Người Anh Em, Chơi Lưỡi Lê Không?

Chương 34: Chương 34




Còn hai mươi phút nữa thì tan học, Phương Thư Nghiễn suy nghĩ một chút, tới chỗ giáo viên xin nghỉ, nói là trong người không thoải mái.

Phương Thư Nghiễn thành tích tốt lại an phận thủ thường, giáo viên không nghĩ nhiều lập tức cho phép luôn, còn quan tâm hỏi có cần đưa tới phòng y tế không.

Phương Thư Nghiễn lắc lắc tay, ôm bụng run run rẩy rẩy rời khỏi sân thể dục, sau đó trong khoảng khắc biến mất khỏi tầm mắt giáo viên, bắt đầu chạy như điên về phía lớp học Omega.

Ở cùng Tần Liên một thời gian, dường như kỹ năng diễn xuất cũng có tiến bộ rồi.

Phương Thư Nghiễn có chút lo lắng không biết có phải Tần Liên có chỗ nào không thoải mái không, dù sao bọn họ vừa rồi mới trốn học làm loại chuyện này....

Thế nhưng CMN, coi như không thoải mái, hay khó chịu thì cũng là cậu đi, cái mông cậu bây giờ vẫn còn đang đau đây!

Tần Liên có thể có gì không thoải mái được? Ngã trầy da? Tuy rằng nghĩ như vậy, Phương Thư Nghiễn vẫn không giảm tốc độ, đảo mắt đã đến cửa phòng học Tần Liên.

Lớp bọn họ có vẻ đang có tiết âm nhạc, bên trong toàn tiếng a a a a rất ồn ào. Chương trình học của Omega thiên về các loại nghệ thuật, văn học, Phương Thư Nghiễn nghĩ tới Tần Liên đang học những thứ này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.

Hình như chưa từng nghe hắn ca hát bao giờ?

Phương Thư Nghiễn cẩn thận tiến lên phía trước vài bước, sau đó ở bên cửa sổ ngó nghiêng đầu.

Có thể là Tần Liên ở giữa một đám Omega quá mức dễ thấy, cũng có thể là.... Vốn đã dễ thấy, Phương Thư Nghiễn ngó một chút liền thấy Tần Liên ngồi ở chính giữa những người cuối lớp.

Miệng há ra lại ngậm vào, không nghe rõ đang hát cái gì, nhưng dáng vẻ thật sự rất đáng yêu.

Phương Thư Nghiễn cong cong khóe môi, thu người về dựa lên tường.

Thế nhưng ôi chao thật sự quá đáng yêu, thật muốn liếc mắt nhìn thêm một lần nữa! Phương Thư Nghiễn ngồi dậy, cẩn thận thăm dò vào trong. Không nghĩ tới Tần Liên cũng đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ, trong mắt còn mang theo ý cười. Phương Thư Nghiễn bị bất ngờ, nhanh chóng xoay thẳng người lại, trong lúc hoảng loạn thật giống như nhìn thấy Tần Liên há miệng nói một câu.

Hả? Đây là ý gì? Là đang nói chuyện với cậu? Phương Thư Nghiễn do dự một chút, lại thò đầu ra ngoài. Mặt Tần Liên còn hướng tới cửa sổ đây, thấy cậu ngó ra, lập tức ra sức dùng khẩu hình nói một chữ “Yêu“.

Phương Thư Nghiễn lại rụt trở về.

Lúc này cậu nhìn ra rồi, cũng đoán được là hắn muốn nói cái gì, lỗ tai tức khắc đỏ ửng lên.

“Tớ”, “Yêu....” Tần Liên sao lại như vậy chứ... Không lắng nghe bài giảng à!

Phương Thư Nghiễn vừa muốn cười, lại vừa có chút thẹn thùng, sợ bị những bạn học khác nhìn thấy, lại không nhịn được mà thò đầu ra ngó.

Lời còn chưa nói hết đâu! Vẫn còn một chữ mà!

Nhưng mà lần này, Tần Liên lại nghiêm nghiêm túc túc nhìn bảng đen, lưng ưỡn đến thẳng tắp, ra vẻ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe giảng bài. Phương Thư Nghiễn cau mày, quét một vòng quanh phòng học, thấy giáo viên đang dạy một bạn học phía trước phát âm, cũng không có để ý hắn.

Làm sao không nói tiếp?

Phương Thư Nghiễn đứng ở cửa sổ vừa nóng vội vừa sốt ruột nhìn Tần Liên, nhưng Tần Liên vẫn một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bảng đen một chữ cũng không có, cuối cùng Vệ Tục cũng thấy Phương Thư Nghiễn ở bên ngoài, tựa lưng húc húc bàn Tần Liên.

Tần Liên tát một cái lên vai hắn, nói gì đó. Xem khẩu hình, hình như là “Đừng nghịch“.

Đừng nghịch???

Nghịch cậu hồi nào!

Phương Thư Nghiễn nhìn ra là hắn cố ý không nói một chữ cuối cùng trêu chọc cậu, tức khắc giận dỗi đứng thẳng bên cửa sổ, thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn.

Xem hắn còn có thể giả vờ được bao lâu!

Thế nhưng mãi đến lúc tan học, Tần Liên đều thật sự không liếc mắt nhìn về hướng cửa sổ nữa, trái lại có người đã sớm nhìn thấy Phương Thư Nghiễn, tiết học vừa tan liền hô một tiếng: “Tần Liên, có người tìm cậu này.”

Dù sao mọi người cũng đều biết quan hệ của hai người bọn họ.

Tần Liên cũng không giả bộ, nhảy nhót chạy ra khỏi cửa rồi nhào tới lồng ngực Phương Thư Nghiễn.

Phương Thư Nghiễn theo bản năng ôm lấy hắn, trong lòng ấm áp.

“Mau cùng tớ show ân ái đi.” Tần Liên nói, “Đừng nói gì, hôn tớ!”

Phương Thư Nghiễn vốn cũng không tức giận gì, nhưng vẫn cố ý nghiêm mặt nói: “Đừng nghịch.”

Tần Liên cười khẽ, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói: “Tớ yêu cậu.”

Rốt cục nghe được ba chữ kia, đầu Phương Thư Nghiễn có chút say, lỗ tai cũng nóng lên, còn chưa phản ứng lại, Tần Liên đã chủ động hôn lên đôi môi cậu.

“Ôi ôi ôi ~ “

Trong phòng học một đám bạn học nán lại xem náo nhiệt.

Vệ Tục thở dài, “Vẫn là hàng bại hoại thôi”, sau đó lôi kéo Dương Mạt đi cướp cơm.

Khắp hành lang toàn một màu hường phấn bay bay, không ai chú ý tới Lâm Tĩnh lớp bên cạnh lộ ra ánh mắt phẫn nộ cùng đố kị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.