Một ngày này, trong nhật ký của Nam Nam có viết: Papa và mẹ bắt đầu hẹn hò, tâm tình papa rất tốt, mẹ cũng vậy. Rốt cuộc tôi cũng hiểu kỳ đà cản mũi là có ý gì rồi. Thì ra tôi chính là kỳ đà cản mũi có tầm cỡ.
Cũng trong ngày hôm đó, Diệp Ninh dùng điện thoại di động đăng một bài viết: Anh ta thật bá đạo, mình cảm thấy bị mắc lừa, có thể đổi ý hay không?
Cùng một lúc, ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ trả lời trên trang blog: Trên đời này có thuốc hối hận à?
Diệp Ninh mất hứng nhìn câu phản hồi của Chuột Mickey, lặng lẽ đóng trang blog lại.
Khi cô đóng điện thoại lại thì nhìn thấy Tiêu Nhạc đưa mắt từ máy vi tính nhìn lên.
Hiện giờ sức khỏe Tiêu Nhạc đã tốt hơn nhiều. Số lần đi bệnh viện tái khám đã chuyển thành nửa tháng một lần, các hạng chỉ tiêu đều tốt, xem ra sức khỏe đã khôi phục bình thường. Hơn nữa, anh cũng bắt đầu điều khiển xử lý từ xa một ít công việc ở công ty.
Nhưng Diệp Ninh lại cảm giác anh làm việc không chuyên tâm, ví dụ như bây giờ mình chỉ cần nhúc nhích một tí thì ánh mắt anh liền quét tới.
“Anh tập trung một chút đi!” Cô thuận miệng dặn dò anh.
“Mắt anh đau.” Anh vẫn nhìn cô chằm chằm như cũ, mím môi đường đường chính chính tìm một lý do.
“Tại sao cặp mắt đang tốt lành lại đau?” Vừa nói xong cô mới nhớ ra anh nói mình bị u não, đè ép lên dây thần kinh mắt, dẫn đến áp suất trong mắt dễ tăng cao, không thể làm việc quá mệt nhọc.
Tiêu Nhạc nhìn cô chằm chằm, ngoắc tay lại, nói: “Tới đây.”
Diệp Ninh không còn gì để nói: “Không tới!”
Tiêu Nhạc cau mày: “Mắt anh đau!”
Diệp Ninh không đành lòng, cho nên lại gần, nhìn mắt anh một chút, lại nhìn không ra cái gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đề nghị: “Tốt nhất từ nay về sau anh nên bớt nhìn màn hình vi tính chút đi. Cứ như vậy hoài sẽ gây tổn thương rất lớn cho anh.”
Tiêu Nhạc: “Nhưng anh phải xem đống giấy tờ này.”
Diệp Ninh liếc mắt nhìn máy vi tính của anh, một bản văn tài liệu pdf dày đặc chữ, nhìn rất mỏi mắt. Vì vậy cô nhíu mày, đề nghị với anh: “Em in ra cho anh đọc nhé, cứ như thế này hư mắt anh mất.”
Tiêu Nhạc lại không đồng ý: “Không cần.”
Diệp Ninh không biết làm sao: “Vậy anh muốn như thế nào?”
Cô phát hiện sau khi hai người trở nên thân thiết, tính tình Tiêu Nhạc càng ngày càng bướng bỉnh không biết lý lẽ chút nào.
Có lẽ ngay từ lúc ban đầu anh chàng đã kìm chế hết mức.
Tiêu Nhạc lặng lẽ nhìn cô, đề nghị nói: “Em giúp anh đọc, có được không?”
Nói xong, anh cầm tay cô, lôi cô đến ghế dựa, cứ như vậy ôm cô không buông ra.
Diệp Ninhgiẫy giụa, nhưng lại bị bàn tay to của anh đè lại.
Diệp Ninh trừng mắt nhìn anh, sau đó nhìn màn hình máy vi tính. Chỉ một mắt nhìn thôi, cô cũng nhận ra ngay đó là một bản hợp đồng. Bên trong dính dán đến số tiền khổng lồ, đều là những con số rất nhạy cảm, mang tính buôn bán cơ mật.
Cô vội vàng nhìn sang chỗ khác: “Kiểu này không tốt.”
Tiêu Nhạc nhíu mày: “Tại sao?”
Diệp Ninh bất đắc dĩ: “Những tài liệu này quá nhạy cảm, em chỉ là người ngoài, không tiện tiếp xúc.”
Tiêu Nhạc cố chấp nói: “Nhưng anh chỉ muốn em đọc cho anh.”
Diệp Ninh giùng giằng muốn đứng lên: “Anh ngoan ngoãn tự mình đọc đi, em mặc kệ___”
Ai ngờ Tiêu Nhạc nắm cô không buông: “Đọc cho anh.”
