Sau một chặng đường trải đầy cát bụi, Tạ Kiều dẫn thần lùn trở về nhà.
Hai người đều mệt lử, Tạ Kiều vừa vào nhà đã nằm bệt xuống ghế sofa, thần lùn cũng bắt chước cậu nằm lên ghế.
Ni Ni tò mò thò đầu ra ngó, thấy một sinh vật xanh ngắt giống mình, bỗng cũng nhảy nhào lên ghế sofa.
Một con thỏ tai cụp, một con thần lùn, và một con yêu tinh lần lượt nằm trên ghế.
Chợp mắt hồi lâu, Tạ Kiều xuôi cơn buồn ngủ, quay đầu liếc thấy Ni Ni đang nhảy nhót, không khỏi tò mò hỏi: “Làm gì đó?”
Ni Ni giẫm lên người thần lùn, Tạ Kiều nhìn mà khóe mắt giật một cái, may là thần lùn vẫn còn ngáy khò khò.
Ni Ni loạng choạng bước tới nằm xuống bả vai Tạ Kiều, nghiêm túc nói: “Em đang so chiều cao.”
Tạ Kiều cúi đầu nhìn Ni Ni đứng trên vai, rồi lại nhìn thần lùn cao đến thắt lưng mình, thầm nghĩ còn phải so sánh gì nữa sao, nhưng sợ nói thẳng ra sẽ làm Ni Ni bị tổn thương, nên đành khích lệ: “Đúng là khó mà so được nhỉ.”
Yêu tinh tí hon lớn cỡ bàn tay nở mày nở mặt mà gật đầu một cái.
Tạ Kiều:...
Cậu đặt yêu tinh xuống ghế, định vào bếp nấu cơm.
Lúc ra khỏi phòng khách, cậu lại chợt nhớ tới điều gì, hỏi: “Ngu tiên sinh, anh cao bao nhiêu thế?”
Thỏ tai cụp là một giống loài nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng hình người của cậu lại cao tận mét tám, phá mất kỷ lục của tộc thỏ tai cụp nhà bọn họ sau khi trưởng thành, thành ra không còn liên quan gì đến hai chữ đáng yêu nữa.
Ngu tiên sinh là rắn chín đầu, dinh dưỡng đều đi nuôi hết đầu của anh ấy, chắc là... không cao bằng cậu đâu nhỉ?
Có lẽ cậu nên tự tin lên một chút.
Phải nói là chắc chắn không cao bằng cậu.
Cậu vừa mới nghĩ vậy xong thì bị đẩy tới cạnh tường, ngay sau đó----
Một bàn tay lạnh băng đặt trên đỉnh đầu cậu, giọng nói lạnh lùng của Ngu tiên sinh truyền tới bên tai, như gần ngay gang tấc: “Cao hơn em một chút.”
Nói đoạn liền thả cậu ra.
Nghe cũng không cao gì lắm.
Tạ Kiều không nhụt chí, không nghĩ xoay người chỉ thấy một vết bút chì do Ngu tiên sinh để lại, cậu đến gần so thử, phải cao hơn cậu cả nửa cái đầu.
Ngu tiên sinh một mét chín.
Mình một mét tám.
Thỏ tai cụp bị đả kích đứng ngơ ngác hồi lâu, sau đó nhanh chóng vào bếp nấu cơm, làm bộ như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
*
Nhiệm vụ gửi người máy cho Thanh Diệp rơi thẳng xuống đầu Nhiễm Chu, lúc đến gửi đồ chuyển phát nhanh cậu ta còn cố tình nhấn mạnh với nhân viên giao hàng: “Nhớ đưa hóa đơn nhé ạ.”
Mỗi hai mươi tệ mà cũng cần hóa đơn hả?
Anh giao hàng ngập ngừng không nói, cuối cùng chỉ nở nụ cười thương mại, nhưng ánh mắt lại có vẻ khá là nghiền ngẫm.
Nhiễm Chu:... ông tưởng tôi muốn thế lắm chắc
Vốn dĩ cậu ta cũng chẳng có thói quen mua gì cũng đòi hóa đơn, nhưng Lý Trạch cứ hở ra là quẳng việc vặt cho mình làm, làm xong còn không bao giờ thanh toán!
Giờ cậu ta khôn lên rồi, không thể trông mong lũ tư bản tự có lương tâm được, cậu ta bỗng hoài niệm những ngày còn ở Hội nghiên cứu, chứ mấy tháng này đến Biên thành má cậu ta đã hóp hẳn đi.
