Bạn trai?
Tạ Kiều mê man không hiểu, sao Ngu tiên sinh lại trở thành bạn trai mình rồi, thấy phản ứng của Tạ Kiều, Lam Mông thức thời về trước, trước khi về còn vỗ vai Tạ Kiều: "Có việc gì cậu có thể tìm anh."
Tạ Kiều trì độn "Vâng" một tiếng.
Nhìn Lam Mông đặt tay lên vai Tạ Kiều, cự xà khẽ nhíu mày, Lam Mông không khỏi đánh cái rùng mình, vội vàng thả tay đi ra ngoài, còn tưởng do bãi đỗ xe quá lạnh.
Tạ Kiều lên xe, chưa vội nói gì, đợi đến khi về trước cửa nhà, cậu mới mở miệng: "Ngu tiên sinh, sao em lại không biết anh là bạn trai em chứ?"
"Không đúng."
Ngu Hàn Sinh dừng chân, dường như đang tìm một danh từ chính xác hơn.
Tạ Kiều còn chưa kịp thở ra đã nghe Ngu tiên sinh nói: "Tháng sau kết hôn rồi."
Cự xà cụp mắt, mở điện thoại xem lịch, ngày nào cũng được hắn ghi chú chi tiết.
"Vậy nên phải là hôn phu."
Âm cuối của hắn khẽ giương cao khó mà nhận thấy, bờ môi mỏng cũng thoáng nhếch lên.
Thế nhưng Tạ Kiều lại sửng sốt, Ngu tiên sinh vẫn nhớ chuyện kết hôn sao? Ngay chính cậu cũng đã sắp quên rồi.
Cậu cẩn thận lựa lời: "Nhưng em nghĩ không cần kết hôn đâu, lấy hộ khẩu những thành phố khác cũng được mà, ví dụ như Liễu Âm, giao thông phát triển, giá nhà cũng không đắt."
Cậu để bụng nhất là phương diện giá nhà, dĩ nhiên Biên thành rất tuyệt, còn là trung tâm kinh tế mới của phương Bắc.
Nhưng cậu suy nghĩ cẩn thận lại thấy, nhà ngoại ô đã có giá hai triệu, áp lực sinh hoạt lớn quá, không cần thiết phải đăng ký hộ khẩu tại Biên thành, chẳng qua có thì nở mày nở mặt mà thôi.
Nhưng sắc mặt Ngu Hàn Sinh rất lạnh, làm trái tim Tạ Kiều đánh trống, suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu mình nói sai câu nào, phải trầm tư suy nghĩ mãi mới rốt cuộc ngộ ra.
Tập đoàn Họ Ngu lập nghiệp từ bất động sản, cậu chê giá nhà đắt có khác nào âm thầm bất mãn với dân làm bất động sản đâu?
Thế là cậu vội vã sửa lời: "Giá nhà là phụ thôi, quan trọng là, kết hôn cần phải thích lẫn nhau mới được chứ?"
Cậu chưa thích ai bao giờ, có lẽ cả đời đều sẽ sống một thân một mình, nhưng Ngu tiên sinh không giống cậu, Ngu tiên sinh sẽ gặp người anh ấy thích, rồi sẽ cùng người ấy kết hôn.
Nghĩ tới đây, cậu bỗng cúi đầu thật thấp.
Nhưng ngay sau đó, cằm cậu đã bị nhấc lên, bị buộc phải ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của người đối diện.
Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều chăm chú, giọng nói xưa giờ thờ ơ nay lại ẩn chứa chút gì bướng bỉnh: "Em từng nói thích tôi."
"Khi còn ở trại chăn nuôi."
Tạ Kiều cố gắng nhớ lại, rồi chậm rãi nói: "Là thích kiểu bạn bè, em vẫn luôn coi Ngu tiên sinh là một người bạn em vô cùng kính trọng."
"Em cũng không cự tuyệt làm bạn đời của tôi." Giọng hắn đã bắt đầu âm ỉ ưu thương, như muốn thuyết phục Tạ Kiều, cũng như muốn thuyết phục chính bản thân mình.
Bạn đời?
