Người 2D Ông Trùm Nuôi Ba Năm Chạy Rồi

Chương 30: Chương 30: Thỏ tai cụp nấu cơm




Tạ Kiều gật đầu không do dự: “Bận lòng.”

Ngu tiên sinh là bạn của cậu, dĩ nhiên cậu bận lòng.

[bạn đời của bạn ngồi bệt xuống đất mở ba lô]

[cậu ấy gặm một miếng bánh mì, rồi cúi đầu xem bản đồ vừa vẽ]

[màn đêm dần buông xuống, cậu ấy có vẻ mệt rũ rồi]

Ngoài điện thoại, yết hầu hắn chuyển động, cuối cùng lại không nói gì, chỉ có đốt ngón tay kéo căng để lộ cảm xúc hắn chưa từng hiểu thấu.

Tạ Kiều ngủ rất nhanh, hang đá rất lạnh, cậu chỉ đành đắp vải bạt lên người.

Vì cậu có thói quen trở mình, nên vải bạt xô lệch không yên, cứ chốc lát lại tuột xuống, thế nhưng vẫn luôn có một bàn tay kịp thời kéo chăn giúp cậu.

Tạ Kiều ngủ say thật ấm áp.

Cậu trú trong hang ba ngày, đường sa mạc xung quanh đều được cậu vẽ lên giấy, ngoại trừ lối đi khi đến, còn lại đều là sa mạc mênh mong, muốn thoát ra chỉ có thể lần về theo đường cũ.

Thỏ tai cụp ăn xong một miếng bánh mì, thu dọn ba lô, đội mũ thợ mỏ, rồi ra đi đầu không ngoảnh lại.

Đã ba ngày trôi qua, có lẽ cũng an toàn rồi.

Cậu rụt rè lẩn trong gió cát sa mạc, nếu không phải vì quá tối không thể tiến về phía trước, thì cậu đã chẳng cả bật đèn trên mũ đội đầu.

Cậu đến cửa sa mạc, không trung trống rỗng không một bóng người.

Cuối cùng Tạ Kiều cũng được thả lỏng, thế nhưng, cậu còn chưa bước được ra, một bàn tay đàn bà lạnh lẽo đã đột ngột đặt lên vai cậu.

Dù có cách một lớp áo, cậu vẫn nổi da gà da vịt rần rần, toàn thân cứng ngắc.

“Rốt cuộc cũng đợi được mi, nói cho ta, Arcus ở đâu?”

Succubus dời tay sang cổ cậu: “Chỉ cần mi thay ta giết hắn, ta sẽ làm cho mi bất cứ thứ gì mi mong muốn.”

Giọng nói của nàng vô cùng quyến rũ, nhưng Tạ Kiều chỉ cảm thấy sợ run.

“Được.”

Tạ Kiều run rẩy nói.

Ánh mắt succubus lóe lên vẻ tàn nhẫn, ngón tay lặng lẽ mọc ra lưỡi dao, khi chuẩn bị cắt đứt họng Tạ Kiều----

Tạ Kiều thúc cùi chỏ về sau, nhân lúc succubus chưa kịp phản xạ, con dao găm của cậu đã đâm thẳng vào trái tim nàng.

Succubus cúi đầu nhìn con dao dưới ngực.

Tạ Kiều nắm chặt dao, Arcus chẳng đáng mến chút nào, nhưng tiếp xúc đã lâu, dù ít dù nhiều cũng coi như bè bạn, dĩ nhiên với tính cách của Arcus, khả năng cao cũng chỉ có cậu đơn phương coi hắn là bạn mà thôi.

“Mi cho rằng mi có thể giết được ta sao?”

Succubus bỗng bật cười, chậm rãi kề sát Tạ Kiều, con dao theo đó ghim sâu vào trái tim nàng, thế nhưng lại không rỉ ra dù chỉ một giọt máu.

Nàng không cười nữa: “Dẫn ta đi tìm hắn.”

Tạ Kiều:... Arcus, tôi đã hết mình rồi

*

Phòng kinh doanh của bất động sản họ Ngu mới xuất hiện mô hình người máy gia dụng, thu hút không ít người dân đến tham quan.

Hầu hết người máy được sử dụng hiện giờ đều là robot quét nhà, mọi người ít khi được thấy người máy thông minh điều khiển toàn bộ hệ thống nhà cửa.

“Mẹ, nó còn biết di chuyển kìa.”

Một đứa bé nấp sau lưng mẹ nói, mẹ nó cũng tỏ vẻ tò mò.

