng bào phối ngọc bội, sắc mặt
trầm lặng.
Dương Lăng dọc đường Nam tiến, trên đường đi càng ngẫm càng nhận thấy có gì đó không ổn. Kể từ khi đảm nhận chức trách Diệt Oa ở sáu tỉnh, ông
ta chưa chỉ ngồi ở Tô Châu, chưa từng xuống những tỉnh khác đích thân
chỉ huy. Nay quan viên Phúc Kiến phạm phải tội ác tày trời như vậy,
chính là lúc mà bọn chúng đang có tật giật mình, liệu sau khi nghe được
tin tức này thì có chó cùng đường cắn càn hay không, lại có vội vàng
muốn xóa bỏ đi tất cả chứng cớ phạm tôi hay không?
Hơn nữa tin tức của Cẩm Y Vệ không đủ tính thuyết phục, nếu như không có những vật chứng khác thì đâu có thể dễ dàng định tội, một đại quan Quân chính đâu có phải muốn giết là giết được đâu? Cũng chính vì lo ngại đó
nên Dương Lăng cùng với đám quan tướng Tiêu Hoành Giang và La Nhan cùng
nghiên cứu và quyết định phái Hàn Vũ, Lưu Đại Bổng Chùy đóng giả là giặc Oa, đi lừa bọn chúng một phen.
Nguyễn Đại Văn đã sợ giặc Oa như hổ báo, y chỉ mang chờ hy vọng rằng
giặc Oa sớm rời khỏi biên giới vùng Mẫn để không bị bạo lộ tội chứng
thông đồng với giặc, chính vì thế nên khả năng cao là y sẽ cắn câu. Từ
đó mà giăng một mẻ lưới lớn, tóm gọn toàn bộ bọn chúng với đầy đủ tội
chứng. Vậy nên Dương Lăng mới lệnh cho Lưu Đại Bổng Chùy mang theo cận
quân nhanh chóng đến Thủy sư gặp mặt Hàn Vũ theo đường thủy mà đến Phúc
Châu.
Tuy Dương Lăng cũng đoán được đám người Nguyễn Đại Văn nếu như đoán được ý đồ của bản thân mình thì chắc hẳn cũng sẽ tìm cách đối phó lại. Nhưng quả thật không ngờ lũ chúng lại chó cùng dứt giậu, lại dám nghĩ ra âm
mưu dùng quân đội ám sát Khâm sai đại quan. Chính vì thế nên khi đại
quân của mình tiến đến thung lũng Việt Sơn, Dương Lăng nhìn thấy địa
hình hiểm trở thì thấy cần phải cẩn thận, lệnh cho đội quân tiền quân và hậu quân kéo dài khoảng cách. Thật không thể ngờ rằng đại quân Minh ở
trên cổ đạo quan trọng, duy nhất nối liền hai tỉnh này lại gặp nạn mai
phục.
Nếu như không phải vì năm xưa Dương Lăng nói giúp một câu cứu sống Hà
Tham tướng, rồi đưa đẩy thế nào ông trời lại khiến cho Hà Bính Văn là
tướng lĩnh phụ trách mai phục trận ngày hôm nay nên cả đoàn quân mới
thoát được nạn này. Cho dù Dương Lăng có bảo vệ được tính mạng đi chăng
nữa thì đoàn tiền quân một nghìn Thiết Vệ quân cũng sẽ bị pháo nổ, cung
nỏ và hồng thủy lấy đi tính mạng của tất cả bọn họ.
Chính vì thế nên trong lòng Dương Lăng phẫn nộ một cách khó hiểu. Hai
ngày nay ông ta liên tục cho gọi các quan biên phụ trách tất cả các lĩnh vực của toàn tỉnh Phúc Kiến đến để tìm hiểu và nắm được tình hình về
Quân vụ, Chính vụ và quan chức các ngành. Quả thật là đồi bại thối nát
vượt quá những gì Dương Lăng tưởng tượng được, điều này lại càng khiến
cho ông ta tức giận tột cùng. Xem ta cần có một liều thuốc cực mạnh tựa
như một cơn bão lớn thì mới có thể quét sạch được thế cục suy đồi tham
nhũng của vùng Mẫn.
Nghĩ đoạn, một ánh mắt đầy sát khí lóe lên trên khóe mắt của Dương Lăng, ông ta lạnh lùng nhìn đại đường tĩnh lặng, mặt đanh lại nói lớn: -
Người đâu, đánh trống tập hợp! Lệnh cho tất cả quan viên căn cứ theo
phẩm thiết mà gọi vào!