Nhiễm Chu siết chặt hóa đơn trong tay, điền xong đơn chuyển nhanh rồi rời đi, cậu ta gửi qua Thuận Phong, chắc hôm sau là đến.
Đúng là Trương Thanh Diệp nhận được bưu kiện từ công ty họ Ngu vào ngày hôm sau.
Ban đầu anh ta còn không dám mở, sợ là mấy bình hóa chất gì đó, nhưng nghĩ kỹ lại thấy bình hóa chất thì đã không được gửi, nên mới an tâm mở bọc.
Ngoài dự liệu của anh ta----
Là robot gia dụng mà khoa học kỹ thuật họ Ngu gửi tới.
Hôm qua anh ta nhận được không ít tin nhắn, có người gợi ý đưa tiền đổi bài đăng, cũng có người chửi thẳng dưới bình luận, nhưng gửi sản phẩm tới đàng hoàng thì chỉ có riêng mình công ty họ Ngu.
Đồ cũng đã đến tận nhà, không nhận xét thì không phải phép, anh ta suy nghĩ một hồi rồi đăng weibo.
[thẩm định viên Thanh Diệp] chiều livestream đập hộp Bé Xám
Bình luận bên dưới nhao nhao kinh hãi.
[kẹo bông vị dâu] không phải lần trước còn khuyên đừng mua hả, giờ bố lại mua luôn rồi?? Tôi nhìn Bé Xám tôi vừa đặt mua đã trả hàng mà rơi vào tự hỏi
[bánh ngàn lớp vị xoài]??!! Thanh Diệp nếu anh bị bắt cóc thì nháy mắt mấy cái
[bánh trứng vị nho] mọi người cứ bình tĩnh, livestream đập hộp thôi chứ có gì căng, đã nói hay hay dở đâu
Trương Thanh Diệp không để tâm lời đồn đại trên weibo, đúng hai giờ chiều anh ta bắt đầu livestream.
Mở hộp xong, anh ta xoay Bé Xám ba trăm sáu mươi độ trước camera: “Bề ngoài khá ổn, toàn thân màu xám bạc, tiếc là không phải bằng kim loại hoàn toàn, phần nhựa bên cạnh làm giảm cảm giác cao cấp.”
Anh ta xưa giờ vẫn thích bắt bẻ ngoại hình, đặc biệt không ưa các loại máy móc thiếu tinh tế, sau đó là phần nhận xét về chức năng hút bụi của Bé Xám.
Quét dọn trên mặt đất bằng không có vấn đề, thậm chí càng thêm hoàn thiện so với robot hút bụi hình tròn nhà anh ta, hiệu suất cũng cao hơn.
Tuy nhiên anh ta vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục ra lệnh cho Bé Xám dọn gầm giường, nhưng anh ta không ngờ, Bé Xám chậm rãi hạ thấp tay, thò xuống gậm giường, sau đó duỗi dài hai tay bắt đầu quét dọn.
[quào, công nghệ hắc ám gì đây]
[tôi chốt đơn rồi nhé, đặt hàng trên mạng được giảm hai trăm, chắc các ông không biết 4800 đồng có nghĩa là gì, ở chỗ chúng tôi nó được gọi là, không mua không phải người!]
[Ai tốt bụng gửi link mình với]
Thanh Diệp cũng rất ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ bình tĩnh tiếp tục livestream, kết thúc buổi livestream, anh ta đăng bài tổng kết trên weibo.
Bài đăng vẫn theo phong cách nguyên thủy của anh ta, liệt kê cả ưu lẫn nhược điểm, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra sự hài lòng trong câu chữ của anh ta.
Không bao lâu sau khi anh ta đăng bài, lượng đặt hàng trên trang web của công ty khoa học kỹ thuật họ Ngu đã cán mốc ba trăm năm mươi nghìn, hơn nữa vẫn có xu hướng không ngừng tăng cao.
Tan tầm, Hạ Giản nhìn số lượng đặt hàng tăng cao mà cảm khái, Ngu Hàn Sinh đã đi đúng nước cờ này.
Có đôi khi cậu ta cũng không hiểu nổi Ngu Hàn Sinh, làm việc miệt mài không biết mỏi mệt, cũng lại tiết kiệm hơn bất cứ ai, một chiếc áo sơ mi giặt đi giặt lại đến khi tay áo cũng bắt đầu bạc thếch.
Nhưng đến lúc thật sự cần thiết, hắn có thể tiêu tiền không chớp mắt, bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ y nguyên cảnh tượng Ngu Hàn Sinh bình thản đấu giá miếng đất tiền triệu, lần gửi sản phẩm cho chủ tài khoản weibo này cũng vậy.