Phương Băng giới thiệu chung cứ với người phụ nữ trung niên ấy: “Hệ thống cơ sở và thiết bị xung quanh còn chưa hoàn thiện, nhưng chính phủ đã và đang khẩn trương xây dựng, Lâm Uyển nằm trong khu vực quy hoạch trọng điểm, tàu điện ngầm cũng được xây dựng tại khu này----”

Người phụ nữ ngắt lời cô, chỉ vào robot: “Mua nhà sẽ có sẵn robot hả em?”

“Vâng ạ, chị có thể chọn căn hộ thông minh với mức giá cao hơn một chút.”

“Để chị nghiên cứu vậy.”

Người phụ nữ nhận cuốn brochure trong tay Phương Băng, dù chưa khẳng định mua hay không mua, nhưng Phương Băng quan sát nét mặt của chị, đoán rằng cũng chắc mẩm tám chín phần mười.

Với sự thúc đẩy của phương hướng bán hàng, doanh số của Lâm Uyển tiếp tục đổi mới, tỷ lệ bán trước đã đạt 60%, trái với thế cục này, cửa phòng kinh doanh của Quảng Nguyên lại trở nên vắng lặng.

Đối mặt với kết quả này, Nhiễm Chu không lấy gì làm kinh ngạc.

Cậu ta không quan tâm công ty họ Ngu phát triển thế nào, cũng chẳng thật sự tới làm kế toán, cậu ta hoàn toàn tập trung vào thế lực thần bí của Ngu Hàn Sinh.

Sau khi nộp báo cáo tháng này, cậu ta không rời khỏi văn phòng Ngu Hàn Sinh ngay lập tức, mà quan sát Ngu Hàn Sinh đang chăm chú nhìn điện thoại, thử hỏi: “Sếp, anh đang nói chuyện với người nhà ạ?”

Lý Trạch vào văn phòng, vừa lúc nghe được câu hỏi của Nhiễm Chu.

Cự xà nhìn điện thoại say mê, không thèm để ý.

Nhiễm Chu cảm thấy Ngu Hàn Sinh quả là khó gần, làm mình bẽ mặt, nhưng cậu ta vẫn cười ngoan ngoãn chào hỏi Lý Trạch, đoạn rời khỏi văn phòng.

Lý Trạch biết Nhiễm Chu có mục đích khác, Ngu Hàn Sinh không đề phòng mới là lạ, cũng chỉ có Hạ Giản mới tưởng ai cũng giống người tốt mà thôi.

Lý Trạch đóng cửa văn phòng: “Khi nào sếp cho em ra mắt chị nhà với.” Quan hệ giữa cậu ta và Ngu Hàn Sinh không phải là thứ mà Nhiễm Chu có thể so sánh.

Ngu Hàn Sinh rốt cuộc ngẩng đầu.

Ánh mặt trời vẩy lên gò má hắn, hắt bóng sâu trầm, cự xà lạnh lùng cự tuyệt: “Không thể.”

Lý Trạch:... Là thằng em này tự đánh giá mình cao quá

Bây giờ cậu ta chỉ mong Ngu Hàn Sinh không bỗng dưng, lặng lẽ, đưa một ổ rắn chín đầu con gào khóc đòi ăn về nhà.

*

Trong điện thoại, Tạ Kiều bị succubus uy hiếp trở lại trại chăn nuôi.

[bạn đời của bạn trở lại trại chăn nuôi]

[cậu ấy thành công dẫn succubus về nhà! Đây là một khởi đầu tốt đẹp]

[cửa hàng đang mở, bạn có thể mua vật dụng thám hiểm một lần, chuẩn bị vật dụng càng kỹ càng thì độ nguy hiểm càng thấp]

Ngu Hàn Sinh không mua trang bị phòng thủ có thể tái sử dụng, mà mua đồ phòng thủ một lần.

Mà trang bị một lần đắt đỏ hơn rất nhiều.

Tạ Kiều vừa bước vào trại chăn nuôi thì phát hiện trang bị trên người thay đổi, succubus vẫn ở bên cạnh cậu, im lặng không nói.

May là succubus chỉ nhìn chằm chằm Arcus, cặp mắt xinh đẹp rưng rưng.

Tạ Kiều:... họ là người yêu ư!

Sao đến cả Arcus còn có người yêu thế?

Trong thoáng chốc thỏ tai cụp bé bỏng cảm thấy thật là không công bằng.

Nhưng cậu cũng không ghen tỵ được bao lâu, nhớ lại vừa rồi succubus còn rủ rê cậu cùng giết Arcus, cậu không nhịn được rùng mình.