Tiếng trống dồn dập đánh lên, hai hàng Quân trường thương và Quân đao
đứng ngay ngắn, xếp một hàng dài cho tới tận cổng Nha môn. Một không
gian trang nghiệm tĩnh mịch.
Trước tiên căn cứ theo phẩm thiết cho gọi các quan văn đến, đám quan lại này chỉnh đốn lại y phục, dưới sự giám sát của hai hàng quan binh tựa
như hung thần, lần lượt cẩn trọng đi vào đứng đầy một sảnh đại đường.
Trước mặt Dương Lăng có đặt một cuốn sổ ghi tên, người nào vào thì gạch
một cái. Mỗi lần nghe thấy tên quan viên đã được đánh dấu sẵn thì Dương
Lăng bèn không cần ngẩng đầu mà nói: - Dẫn đi!
Ngay lập tức có hai tên tướng tiến lên, tóm lấy tên quan vừa được gọi
tên mà kéo sang phòng bên cạnh. Dương Lăng dùng bút gạch ngang một
đường, xóa tên người đó khỏi danh sách. Những quan viên còn lại đứng
trên đại đường mà lo lắng thót tim, bọn chúng đều sợ hãi nhìn Dương
Lăng, người có vẻ bề ngoài nho nhã lịch thiệp, rồi lại nhìn viên đồng
liêu xấu số vừa bị lôi đi, trong lòng bọn chúng đều cảm thấy vui mừng:
Thà người chết chứ ta không chết, xem ra bản thân ta đã qua được ải này
rồi.
Toàn bộ quan văn đều đã vào trong Nha môn Bộ chính sử, đám quan văn đứng bên trái đã xếp hàng tới tận phía bên ngoài đại đường. Trong số những
người này đại bộ phận đều là những quan lại địa phương chủ chốt, tam tứ
phẩm. Nhưng ai nấy đều không có chỗ ngồi, tất cả đều cung kính hết mực,
đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đến lượt quan võ vào yết kiến, Dương Lăng xua tay ra hiệu dừng lại, rời
anh nhìn sang phía Tiêu Hoành Giang đang đứng nghiêm trang bên cạnh, ông ta hỏi nhỏ: - Thất Vệ binh mã đã đến nơi chưa? Tình hình hiện tại ra
sao rồi?
Tiêu Hoành Giang cúi người hạ giọng nói: - Vâng! Thất Vệ quan binh đều
đã cắm trại ổn định ở bên ngoài Tây thành, bốn đại doanh trại đều liên
đới hỗ trợ khống chế nhau, quân tình rất yên tĩnh. Quân đội của Hà Tướng quân cũng đá phong tỏa bốn thành, quan chỉ huy của Thất Vệ không dám to gan vào thành. Xem ra đám người Nguyễn Đại Văn khai cung đúng sự thật,
ngoại trừ Thủy sư của y ra thì Lục địa Vệ sở tuy quân đội bại hoại, tham lam thối nát nhưng lại không tham gia tư thông với quân địch.
Dương Lăng gật đầu, nghiêm nghị nói: - Trong lòng ta đã có dự tính, gọi bọn chúng vào đây.
Dương Lăng mới tới thì đã khống chế được đám Thủy sư đang neo đậu ở gần
bờ sông. Quan binh của Thủy sư tuy có thuyền lớn pháo tốt, thích hợp
chiến trên biển, nhưng binh khí lục chiến của bọn họ thì lại có hạn, khả năng lục chiến lại càng yếu. Dương Lăng phái Thiết Kỵ quân đột kích,
vài tên tướng chủ yếu của Thủy sư hoặc là bị giết ở trong thành, hoặc là tử trận ở thung lũng Việt Sơn, rắn mất đầu nên đội quân của bọn chúng
đã nhanh chóng bị thu phục.
Thời gian hai ngày để tìm hiểu tình hình, Dương Lăng mới biết tình trạng Thủy sư của Phúc Kiến vô cùng phức tạp, đám quan binh đó bao gồm những
quân binh được truyền lại theo tước vị, sơn tặc, thủy tặc. Trong cái đám tạp nham lẫn lộn đầu trâu mặt quỷ đó, quân luật kỷ cương của Thủy sư
thật vô cùng bại hoại.
Những ngày vừa qua Phiên tử của Đông Xưởng còn tra hỏi được thông tin
tình báo từ chỗ của Chu Hồng. Có những lúc Thủy sư đi tuần tra ở trên
biển, bắt gặp những tàu thuyền đơn độc, giữa biển khơi mênh mông, không
thấy đất liền, sự giám sát của Triều đình và Pháp luật đối với bọn chúng đã lỏng lẻo đến cực điểm, đám quan binh này cải trang thành hải tặc, đi cướp thuyền cướp hàng, giết chết tất cả các thành viên trên tàu và ném
xác xuống biển. Cách làm của bọn chúng còn hung hãn và đê tiện hơn cả
bọn hải tặc.
