Sau khi tập xong yoga, Diệp Ninh nhìn đồng hồ, còn một tiếng đồng hồ nữa mới tới giờ đến nhà trẻ đón con trai. Cô nghĩ tới chuyện thu dọn quần áo cho Diệp Nam. Năm nay Diệp Nam sáu tuổi, chính là lúc đang lớn, bình thường quần áo mua ở tháng trước mặc rất vừa vặn, sang tới tháng này thì đã chặt bó.
Lúc dọn dẹp tủ treo quần áo, có bộ quần áo nút áo bị lỏng, Diệp Ninh vừa đụng tới thì nó đã rớt xuống tận đáy tủ. Nút áo rất nhỏ, giống như bọt sóng, sau khi bị rớt xuống đáy tủ, Diệp Ninh phải lật hết đống quần áo đã được xếp ngay ngắn mà vẫn tìm không ra.
Diệp Ninh nhất định phải lật hết đống quần áo trong tủ ra để tìm, nhưng vẫn không thể nào tìm ra. Lúc này cô mới phát hiện, phía dưới tủ treo quần áo còn có một khe hở rất nhỏ, nhất định nút áo đã lọt theo khe hở này mà trượt đi mất.
Bộ tủ này đã có sẵn ở đây lúc Diệp Ninh mua căn hộ này, khẳng định người bán căn hộ này đã đặc biệt đặt làm một tủ treo quần áo cho trẻ con. Diệp Ninh chuyển vào ở đã được sáu năm, cũng chưa bao giờ thương gân động cốt di chuyển nó. Bây giờ nhìn lại, nếu không di chuyển cái tủ này thì đừng hòng lấy ra được nút áo mắc kẹt bên trong.
Bộ quần áo này gồm có áo sơ mi hải quân màu xanh, kèm theo cà vạt nhỏ, Diệp Nam mặc vào trông rất linh hoạt, hơn nữa còn được đứa bạn ở nước ngoài gởi về, muốn tìm nút áo cùng loại ở trong nước thì thật không dễ dàng. Cũng không thể vì một cái nút áo mà phải nhờ đứa bạn thân ở nước ngoài gởi cho. Còn chưa tính tới chuyện đây là bộ quần áo của năm ngoái, chưa chắc gì người ta vẫn còn loại nút áo này cho năm nay.
Chỉ là do dự một chút, Diệp Ninh quyết định di chuyển nó.
Cô gọi điện thoại cho cư xá nhà ở, nhờ họ qua giúp đỡ di chuyển.
Diệp Ninh là một người mẹ đơn thân, chưa từng kết hôn, thường ngày nếu gặp phải loại công việc cần thể lực, sẽ nhờ vả sư phụ Vương bên nhà ở giúp một tay. Sư phụ Vương là một người nhiệt tâm mà Diệp Ninh đi đâu cũng thường xuyên mang về một ít quà lễ gì đó để tặng cho ông. Sư phụ Vương còn có một đứa cháu nội, nhỏ hơn Diệp Nam một tuổi.
Sau khi sư phụ Vương đến, không hỏi hai lời, cầm dụng cụ, giúp cô xê dịch cái tủ. Ông vừa hí hoáy vừa thuận miệng nói: “Tủ này không rẻ đâu nha, vừa làm bằng gỗ hồ đào, vừa chiếu theo căn phòng này mà tạo ra.”
Diệp Ninh nhìn hộc tủ, cô không hiểu biết nhiều cũng như có sở thích về những đồ dùng dụng cụ cá nhân, cho nên không nghĩ tới những thứ này, bây giờ nhìn kỹ lại, hình như là đúng như vậy.
“Chắc là vậy. Lúc mua nhà thì hộc tủ đã có sẵn ạ.”
Sư phụ Vương thán phục: “Chà, mua nhà mà còn được đưa đồ dùng tốt như vậy!”
Diệp Ninh gật đầu: “Phải ạ. Lúc trước căn nhà này đã được tu sửa xong. Nhà cũ cũng có con nít, đoán chừng cũng bằng tuổi với Nam Nam. Sau đó không biết có chuyện gì xảy ra, cả nhà đều phải di cư ra nước ngoài, lúc đó mới cần bán gấp, giá cả rất được.”