Nếu lúc ấy cậu mà đồng ý, thì chắc succubus sẽ xử đẹp cậu luôn.

Succubus cao thon đến trước buồng giam, nhìn Arcus bản nhỏ: “Mi làm hết thảy vì Augustine như vậy có đáng không?”

Arcus nhìn succubus, rồi lại nhìn Tạ Kiều đứng sau succubus, đoạn dời mắt nói: “Không đáng.”

“Vậy thì mi----”

Succubus chưa nói dứt lời, Arcus đã hờ hững tiếp: “Nhưng không hối hận.”

Đây không phải lần đầu Tạ Kiều nghe thấy cái tên Augustine.

Chờ succubus nổi giận đùng đùng rời khỏi trại chăn nuôi, vào ngồi trên ghế sofa phòng khách, hình như không còn ý định giết Arcus nữa, Tạ Kiều mới hỏi: “Chị gặp Augustine rồi sao?”

“Chưa gặp.”

Succubus liếc nhìn cậu: “Augustine là ai cơ chứ, thời kỳ toàn thịnh, toàn bộ lục địa bao gồm Vực Sâu đều là lãnh địa của ngài ta, một ma vật dưới Vực Sâu như ta sao có thể gặp gỡ.”

“Vậy sao ngài ta lại biến mất?”

Tạ Kiều hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Succubus ôm gối ôm: “Sau khi xưng đế, ngài ta trở nên vui giận bất thường, tàn sát vô số, lục địa máy chảy thành sông, cuối cùng ngài ta bị thuộc hạ mà mình tín nhiệm nhất giết chết.”

Tạ Kiều thoáng thấy hồn ma đang lau cửa sổ hơi hơi run rẩy, vừa luống cuống vừa đáng thương, không biết có phải đã nhìn nhầm rồi không.

Succubus chợt nhớ ra điều gì đó, hất hàm nói: “Đúng rồi, Augustine cũng là thỏ tai cụp như mi đấy.”

Nói thật lòng, Tạ Kiều còn cảm thấy khá là hãnh diện.

Đại đế Augustine là đồng loại của cậu, hóa ra một con thỏ cũng có thể ngầu như thế.

Đã làm quen với succubus được hơn chút, cậu bèn đánh bạo hỏi: “Chị có muốn ở lại đây không?”

“Bị nhốt như Arcus? Đừng có mơ.”

Succubus nhặt miếng bim bim bị Ngu Hàn Sinh ném vào thùng rác lần trước, hiển nhiên là đói bụng lắm rồi.

Tạ Kiều:... cũng không cần phải thế đâu mà

Bản thân cậu cũng đói, liền vào bếp, mở tủ lạnh.

Tủ lạnh trống rỗng trước khi đi đã được đồ ăn lấp đầy, cậu tự động bỏ qua bầy cà rốt đã chiếm hết nửa chốn giang sơn, dừng mắt trên cua bùn tươi mát.

Cua không lớn lắm, khá là ít thịt.

Cậu tách mai cua, gỡ gạch cua và thịt cua để vào đĩa nhỏ, không vứt mai, mà chiên trong một giờ bằng lửa nhỏ.

Cậu lại đổ dầu, phi gừng rồi vớt ra nhanh chóng, sau đó bỏ gạch và thịt cua vào, dùng xẻng gỗ xào nhẹ tay, đảm bảo gạch cua không bị vỡ.

Xào được tám phút, từ từ rót dầu chiên mai cua, gừng hành và rượu nấu ăn vào, nêm chút muối, đợi mùi thơm bốc lên thì tắt bếp.

Gạch cua chiên đã hoàn thành.

Nói chính xác thì món ăn của cậu cũng không tính hẳn là gạch cua chiên, bởi cậu còn bỏ cả thịt cua vào.

Gạch cua chiên hợp nhất là khi ăn với cơm trắng nóng hổi, rưới hai thìa gạch cua lên, phải nói thơm nức mũi.

Succubus chưa từng ăn thức ăn con người, nàng vừa ăn miếng bim bim lôi ra từ thùng rác, đang thỏa mãn híp mắt thì Tạ Kiều bưng một bát cơm rưới gạch cua đến trước mặt nàng.

Nàng chần chừ rồi nhận lấy, nếm thử miếng đầu, gạch cua đậm đà quả rất đưa cơm.

Nàng ăn sạch bát cơm gần như là vội vã.

Thỏ tai cụp đeo tạp dề thừa cơ dụ dỗ: “Nếu chị ở lại nơi này, thì mỗi ngày tôi đều làm cơm cho chị.”