Những tướng lĩnh có liên quan đến vụ án và những phỉ binh có liên quan
đến vụ giết người trên tàu đều được Dương Lăng lần ra manh mối, tìm và
bắt giữ hết. Tướng lĩnh của Thất Vệ tuy là bại hoại vô dụng những không
phạm vào tội ác tày trời. Điều này khiến cho Dương Lăng thở phào nhẹ
nhõm. Những tên quan lại đó tuy không ra gì, nhưng nếu quả thật giết
chết bọn chúng thì lấy ai chỉ huy đám quân lính kia?
Sự hung hãn của giặc Oa đã khiến cho dũng khí và can đảm của đám binh sĩ này bị biến đi đâu mất hết, một đội quân không có lòng quân, không có
sĩ khí, không có linh hồn đoàn quân thì cho dù thể lực của binh sĩ không yếu kém hơn quân địch, vũ khí không lạc hậu hơn so với quân địch thì
cũng làm sao mà có thể đánh trận được?
Loạn thế dùng trọng điển! Nếu như giặc Oa dùng mùi máu tanh và sự chết
chóc để dọa cho đội quân trở thành một đám cương thi di động thì Dương
Lăng sẽ chuẩn bị dùng một trận mưa của sự chết chóc máu tanh để thức
tỉnh đội quân. Chỉ cần bọn chúng dám đối đầu với giặc Oa, dám cầm vũ khí đối diện với quân địch chứ không phải là chỉ nhìn thấy từ xa mà đã bỏ
chạy thì cũng coi như Dương Lăng đã thành công được một nửa rồi.
Số võ tướng bị Dương Lăng bắt đi không nhiều, nhưng cho dù là vậy đi
chăng nữa thì thủ đoạn độc ác của vị Tổng đốc đại nhân này cũng khiến
cho văn võ bá quan trên triều phải lo lắng nơm nớp, trên đại đường tĩnh
lặng vô cùng, chỉ có giọng nói của Tiêu Hoành Giang râm ran trong phòng.
Tiêu Hoành Giang tổng kết lại tội danh dùng quân tư hối lộ giặc Oa của
đám người Nguyễn Đại Văn, sau đó lại mưu sát quan Khâm sai để thoát tội, cùng với tội ác mà những tên quan viên vừa bị dẫn đi đã phạm phải. Tiếp sau đó Dương Lăng đứng dậy tuyên bố các quan lại giữ tạm giữ chức vụ
mới.
Dương Lăng là Tổng đốc thời chiến nên ông ta có quyền cắt đặt quan viên
các cấp trực thuộc phụ trách quân chính. Nhưng chức vụ của đám quan viên này đều có thêm một chữ "Đại" ở đằng trước, biểu thị cho tính tạm thời. Đợi đến khi bẩm báo lên đến Hoàng thượng thì Sử bộ mới đích thân bổ
nhiệm chính thức.
Thủy sư Phúc Kiến sẽ do Hàn Vũ tiếp quản toàn bộ, tạm thời nhậm chức
Thủy sư Đề đốc. Hiện tại Lục quân bao gồm Thất Vệ mới được gọi về và Tam Vệ Phúc Châu, lúc này đang thủ hộ ở phái Nam, lục vệ tổng cộng có mười
sáu vệ và binh mã của năm Tướng quân Du kích, tạm thời tóm gọn lại một
chức Tổng binh diệt Oa của Phúc Kiến, chức vụ này do Hà Bính Văn đảm
nhiệm.
Phủ Tổng đốc rời đến Phúc Kiến, do Dương Lăng đảm nhiệm Bộ chính sử Phúc Kiến, lệnh cho Thông phán Phúc Châu, Lưu Tốn, làm Tri phủ.
Tiếp theo đó là Hà Bình Văn, Tổng binh mới nhậm chức, sắp xếp tướng lĩnh thuộc hạ.
Toàn bộ quan viên đều ngơ ngác đờ đẫn trước sự cải cách quá lớn và quá
nhanh này của Dương Lăng, bọn chúng chỉ đành nỗ lực tiếp nhận những tin
tức vừa nhận được.
