Tạ Kiều dần nhắm mắt lại theo ánh sáng ngày càng mãnh liệt, luồng ký ức dồi dào tràn vào tâm trí.
Không có chiếc ghế không dưng xuất hiện, không có Ngu tiên sinh đến đón cậu rời đi, cậu chỉ là một con thỏ tai cụp cô độc lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Đây không phải thực tế.
Cậu mở mắt, ảo cảnh rầm rầm đổ vỡ, màn mưa trắng xóa lại biến thành căn phòng xa lạ, điều duy nhất không đổi là----
Ngu tiên sinh còn đứng trước mặt cậu.
Trong ảo cảnh cậu chưa từng muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy vết máu đậm màu trên quần áo hắn, cậu lại không khỏi nghẹn ngào: "Anh lại bị thương."
"Không phải." Ngu Hàn Sinh nhẹ nhàng nói.
"Chảy máu nhiều như vậy." Vành mắt Tạ Kiều thoắt đỏ, con ngươi ầng ậc nước.
Ngu Hàn Sinh cầm tay cậu đặt lên ngực mình, rồi dẫn tay cậu lần dần xuống dưới.
Tạ Kiều ngẩn ngơ, cậu không cảm nhận được máu rỉ ra, mà đó đây chỉ là những vệt sậm màu khô khốc.
"Là máu của thi trành." Ngu Hàn Sinh nói, "Thi trành ẩn trong vách."
Tạ Kiều đáp nhẹ, nhưng vành mắt vẫn còn đỏ lắm, cậu cũng khẽ run lên khi nghĩ đến tình huống tồi tệ có thể đã xảy ra.
Ngu Hàn Sinh nhìn cậu, hắn đã quá quen với những vết thương trong quá trình lớn lên tại lòng đất, quen đến nỗi chẳng có gì đáng để nhắc tới cả.
Hắn cụp mắt.
Khi Tạ Kiều trấn tĩnh lại toan mở lời thì bị ôm lấy, giống như khi ở trong ảo cảnh, giọng nói của Ngu tiên sinh vang lên trên đỉnh đầu: "Không muốn em đau lòng."
"Nên sẽ không để mình bị thương nữa."
Tạ Kiều cảm thấy xót xa khó tả, cảm xúc ấy lan khắp cơ thể cậu.
Không để mình bị thương không phải vì sợ đau, mà chỉ bởi vì không muốn cậu đau lòng.
Cậu áp đầu lên ngực người đàn ông, sau đó kiềm chế những giọt nước mắt để mà trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh đã đến đón em về."
- --- đến đón em của thời thiếu niên cô độc.
*
Phòng khách tung tóe máu me của con thi trành nọ, căn phòng như phủ bằng sơn máu, đủ để thấy sự khổng lồ của nó.
Đàm Đàm và Lam Mông đã từng gặp thi trành trước đó, nên hiện giờ họ vẫn khá bình tĩnh ngồi yên trên ghế sofa.
Nhưng Diệp Trần Tiêu thì không may mắn thế, cậu ta bị hai Lam Mông giống nhau như đúc dọa chết ngất.
Đàm Đàm để ý thấy Diệp Trần Tiêu hơi giật mi, có vẻ là sắp tỉnh.
Đàm Đàm liền cõng Diệp Trần Tiêu qua bên khách sạn trước, tránh cho cậu ta tỉnh lại thấy máu lại kinh hãi ngất đi.
Chẳng qua lúc tới bên cửa Đàm Đàm vẫn tò mò hỏi một câu đã kiềm nén hồi lâu: "Vị kia là..."
"Người yêu của Tạ Kiều." Lam Mông nhận ra Ngu Hàn Sinh.
"Quả nhiên người yêu của cao thủ thì vẫn là cao thủ." Đàm Đàm cảm thán, thở ra cái là xử xong thi trành, lần tới mua nhà kiểu gì cũng phải nằng nặc làm cho được hàng xóm với Tạ Kiều.
Mà Tạ Kiều vẫn đang cúi đầu trầm ngâm trong phòng 'Lam Tề' chưa bước ra ngoài.
Thi trành nấp trong vách tường và ảo cảnh trong phòng khả năng cao là do 'Lam Tề' bày ra, thi trành khác cũng thử tiến vào nhà, nghĩa là 'Lam Tề' đã để lại vật gì đó.
