Lam Tề thu giáp, khi chuẩn bị xoay người rời khỏi, Hạ Giản lại vùng thoát khỏi tay Lý Trạch, tiến lên ngăn cản Lam Tề.
“Thưa anh, anh không thể đi được.” Hạ Giản chỉ người máy đã hóa tro, giọng nói ẩn tức giận, “Không bồi thường là tôi báo cảnh sát.”
Lam Tề liếc nhìn nhân loại bình thường, nhíu mày.
Kho dữ liệu biết đi- Lý Trạch kịp thời bổ sung: “Làm hỏng của cải vật chất công và tư từ năm nghìn tệ trở lên có thể cấu thành tội cố ý phá hoại tài sản.”
“Báo cảnh sát đi.”
Hiển nhiên Lam Tề chẳng bận tâm đến lời uy hiếp ấy.
Lý Trạch nhận thấy thái độ của đối phương, lập tức đổi ý: “Thượng tướng Lam Tề bận rộn, nếu anh bằng lòng bồi thường năm chục nghìn tệ, thì chuyện này coi như bỏ qua, không cần gây náo động tới Hội nghiên cứu.”
“Chắc hẳn thượng tướng Lam Tề cũng không muốn để bọn họ biết mình tới Biên thành hôm nay, đúng chứ?” Lý Trạch mỉm cười nói.
Lam Tề nhìn Lý Trạch hai giây, nét mặt thoáng thả lỏng, Lý Trạch lên tiếng dựa theo tình hình: “Người máy chúng tôi tự nghiên cứu cũng không đắt, một máy chỉ mất năm chục nghìn tệ mà thôi.”
Lam Tề nhìn Lý Trạch một cái đầy nghiền ngẫm.
Lý Trạch thu tiền qua alipay rất quen tay, số vốn bỏ ra cho người máy trong sảnh là năm nghìn tệ, giờ bán đi được năm chục nghìn thì quá là lời luôn.
Lúc cậu ta tiễn Lam Tề rời đi, mặt Lam Tề đã sắp vắt được ra nước.
“Chức vị như thượng tướng, bỏ ra năm chục nghìn tệ cũng khó khăn vậy à? Lương bổng của Hội nghiên cứu có hơi thấp quá rồi không,“ Hạ Giản kinh ngạc, vì nhìn đối phương rất giống một người có thân phận danh giá.
Đối diện với vấn đề này, Lý Trạch có rất nhiều cảm xúc.
Khi cậu ta còn là một nghiên cứu viên trong Hội nghiên cứu, một tháng chỉ được có mười nghìn tệ tiền lương, nếu không phải tại trường cậu ta liên kết với Hội nghiên cứu tổ chức chương trình đào tạo định hướng, thì cậu ta cũng chẳng muốn đi.
Dù thế, ngân sách hàng năm của Hội nghiên cứu vẫn luôn thiếu hụt, mỗi quốc gia đều có mục đích riêng, không ai sẵn lòng trợ cấp nhiều tiền, năm nay còn phải làm game kiếm tiền nữa.
Lý Trạch ngồi xổm, dùng tay trái sờ đống tro bụi còn hơi ấm: “Tiền tài rơi trúng đầu, tối ra ngoài làm bữa cái nhể.”
*
Tuy nhiên sau khi trở về nhà, ý tưởng ra ngoài ăn cơm cũng tan biến, vì đám mèo con cũng muốn đi cùng, mà hàng quán sành điệu một chút đều không cho phép dẫn vật nuôi vào, có mỗi quán mì đối diện là cho phép.
Hai người đành phải gọi đồ ăn về.
“Anh Miêu, cổ anh sao thế?” Hạ Giản nhìn vết hằn trên cổ hình người của mèo mun.
Mèo mun hình người phất tay: “Áo chật quá lúc cởi bị siết ấy mà.”
Hạ Giản “ồ” một tiếng, không hỏi thêm nhiều, chỉ là đáy lòng thầm nhủ, sao vị trí vết hằn này lại giống vết hằn trên cổ chú mèo đen bị Lam Tề bóp hôm nay đến thế.
Lúc ăn cơm, Ngu Hàn Sinh đi lên khỏi tầng hầm, mèo mun tới gần, hỏi: “Chuyện của Hội nghiên cứu, cứ thế bỏ qua sao?”
“Tôi... con mèo kia thì cũng chưa có vấn đề gì, nhưng kẻ nọ lại chính là trọng điểm tai họa của chúng ta.” Mèo mun nhớ mặt Lam Tề, vô số đồng loại của hắn ta đều chết trên tay gã.