Khu vực nhà ở của Diệp Ninh không tệ, ba phòng hai sảnh, mình và con trai mỗi người một phòng ngủ, còn lại một phòng dùng làm phòng làm việc, tiện thể đựng đồ luôn. Thật ra thì từ lúc ban đầu, cô mang theo cậu bé mới được mấy tháng tuổi, bắt đầu suy nghĩ tìm căn hộ để ở. Tới công ty môi giới, cô nhìn thấy căn hộ này cần bán gấp, ba phòng hai sảnh thì có vẻ hơi lớn cho cô và con trai. Chỉ là lúc đó bởi vì căn hộ này cần bán gấp, giá cả không cao, hơn nữa vốn là căn hộ này được người ta giữ gìn cẩn thận, tu sửa thường xuyên, dùng toàn vật liệu bảo vệ môi trường, thậm chí ngay cả những góc cạnh trong nhà đều được bao bọc bởi sợi bảo vệ, rất thích hợp với mình. Vì phải di cư gấp, gia đình này mới bấm bụng bỏ lại những thứ mình yêu thích. Cho nên lúc ấy Diệp Ninh đã nghiến răng, mua lại căn hộ này.
Sư phụ Vương nhìn lại cách trang trí trong nhà, càng nhìn càng thở dài: “Đây thật sự là được lời mà!”
Thật ra thì Diệp Ninh đã từng ngẫm lại, hình như là vậy. Có đôi khi số mình rất hên, lúc đó người môi giới mua nhà cũng tỏ ra vẻ rất hâm mộ.
Lúc này, rốt cuộc sư phụ Vương cũng mở ra được khe hở trong tủ, ông thò tay vào, lục lọi ra được cái nút áo, trên đó dính đầy bụi.
Diệp Ninh vừa nhìn thấy vội nói: “Đã lâu rồi không quét dọn phía sau, bụi đóng rất nhiều, để cháu lau dọn rồi mới dời lại ạ.”
Nói xong, cô rót một ly nước chanh cho sư phụ Vương, “Chú ngồi đây uống ly nước trước đã.”
Hôm nay sư phụ Vương không bận lắm, cho nên tiếp nhận ly nước kia, nhìn Diệp Ninh cầm cái khăn bắt đầu lau chùi bên trong.
Lúc lau chùi, Diệp Ninh phát hiện bên trong có một tờ giấy, cô tiện tay lấy ra trước, bỏ sang một bên.
Đến khi lau xong cực khổ, một lần nữa, sư phụ Vương lại dời hộc tủ về lại chỗ cũ.
Sau khi tiễn sư phụ Vương ra về, Diệp Ninh nhìn trong phòng một vòng, nhìn thấy mảnh giấy kia, cô tiện tay cầm lên, lại thấy đây là một tờ thẻ tín dụng có ký tên phía dưới, người ký tên phía trên là ‘Tiêu Nhạc’.
Tiêu Nhạc?
Diệp Ninh nhíu mày, không hiểu vì sao hình như cô đã nghe qua cái tên này. Chỉ là Diệp Ninh rất mù về tên người, cũng như mặt người. Hơn nữa, cô không quen biết nhiều người, lúc này chỉ là suy nghĩ thoáng qua, cho nên cũng không để ý.
Thời đại internet, đủ loại tin tức bùng nổ, có thể đây là một minh tinh internet nào đó mới được khám phá.
Lúc này, Diệp Ninh nhìn đồng hồ, cũng là lúc phải tới nhà trẻ đón Nam Nam. Vừa định đi ra cửa thì chị Trần về tới nhà.
Năm nay chị Trần hơn bốn mươi tuổi, là người của Nguyệt Tẩu* mà lúc mới sinh con trở về nước Diệp Ninh đã mời tới. Khi đó Diệp Ninh chỉ có một thân một mình, bên cạnh không có ai chăm sóc, chị Trần này chính là một sự giúp đỡ rất lớn. Sự giúp đỡ này không phải dùng tiền là có thể đánh giá được, cho nên lúc nào Diệp Ninh cũng duy trì sự cảm kích này đối với chị Trần. Sau này, chị Trần lại nói làm việc cho Nguyệt Tẩu luôn bị đổi chủ mướn, mãi rồi rất mệt mỏi. Cũng là chị ấy thích cậu nhóc Nam Nam này, không nở rời bỏ, muốn ở lại tiếp tục làm cho Diệp Ninh. Tiền lương tháng lúc làm bảo mẫu thì thấp hơn một chút so với làm cho Nguyệt Tẩu.