Rốt cuộc là gì?
Phòng 'Lam Tề' rất sơ sài, chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế và kệ sách, tất cả đều tích bụi dày do lâu ngày không ai ở.
Cậu để ý ngăn kéo bàn, bởi đây là nơi phủ bụi ít nhất, Lam Mông chưa từng vào đây thì hiển nhiên là do 'Lam Tề' thường xuyên mở.
Cậu mở ngăn kéo.
Bên trong là một cuốn sổ bọc da bò.
Giở ra, mới hiểu là nhật ký của 'Lam Tề'.
- ----- ta đã gặp cậu ta, cậu ta rất cẩn thận trước mặt ta, hoàn toàn không giống hình ảnh trên phim, khi nói chuyện tai cậu ta còn đỏ lên.
- ---- lần đầu nấu cơm, chắc cậu ta sẽ thích, ta đến phim trường đưa cơm cho cậu ta, rõ ràng là đồ ăn dở tệ mà cậu ta vẫn ăn hết.
- ----- cậu ta nằm viện, quả là loài người yếu ớt, ta nghĩ ta có thể học làm đồ ăn của con người, ít ra sẽ không khiến cậu ta phải vào bệnh viện.
...
Tạ Kiều im lặng, chắc hẳn 'cậu ta' trong cuốn sổ là để chỉ Lam Mông, hơn nửa nhật ký đều là về Lam Mông, cậu lướt sang trang khác.
- ---- ta đã chán cảnh cướp đoạt không hồi kết, nếu con người bằng lòng khuất phục thì sao không thể cộng sinh?
- ---- đàn tế đã được tu sửa, ngày vua trở về mỗi lúc một gần, nghĩa là sắp đến ngày quyết chiến, cũng nghĩa là không một con người nào may mắn sống sót, nhưng ta bỗng không muốn cậu ta chết.
Tạ Kiều ngơ ngác, giở trang tiếp theo.
- ---- ta muốn làm một chuyện, nếu thành công
Nhật ký gián đoạn tại đây.
Cậu không biết chuyện cuối cùng 'Lam Tề' định làm là gì, nếu cậu đoán không sai thì hẳn sẽ liên quan đến vua của bọn chúng.
Cậu gấp cuốn nhật ký, lúc định xoay người thì bỗng một mẩu giấy rơi ra từ một tờ giấy kép nào đó.
Cậu sửng sốt bởi số dòng tên chi chít viết đầy trên mẩu giấy, trông như danh sách những người bị thi trành chiếm xác, mà đứng đầu danh sách chính là----
Trần Nhược Sương.
Cậu nén bàng hoàng, cất cuốn sổ và tờ danh sách rồi cùng Ngu Hàn Sinh ra khỏi phòng.
Lam Mông đứng dậy ân cần hỏi: "Vẫn ổn cả chứ?"
Tạ Kiều toan trả lời thì Ngu Hàn Sinh đã lạnh lùng hỏi ngược lại: "Liên quan đến cậu sao?"
Tạ Kiều cũng nhìn ra Ngu tiên sinh có thái độ thù địch vô hình với Lam Mông, cậu vội vàng lắc đầu ra hiệu với Lam Mông.
Khi sắp rời đi cậu chợt dừng chân, mau chóng xoay người nói: "Anh ta thật sự thích anh."
Lam Mông nghe vậy đứng sững, cuối cùng chỉ khẽ thở ra, cảm xúc đè nén mấy lâu nay hoàn toàn tan biến: "Cảm ơn cậu."
Cảm ơn đã để tôi biết điều này.
*
Buổi quay phim bị hoãn đến ba giờ chiều, thời gian hơi chậm trễ nhưng đạo diễn Khương lại rất hài lòng với biểu hiện của mọi người ôm nay, ai cũng nhập vai trong cảnh bị thi trành truy sát.
Lam Mông không nói nhiều, song vẫn cống hiến những cảnh quay tuyệt vời nhất, mà Tạ Kiều cũng ngày thể hiện không tồi.
Ngay cả Diệp Trần Tiêu có diễn xuất chập chờn cũng tiến bộ vượt bậc, biểu cảm sợ hãi đầy tinh tế khi đối diện với sinh vật tàn ác như thể đã thật sự trải qua.