Ngu Hàn Sinh rũ mắt.
Trong lúc mèo mun nói chuyện, một người đến đưa cho Ngu Hàn Sinh một cuốn sổ.
Ngu Hàn Sinh nhận lấy, trang đầu cuốn sổ viết một chữ 'Cố' bằng bút lông, còn lại đều là trang trống.
“Đây là sách gì thế?”
Mèo mun tò mò hỏi.
Ngu Hàn Sinh hơi dừng lại, gọi Lý Trạch tới.
Lý Trạch nhỏ giọng báo cáo: “Em đã lưu video giám sát, nếu cho phát tán trên mạng, thì chắc chắn Lam Tề sẽ không có lợi gì.”
“Để lại.”
Ngu Hàn Sinh khép sổ, bình thản nói: “Lần này để lão Cố nợ bên ta một ân tình.”
Lý Trạch hơi giật mình, Lam Tề là thượng tầng của Hội nghiên cứu, một khi làm ầm lên, thì có xử lý ra sao cũng không thoát khỏi phiền phức, nếu không thể đoán trước kết cục, thì chẳng bằng lùi một bước.
Cậu ta nghĩ đến lời đánh giá của Lam Tề về Ngu Hàn Sinh, quả là hoàn toàn chính xác, nhẫn nại đáng sợ hơn ngạo mạn, nó sẽ chậm rãi tích tụ qua thời gian, đồng nghĩa với việc đối thủ sẽ phải đón nhận đòn trả thù tàn bạo gấp trăm lần.
Mèo mun không hiểu cuộc đối thoại giữa hai người, còn đang định lên tiếng thì Lý Trạch đã đưa cho hắn ta một hộp thức ăn cho mèo, mèo mun lập tức phấn khởi rời đi.
Nhiễm Chu đứng xó quan sát nãy giờ, động đậy khóe mắt, con mèo mun này giả bộ làm người quá thất bại, có người bình thường nào nhận đồ ăn cho mèo xong lại sướng vểnh cả râu thế đâu cơ chứ.
Mèo mun tìm một chỗ ngồi ăn, vừa vặn trông thấy Nhiễm Chu, bèn vừa ăn vừa hỏi chuyện Nhiễm Chu: “Chú nói xem lũ người của Hội nghiên cứu có phải toàn người cô đơn không có gia đình gì không, nên bình thường mới ăn no rửng mỡ đến thế?”
Nhiễm Chu dè dặt đáp: “Thì cũng... đại loại thế chăng.”
Mèo mun huých huých cánh tay cậu ta: “Gì mà đại loại thế, chú có phải quân mình không đấy, mèo đáng yêu thế mà Hội nghiên cứu còn đánh được, bọn chúng vẫn là người à?”
Nhưng mèo mun đô con quá, Nhiễm Chu bị huých đau chết luôn, chỉ đành phải bất chấp hùa theo: “Hội nghiên cứu toàn bọn không phải người.”
Lúc này mèo mun mới hài lòng chia cho Nhiễm Chu nửa hộp thức ăn cho mèo.
Nhiễm Chu:... đờ cờ mờ bị mèo cho ăn
Mọi người ăn cơm ngoài sân, chừa cả chỗ cho bầy mèo nhỏ, bên cạnh Ngu Hàn Sinh có hai chú mèo ngồi ăn bánh nướng cho mèo.
Trong điện thoại, Tạ Kiều đang làm pudding sữa song bì, mong có thể nhờ vào đó mà hoàn thành báo cáo chăn nuôi về succubus.
Trước kia cậu chưa từng làm pudding sữa song bì, giờ chỉ đành cố gắng nhớ lại công thức.
Cậu hâm gần nóng sữa bò rồi để nguội, sau đó bỏ lòng trắng trứng vào và khuấy đều, thêm đường vừa phải, cho đến khi lòng trắng trứng và sữa hòa quyện vào nhau.
Tiếp theo chỉ cần cho pudding sữa vào nồi hấp, hấp xong rải thêm ít đậu đỏ, để tủ lạnh cho mát.
Cậu chuẩn bị bảy bát pudding, trừ cậu và trại chăn nuôi ra, thì còn làm cho Ngu tiên sinh một bát.
[bạn đời của bạn làm cho bạn một bát pudding sữa, bạn có muốn nhận không?]
Ngu Hàn Sinh bấm nhận.
[xin lỗi, giỏ đồ của bạn đã đầy, không thể nhận thêm quà!]