Cậu ta bật cười, cuộc sống của bọn họ sẽ ngày càng tốt đẹp.
Hạ Giản đặt điện thoại xuống, tiếp tục hàn nối cánh tay máy móc, nếu có thể gắn cho Lý Trạch một cánh tay phải, thì mọi chuyện sẽ càng thêm hoàn mỹ.
*
Hôm nay Tạ Kiều làm món sườn xào chua ngọt.
Cậu vừa bước tới trại chăn nuôi, cửa trại chăn nuôi đã tự động đóng kín, sương mù dày đặc bắt đầu tràn ngập.
[hải lưu đen đến rồi!]
[nhưng mà bạn đời của bạn không có vẻ gì là hoảng hốt]
Ngu Hàn Sinh ngồi tại văn phòng, mắt khẽ ngước.
Một con yêu quái cây màu đen khổng lồ chậm chạp xuất hiện từ phía sương mù, thấy là bạn cũ, Tạ Kiều chẳng sợ hãi chút nào, thậm chí còn thản nhiên hỏi: “Có thể mở cửa được không, tôi đi lấy đồ ăn cho bạn.”
Yêu quái cây vung cành đánh lên cửa, cánh cửa trại chăn nuôi chậm rãi mở ra.
Vậy nên, bầy quái vật từng khiến vô số người chơi kinh hồn táng đảm, nay ngồi cùng một chỗ vui vẻ gặm sườn xào chua ngọt, tuy nhiên succubus không ở trong số này.
Tại vì nàng cho rằng hành vi gặm xương quá là không succubus, nên nàng phải kéo kín rèm rồi mới lén lút ngồi gặm xương.
Thần lùn ăn xong sườn trong bát, ngại ngùng hỏi: “Xin hỏi có cà rốt không?”
Tạ Kiều gật vội đầu: “Bạn đi theo tôi.”
Thần lùn đi theo Tạ Kiều.
Tạ Kiều vơ một bầy cà rốt từ tủ lạnh đưa cho thần lùn đang ngồi trước bàn ăn: “Cho bạn hết đấy.”
“Cho tôi hết cả sao?”
Thần lùn phấn khởi.
“Cho hết.”
Mắt thần lùn hắt ra ánh sáng hạnh phúc.
Mắt thỏ tai cụp hắt ra ánh sáng vui mừng.
[cậu ấy tặng cho thần lùn rất nhiều cà rốt]
Mà Ngu Hàn Sinh bên ngoài điện thoại nhìn dòng chữ, khẽ nhíu mày.
Thần lùn nhận bầy cà rốt, nhưng vừa chạm được tay vào, cà rốt đã lũ lượt trở lại trước mặt Tạ Kiều từng củ một.
Tạ Kiều:...
Cậu chỉ đành rút củ cà rốt còm nhất trong số các củ cà rốt, đưa cho thần lùn, chỉ cho một củ, chắc là Ngu tiên sinh... sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ?
Nhưng không.
Dù chỉ là một củ, Ngu tiên sinh cũng nghiêm khắc cầm cà rốt về trước mặt cậu, tựa như chỉ có cậu mới xứng đáng được ăn cà rốt, những người khác đều không xứng được ăn.
Nhìn thần lùn mặt mày ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì, Tạ Kiều thở dài bất đắc dĩ, đang định dỗ dành thì bỗng nhiên nảy ra một ý.
Cậu cầm một củ cà rốt, thử nói: “Củ cà rốt này bị tróc da rồi.”
Thế rồi cậu dè dặt đưa cho thần lùn, nín thở đợi ba giây, may là lần này không bị ném trở về.
Tạ Kiều thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục phát huy: “Củ này thì ngắn quá.”
“Củ này bị nhăn nhúm.”
“Củ này già lắm rồi.”
...
Cứ vậy cậu cho thần lùn hết một đống cà rốt, Ngu tiên sinh có vẻ không định phản đối lắm, cuối cùng cậu cũng được thở phào.
Đúng lúc này, cửa tủ lạnh mở ra, Tạ Kiều trơ mắt nhìn cà rốt lũ lượt bay về phía thần lùn.
Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, trước mặt thần lùn đã chất đầy cà rốt, tiêu chuẩn lựa chọn của Ngu tiên sinh còn khắc nghiệt hơn cả cậu, hắn tống hết tất cả cà rốt kém chất lượng cho thần lùn.
