Tạ Kiều cảm thấy mình đã bị nhà nước túm cổ.
Là một blogger ẩm thực viết lách kiếm sống, cậu luôn nằm ru rú trong nhà, hôm nay hết nguyên liệu, thế là hiếm có được khi cậu ra ngoài đi chợ, tay vặn tay nắm cửa, nhưng chợt nhận ra cửa không mở được.
Ban đầu cậu không hoảng hốt lắm.
Tạ Kiều lấy điện thoại, định gọi thợ sửa khóa, nhưng màn hình hiển thị không bắt được sóng, cũng không vào được mạng.
Cậu vội vàng đi tới cửa sổ, rõ ràng là ban ngày, vậy mà đẩy ra lại chỉ thấy một màu đen.
Cậu bắt đầu cuống quýt.
Thật ra cậu có một bí mật, cậu không phải là người, mà là một con thỏ tai cụp, nghe nói sau cách mạng không được phép thành tinh, cậu vẫn luôn cẩn thận giấu giếm thân phận của mình, chỉ có lúc ở nhà mới nhú ra một đôi tai xù.
Không ngờ... vẫn bị phát hiện sao?
Bỗng chốc, cậu nhìn thấy một lá thư xuất hiện trên bàn.
Tạ Kiều bước tới, mở lá thư.
- --- Gửi nhân viên chăn nuôi mới: Chúc mừng bạn đã trở thành một thành viên của Trại chăn nuôi quái vật, các quái vật sẽ lần lượt xuất hiện ở Trại chăn nuôi, chúng có khả năng gây sát thương rất lớn, hãy chăm sóc và nghiên cứu chúng dựa theo hướng dẫn từ sổ tay chăn nuôi, sau khi nghiên cứu hoàn thành bạn sẽ được trở lại cuộc sống bình thường, cảm ơn bạn đã cống hiến cho nhân loại!
Cậu đọc thấy dòng được trở lại cuộc sống bình thường là an tâm, chỉ cần hoàn thành tốt công việc được giao chứ gì? Làm cậu hết hồn, cứ tưởng mình bị túm gáy rồi.
Đúng lúc cậu định cầm sổ tay, thì một tiếng va đập vô cùng dữ dội truyền vào từ ngoài cửa sổ.
Quái vật đến rồi...
Đôi tai thỏ bắt đầu run rẩy.
Tạ Kiều không biết, cả nhà cả người cậu đều bị xuyên vào một trò chơi hẹn hò hơi hướng kinh dị tên là [trại chăn nuôi quái vật], đồng thời trở thành một con... thỏ ảo vừa xuất hiện trong game.
*
Một con rắn chín đầu to lớn đang trườn dưới lòng đất tối om và ẩm ướt, nó chỉ còn lại một cái đầu, tám đầu khác của nó đều bị cắt đứt, xích sắt nặng nề quấn quanh khắp mình nó.
Dù rằng như vậy, lớp vảy sắc bén như dao trên người nó trông vẫn đầy ghê rợn, xung quanh mịt mù khói đạn, chứng minh nơi này vừa xảy ra một trận giao tranh với đạn pháo kịch liệt.
Nói đúng hơn, phải là một trận giao tranh có tính áp đảo.
Cự xà khạc từng thi thể không trọn vẹn ra khỏi miệng, còn có vẻ khá là ghét bỏ, thi thể rụng lả tả xuống mặt đất.
Đột nhiên, một đồ vật hình chữ nhật rơi ra từ túi áo một xác chết, là một khối hộp mỏng bằng kim loại.
Nếu nó là con người, thì nó sẽ biết đây là một chiếc điện thoại màn hình cảm ứng, được thiết kế chuyên biệt để dùng trong hoàn cảnh khắc nghiệt.
Tiếc là nó không phải con người.
Một lúc nào đó, cự xà hóa thành hình người, làn da trắng lạnh, mắt dài cong khẽ, lệ chí đỏ thẫm phía đuôi mắt, áp chế ánh nhìn lạnh băng.
Thứ duy nhất không đổi là xích sắt nặng nề vẫn luôn trói chặt hắn, khiến hắn không thể rời đi.
Ngu Hàn Sinh im lặng nhìn đồ vật đang rung không ngừng, nghĩ xem đó có phải vật sống hay không.
Một lát sau, hắn mới hạ mình mà nhặt khối hộp chữ nhật lên.
Chỉ là một vật chết.
Hắn hơi cụp đôi mắt hẹp dài, đang định ném đi, thì màn hình bỗng nhiên phát sáng.
Ngu Hàn Sinh nhướng mày, đột ngột siết chặt vật trong tay, nhưng không có gì phát sinh cả.
Sau khi chắc chắn không nguy hiểm, hắn mới chậm rãi buông tay, chẳng qua màn hình không chịu nổi sức mạnh của hắn, từ từ lan ra mấy đường nứt vỡ.