Biểu hiện của Dương Lăng thật quá là kỳ quặc, không hề nhắc đến hình
phạt cho những quan viên phạm tội, điều động tất cả quan viên cao cấp
đến, bắt ngay tại trận một đám quan viên, sau đó lại không hề động đến
cũng như không hề an ủi những quan lại còn lại. Ông ta cứ thản nhiên bắt đầu hạ lệnh tác chiến, dường như tất cả quan viên ở đây đều là thuộc hạ lâu năm của mình.
Đây là sự tự tin và bình thản hay là sự không thèm bận tâm? Tóm lại thì
là một hành động kỳ dị khó hiểu, khiến cho người ta không thể nắm được ý của vị Khâm sai Tổng đốc này. Bọn chúng bắt đầu cảm thấy một cảm giác
sợ hãi và áp lực không gọi được tên.
Hà Bính Văn sang sảng cất giọng công bố bộ thuộc chỉnh lý quân sự, và sự sắp xếp trọng tâm cho binh lực. Quan binh của các Vệ Sở đều lần lượt
trấn thủ khống chế các chốt chủ yếu của thủy quân và lục quân; đồng thời cũng phải hoàn thành những mục tiêu chiến lược. Gã cũng thông báo những sắp xếp chi tiết về việc tập hợp binh mã, khai chiến tấn công, chiến
đấu, rút lui v.v... Bận tới bận lui, bắt đầu từ khi mặt trời còn chưa
rạng mãi cho đến chính ngọ mới xong xuôi. Văn võ bá quan đói mềm cả
người, tới lúc đó Hà Bính Văn mới xong việc.
Dương Lăng giũ tay áo đứng dậy, điềm nhiên hỏi: - Những nhiệm vụ mà
tướng lĩnh của các Vệ Sở cần phải hoàn thành, và những công việc mà văn
võ bá quan cần phải phối hợp thực hiện, mọi người đã ghi nhớ hết chưa?
Ông ta đảo mắt một lượt, quan viên đều không dám mở lời, chỉ đồng loạt
gật đầu thể hiện sự đồng tình. Dương Lăng cười vui vẻ, nói: - Rất tốt,
sáu tỉnh ven biển đều dùng binh, giặc Oa sẽ lần lượt chịu thua rút lui.
Đám giặc Oa và thân quyền bị chúng ta bắt giữ đã lên tời hàng vạn người
rồi.
Nay giặc Oa ở hai vùng Phúc Kiến và Quảng Châu đều đã lâm vào thế cùng
đường, chỉ cần chúng ta tướng sĩ đồng lòng thì hy vọng có ngày bình định được giặc loạn. Chư vị xin hãy nhớ kỹ, nay việc quan trọng bậc nhất
trong quân sự của tỉnh Phúc Kiến là bình định giặc Oa, chư vị đại nhân
nhanh chóng trở về chuẩn bị, Sáng ngày mai quan quân Thất Vệ bắt đầu
hành quân. Bổn quan dừng lại ở Phúc Châu, chờ đợi các vị tướng quân lập
công xin triều đình lĩnh thưởng!
Tổng Đốc đại nhận quay người vào phòng trong, văn võ bá quan ai nấy đều
quay ra nhìn lẫn nhau, ngơ ngác một lúc rồi nhanh chóng giải tán. Nào
thì quan mới nhậm chức, cúc cung tận tụy, kẻ nào người nấy không ai dám
lơ là sự sắp xếp của quan Tổng Đốc, tập trung dân tráng, chuẩn bị lương
thực, chỉnh đốn quân đội, tất cả đều cố gắng tỏ ra thái độ làm việc
nhiệt tình có trách nhiệm.
Nhưng trong lòng đám văn võ bá quan đó đều tính toán, sắn tay vén áo giả bộ anh hùng, ai chẳng làm được. Nhưng đến khi đứng trước tiền tuyến,
thực sự chứng tỏ thực lực để đánh bại kẻ địch hay chỉ lừa phỉnh dọa
địch, điều này thì ai biết cho được? Chủ yếu vẫn là vì thái độ tích cực
chuẩn bị chiến đấu thì tất cả mọi con mắt đều đổ dồn vào chứng kiến.
Buổi chiều, tình thế thay đổi một cách khác thường, từng đội từng đội
binh sĩ tay cầm binh khí bắt đầu đi tới từng ngóc ngách khám xét gia phủ của Nguyễn Đại Văn và một trăm hai mươi tám văn võ cao quan. Khắp thành Phúc Châu là tiếng khóc than, gia quyến của quan viên cứ lũ lượt tiếp
nối nhau bị gồng xích lại giải vào đại lao.