Diệp Ninh bị ép ngồi im tại chỗ.
Tiêu Nhạc vân vê nhè nhẹ đầu ngón tay nhỏ mềm mại của cô.
Mấy ngón tay cô mềm mại, cong cong, mập mạp, bị anh vân vê như vậy, cảm giác tê dại từ xương ngón tay truyền đến.
Cô hít vào một hơi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.”
Vì vậy Tiêu Nhạc nhắm mắt lại, nằm ngưỡng ở đó, nắn bóp ngón tay của cô. Còn Diệp Ninh thì chấp nhận ngồi trước máy vi tính, bắt đầu đọc cho anh nghe bản văn kiện có nội dung cơ mật nhạy cảm kia.
Một lần nữa, cô cảm giác mình giống như lên phải thuyền giặc.
Chỉ là cô không nói gì, từng chữ từng câu rõ ràng, từ từ đọc cho anh nghe.
Giọng nói của cô dịu dàng dễ nghe, đọc một cách lưu loát, khiến Tiêu Nhạc hết sức thoải mái.
Đôi mắt vốn đang nhắm lại từ từ mở ra, anh ngồi tựa trên ghế yên lặng ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Trán cô trơn bóng, lỗ mũi mịn màng xinh xắn, tóc mai mềm mại rũ xuống một bên tai. Cô dùng âm thanh dễ nghe như vậy đọc văn kiện cho mình, hơn nữa còn ngồi bên cạnh mình.
Ánh mắt của Tiêu Nhạc dần dần trở nên nóng bỏng.
Trong phòng không mở máy điều hòa, có lẽ sau giờ trưa nhiệt độ tăng cao, anh cảm giác nhiệt độ trong người từ từ tăng lên.
Cuối cùng, lúc Diệp Ninh đưa tay ra bấm chuột lật trang, anh nhịn không được đưa tay ra lôi kéo, kéo cô đến bên người mình.
Bất ngờ không kịp phòng bị, Diệp Ninh thấp giọng kêu lên một tiếng, cả người dường như nằm sấp trên người anh.
“Anh… làm gì vậy?” Diệp Ninh không thể làm gì khác hơn đành quở trách anh.
Nhưng Tiêu Nhạc hoàn toàn không để ý, hai chân dùng sức lật người lại, nửa người đè cô trên ghế.
Hơi thở anh nặng nề, hai mắt nóng rực, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Lúc này mà Diệp Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô thật sự ngu ngốc.
Cô nắm lấy bả vai rộng lớn của anh, cắn môi nói: “Đừng làm rộn, Nam Nam sắp về rồi.”
Mặt cô ửng hồng, gần như máu sắp tràn ra.
Chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, nhưng cả hai người đều không ai nói ra. Bây giờ đột nhiên anh lại như vậy, cô gần như cảm giác được sự khát vọng mà anh đè nén bấy lâu.
Vẫn ẩn núp đâu đó, cố làm ra vẻ tĩnh táo, nhưng hết sức căng thẳng.
Tiêu Nhạc nhìn thấy hàm răng trắng nõn của cô cắn chặt môi dưới, môi dưới đỏ bừng.
Anh buồn bực, tại sao môi của cô lại có thể hồng hào tinh khiết như vậy, giống như cánh hoa đào.
Anh nhịn không được cúi đầu gặm nhấm, mút mạnh, không chút thương tiếc, hận không thể nuốt đi một hớp.
Diệp Ninh ngửa mặt, khẽ gọi, thở hồng hộc tránh né, nhưng tránh không khỏi.
Tay Tiêu Nhạc đè mạnh ngang lưng cô, khiến cô nhích lại gần mình.
Diệp Ninh bị gặm đau quá, rất khó chịu, nhịn không được nhíu mày oán giận: “Đâu có ai hôn người ta như anh vậy…”
Giọng nói có vẻ như oán giận bị anh nuốt chửng vào miệng.
Anh dừng lại động tác, ánh mắt khó hiểu đen tối như muốn ăn thị người chằm chằm nhìn cô, hơi thở nóng rực phà lên mặt cô.
“So với Hoắc Thần, kỹ thuật của anh khá hơn?”
Diệp Ninh vừa nghe xong giật mình. Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, rõ ràng anh ăn phải dấm năm xưa, cô lập tức nổi khùng, giơ tay lên muốn cho anh một cái bạt tai.
“Tiêu Nhạc, anh nói vậy là có ý gì?”
Cô gần như nhảy dựng lên: “Phải, em cặp kè với Hoắc Thần, tụi em đã từng ôm đã từng hôn qua, chỉ còn thiếu lên giường mà thôi, vậy thì thế nào? Chẳng lẽ anh muốn nhắc tới cả đời hả? Từ trước tới giờ anh ở đâu, bây giờ mới nhớ tới?”