[nếu bạn muốn tiếp tục trữ đồ, thì hãy mở rộng giỏ đồ, một ô chứa 1000 đồng vàng, một trăm ô chỉ mất 80 000 đồng vàng, cực kỳ có lợi]
[hoặc bạn có thể bỏ bớt đồ trong giỏ đồ]
Ngu Hàn Sinh bấm xem giỏ đồ, giỏ đồ chất đầy đồ ăn Tạ Kiều tặng cho hắn, hắn có thể vứt đi.
Nhưng cự xà không vứt.
Mà lại mua thêm một ô chứa nữa.
Tiền trong tài khoản chỉ đủ mua một ô chứa, tiêu xài cạn sạch, Ngu Hàn Sinh lại nhìn cốc pudding sữa, một lát sau, mới nhấp một hớp nước lọc trên bàn.
Có vị ngọt.
Hắn cụp mắt xuống.
Trong điện thoại, Tạ Kiều đợi cốc pudding biến mất, rồi mới bưng sáu cốc pudding còn lại vào trại chăn nuôi.
Hiếm có khi succubus không xem ti vi, nàng đang kể cho Ni Ni nghe câu chuyện [những tháng năm ta là vua biển cả], chuyện gì Ni Ni cũng thích nghe cả, nó đẩy giường đến trước cửa phòng succubus, nằm nghe chăm chú.
Nhưng sau khi Tạ Kiều bưng pudding bước vào, tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn chằm chằm pudding trong tay Tạ Kiều không chớp mắt, ngoan ngoãn chờ ăn.
Tạ Kiều đưa pudding cho succubus, khách sáo hỏi: “Tôi có thể hỏi chị một vài chuyện được không?”
“Ta chưa ngủ với Arcus bao giờ.” Hiển nhiên succubus rất có kinh nghiệm đối phó với mấy lời đồn thổi.
Cả trại chăn nuôi trở nên im phăng phắc, chỉ có Linlin là nghịch ngợm vỗ vỗ đuôi.
Tạ Kiều:???!
“Không phải, là chuyện liên quan đến đặc điểm của chị, tôi cần điền một báo cáo ấy mà.” Tạ Kiều kinh hãi chốc lát rồi cũng trở lại vấn đề chính.
Cậu đã chuẩn bị kháng chiến trường kỳ, nói thế nào succubus cũng là sinh vật cấp A, kiểu gì cũng phải có cái giá của sinh vật cấp A đi chứ.
Succubus nếm thử một miếng pudding, cảm giác lạnh tê tan trong miệng, kết hợp với đậu đỏ ngọt ngào, ở Vực Sâu nàng chưa từng được thử món nào ngon như vậy.
Nàng gõ nhịp: “Thêm một suất rồi nói chuyện.”
Tạ Kiều bừng tỉnh:... giá để xào ăn hết cả rồi
Lúc viết báo cáo, Tạ Kiều cũng lấy làm tò mò về Vực Sâu, cậu không khỏi mở miệng: “Vực Sâu là nơi thế nào thế?”
Succubus vừa ăn pudding vừa nói: “Tối, rất tối.”
“Hình như sinh vật trong Vực Sâu cũng khá đặc biệt phải không.”
Tạ Kiều nhớ lại chúng sinh vật mình nhìn thấy khi rơi xuống Vực Sâu lần trước, so với chúng sinh vật sáu đầu sáu tay, cô gái trẻ succubus quả là có vốn liếng để trở thành vua biển cả.
“Thì tại tối quá mà, chẳng ai thấy mình nên mình cứ dậy thì đại thôi.” Succubus giải thích rất chi là khoa học
Tạ Kiều:...
Sau khi hoàn thành báo cáo, sách sưu tầm cũng cập nhật điểm số mới, hiện giờ cậu đã có 16 điểm, đến gần hơn với điểm số 90.
Lúc cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, succubus nhìn thấy Linlin lại nuốt cả cốc vào bụng, nàng bèn tỉ mỉ hướng dẫn: “Linlin, em không thể nuốt cả bát đĩa như vậy được, em phải duyên dáng một chút.”
Tạ Kiều cúi đầu nhìn succubus liếm cốc sạch bong, hình như cũng không liên quan gì đến duyên dáng lắm.
Linlin không hiểu lời succubus, cô bé lại ngồi đếm vảy trên đuôi, Tạ Kiều cười nói: “Linlin thế này đã đáng yêu lắm rồi, nuôi cả đời cũng không sao cả.”
Succubus tiếp tục ăn pudding.