Thỏ tai cụp bối rối, ánh mắt mơ hồ, không nhịn được hỏi: "Từ khi nào chứ?"
Sự yên lặng bao trùm bầu không khí.
Cậu nhìn Ngu Hàn Sinh đưa lưng về ánh nắng, khuôn mặt ẩn trong bóng mờ, cụp mắt, không rõ tâm trạng, nhưng cậu chưa từng thấy Ngu tiên sinh lạnh nhạt đến thế.
Ngu tiên sinh trong tâm trí cậu vẫn luôn là người cao ngạo, sẽ không để ai nhìn ra cảm xúc thật của mình, dường như đã quen một mình liếm láp vết thương.
Cậu định lên tiếng phá vỡ sự im lặng, thì ngay sau đó----
Ngu Hàn Sinh cúi đầu, cắn mạnh lên phần cổ trắng ngần và yếu ớt của cậu, máu rỉ ra, chảy xuống xương quai xanh.
Tạ Kiều mím chặt môi, không phát ra tiếng động, chẳng qua trán lấm tấm mồ hôi vì đau đớn.
Càng cắn càng sâu...
Ngay khi Tạ Kiều cho rằng mình sẽ chết, Ngu Hàn Sinh lại thả cậu ra, không biết là vô tình hay cố ý, mà còn liếm lên vết cắn, dường như đang an ủi cậu.
Cậu run lên, ý thức cũng dần không tỉnh táo, lúc này, cậu nghe thấy người trước mặt cất giọng lạnh băng, nhấn mạnh từng chữ: "Giá tôi có thể ăn em sạch sẽ."
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Ngu tiên sinh lúc ấy, Tạ Kiều chỉ cảm thấy trái tim đau quặn, cậu bất giác mở miệng: "Em xin lỗi."
Ngu Hàn Sinh rũ mắt, hàng mi khẽ rung lên, nhưng giọng vẫn kiêu ngạo, khóe miệng còn rỉ tia máu đỏ: "Thích em là chuyện của mình tôi."
"Trước nay đều vậy."
Hắn siết chặt điện thoại, điện thoại chợt hóa hư vô, dù màn hình đã tắt còn đang ngừng trên ngày tháng kết hôn mà cự xà chọn lựa nghiêm túc.
Tạ Kiều nhìn Ngu Hàn Sinh xoay người đi mất, đè chặt trái tim.
*
Ban đêm, phòng tuyến phương nam.
Đêm nay đã định là một đêm trắng, lần đầu tiên, đoàn 725 chứng thực thành công tiêu diệt sương xám sinh ra từ thi thể thi trành có thể thu nhỏ diện tích sương xám bao trùm.
Về cơ bản, kỹ thuật hiện có chưa thể tiêu diệt hoàn toàn sương xám, chỉ có thể dùng hạm đội quốc tế bao vây sương xám do thi trành hóa thành, đẩy vào hố đen vũ trụ.
"Tìm được người đăng bài chưa?"
Sĩ quan hỏi.
"Báo cáo, đã tìm ra." Binh sĩ cấp dưới ấp úng.
"Đừng ấp úng nữa." Sĩ quan nhíu mày, "Là ai?"
Sĩ quan cho rằng, khả năng cao phải là chuyên gia nước ngoài, đăng lên mạng chỉ là do không muốn để lộ danh tính của mình, nếu vậy thì tìm ra cũng khá khó khăn.
"Báo cáo, là một cậu diễn viên."
Cấp dưới bất chấp nói.
Diễn viên?
Sĩ quan sửng sốt, ánh mắt thoáng thất vọng, quả thực chưa từng nghĩ đến đáp án này: "Trình độ học vấn thì sao?"
"Không có bằng cấp, là một con thỏ tai cụp tinh mới xuống núi, đăng ký thẻ căn cước tại Biên thành, từng thoát cả ba lần thi trành tập kích." Cậu cấp dưới dè dặt.
Nghe đến đây, sĩ quan trầm ngâm: "Cậu xin chỉ thị bên trên, phái người đến gặp mặt đi."
Sĩ quan còn dặn: "Đừng dọa cậu ta, họ nhà cậu ta hơi nhát gan một chút."