Có nhiều cà rốt để ăn như vậy, thần lùn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tạ Kiều nhìn tủ lạng toang hoang hơn nửa, còn chưa kịp ăn mừng, một củ cà rốt béo khỏe đã xuất hiện trước mắt cậu, soi mói thế nào cũng không chê vào đâu được.
“Cảm ơn Ngu tiên sinh.”
Tạ Kiều đành phải nhai chậm nuốt kỹ củ cà rốt được Ngu tiên sinh gian khổ lựa cho.
Ngu Hàn Sinh nhìn chàng trai cuối cùng cũng chịu gặm cà rốt trong màn hình, rũ mắt, Tạ Kiều của hắn thật là kén ăn quá chừng.
*
Tạ Kiều hồn nhiên không biết mình vừa bị gán cho danh hiệu kén ăn chia cà rốt xong cho thần lùn, đang định quay lại trại chăn nuôi, thì nhà đột nhiên rung lắc!
Cậu lảo đảo suýt ngã, là động đất sao?
Cậu bối rối tới bên cửa sổ, đến khi cầm được đèn pin, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, Tạ Kiều đã phải trợn trừng hai mắt.
Một người máy cao bằng tòa nhà ba tầng đang bước từng bước đến gần, mặt đất chấn động theo từng bước chân của nó.
Không chỉ mình cậu nhận ra có vấn đề yêu quái cây còn chưa ăn xong sườn xào chua ngọt cũng chậm rãi bước ra khỏi trại chăn nuôi, thân thể nó bất chợt phình lên, dùng dây mây mềm mại bọc kín ngôi nhà của Tạ Kiều.
Tạ Kiều chạy ra cửa, nhìn thấy yêu quái cây cao lớn cũng cảm thấy an tâm hơn, nhưng vẫn hỏi: “Bạn làm được chứ?”
Yêu quái cây chậm rãi dùng nhánh cây nhấc Tạ Kiều lên cao, chơi tung hứng với cậu một lần, khuôn mặt nhăm nhúm trên vỏ cây gật đầu, cười rất vui vẻ.
Ni Ni cũng trèo lên vai Tạ Kiều: “Yêu quái cây mạnh lắm.”
Tạ Kiều xoa cái đầu trọc lóc của nó.
Sau đó, cửa phòng đóng lại.
Yêu quái cây bọc kín căn nhà, không có dù chỉ là một tẹo cảm giác rung lắc, tuy không thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài, nhưng vẫn yên lòng.
Cùng lúc đó, tại trung tâm nghiên cứu [trại chăn nuôi quái vật], một người mặc đồ bảo hộ màu trắng bấm thang máy, xuống tầng tám mươi dưới lòng đất.
Dưới lòng đất giá lạnh, vô số quái vật hôn mê bị giam trong buồng chứa trong suốt, trên người tất cả đều bị cắm ống dẫn chằng chịt.
“Thượng tướng Lam Tề, từ số 1 đến số 5 có dấu hiệu tỉnh lại.” Người mới đến lo lắng báo cáo.
Lam Tề nhìn buồng chứa số 4, trong đó đang nằm hồn ma say ngủ, cảm xúc chán ghét xoẹt qua trong mắt y: “Chưa loại bỏ được số liệu bất thường?”
“Sẽ loại bỏ hết trong hôm nay.”
Người nọ cúi đầu cung kính.
Lời vừa dứt, trong trò chơi, Tạ Kiều nghe thấy một tiếng nổ đáng sợ, dây mây quấn quanh căn nhà từ từ trượt xuống, cuối cùng đồng loạt đổ rầm.
Bàn tay Tạ Kiều run rẩy, cậu nhấc kiếm ra khỏi nhà.
Thần lùn theo sau cậu, Ni Ni không thể bước ra chỉ đành sốt sắng vỗ vỗ cặp cánh trong suốt.
Bên ngoài trải đầy vết tích chiến đấu, yêu quái cây khổng lồ bị thiêu rụi dây mây, chỉ còn một dây mây cháy khét vẫn đang cố che chở cho ngôi nhà của Tạ Kiều.
Nhưng ngay sau đó-----
Đã lập tức hóa thành tro bụi.
Tạ Kiều không khóc, cậu biết yêu quái cây sẽ thích thấy cậu cười, nhưng khi xoay lưng về phía tro tàn của dây mây, cậu vẫn nhỏ một giọt nước mắt, lại vội vàng lấy mu bàn tay lau sạch.
[tìm thấy mục tiêu, khởi động giai đoạn hai!]