Một thông báo lóe lên trên chiếc màn hình nát, góc dưới bên phải hiển thị ứng dụng [Trại chăn nuôi quái vật] mới được cài đặt, dĩ nhiên hắn không biết đây là trò chơi hot nhất trong năm, người chơi sẽ nuôi bạn đời của mình trong game.
- ---- Bạn đời của bạn đã xuất hiện rồi!
Bạn đời?
Đối với một con cự xà chưa từng gặp gỡ đồng loại, đây là một từ ngữ hoàn toàn xa lạ, nếu như có đồng loại xuất hiện trước mắt hắn.
Thì hắn sẽ cắn chết không hề do dự, Ngu Hàn Sinh cụp mắt nghĩ.
Tuy nhiên hắn chẳng nhìn thấy con rắn nào, chỉ thấy một căn phòng xa lạ hiện lên trước màn hình trong tay hắn.
Một cậu trai trẻ có đôi tai thỏ cụp đứng trong căn phòng, cậu ta có nước da trắng, chóp tai điểm màu hồng nhàn nhạt.
Con thỏ tai cụp này còn chẳng thèm liếc hắn lấy một lần, dường như không hề sợ hắn.
“Ngươi là ai?”
Ngu Hàn Sinh hỏi, đã quá lâu không mở miệng nên giọng hắn không hoàn toàn lưu loát, trái lại chỉ cuốn theo gió rét rùng mình.
Nhưng con thỏ tai cụp vẫn không để tâm, cậu ta chỉ chăm chú đọc một cuốn sách.
Hắn tập trung nhìn màn hình, khi muốn hỏi lại----
Thì màn hình tắt mất.
*
Tiếng ồn ngoài cửa mỗi lúc một mạnh mẽ, Tạ Kiều nắm chặt sổ tay chăn nuôi, gom hết can đảm tiến về phía cửa sổ, bắt đầu công việc của mình.
Càng đến gần cửa, âm thanh càng lớn.
Tạ Kiều nghĩ, chắc là một con quái vật có thân hình đặc biệt khổng lồ.
Cậu đã đến sát cửa, hít một hơi rất sâu, rồi mới vặn tay nắm.
Cánh cửa vừa nãy không sao mở được, nay két một tiếng, dễ dàng mở ra.
Tạ Kiều đẩy cửa từ từ, cảnh tượng xa lạ đập vào mắt cậu.
Hành lang ban đầu biến thành những gian phòng tối tăm riêng biệt, được chế tạo từ kim loại bền chắc, ngăn không cho quái vật và người chăn nuôi tiếp xúc trực tiếp.
Tạ Kiều thở phào, xem ra sự an toàn của người chăn nuôi vẫn được đảm bảo.
Cậu mở sổ tay chăn nuôi.
- --- Người chăn nuôi cần phải cho quái vật ăn trước sáu giờ tối hàng ngày, xin chú ý quái vật đều là sinh vật có tính tình tàn ác, nhất định không được mở cửa ngăn! Cùng với đó, bạn cũng cần hoàn thành báo cáo chăn nuôi, hợp tác nghiên cứu khoa học với Hội nghiên cứu.
Sổ tay ghi chép công việc của người chăn nuôi.
Cậu vừa đọc vừa đi.
Khi đi tới nơi phát ra tiếng động, cậu mới kinh hãi dừng bước.
Khác với quái vật khổng lồ trong tưởng tượng, trong chuồng chỉ có một yêu tinh lớn bằng bàn tay.
Người nó nhem nhuốc bẩn thỉu, đôi tai cũng rách nát, toàn thân chi chít vết thương đã kết vảy, cổ chân bị tròng xích sắt lên.
Yêu tinh có vẻ rất đau đớn, muốn vùng khỏi xích sắt, nhưng làm vậy chỉ khiến vết thương rợn người trên cổ chân thêm phần nó sâu hơn, không biết nó lấy đâu ra nguồn sức mạnh to lớn này, mà lại có thể nện xích sắt lên tường, phát ra âm thanh rầm rầm mãnh liệt.
Tạ Kiều vuốt xuôi trái tim bàng hoàng, thử trò chuyện với nó: “Em đừng cử động, vết thương sẽ vỡ ra mất.”
Nhưng yêu tinh như không nghe thấy, vẫn tiếp tục giãy giụa.
Vết thương của nó ngày một rách lớn, máu xanh chảy đầy đất, có lẽ nó thà chết còn hơn là bị xích sắt giam cầm.
Còn tiếp tục như vậy, nó sẽ chết.
Mà bản thân Tạ Kiều cũng không thể hoàn thành báo cáo chăn nuôi, càng không thể rời khỏi đây.
Yêu tinh sắp chảy cạn máu, thân hình nhỏ bé lịm đi nhanh chóng.
Tạ Kiều hít sâu một hơi, không biết có tác dụng không, nhưng cậu vẫn đeo một đôi găng tay cao su thật dày coi như bảo vệ tay, sau đó chậm rãi mở cánh cửa ngăn.
