Một trong số đó trực tiếp đưa lưng đi về hướng ngược lại, đội mũ trông không rõ dáng vẻ, chỉ có thể nhìn ra thân hình cao lớn.
Mà người đi về phía cậu bên này, chính là Tần Liên!
Phương Thư Nghiễn đứng tại chỗ, nhìn gã trai đội mũ biến mất phía sau sân vận động, trong lòng phức tạp.
Cậu muốn xông lên trực tiếp chất vấn, nhưng chân lại như đổ chì làm thế nào cũng không nhấc lên được, đại não cũng vang lên ầm ầm.
Còn chưa kịp làm ra bất cứ động tác nào, Tần Liên đã thấy cậu, chạy chậm tới gần.
“Sao cậu lại ở đây?”
Phương Thư Nghiễn lặng lẽ hít cái mũi, trong không khí tựa hồ cũng không có mùi vị chất dẫn dụ của Alpha.
Tâm tình thoáng bình phục chút chút.
“Tớ đang tìm cậu đây, đi đâu vậy?” Phương Thư Nghiễn hỏi hắn, tận lực cho ra ngữ điệu bình thường.
“Vệ Tục tìm tớ có việc.” Tần Liên đáp rất tự nhiên. Phương Thư Nghiễn nhấp môi dưới.
Vệ Tục... Phương Thư Nghiễn nhớ lại bóng lưng cao to vừa rồi kia một chút, quả thực có tương tự với Vệ Tục. Nhưng Vệ Tục cũng là một Omega...
Hai người bọn họ lén lén lút lút tới phòng vệ sinh làm cái gì?
Bất luận làm cái gì, đều không thể phát sinh loại chuyện đánh dấu kia.
...
Tần Liên thậm chí còn không ở gần một Alpha nào, chẳng lẽ Lâm Tĩnh nhìn lầm rồi?
Đột nhiên, Phương Thư Nghiễn nghiêng nghiêng người sang bên cạnh, đầu dựa vào người Tần Liên cọ cọ.
Phương Thư Nghiễn hiếm khi chủ động như vậy, trong lòng Tần Liên hoảng hốt, không biết có phải cậu đã phát hiện ra cái gì rồi không, vội nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cậu, “Mệt à?” Lại vỗ vỗ lưng cậu, “Về ghế khán giả gối lên đùi tớ ngủ đi!”
Phương Thư Nghiễn...
“Không cần đâu.” Phương Thư Nghiễn đứng thẳng, “Đại hội sắp kết thúc rồi.”
Vừa rồi cậu ghé sát vào cẩn thận ngửi, trên người Tần Liên xác thực không có mùi vị chất dẫn dụ mà Omega nọ nói tới. Hơn nữa quần áo hắn chỉnh tề, thoạt nhìn cũng không giống như vừa phát sinh chuyện gì.
E rằng Tần Liên thật sự chỉ tới nhà huấn luyện nói chuyện với bạn cùng phòng, còn cái hơi thở Alpha kia, có lẽ Lâm Tĩnh ngửi lầm rồi...
Hoặc là căn bản đang lừa cậu!
Đúng rồi, cậu không phải không biết Lâm Tĩnh có ý với mình, tại sao có thể vì lời nói một phía của hắn mà hoài nghi Tần Liên đây?
Tuy rằng Tần Liên bình thường hơi tùy tiện một chút, thế nhưng chỉ đối với cậu mới vậy, từng thấy hắn trêu đùa Alpha nào khác không? Làm gì có!
Phương Thư Nghiễn yên lòng, lại đối với ý niệm hoài nghi mới sinh ra của mình cảm thấy tự trách.
“Buổi trưa cậu tới nhà ăn lớp Alpha lấy một phần thịt giúp tớ đi, sáng thi chạy tiêu hết sạch cơm rồi.” Tần Liên đột nhiên chuyển đề tài.
Phương Thư Nghiễn cười khẽ: “Được, muốn ăn cái gì?”
Tần Liên nghiêng đầu nhìn cậu: “Xương sườn đi, lần trước ăn thấy mùi vị khá ngon.”
Đồng thời, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Phương Thư Nghiễn chưa phát hiện ra chuyện hắn tiêm thuốc ức chế.
Sáng ngày hôm sau thi nhảy cao, Phương Thư Nghiễn nhìn hai cái chân to dài tiêu chuẩn của Tần Liên, tao nhã nhảy qua xà, càng xem càng thích, càng nghĩ càng cảm thấy mình hôm qua đa nghi rồi.
Trải qua chuyện “Bị ngược” ngày hôm qua xong, tâm tính Trì Siêu đã nguội xuống, rất nhanh thì bị đào thải ra khỏi cuộc. Tần Liên đương nhiên kiên trì đến cuối cùng, mãi đến tận khi không còn ai cùng hắn so tài, mới tung người vượt xà ngang, đỡ eo vẫy vẫy tay, “Không nhảy nữa.”
Phương Thư Nghiễn vội vàng tiến lên xoa xoa eo hắn, “Mỏi?”
“Không có.” Tần Liên nghiêng mắt nhìn cậu, thấp thấp cười một tiếng, “Eo vẫn khỏe lắm.”
Phương Thư Nghiễn nghe ra ý của hắn, vừa thẹn vừa buồn cười.
Một Omega nói eo mình tốt, có lợi ích gì? Là đang phô trương thanh thế đây.
“Tần Liên.” Phương Thư Nghiễn dừng một chút, “A Liên, tớ muốn nói với cậu chuyện này.”
Hai chữ “A Liên” này Tần Liên sau khi giả dạng làm Omega đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng chỉ có lần này, thanh âm Phương Thư Nghiễn nhẹ nhàng mà ôn nhu cào cào vào lòng hắn, làm hắn nhộn nhạo.
“Chuyện gì nha?” Tần Liên giống như người không xương treo toàn thân lên người Phương Thư Nghiễn.
Phương Thư Nghiễn cũng không để ý, cứ như vậy kéo hắn đi, lại nói: “Thôi, chờ cậu thi xong hạng cuối cùng thì nói cho cậu.”
Tần Liên: “Bây giờ nói luôn đi.”
Phương Thư Nghiễn nhìn đôi mắt hắn, khó xử: “Hay là chờ cậu thi xong đi, tớ sợ ảnh hưởng tới cậu.”
Tần Liên: “... Vậy cậu còn nói với tớ cậu có chuyện muốn nói, cậu có thể đợi xong rồi nói mà!”
Phương Thư Nghiễn cười đến run người.
Tần Liên đem đầu từ trên bả vai cậu dời đi, chuyển tới phía trước thấy được vẻ mặt của cậu, buồn cười nói: “Được nha, cậu cố ý?”
Phương Thư Nghiễn rũ mắt, ngậm ý cười nhìn hắn.
Cái liếc mắt này làm trong lòng Tần Liên ngứa ngáy đến khó nhịn, hận không thể một ngụm nuốt luôn cậu vào bụng ngay tại trận.
Cuối cùng Tần Liên nhịn không được, kéo cổ áo Phương Thư Nghiễn ra nhanh chóng cắn một cái lên cổ cậu, còn phun lời hung ác.
“Sớm muộn gì cũng làm cậu kêu meo meo!”