Tạ Kiều không hề nhận ra người máy bị thiêu cháy bỗng nhiên cử động, tuy nhiên thần lùn đã hành động nhanh hơn, không biết nó lấy đâu ra một chiếc cờ-lê, loáng cái đã tháo rời các linh kiện máy móc.
Tạ Kiều lấy chậu hoa, vun tro của yêu quái cây vào trong chậu, cẩn thận từng chút.
Cậu ôm chậu hoa về phòng, lặng lẽ đặt chậu hoa xuống đất, nhìn Ni Ni khóc nức nở, mà không biết phải an ủi thế nào.
Ni Ni nằm rạp bên rìa chậu hoa, nước mắt yêu tinh rơi vào đống tro tàn, một mầm thực vật xanh non nhú ra từ đất, đâm chồi.
Mầm lá vừa nhú ra cọ đầu yêu tinh một cái, rồi lại cọ lên bàn tay đặt trên chậu hoa của Tạ Kiều.
Tạ Kiều run lên trong mừng rỡ, cậu không do dự, lấy bình tưới từ kho chứa đồ, cẩn thận tưới nước cho chậu cây.
Cậu vốn định để chậu cây trong phòng Ni Ni, nhưng lại lo Arcus và Ni Ni đánh nhau làm yêu quái cây bị thương, nên bèn dời chậu cây sang phòng sân cỏ.
Lần này bầy cỏ nhỏ càng thêm cạnh khóe.
“Ối giời, người mới.”
“Khiếp, còn tự có chậu hoa.”
“Có chậu hoa thì có gì đặc biệt, ta thấy đất của hắn cũng tầm tầm thôi, đất chúng ta mới là đất đen Đông Bắc hoàn toàn tự nhiên.”
...
Tạ Kiều đang định rời khỏi phòng sân cỏ, nghe vậy bỗng không biết mình có vừa quyết định đúng đắn hay không nữa, sao bầy cỏ này lại có thể lắm chuyện đến thế được cơ chứ.
Dù yêu quái cây vẫn còn hy vọng sống sót, nhưng cậu vẫn cảm thấy nặng trĩu cõi lòng, đây không phải lần công kích đầu tiên, và có lẽ cũng không phải lần công kích cuối cùng.
“Em đang sợ.”
Bất chợt, cậu nghe giọng nói lạnh băng của Ngu tiên sinh truyền tới.
Lúc này Tạ Kiều mới chợt nhận ra mình có hơi mất kiểm soát, cậu không muốn Ngu tiên sinh phải bận lòng, liền vội vã lắc đầu: “Em không sợ, em chỉ đang mừng vì yêu quái cây không sao, còn nghĩ xem không biết bao giờ cậu ấy mới cao bằng khi trước...”
Cậu nói luyên thuyên một hồi mà không thấy Ngu tiên sinh đáp lại, cậu thở dài, lí nhí: “Được rồi, em hơi sợ một tí.”
Cậu đã tin chắc Ngu tiên sinh sẽ bảo cậu đừng sợ, nhưng ngoài dự đoán, Ngu tiên sinh cũng chẳng nói gì, mà chỉ dịu dàng xoa đầu cậu.
Cậu bỗng thấy tim mình rộn rã.
Tạ Kiều lẳng lặng nghĩ, chắc chắn là tại hôm nay cảm xúc của cậu lên xuống quá nhiều, nhưng mà cậu lại cọ đầu lên tay Ngu Hàn Sinh một cái.
- ---- trong khi chính cậu cũng chẳng nhận ra.
*
Buổi tối, Tạ Kiều lại tưới nước cho Bé Đá và yêu quái cây, rồi mới tắm rửa lên giường, nói với không khí: “Ngủ ngon nhé, Ngu tiên sinh.”
Ngu Hàn Sinh đeo tai nghe, nghe thấy giọng nói chớm buồn ngủ của chàng trai trẻ, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tạ Kiều trêu chọc: “Không thể nói dài hơn một tí được sao?”
Cự xà chưa chúc ngủ ngon ai bao giờ cầm điện thoại, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Đúng là chỉ dài hơn được có tí.
Tạ Kiều nhắm mắt, đánh cái ngáp, hỏi chữ được chữ mất: “Mơ đẹp là mơ thấy gì cơ?”
Nhìn cậu trai nằm trên giường trong màn hình điện thoại, Ngu Hàn Sinh cụp mắt, hàng mi dày phủ xuống bóng mờ, đáp rất ung dung: “Là mơ thấy tôi.”