"Rõ, thưa sếp."
Binh sĩ nghiêm chào.
Mà Tạ Kiều đang hóa về thành cục lông xù nhỏ nhỏ, rúc mình trong chăn.
Tuy là một con thỏ tai cụp trưởng thành, nhưng nguyên hình của cậu chỉ lớn hơn thỏ tai cụp con một chút, cha nuôi nói đó là vì hồi bé cậu suy dinh dưỡng, thế nên bây giờ mới thành một con thỏ tai cụp gầy còm như vậy, suýt đã tưởng không sống nổi rồi.
Cậu không bật đèn, căn phòng chìm vào màn đêm đen đặc, ký ức ùa về, cậu bỗng nhớ đến những ngày cô độc ở trại mồ côi, cậu cũng nằm một mình trong căn phòng vắng lặng.
Vì phải tiết kiệm điện, thế nên buổi tối không được bật đèn, cậu vốn nhát gan, lúc đó cậu sợ vô cùng, thế nhưng bên cạnh vẫn không có một ai.
Cậu không muốn trở lại trại mồ côi.
Bởi vậy nên cứ mỗi lần được nhận nuôi, cậu đều cố gắng thể hiện mình là một đứa trẻ ngoan, cậu không dám mắc lỗi, bởi mắc lỗi đồng nghĩa với việc sẽ bị trả về.
- ---- như một món đồ mặc người định đoạt.
Thế rồi vẫn bị trả về.
Ba lần.
Tạ Kiều không hiểu mình đã làm sai điều gì, có lẽ là vì sức khỏe cậu không tốt, cũng có lẽ là vì gia đình nhận nuôi có một đứa con khác... người rõ ràng đã nói thích cậu, đến cuối cùng vẫn sẽ bỏ rơi cậu.
Cậu hiểu được rằng, yêu thích là có hạn.
Tạ Kiều nhìn trần nhà trong bóng tối, sẽ không ai mãi mãi thích cậu đâu, dù là Ngu tiên sinh, cũng sẽ cảm thấy cậu xa cách.
Chính cậu cũng thấy mình cư xử lạnh lùng, dù cha nuôi của sau này đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng che giấu bản thân thật sự của mình.
Ngu tiên sinh xứng đáng gặp được người tốt hơn.
Người ấy sẽ không phải là cậu.
Tạ Kiều nhắm mắt.
Cậu mất ngủ, là chuyện hiếm xảy ra.
Cậu không thể ngừng suy nghĩ, không biết lúc này Ngu tiên sinh đang làm gì?
*
Sau một đêm tăng ca, Lý Trạch về nhà khi trời đã rạng sáng, cậu ta lên giường đeo băng bịt mắt, chưa được bao lâu, đã bị một cú điện thoại đánh thức.
- ----- là điện thoại từ văn phòng Ngu Hàn Sinh.
Cậu ta vội vàng ngồi dậy, tưởng đã xảy ra chuyện gì, không ngờ lại nghe Ngu Hàn Sinh hờ hững nói: "Sửa sim điện thoại."
"Cái cũ đâu?"
Lý Trạch ngờ vực hỏi, hoàn toàn không nhận ra mình đã quen bị rắn chín đầu sai vặt mọi lúc mọi nơi.
"Nát rồi."
"Điện thoại thời này mà còn nát được à?" Lý Trạch không nhớ hãng điện thoại của con rắn họ Ngu, nhưng sau thời kỳ sương xám, điện thoại trên thế giới đều được trang bị ba lớp bảo vệ, cái tiến công nghệ ưu tiên nâng cấp tính an toàn, không dễ vỡ.
"Cần cái mới không?"
Lý Trạch hỏi.
"Cái cũ."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt.
Lý Trạch cũng không bất ngờ, đổi số mới thì khách hàng trước kia sẽ không liên lạc được, thế nên mới cần dùng mãi một số.
"Giờ muộn quá, sảnh bán hàng chưa mở chưa có dụng cụ, đợi mai nhé sếp." Lý Trạch ngáp một cái, cậu ta chỉ muốn đánh một giấc thật ngon.
"Bây giờ."
Cự xà lạnh lùng nói.
