Tần Liên mở to đôi mắt đẫm nước, thấy rõ người vừa tới.
Người này... chưa từng gặp, nhưng hắn nghe giọng thì là một Alpha.
Trên mắt đeo kính, ngược lại với phần đông Alpha vạm vỡ đầu óc đơn giản, thoạt nhìn ngoan ngoãn biết điều, thực sự rất dễ nhìn.
Bị hắn nhìn chăm chú làm khuôn mặt nhỏ của Phương Thư Nghiễn ửng hồng, thu tay lại, “Cậu đứng dậy được không? Hay là, vẫn cần... thơm?”
Tần Liên ngớ ra một chút, sau đó xoay người úp sấp lại, mặt hướng xuống mặt đất, không tiếng động cười to.
Người này sao lại đáng yêu như vậy chứ! Cười đến đau bụng rồi!
Thật vất vả hoãn cơn, Tần Liên tự đứng lên, xoa xoa khuôn mặt sưng ê ẩm, lau nước mắt vì buồn cười. Người trước mắt vẫn đứng ở bên cạnh, vẻ mặt không biết phải làm sao.
“Cậu ổn chứ?” Phương Thư Nghiễn nhìn nam sinh trước mặt khi đứng lên cao ngang ngửa mình, hít hít cái mũi, không xác định hỏi, “Cậu là Beta?”
“Người ta là Omega nha!” Nguỵ Omega Tần Liên vẫn chưa chịu sửa đổi khẩu âm.
Thân mình Phương Thư Nghiễn rõ ràng cứng đờ, sau đó lịch sự gật đầu hỏi thăm: “Tớ thấy hình như cậu bị ngã rất nặng, có cần tới phòng y tế không?”
Tần Liên đang muốn chọc tiếp, Vệ Tục lại quay về, thân thiết kéo chặt lấy cánh tay Tần Liên, hất cằm về phía Phương Thư Nghiễn: “Ôi, đây chẳng phải bạn gì ấy sao? Tiểu thiếu gia nhà họ Phương? Phương Thư Nghiễn?”
Vừa nói đến tên này, Tần Liên liền kịp phản ứng lại.
Cha của Phương Thư Nghiễn cách đây không lâu mới phát biểu ngôn luận, đề nghị thủ tiêu tư cách học tập của Omega. Nguyên nhân là ông ta cảm thấy Omega đi học là lãng phí tài nguyên, nên ở nhà giúp chồng dạy con thì hơn.
Nhà Phương và nhà Tần không cùng chính kiến, bình thường ít tiếp xúc.
Phương Thư Nghiễn nghe ra trong giọng nói của Vệ Tục có ý không tốt, nhưng vẫn lịch sự gật gật đầu.
Vệ Tục bật cười một tiếng: “Cha cậu gần đây vẫn ổn chứ? Ra cửa không bị Hiệp hội Omega đánh đi?”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Phương Thư Nghiễn mặc dù vẫn duy trì tu dưỡng, nhưng giọng điệu có vẻ không tốt lắm, “Cha tớ tuy rằng nói lời hơi cực đoan, nhưng tớ cho là cũng không phải không có lý, Omega yếu thế từ nhỏ, quả thực không thích hợp để sinh hoạt tập thể, giống như người bạn này của cậu, vừa rồi đi ở trên đất bằng cũng có thể ngã sấp xuống, có thể thấy tố chất thân thể là không được...”
“Ai nói tớ không được?” Tần Liên bất mãn ngắt lời, đánh bay cánh tay Vệ Tục, đứng nghiêm, nỗ lực tạo hiệu quả từ trên cao nhìn xuống.
Phương Thư Nghiễn đẩy kính mắt một cái, nghiêm túc nói: “Tớ biết cậu không thích nghe, nhưng đây là sự thật.”
Sự thật cái mông ấy! Làm một thằng đàn ông nắm giữ nhiễm sắc thể Alpha tổ truyền, lần đầu tiên trong đời Tần Liên bị người khác nói: “Không được.”
Đây không chỉ là vấn đề của hội chị em Omega, mà còn liên quan đến tôn nghiêm đàn ông!
Tần Liên nhấc cằm Phương Thư Nghiễn lên, tà mị nở nụ cười: “Dám đánh cuộc không?”
“Đánh cuộc gì?” Phương Thư Nghiễn lui về sau một bước.
“Tùy ý.” Tần Liên đùa nghịch ngón tay, không sao cả nói, “Toán lý hóa văn sinh sử địa, thể dục quân sự, chọn thứ cậu rành.”
Phương Thư Nghiễn suy nghĩ một chút, chọn thứ mình kém rành nhất: “Thể dục đi.”
Con đường nhà Phương đi là con đường chính trị, cậu quả thực không giỏi thể dục lắm, mà thân là Alpha, chiến thắng Tần Liên cũng dễ như ăn cháo thôi.
“Ôi chao, A Liên, cậu ta muốn so thể dục với cậu!” Vẻ sợ hãi trên mặt Vệ Tục không phải giả, bởi vì trong phút chốc, hắn nhớ lại quãng đường chạy sáu km trong cơn mưa hoa mận.
“Chạy bộ, bóng rổ, nhảy cao, nhảy xa, cử tạ, đẩy tạ.” Tần Liên cười, “Tùy chọn một cái đi.”
Lúc nghe tới hai hạng mục cuối cùng, khóe miệng Phương Thư Nghiễn giật một cái, cuối cùng suy nghĩ giây lát, lựa chọn chạy bộ.
Một nghìn mét, là khoảng cách Omega có thể chạy được. Tần Liên đứng ở điểm kết thúc uốn éo cái cổ, nhìn Phương Thư Nghiễn dùng tốc độ không tính là chậm chạy tới.
Một phút sau, rốt cuộc đến nơi.
“Đệt.” Phương tiểu thiếu gia lần đầu tiên chửi thề.
Tần Liên bắt đầu thở dốc: “Hô, hô, mệt chết người ta rồi.”
Phương Thư Nghiễn trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn. Vệ Tục nín cười đến nghẹn họng.