*Hình như Nguyệt Tẩu là dạng công ty cho mướn bảo mẫu. Khách hàng của họ là mấy bậc cha mẹ phụ huynh muốn tìm người chăm sóc con cái mình. Các bậc cha mẹ tìm đến các công ty này thường là vì họ muốn bảo đảm bảo mẫu đã được duyệt lý lịch, hay không có thời gian phỏng vấn người làm. Còn các vị bảo mẫu chọn làm việc cho mấy công ty kiểu này thường là vì không muốn tự mình đi kiếm công việc, hai là mức lương cố định.
Đối với Diệp Ninh mà nói, không có gì tốt hơn so với chuyện này.
Lúc ấy, Diệp Ninh vừa mới sanh xong, lại mua nhà, có thể nói là tiền để dành không được bao nhiêu. Vì nhu cầu cấp bách, cô phải ra ngoài làm việc nuôi sống cô và Nam Nam, tùy tiện tìm một người chăm sóc Nam Nam thì cô lại không yên lòng, nhưng ở nhà chăm sóc Nam Nam thì lấy tiền ở đâu ra?!
Từ sau khi chị Trần tiếp tục ở lại chỗ của Diệp Ninh, tận lòng tận sức, bỏ ra rất nhiều tâm huyết chăm sóc Nam Nam, càng không thể dùng tiền để suy tính.
Lúc này, nhìn thấy chị Trần trở lại, biết chị ấy mua đồ ăn, liền cười nói: “Chị Trần giúp em thu dọn lại quần áo nhé, em đi đón Nam Nam đây, chờ em trở lại rồi cùng nhau nấu cơm.”
Chị Trần vừa để đồ ăn xuống, vừa tiện tay ném một túi nylon dư thừa bên cạnh vào thùng rác. Nhưng lúc chị ấy ném vào, vừa đúng lúc nhìn thấy tờ đơn có chữ ký đầy bụi bậm trong thùng rác.
Chị ấy lập tức ngẩn người ngay tại đó, ngẩng đầu nhìn Diệp Ninh.
Lúc này Diệp Ninh đang ở trước cửa đổi giày, cảm thấy không hiểu, nhìn sang.
Giờ phút này, rèm cửa sổ đã được kéo lên, ánh sáng dịu dàng mờ ảo. Ánh mắt của chị Trần nhoáng lên một cái rồi vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì.”
Nói xong, chị ấy vội vàng xách theo mấy món đồ ăn, đi vào phòng bếp.
Diệp Ninh có chút ngạc nhiên, nhịn không được, nhìn xuống thùng rác một lần nữa. Trong thùng rác, trang giấy có chữ ký của ‘Tiêu Nhạc’ vẫn còn ở đó.
Thoạt nhìn, trong lúc viết chữ có lẽ rất vội vàng, chữ viết hơi ngoáy, chỉ là rồng bay phượng múa, rất có sức.
Xuống lầu mở cửa xe ra, Diệp Ninh lái thẳng tới nhà trẻ.
Nhà trẻ của Nam Nam cách cư xá không xa lắm, khoảng chừng 1.8km. Chỉ là Diệp Ninh có thói quen lái xe đi cho dễ. Vừa lái qua được một đèn giao thông, không hiểu tại sao cô lại nhớ tới những chữ viết kia và vẻ mặt của chị Trần lúc nhìn thấy tờ giấy đó.
Hình như có gì không đúng.
Diệp Ninh vừa nghĩ tới đây thì đã đến nhà trẻ.
Nhà trẻ này hàng năm chỉ tuyển nhận khoảng 50 bạn nhỏ, yêu cầu nhập học rất nghiêm khắc, rất nhiều người phải xếp hàng từ trước rất lâu và điền các loại đơn đăng ký.