Lý Trạch:... tự nghe xem đây có giống tiếng người không?
Không biết Ngu Hàn Sinh đang chờ điện thoại của ai, cứ như chỉ sợ người ta không gọi được, còn chẳng chờ nổi đến sáng cho sảnh bán hàng mở cửa.
Cậu ta đành phải thở dài, bò dậy, mở máy tính lụi hụi gần hai tiếng, làm cho con rắn chín đầu kia một chiếc thẻ sim ảo.
Cuối cùng cự xà cũng không gọi điện tới nữa, Lý Trạch lại đeo băng bịt mắt, yên lòng vào giấc.
Nhưng trong phòng làm việc, cự xà nhìn chằm chằm thẻ sim giả tưởng trên máy tính, đợi rất lâu, mà người kia vẫn chẳng liên hệ gì.
Sợ hắn rồi sao?
Hắn cụp mắt, gập máy tính.
*
Tạ Kiều nhìn điện thoại bên gối, hóa hình người, vuốt màn hình, bấm số Ngu Hàn Sinh.
Nhưng lại nghĩ Ngu tiên sinh không muốn gặp mình.
Tạ Kiều chậm chạp trở về trang chủ, không gọi điện, mà đăng weibo.
[Tạ Kiều] mất ngủ rồi
Dù đã là hai giờ sáng, nhưng vẫn có không ít người hâm mộ trả lời.
[củ cà rốt] làm một cốc sữa nóng
[súp lơ] phải chú ý nghỉ ngơi nha QWQ
Cậu trả lời bình luận của hai fans nọ, đang định tắt máy, thì bỗng nhận được tin nhắn riêng.
[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] không ngủ được?
Tạ Kiều cảm thấy rất bất ngờ, dù người hâm mộ này mang danh fanclub của cậu, nhưng đối xử với cậu vẫn luôn rất lạnh lùng, không ngờ lại chủ động hỏi thăm.
Cậu liền đáp.
[Tạ Kiều] hơi hơi
Người hâm mộ lại nhắn.
[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] vì sao không ngủ được
Suy cho cùng cũng không thân quen với vị fan này lắm, Tạ Kiều lưỡng lự hồi lâu, rốt cuộc nói.
[Tạ Kiều] một người bạn giận mình, mình không biết nên xin lỗi thế nào, cũng không biết nên đưa quà gì để người ấy vui vẻ
Qua chốc lát, cậu nhận được hồi âm.
[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] đưa cũng vô ích
Tạ Kiều: Quả nhiên vẫn là hậu viện hội mà cậu hằng quen biết
Nhưng cậu thấy nói vậy cũng có lý, cậu nên nghĩ cách khác đi thôi.
[Tạ Kiều] thôi thì mình không đưa vậy
Lúc cậu sắp tắt điện thoại, không ngờ vẫn nhận được tin nhắn trả lời.
[hậu viện hội chính thức của Tạ Kiều] phải đưa
Tạ Kiều:...
*
Ngày hôm sau, Tạ Kiều dậy thật sớm đi chợ, bỏ ra số tiền lớn mua một túi tôm to oành đang nhảy tanh tách, rồi cậu vào bếp nấu một nồi cháo tôm.
Đêm qua Ni Ni và Bé Đá thức khuya xem hoạt hình, giờ còn chưa dậy, cậu liền múc cháo vào âu, chuẩn bị đến công ty nhờ Phương Hòa chuyển cho Ngu tiên sinh.
Hôm kia cậu nghe Phương Hòa kể năm nay Họ Ngu mở rộng hoạt động kinh doanh ra nước ngoài, vậy nên không chỉ nhân viên, mà cả Ngu tiên sinh cũng thường xuyên bận việc đến tận buổi đêm, ăn ít cháo có thể dưỡng dạ dày.
Chẳng qua cậu vừa mở cửa, điện thoại đã vang lên.
- ---- là Lam Mông gọi đến.
Cậu nhận điện thoại: "Đàn anh Lam, xin hỏi có chuyện gì vậy ạ?"