Yêu tinh cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Kiều, cổ họng trào ra tiếng gằm ghè dữ tợn.
Tạ Kiều làm động tác tay trấn an nó, tiếng gằm ghè trong cổ yêu tinh mới dần biến mất.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống gỡ xích sắt trên chân yêu tinh, thế nhưng ngay khi chạm vào xích sắt, yêu tinh lại bất chợt run lên.
Yêu tinh vốn vô cùng yếu ớt lập tức ngoác mồm cắn cậu.
Găng tay cao su trên tay Tạ Kiều bắt đầu bốc lửa đen, như ngọn lửa đến từ địa ngục.
Cậu không khỏi hít hà vì đau đớn.
Sau khi phun ra một đốm lửa, yêu tinh lại nằm rũ xuống đất, nhưng vẫn nhìn Tạ Kiều đầy cảnh giác.
Tạ Kiều vội cởi găng tay, nhưng không rụt tay về.
Yêu tinh gầy yếu run lẩy bẩy, nó sợ sẽ bị bắt đi tra tấn.
Nó nhe răng uy hiếp cậu con trai, nhưng cậu ta lại không chạm vào nó, thay vào đó chỉ kiên nhẫn tháo xích trên chân nó, hành động này khiến nó cứng đờ.
Tạ Kiều cởi xong xích chân mới rời khỏi chuồng.
Yêu tinh bé nhỏ ngồi im lặng một mình, đợi cho người con trai nén đau rời khỏi, nó mới khập khiễng mở hé cửa, lén nhìn ra.
*
Ngu Hàn Sinh chạm vào màn hình, nhưng màn hình vẫn đen kịt.
Cự xà nhíu mày, vỗ vỗ chiếc hộp, mà nó vẫn không phản ứng.
Hắn híp mắt, tỉ mỉ quan sát chiếc hộp, hai bên hộp có hai nút bấm một ngắn một dài, hắn chọn bấm nút ngắn.
Màn hình sáng.
Nút ngắn là nút mở.
Hắn âm thầm ghi nhớ.
Trong màn hình vẫn là gian phòng ấy, hình như cậu trai có đôi tai thỏ cụp vừa ra ngoài về, tay trái bị chảy máu, cậu ta đang tự băng bó cho mình.
Cậu thanh niên không nhìn thấy hắn.
Nhưng hắn có thể nhìn thấy cậu thanh niên.
[Bạn đời của bạn vừa trở về từ trại chăn nuôi]
[Tay cậu ấy bị lửa địa ngục làm bỏng]
[Cảnh báo! Nếu không chữa trị kịp thời thì cậu ấy sẽ chết dần chết mòn, bạn có thể mua thuốc giúp bạn đời bình phục ở cửa hàng]
Cự xà im lặng nhìn dòng chữ trên màn hình, không có hứng cứu giúp.
Hắn nhìn khuôn mặt cậu thanh niên.
Khoảng cách sinh cái đẹp, da thịt trắng nõn của cậu trở nên tái nhợt vì mất máu, cặp tai xù lông mềm rũ xuống trong tóc, làm người ta không kiềm được lòng muốn sờ sờ một cái.
Thế là Ngu Hàn Sinh nuốt nước miếng.
*
Tạ Kiều về phòng tìm hòm y tế, thoa thuốc trị bỏng, rồi lại dùng vải băng bó tay trái, thế nhưng không hề có tác dụng, tay cậu vẫn rất đau, vết bỏng như đang ăn mòn vào tận xương tủy.
Đau đớn dữ dội làm Tạ Kiều bắt đầu mất ý thức, căn phòng trở nên mơ hồ trong tầm mắt, như bị phủ một lớp sương mù bỏng rát.
Cậu nghĩ mình sắp chết.
Đôi mắt cậu nặng nề nhắm lại, bỗng, có thứ gì đó lạnh băng kề bên tay cậu, có thể là một chiếc chìa khóa hay gì đó.
Cậu không có sức để tâm, nhưng ngay sau đó vật kia nằm trọn trong tay cậu, lúc này Tạ Kiều mới nỗ lực mở mắt, muốn nhìn xem đấy là thứ gì.
Là một chiếc lọ nhỏ.
Cậu nhìn thân lọ, trên lọ có dòng ghi chú có thể chữa khỏi mọi vết thương, thì ra là một lọ thuốc.
Cậu mở nắp, bên trong chỉ có một viên thuốc, sau khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, Tạ Kiều bất chấp nuốt vào.
Tay trái bắt đầu đỡ đau, cảm giác bỏng cháy mãnh liệt cũng biến mất.
Tạ Kiều tỉnh lại vào một giờ sau đó, cậu nhìn tay trái lành lặn của mình mà tưởng mình đang mơ, nhưng lọ thuốc trên giường lăn xuống đất tạo thành tiếng động, nhắc nhở cậu đây không phải là mộng.
Tạ Kiều ngây ngẩn.
Không phải mơ...
Chẳng lẽ, phòng này còn có người thứ hai ư?