Ông có tiên cảm bộ phim này sẽ được công chúng đón nhận.
Tạ Kiều trở lại Biên thành vào cuối tuần sau quá trình quay chụp ở Liễu Âm, cậu kéo va li và mở cửa, tức thì thấy một người máy nhỏ màu đen di chuyển đến trước mặt mình.
"Mừng về nhà, Tạ Kiều."
Người máy giơ tay chào cậu.
"Ồ chào bạn."
Tạ Kiều cũng vẫy tay với nó.
Lý Trạch đang ngồi trên ghế giữ hội Ni Ni muốn ùa ra đón Tạ Kiều: "Làm xong đề toán này rồi hẵng chơi, dễ lắm, nào 2 cộng 3 bằng mấy nhỉ?"
Yêu tinh trọc trả lời quá là tự tin: "4."
"5!" Linlin ngơ ngác nãy giờ chợt ngẩng đầu nói.
"Cậu nhầm rồi." Bé Đá lay tay áo Linlin, nghiêm túc sửa lại, "Là 4 mới đúng."
"Ồ."
Linlin cũng gật đầu nghiêm túc.
Tạ Kiều:... Một ông dám dạy một bà dám nghe.
Cậu chơi với người máy một hồi mới phát hiện người máy này biết tán gẫu, không giống người máy nội trợ chỉ cặm cụi làm việc nhà.
Đợi Lý Trạch kết thúc buổi dạy học, Tạ Kiều bèn ngồi xuống ghế hỏi: "Đó là người máy công ty mới ra ạ?"
"Ừ, mới tung ra trong buổi họp báo tuần trước, người máy bầu bạn đầu tiên, một tuần qua bán được hai mươi triệu sản phẩm đấy." Lý Trạch kéo người máy hết điện sang bên ghế sạc pin.
Tạ Kiều nhìn người máy mới vẻ tò mò, hỏi thử: "Bạn thích tớ không?"
"Thích."
Do lượng điện mới được nạp vào thôi nên giọng người máy vẫn còn tiu nghỉu.
Đúng lúc này Ngu Hàn Sinh trở lại, vừa khéo nghe được đúng cuộc đối thoại giữa Tạ Kiều và người máy.
Hắn nhìn người máy chốc lát, sau đó ngồi xuống cạnh Tạ Kiều một cách rất tự nhiên, và rút phích cắm ra.
Người máy đen lập tức hết điện tắt ngóm.
Lý Trạch:???! Tay rắn này còn ghen cả với người máy?!
"Sao lại tắt mất vậy?"
Do bị khuất nên Tạ Kiều không để ý hành động của Ngu tiên sinh, cậu chỉ thấy người máy bỗng dưng nằm nhoài ra đất với màn hình hiển thị đen thùi lùi.
"Hỏng rồi." Ngu Hàn Sinh bình thản nói, "Cần phải sửa."
"Tiếc ghê." Tạ Kiều lại đặt người máy vào thùng hàng trên bàn trà.
Buổi tối mọi người cùng ăn cơm, do doanh số người máy bán ra vượt dự tính nên hôm nay Ngu Hàn Sinh còn hiếm khi uống rượu một lần.
Cơm nước xong xuôi đã mười giờ tối, cậu lên tầng với Ngu Hàn Sinh.
Ngu Hàn Sinh đưa cậu đến cửa phòng, thân hình cao lớn phủ bóng lên người cậu, gò má hắn ửng hồng với hơi say nhàn nhạt.
"Anh không sao chứ?" Tạ Kiều lo lắng hỏi, bình thường Ngu tiên sinh hay uống nước ngọt hơn, biết thế này đã không cho Ngu tiên sinh uống rượu.
"Không sao."
Ngu Hàn Sinh cụp mắt, chút rượu này không ảnh hưởng tới hắn, hắn chỉ không thích mùi rượu trên người mình mà thôi.
"Vậy thì tốt." Tạ Kiều thở ra, "Em còn định bảo nếu say thì hay là nghỉ ngơi tại phòng em luôn ấy."
Lời vừa dứt người đàn ông đã gác đầu lên vai cậu, bình tĩnh nói, "Say."
- ---- còn có phần khá là nũng nịu.
_____
Tác giả có lời:
Anh rắn biết... nũng nịu ghê.
#hừ, không biết xấu hổ#