Những tên quan lại thường ngày có mối quan hệ mật thiệt với đám tù nhân
đều đứng trong nhà mình lén lút nhìn ra để thăm thú tình hình, ai nấy
đều lo lắng sợ hãi. Trời còn chưa tối mà đã có biết bao những thông tin
từ người nhà của bọn chúng và láng giềng gần được truyền đến: - Tội quan các cấp bị xung quân, bị đeo gông vào cổ rồi cho vào xe tù, một đội
quân tù dài bắt đầu từ Tây thành đi qua trung đường của Thất Vệ mà thẳng hướng đến Kinh sư.
Sáng sớm ngày kế tiếp, bảy đội quân Vệ Sở chỉnh lý xong xuôi đội hình,
quân canh gác Phúc Châu mở cổng thành cho bọn họ đi qua, thẳng hướng ra
tiền tuyến. Tướng quân của Thất Vệ ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên phát
hiện ra rằng con đường đá phẳng rộng giữa hai cổng thành Đông và thành
Tây đều đã bị quan dịch, tuần kiểm, dân tráng phong tỏa, trên đường
không hề nhìn thấy một người dân nào. Hai bên đường cứ cách vài bước lại có một tên tội phạm quỳ gối dưới đất, đằng sau có một tên lính cầm đao
đứng đằng sau.
Những tên tội phạm này quỳ một hàng suốt từ cổng phía Tây cho đến cổng
Đông, hai tay bị trói giật về đằng sau, bị bịt một miếng vải trắng vào
miệng. Đi đến tận ngã tư giao giữa bốn ngả đường lớn, đột nhiên nhìn
thấy trên bốn đài cao của bốn góc là bốn đại quan lớn nhất của tỉnh Phúc Kiến đang quỳ ở đó: Bộ chính sử Nguyễn Đại Văn, Đề đốc Thủy sư Chu
Hồng, Ngự sử Tuần án Địch Thanh Sơn và Tri phủ Phúc Châu Uông Phi Lăng.
Tất cả tướng quan và binh lính đều bất giác dừng bước, đi chầm chậm trên đường, lúc này chỉ còn nghe thấy có tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe lộc
cộc.
Đột nhiên, có một đám quan binh cưỡi ngựa, tay giương cao lệnh tiễn, phi như bay đến lớn tiếng nói: - Truyền lệnh của Tổng đốc đại nhân, nhân
phạm đã vào vị trí, kiểm chứng lại thân phận!
Ngay lập tức những quan binh cầm đao đứng sau đám tù nhân đều đồng thanh trả lời: - Hồi bẩm Tổng đốc đại nhân, một nghìn một trăm hai mươi năm
tội phạm tử tù đều đã được kiểm chứng thân phận, đợi chờ lệnh!
Tướng lĩnh Thất Vệ mặt biến sắc, "Một nghìn một trăm hai mươi năm tội
phạm tử tù?", ngoại trừ Hồng Vũ và Vĩnh Lạc Triều thì chưa từng có lúc
nào lại thảm sát như vậy, cũng chưa từng có bất cứ ai có lá gan lớn đến
như vậy. Một hiệu lệnh mà hàng nghìn đầu người rớt xuống đất!
Từ đằng xa, có ba tiếng pháo nổ, có người gọi lớn: - Pháo nổ hành hình! Trảm!
Âm thanh của chữ "Trảm" kéo dài, vùn vụt sượt qua tai của từng người
trong đám hành quân. Hai bên đường đồng loạt vang lên một âm thanh
"vút", thanh đao sắc nhọn được vung lên, lóe lên một tia sáng chói.
Một đường ánh sáng cong cong lạnh lùng thấu xương người vụt lao xuống
một cách kinh rợn, hàng nghìn tia máu đó bắn tóe lên không trung, hơn
một nghìn đầu người rơi xuống chân bọn đao phủ, không khí bốn chung
quang đột nhiên trở nên căng thẳng và nhuốm đượm mùi tanh của máu.
Hàng vạn binh sĩ cùng thở sâu một hơi, ngẫu nhiên tạo thành một làn sóng âm thanh "xì" một cái, nghe thôi cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi kinh hoàng, ngạc nhiên hãi hùng. Viên chỉ huy Thất Vệ đột nhiên nhớ ra: Đội quân chi viện cô độc của Dương Lăng, đội quân mà nghìn người chết
không còn một ai sống sót, dường như cũng đúng tròn một nghìn một trăm
hai mươi năm người.
Xác chế đầy đường, máu chảy thành sống, bốn vạn đại quân cuốn cờ lại,
bước lên con đường đầy máu mà ra khỏi Đông thành, sát khí xú khí ngút
trời.