Ni Ni kéo ống quần Tạ Kiều một cái, ngước đầu nhìn Tạ Kiều.
Tạ Kiều đành bảo: “Anh cũng nuôi em được chưa nào?”
Ni Ni hài lòng trở về chiếc giường nhỏ.
Cả nhà đều vui.
Ít nhất là thoạt trông như vậy.
Ấy thế nhưng, khi Tạ Kiều mở tủ lạnh chuẩn bị làm bữa tối, lại phát hiện có gì đó không bình thường.
Trong núi cà rốt chiếm lĩnh nửa giang sơn, củ cà rốt gầy teo nhất bất chợt bay ra, rơi đốp một tiếng xuống mặt đất.
Dù không hợp với nguyên lý cơ học cho lắm, Newton cũng không độ được, nhưng Tạ Kiều vẫn bình tĩnh nhặt lên, lau lên tạp dề, rồi bỏ vào tủ lạnh.
Cậu vừa đặt xuống, củ cà rốt lại bay tiếp, còn dừng trước mặt cậu mấy giây cứ như là sợ cậu không nhìn thấy, rồi mới rớt xuống sàn nhà, như bị người nào đó ném xuống.
Cuối cùng Tạ Kiều cũng cảm thấy sai sai, cậu thử hỏi dò: “Ngu tiên sinh?”
Cậu nghe Ngu tiên sinh lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Thế này là tức giận rồi nha.
Tạ Kiều không được hiểu cho lắm, không phải lúc đưa pudding vẫn còn rất tốt đẹp sao, chẳng lẽ là pudding cậu làm dở quá? Nhưng mà hội succubus rất thích kia mà.
Cậu nghĩ xoắn cả đầu, mà vẫn chẳng nghĩ ra được nguyên cớ.
Đúng lúc cậu vắt hết cả óc, thì điện thoại cậu reo lên.
Cậu quẹt màn hình, Ngu tiên sinh gửi một tin nhắn.
- ---- em đã nói em thích tôi.
Khoảnh khắc ấy tâm trí Tạ Kiều lập tức xoẹt qua cảnh tượng cậu khen Linlin đáng yêu vừa nãy.
Cậu bèn nói: “Em thích Linlin, thích Ni Ni, cũng thích cả bé Đá nữa.”
Cự xà đặt điện thoại bên tai, nghe đến đây, nét mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
Cho đến khi thanh niên trong điện thoại ngẩng đầu, nói tiếp: “Nhưng trong số những người bạn của em, em thích Ngu tiên sinh nhất.”
Ngu Hàn Sinh không nói gì, hắn đặt điện thoại xuống, nhìn thanh niên trong màn hình một cách chăm chú, rất lâu mới dời mắt, không biết đang nghĩ điều gì.
Tạ Kiều nhặt củ cà rốt lên một lần nữa, để vào tủ lạnh, cuối cùng cà rốt cũng chịu nằm im.
Cậu thở phào, chắc là Ngu tiên sinh đã hết giận rồi, dù cậu không biết vì sao Ngu tiên sinh lại giận nữa.
*
Cơm nước xong xuôi, Hạ Giản để ý thấy Ngu Hàn Sinh không có tai nghe, muốn nghe âm thanh trên điện thoại vẫn phải kề sát lên tai.
Cậu ta tìm một bộ tai nghe chất lượng trong ngăn kéo tiệm, chỉ là tuổi đời hơi lớn, đưa cho Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh ngừng một giây, rồi nhận lấy.
“Tai nghe này nghe âm thanh tốt lắm, cắm dây vào lỗ tròn tròn kia ấy, nghe nhạc thoải mái, có cần tôi tải giúp mấy bài không?” Hạ Giản nhiệt tình hỏi.
“Không.”
Ngu Hàn Sinh lạnh nhạt nhận tai nghe, đoạn trở về phòng.
Hắn không quen dùng sản phẩm khoa học kỹ thuật, chậm rãi mở túi đựng tai nghe, cắm vào lỗ tròn như lời Hạ Giản nói, rồi từ từ đeo tai nghe.
Cự xà nằm đeo tai nghe nằm trên giường, âm thanh duy nhất phát ra, cũng là âm thanh duy nhất trong điện thoại của hắn.
Tai nghe truyền tới giọng nói trong trẻo của chàng thanh niên, gần như kề sát.
- --- em thích Ngu tiên sinh nhất.
Ấn nút lặp đi lặp lại.
Cho đến khi điện thoại bắt đầu nóng rẫy.