Kỳ thực cậu cũng không dám chắc bản thân sẽ rủ được succubus ở lại, không ngờ succubus lại đặt bát cơm xuống bàn cộp một tiếng: “Nói trước, ta không muốn ở cạnh Arcus.”

Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Cậu sắp xếp cho succubus ở gian phòng xa Arcus nhất.

Succubus có tiêu chuẩn sinh sống khá khắt khe, Tạ Kiều phải gỡ rèm xuống vây quanh phòng nàng, còn mang một chiếc giường gấp đến, cũng không được đóng cửa phòng nàng lại.

Thu xếp xong xuôi, sách sưu tầm ngụy trang sổ tay chăn nuôi hiện lên một đoạn chữ viết.

- --- gửi nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp: Chúc mừng bạn đã thành công nhận được quái vật succubus cấp A, nàng đến từ Vực Sâu, sinh ra từ dục vọng bẩn thỉu, đừng để nàng mê hoặc, hoàn thành báo cáo có thể có được 10 điểm!

Tạ Kiều cũng đoán succubus sẽ có cấp bậc cao hơn bé Đá, chỉ không nghĩ lại tận cấp A, như vậy phải cao hơn chừng hai cấp.

Cậu đóng sách sưu tầm, bìa sách len lén hiện ra một hàng chữ nhỏ.

- --- Tạ Kiều, cố lên nha.

“Đã rõ.”

Tạ Kiều nhón nhón góc sách, thì thầm đáp lại.

Cậu nấu xong cho chúng vật nuôi xong rồi mới bắt đầu ăn cơm, Ni Ni đang giúp bầy cỏ quang hợp, bé Đá nằm dưới đất chưa nảy mầm, còn hồn ma thì vẫn luôn im lặng và miệt mài làm việc.

Trên bàn ăn trống rỗng chỉ có mình cậu.

Tạ Kiều nhớ tới Ngu tiên sinh, xới hai bát cơm, múc cho mỗi bát một muôi gạch cua đầy ú ụ, đoạn đẩy một bát về phía đối diện.

“Ngu tiên sinh, anh có muốn ăn cùng với em không?”

Đêm khuya, văn phòng chỉ còn một mình Ngu Hàn Sinh, hắn ngước mắt nhìn Tạ Kiều lẻ loi trong điện thoại, hơi ngừng lại.

Trong điện thoại, Tạ Kiều thấy Ngu tiên sinh không đáp, chợt nhớ ra Ngu tiên sinh từng nói thích nhất là ăn thịt thỏ, chẳng trách không thích ăn cơm.

Rồi lại nhớ, dù tủ lạnh không có thịt thỏ, nhưng còn có một con thỏ là cậu đây kia mà.

Tạ Kiều run một cái, nhắm mắt: “Anh không thích ư? Nhưng mà em không biết làm thịt thỏ.”

Lúc nói hai chữ cuối cùng cặp tai lông xù đã run run khe khẽ, cố thế nào cũng không thể che giấu nỗi sợ hãi từ bản năng.

Giọng Ngu Hàn Sinh vang lên bên tai cậu: “Không còn ăn nữa.”

“Vì sao thế?” Cậu hỏi theo thói quen, “Không phải anh thích nhất là ăn... thịt thỏ ư?”

Cậu xem bình luận trên mạng, thịt thỏ ngon mà chắc thịt, bất kể là thịt thỏ thái lựu xào ớt hay là đầu thỏ rim cay thì đều rất được hoan nghênh, lượng tiêu thụ thịt thỏ bao năm không giảm, sao bỗng dưng lại không thích chứ.

Thỏ tai cụp bé bỏng vừa thở phào vừa nghi hoặc.

Ngu Hàn Sinh nhìn Tạ Kiều một cách đầy chăm chú, đoạn hắn cụp mắt nói: “Vì không muốn một người sợ tôi.”

Tạ Kiều ngây ngẩn, cậu không mường tượng đến câu trả lời này.

Ngu tiên sinh thật sự là một con rắn dịu dàng, không biết ai là người anh ấy nhắc tới, chắc hẳn không phải mình, Ngu tiên sinh bảo một người cơ mà, liên quan gì đến con thỏ tai cụp như cậu được cơ chứ.

Nhưng cậu vẫn không kiềm được lòng khen ngợi: “Người tốt như Ngu tiên sinh, nhất định sẽ có rất rất nhiều người yêu thích.”

Ngu Hàn Sinh im lặng một hồi, sau đó lại thản nhiên, giọng nói không gợn sóng: “Trong đó, có bao gồm em chứ?”

- --- em cũng, thích tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.