Hôm nay, Diệp Ninh hồi tưởng lại, cũng không biết mình được vận tốt gì mà vừa đúng lúc cô tới chỗ ghi tên, có một bạn nhỏ báo danh trước đó không tới, thế là trống được một chỗ, cô liền may mắn dùng nó.
Thật ra thì cô dự định cho con đi học một trường khác. Trường kia không đắt, thiết bị cũng như thầy cô khắp mọi mặt đều không tốt bằng trường này.
Diệp Ninh tìm chỗ đậu xe xong, chờ con trai ra ngoài.
Các bạn nhỏ và thầy giáo đang xếp hàng từ bên trong nhà trẻ đi theo thứ tự ra đến cửa, Diệp Nam đi ở đằng trước.
Cậu bé 6 tuổi, thuộc lại con nít lớn tuổi hơn so với những đứa khác trong nhà trẻ. Cậu bé lại cao, lúc này nhìn thấy trông như hạc đứng giữa bầy gà.
Mới 6 tuổi mà mặt mày dáng dấp đã xinh đẹp, là một tiểu soái ca trắng trẻo. Mái tóc trước hơi quăn quăn, che đi nửa vầng trán cao sáng sủa. Bên dưới là một đôi mắt đen nhánh trong suốt như đá quý.
Mặc dù cậu bé mới được 6 tuổi, nhưng lại là nam thần trong nhà trẻ. Lúc này đang có rất nhiều bạn nhỏ nữ vây bên cạnh nói chuyện với nó.
Tiếp đó, Diệp Nam đảo mắt một vòng về phía cửa sắt, nhìn thấy Diệp Ninh, cậu bé lập tức mỉm cười, gọi to: “Mẹ!”
Vừa nói xong, cậu bé quay lại, nói với những bạn nhỏ khác đang đứng bên cạnh: “Mẹ mình tới đón rồi, mình phải về đây, hẹn gặp lại.”
Nhóm bạn gái nhỏ vẫy vẫy bàn tay mũm mĩm, lưu luyến nói lời tạm biệt với Diệp Nam.
Bình thường Diệp Nam rất hiểu chuyện, nhưng nguyên cả ngày không gặp mẹ, cậu bé không khống chế được sự hưng phấn, chạy đến bên cạnh Diệp Ninh.
Diệp Ninh cầm tay cậu bé.
Bàn tay của đứa nhỏ 6 tuổi vẫn còn rất mềm mại, bóp bóp trong tay vô cùng thoải mái.
Diệp Ninh cầm tay cậu bé, nói vài câu với thầy giáo.
Thầy giáo này rất thích Diệp Nam, bởi vì Diệp Nam rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, lại rất thông minh, có thiên phú về hội họa, dáng dấp lại dễ thương. Thường ngày ăn mặc rất gọn gàng, lại có phẩm chất cao, giống như một cậu thiếu niên hào hoa.
Có người nào lại không thích một đứa bé có bộ dáng như vậy?!
Diệp Ninh chào tạm biệt với thầy giáo xong, dẫn theo con trai về nhà.
Diệp Nam ngồi băng ghế sau, hào hứng kể cho Diệp Ninh nghe những chuyện làm ở nhà trẻ hôm nay. Thật ra thì chỉ là chuyện tranh cãi giữa các bạn nhỏ, có bạn nào đó vừa mới tới đã khóc, còn có bạn nào đó tặng cậu bé quà.
Diệp Ninh nghe xong bật cười, “Được rồi tiểu soái ca, nhỏ xíu mà đã có người theo đuổi.”
Diệp Nam nghe cô nói như vậy thì có chút không vui: “Không phải đâu ạ! Con bé đưa quà cho con mà con không nhận!”
Nhưng Diệp Ninh càng nghe càng cảm thấy buồn cười. Bé con mới chừng tuổi này mà cũng biết những thứ này.
Phải nói, con nít bây giờ thật khó đoán.
Nghĩ tới đây, cô mở ra-đi-ô lên, vừa đúng lúc là tin tức băng tầng kinh tế.
“Chủ tịch tập đoàn Nhạc Ninh, Tiêu Nhạc, mắc bệnh u não ác tính. Tin tức đã được chứng thật, hiện giờ đang ở bệnh viện Quốc tế 302…”
Thoáng chốc, Diệp Ninh giật mình ngay tại chỗ.