"Ngày kia vào đoàn làm phim rồi đúng chứ, Biên thành hôm nay tổ chức hội thảo về ngành biểu diễn, các tiền bối lão làng đến rất đông, cậu có muốn tham gia với anh không?"
Tạ Kiều cúi đầu nhìn âu cháo trên tay, không lên tiếng.
Không nghe được câu trả lời, Lam Mông bắt đầu giở giọng dạy dỗ: "Kiều Kiều này, làm diễn viên quan trọng nhất là diễn xuất, những thứ khác đều là phù du, không như nhiều ngành nghề khác, tuổi trẻ của diễn viên là khoảng thời gian phát triển tốt nhất."
"Cảm ơn anh Lam, em sẵn lòng tham gia ạ." Đã nói đến tận đây rồi, Tạ Kiều đành phải gật đầu, cậu chưa đến hội thảo chuyên ngành biểu diễn bao giờ, tính ra cũng muốn xem qua.
"Anh lái xe, cậu gửi địa chỉ đi anh qua đón."
"Cảm ơn anh Lam ạ." Trước khi cúp điện thoại, Tạ Kiều lại hỏi, "Trước khi đến hội thảo, có thể nhờ anh chở em đến công ty một chuyến không? Em có việc quan trọng cần làm đã ạ."
Cùng lúc đó, một chiếc xe đen đỗ ngoài cửa khu nhà.
Lý Trạch nằm gục trên tay lái, ngáp chảy nước mắt.
Không biết con rắn này lại dở chứng gì, mới sáng tinh mơ đã bắt cậu ta lái xe đến chờ trước cửa khu nhà, đến tài xế còn chưa đi làm luôn nữa.
Ngu Hàn Sinh ngồi hàng sau xem văn kiện, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn phía khu nhà.
"Xe kia không tồi ha."
Lý Trạch bỗng bật dậy: "Trước em nhìn trúng mà lần lữa không mua, giờ muốn mua cũng chẳng còn chỗ bán."
Dù không so được với xe Ngu Hàn Sinh, nhưng cũng là xe sang mười triệu, không ngờ có thể gặp mặt ở nơi này.
Ngu Hàn Sinh không để tâm, cúi đầu xem tài liệu.
Nhưng khi nghe đến câu sau của Lý Trạch, hắn lại ngừng tay, toàn thân tản ra khí thế thù cả thế giới.
"Sao Tạ Kiều lại lên xe đó nhỉ." Lý Trạch buồn bực nói, "Người trên xe trông có vẻ quen quen, hơi giống Lam Mông thì phải."
Ngu Hàn Sinh lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe nọ.
*
"Đi thôi."
Lam Mông nói với tài xế.
Tài xế gạt cần số, nhưng mãi mà chiếc xe không phản ứng gì, tài xe xuống xe, mở nắp capo kiểm tra, rồi áy náy mở miệng.
"Xin lỗi anh Lam, xe bỗng dưng bị hỏng, em cũng không tra ra được là có vấn đề gì, có cần mời thợ đến xem không ạ?"
Lam Mông nhíu mày: "Không cần, cậu sắp xếp cho anh một chiếc xe khác đã."
Đoạn quay sang nói với Tạ Kiều: "Làm chậm trễ thì giờ của cậu rồi."
"Không sao đâu ạ." Tạ Kiều lắc đầu, đề xuất: "Nhưng em cần đến công ty một chuyến trước, hay là anh Lam gửi địa chỉ cho em, để em tự đến vậy."
"Ừ được." Lam Mông mở điện thoại, gửi địa chỉ cho Tạ Kiều.
"Lần này không biết phải cảm ơn anh Lam thế nào."
Tạ Kiều xuống xe.
"Cậu rảnh thì mời anh đến nhà ăn bữa cơm là được." Lam Mông trả lời nghiêm túc, "Sủi cảo rau dại lần trước anh chưa kịp ăn đã bị họ khoắng sạch rồi, anh vẫn muốn thử lắm đây."
Tạ Kiều: "... Được ạ."
Cậu đóng cửa xe, tiến về phía công ty.
Trông thấy thanh niên đã xuống xe, cự xà mới cụp mắt nói: "Đến công ty được rồi."