Cô thật sự không thể nào hiểu được cách suy nghĩ của anh.
Diệp Ninh nhướn thẳng mày lên: “Tiêu Nhạc, nếu như anh cứ canh cánh trong lòng chuyện này thì chúng ta không thể nào tiếp tục được nữa. Trên đời này chả có người nào giống anh, dấm chua cũ như vậy mà anh cũng ăn! Nếu như ai cũng đều suy nghĩ như vậy thì mọi người trên đời này đừng nói chuyện yêu đương nữa!”
Thật ra Tiêu Nhạc vừa thốt ra mấy lời này đã lập tức hối hận. Anh nhìn Diệp Ninh nổi giận, vội vàng cầm tay của cô nhận lỗi: “Ninh Ninh, đừng giận, anh biết lỗi rồi.”
Từ con sư tử đang hùng hổ, anh lập tức biến thành con mèo nhỏ khéo léo biết nhận sai. Diệp Ninh có chút bất ngờ, nhìn Tiêu Nhạc một hồi, sau đó quay mặt sang chỗ khác thở dài: “Anh tự mình suy nghĩ thật kỹ đi, chuyện đã qua rồi cũng nên bỏ đi. Em đã giải thích với anh, anh không cần tự mình tìm kiếm phiền toái cho mình.”
Người trước mắt đây chính là cha của con trai cô, cũng là người cô thích. Nếu như bọn họ có thể chung sống với nhau thật tốt, cô rất muốn cùng anh đi hết quãng đường này.
Nhưng cô mơ hồ hiểu được, tính cách Tiêu Nhạc cố chấp bá đạo. Anh chính là ngọn núi lửa, bình thường nhìn bình tĩnh an toàn đến mức dịu dàng, nhưng lúc bộc phát thì cô không biết hậu quả sẽ như thế nào.
Tiêu Nhạc cúi đầu nhận lỗi: “Được, sau này anh sẽ không nhắc tới người này nữa.”
Lúc này Diệp Ninh cũng bình tĩnh trở lại, sau khi suy nghĩ một lúc, cô cảm thấy có chút chua xót, cố gắng bình tình nói: “Thật ra thì ai cũng đã từng trải qua, không phải lúc trước anh cũng có bạn gái hay sao? Lúc trước hai người còn muốn kết hôn nữa mà?”
Tiêu Nhạc gật đầu: “Phải rồi, thật là có chuyện này.”
Anh thừa nhận một cách hào phóng như vậy khiến Diệp Ninh cảm thấy không thoải mái.
Chỉ là cô suy nghĩ thông suốt cũng rất nhanh. Sự khó chịu của mình cũng giống như Tiêu Nhạc, người tám lạng nửa cân, đều là ăn phải dấm chua cũ. Vì vậy, cô hít vào một hơi thật sâu, cố gắng cho mình một lời khuyên giống như lời khuyên của mình vừa rồi đối với Tiêu Nhạc.
Cuối cùng cô cũng có thể mỉm cười: “Cho nên hai chúng ta đừng ai nói ai, chuyện này rất công bình!”
Tiêu Nhạc còn muốn nói tiếp, nhưng đúng lúc này chuông cửa vang lên, Diệp Ninh bảo anh ra mở cửa: “Có lẽ Nam Nam từ nhà hàng xóm trở lại.”
Cửa mở, quả nhiên là Nam Nam.
Nam Nam vừa đi vào thì nhìn thấy mặt mẹ hồng hồng, còn ba thì thở gấp, cậu bé bối rối gãi gãi đầu, hỏi: “Ba mẹ sao vậy?”
Diệp Ninh vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì. Mới vừa rồi đi nhà Nhược Nhược làm gì vậy? Tại sao lâu thế?”
Nam Nam thuận miệng trả lời: “Không có gì, tụi con nói về chuyện trường học. Nhược Nhược nói nó đi trường tiểu học thực nghiệm.”
Tiêu Nhạc nghe được chuyện này mới chợt nhớ tới: “Nam Nam đã có thông báo trường tiểu học?”
Diệp Ninh gật đầu: “Là trường tiểu học phụ thuộc.”
Tiêu Nhạc lắc đầu: “Không phải nói trường này không tốt sao?”
Diệp Ninh thờ ơ: “Trường tiểu học thôi mà, chỗ nào cũng được, quan trọng là trung học, đó mới là trọng yếu.”
Tiêu Nhạc cau mày, có chút bất mãn: “Tại sao? Con của anh, tất nhiên phải học trường tốt nhất.”
Diệp Ninh hết ý kiến: “Phải, anh lại nữa rồi!”