Cũng may buổi tập huấn kết thúc sớm, Tần Liên cùng mọi người đi ngang qua sân huấn luyện, chuẩn bị tự mình tới nhà ăn, không ăn đồ Phương Thư Nghiễn đưa.
Dù sao cũng đang chiến tranh lạnh với Phương Thư Nghiễn!
Mặc dù đối phương không cùng hắn thi đấu “Xem ai chủ động trước người đó chính là cún”, nhưng Tần Liên bây giờ là Omega, cứ ngang ngược không nói lý như vậy đấy!
Đang xuất thần, một quả bóng bay tới, nháy mắt sắp rơi xuống đỉnh đầu Tần Liên. Dương Mạt kinh sợ hét lên, Tần Liên giơ tay vững vàng tiếp nhận lấy quả bóng, ánh mắt lập tức lạnh tới gần như muốn đánh người.
Vệ Tục: Hay rồi, kẻ nào không có mắt đi trêu chọc Tần Liên vào lúc này, Tần Liên mà nổi giận cả ta đây cũng không dám dây vào, hàng này ăn đánh chắc rồi... Mà cũng không nhất định.
Bởi vì, hắn nhìn thấy kẻ không có mắt đó đến.
Phương Thư Nghiễn mặc quần áo bóng đá, nhanh chân chạy về phía bên này. Cậu tháo mắt kính xuống, gió nhẹ thổi bay lớp tóc mái, lộ ra cái trán cùng mặt mày dễ nhìn.
Lúc này Phương Thư Nghiễn cũng thấy rõ người mà suýt chút nữa quả bóng đá va phải, chính là Tần Liên mà mình muốn trốn tránh mấy ngày qua, cậu không khỏi thả chậm bước, tim nhảy cũng nhanh hơn.
Rốt cuộc chạy tới trước mặt, đang muốn xin lỗi, lại thấy Tần Liên nheo nheo mắt, không ném trả bóng về mà nâng cái tay còn lại lên vén ít tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp trên đầu cậu, cười: “Anh chàng đẹp trai, anh là ai thế?”
Phương Thư Nghiễn đỏ mặt vỗ bay tay hắn: “Đừng nghịch.”
“Ai nghịch?” Tần Liên ném quả bóng xuống đất, xoay cổ tay một cái đưa ra: “Cậu xem, vừa xong bóng va vào tay, đỏ hết lên rồi, cậu còn đánh người ta!”
Tim Phương Thư Nghiễn đang thình thịch nhảy loạn xạ, cũng không biết tay hắn có đỏ thật hay không, vội áy náy xin lỗi: “Xin lỗi, là bọn tớ đá bóng không chú ý...”
Vệ Tục nhìn Tần chó già mới một phút trước mắt còn bốc lửa giận hiện giờ lại làm nũng bán manh... Nhìn không nổi, kéo Dương Mạt đi trước một bước.
Không có người ngoài vây xem, Tần Liên càng buông thả, lại chọc chọc mặt Phương Thư Nghiễn, “Tớ thấy cậu không đeo kính đẹp trai hơn, cận thị nặng không?”
“Không nặng.” Phương Thư Nghiễn mất tự nhiên sờ sờ nơi bị hắn chạm qua.
“Vậy sau này đừng đeo.” Tần Liên cười híp mắt nhìn cậu, đột nhiên hỏi, “Cuối tuần vừa rồi cố ý trốn tránh tớ phải không?”
Phương Thư Nghiễn không lên tiếng, vô biểu cảm hít hít mũi, xác nhận không có mùi chất dẫn dụ gay mũi, “Cậu... Chuyện kia, kết thúc rồi?”
Tần Liên cười khẽ: “Bởi vì tớ gặp chuyện kia, cho nên không để ý tới tớ?”
Phương Thư Nghiễn im lặng, cam chịu.
“Vậy bây giờ hết rồi, cậu có còn để ý tớ không? Có còn đưa cơm trưa cho tớ không?”
“Có chứ, sẽ đưa.” Phương Thư Nghiễn gật đầu.
Trong lòng Tần Liên ngọt ngào, đang muốn nói chuyện, Phương Thư Nghiễn tiếp tục nói: “Chúng ta đánh cuộc đã nói sẽ đưa cơm một tháng mà, giờ còn chưa hết đâu.”
“Cho nên cậu đưa cơm cho tớ chỉ là vì đánh cuộc thua?” Tần Liên nghiến răng nghiến lợi, “Thời gian một tháng vừa hết, sẽ không để ý đến tớ cũng không đưa cơm cho tớ nữa?”
Phương Thư Nghiễn ngơ ngẩn, cậu mơ hồ nghe ra ý tứ của những lời này, lại sợ hiểu sai, sốt ruột mà không biết nên trả lời thế nào, lại nghe Tần Liên thở dài: “Thôi, cùng lắm một tháng sau lại đánh cuộc với cậu thêm lần nữa... Đi thôi, đi ăn cơm.”
Tần Liên rất tự nhiên mà ôm lưng Phương Thư Nghiễn, kéo về phía mình.
Phương Thư Nghiễn cả kinh, muốn né tránh, bị Tần Liên ôm về.
“Cậu đừng...”
“Đừng làm sao?” Tần Liên buồn cười liếc một cái, “Tùy tiện?”
“Tớ không phải ý này.” Phương Thư Nghiễn nói, “Chúng ta đừng gần sát như vậy... Đối với cậu không tốt.”
Quả thực, xã hội này đối với Omega vẫn có chút phiến diện, thí dụ như không được có quan hệ thân thiết với Alpha chưa phải là đối tượng đánh dấu, rất dễ bị người khác nói cử chỉ không nghiêm.
“Người khác thích nói gì thì nói, tớ sợ bọn họ không bằng.” Tần Liên cười nhạo.
Phương Thư Nghiễn nghiêng đầu, nhìn ánh mắt bất kham cùng sườn mặt tuấn mỹ của Tần Liên, trong lòng đều rung động, cảm khái từ đáy lòng: “Tớ cảm thấy cậu cùng với các Omega tớ quen biết trước đây rất khác nhau.”
Biểu tình của Tần Liên cứng đờ, lập tức quay mặt sang cười quyến rũ, nhéo giọng nói: “Anh giai hội trưởng thấy người ta khác chỗ nào nha?”
Phương Thư Nghiễn: “... Không có gì.”
Đám người bị bỏ quên trên sân bóng: “Lão Phương đi nhặt mỗi quả bóng sao mà lâu thế nhỉ?”
Quả bóng bị lãng quên trên mặt đất: QAQ tui cũng muốn trở về a a a!