Lý Trạch ngờ vực nhìn theo Tạ Kiều, không biết sao Tạ Kiều lại phải xuống xe, nhưng lúc lái ngang qua chiếc xe nọ, nghe loáng thoáng thấy tài xế báo cáo xe hỏng bất thường, cậu ta mới chợt hiểu thấu.
Đây là chuyện mà con người làm ra được à?
À, con rắn này vốn cũng có phải người đâu.
Lý Trạch thở dài thườn thượt, lái xe đến công ty.
Tạ Kiều đến công ty khá sớm, Phương Hòa chưa có mặt, cậu thì lại không quen người khác trong tập đoàn, cậu đứng trước cửa thang máy, không vội đi vào, mà chần chừ một hồi rồi gọi điện cho Ngu Hàn Sinh trước.
Cậu tưởng Ngu tiên sinh sẽ ngắt máy không do dự, ai ngờ Ngu tiên sinh vẫn nhận, nhanh đến mức cậu cũng phải sửng sốt, còn chưa chuẩn bị xong lời định nói.
Yên lặng mấy giây.
Tim Tạ Kiều vô cớ đập nhanh, cậu hít sâu một hơi: "Ngu tiên sinh, em nấu cháo cho anh, anh... có muốn ăn thử một chút không ạ?"
Đầu kia điện thoại không nói một lời, cậu mím môi, lấy hết can đảm nói: "Em biết chuyện này không thấm vào đâu so với những việc anh làm vì em, nhưng em sẽ cố gắng trả dần, nếu anh không muốn nhìn thấy em, thì em sẽ đặt trước cửa."
"Chỉ hy vọng anh không thấy phiền lòng."
Tạ Kiều nắm điện thoại rất chặt, chặt đến mức khớp xương trắng bệch, mạch máu xanh ẩn hiện phía cổ tay, dưới mắt cũng đọng lại dấu vết mệt mỏi mơ hồ.
Cuối cùng, Ngu Hàn Sinh lên tiếng.
"Tạ Kiều, em không nợ tôi."
Ngay sau đó, điện thoại bị cúp.
Tạ Kiều đứng chôn chân tại chỗ, nắm chặt âu cháo, cậu đặt âu cháo trước cửa phòng làm việc, một cách cực kỳ chậm chạp.
Cảm xúc buồn bã như rong biển siết nghẹt trái tim, cậu không biết cảm xúc này là bởi mình nợ Ngu tiên sinh quá nhiều, mà Ngu tiên sinh lại không để mình hoàn trả, hay là vì... Ngu tiên sinh không muốn gặp mặt mình thêm nữa.
Chỉ biết mình như đã đánh mất thứ gì vô cùng quan trọng, cậu ngơ ngác cúi đầu.
Sau khi Tạ Kiều rời đi, Lý Trạch mở cửa văn phòng, thấy âu cháo ngoài cửa liền xách vào trong: "Tổng giám đốc Ngu, xử sao đây?"
Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt gõ máy, không buồn liếc mắt quan tâm, dường như không bỏ vào lòng.
Dù Lý Trạch không biết quan hệ giữa Ngu Hàn Sinh và Tạ Kiều đã gặp rắc rối gì, nhưng cậu ta nhạy bén nhận ra tâm trạng Ngu Hàn Sinh không tốt, còn ẩn ẩn giận dữ, cậu ta biết điều hỏi: "Nếu sếp không muốn ăn, thì cứ để em ăn vậy."
Ngửi mùi có vẻ ngon lắm.
Cậu ta đang định xách âu cháo ra ngoài, lại nghe người đằng sau cất giọng lạnh băng: "Ai nói không ăn."
Lý Trạch:...
Cậu ta đành phải chống cự cám dỗ đồ ăn ngon, trả âu cháo lên bàn làm việc, rồi mở điện thoại gọi món bên ngoài.
Cự xà nhìn chằm chằm hộp cháo hồi lâu, cuối cùng mở hộp.
Lông mi run lên khe khẽ, hắn cụp mắt, ăn hết phần cháo thanh niên chuẩn bị cho mình, từng miếng, từng miếng một.
- --- mà chẳng ai đoán được tâm tình hắn.
_____