Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 21: Chương 21




Piper không hề buông lỏng người cho đến khi ánh sáng của thành phố Quebec mờ dần đi phía sau họ.

"Cậu thật tuyệt," Jason đã nói với cô như thế.

Lời khen ngợi đó lẽ ra đã làm cô vui sướng. Nhưng tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là rắc rối phía trước. Có rất nhiều thứ xấu xa đang chuyển động, Zethes đã cảnh báo họ. Cô đã biết trước điều đó. Càng đến gần ngày đông chí, Piper càng có ít thời gian hơn để đưa ra quyết định của mình.

Cô nói với Jason bằng tiếng Pháp: "Nếu cậu biết sự thật về tớ, cậu sẽ không nghĩ tớ tuyệt như thế đâu."

"Cậu nói gì thế?" cậu hỏi.

"Tớ nói là tớ chỉ nói chuyện với thần Boreas thôi. Điều đó cũng không có gì tuyệt cả."

Cô không quay lại, nhưng cô hình dung là cậu đang mỉm cười.

"Này," cậu nói, "cậu đã cứu tớ thoát khỏi việc tham gia vào bộ sưu tập anh hùng âm độ của Khione. Tớ nợ cậu điều đó."

Đó tuyệt đối là phần dễ nhất, cô nghĩ. Không đời nào Piper để cô nàng phù thủy băng giá đó cầm Jason. Điều làm Piper lo lắng hơn nhiều chính là cách thần Boreas thay đổi hình dáng, và lý do ông thả họ đi. Nó có gì đó liên quan đến quá khứ của Jason và các hình xăm trên cánh tay cậu. Thần Boreas cho rằng Jason là một người La Mã nào đó, và người La Mã thì không giao thiệp với người Hy Lạp. Cô vẫn chờ đợi Jason đưa ra một lời giải thích, nhưng rõ ràng cậu không muốn nói về điều đó.

Đến tận lúc này, Piper vẫn không thể xua đi cảm giác rằng Jason không thuộc về Trại Con Lai. Rõ ràng cậu ấy là một á thần. Dĩ nhiên cậu phải thuộc về nơi đó chứ. Nhưng giờ... liệu cậu ấy là một ai đó khác chăng? Liệu cậu ấy có thực sự là kẻ thù không? Cô không thể chịu được ý nghĩ đó nhiều hơn so với việc chịu đựng Khione.

Leo đưa cho họ một vài miếng sandwich từ ba lô. Cậu đã im lặng kể từ khi họ kể cho cậu nghe về những gì đã xảy ra trong phòng ngai. "Tớ vẫn không thể tin được chuyện về Khione," cậu nói. "Cô ta trông rất tử tế."

"Tin tớ đi, anh bạn," Jason nói. "Tuyết có thể đẹp, nhưng khi đến gần thì lạnh lẽo và kinh tởm lắm. Bọn tớ sẽ tìm giúp cậu một người tốt hơn cho buổi khiêu vũ cuối cấp của cậu."

Piper cười, nhưng Leo trông không được vui cho lắm. Cậu không nói gì nhiều về khoảng thời gian cậu ở trong lâu đài, hay tại sao anh em nhà Boreas lại chọn cậu vì họ ngửi được mùi như mùi lửa. Piper có cảm giác cậu đang che giấu điều gì đó. Dù gì đi chăng nữa, tâm trạng của cậu dường như ảnh hưởng đến Festus, con vật đang gầm lên và bốc hơi nước khi nó cố giữ cho mình ấm áp trong bầu không khí lạnh giá của Canada. Con Rồng Hạnh Phúc hiện đang không hạnh phúc lắm.

Họ ăn sandwich khi bay. Piper không rõ Leo đã dự trữ lương thực như thế nào, nhưng cậu ấy thậm chí nhớ mang cả các phần ăn chay cho cô. Món sandwich pho mát và bơ thật tuyệt.

Không ai nói gì cả. Bất kể họ có thể khám phá ra điều gì ở Chicago, tất cả đều biết thần Boreas thả cho họ đi chỉ vì ông đoán được họ đang thực hiện một nhiệm vụ mang tính tự sát.

Ánh trăng lên cao và các vì sao dịch chuyển phía trên đầu họ. Đôi mắt Piper dần trĩu nặng. Cuộc chạm trán với thần Boreas và các con của ông đã khiến cô cảm thấy sợ hãi hơn những gì cô muốn thừa nhận. Giờ cô đã no căng bụng, lượng adrenaline của cô đang tan biến đi.

Cố lên nào, bánh nướng nhỏ! Huấn luyện viên Hedge sẽ hét vào mặt cô như thế. Đừng có nhu nhược như thế chứ!

Piper đã luônuấn luyện viên kể từ khi thần Boreas nói rằng ông ấy vẫn còn sống. Cô chưa bao giờ thích thầy Hedge, nhưng thầy ấy đã nhảy xuống từ một vách đá để cứu Leo, và đã hy sinh bản thân mình để bảo vệ họ trên cầu kính. Giờ cô chợt nhận ra rằng trong suốt quãng thời gian ở trường, huấn luyện viên đã luôn thúc giục, la hét cô để buộc cô chạy nhanh hơn hay thực hiện nhiều lần chống đẩy hơn. Hay thậm chí khi ông quay lưng bỏ đi và để cô tự chống lại với những cô nàng xấu tính, người đàn ông dê già đó đang cố giúp cô theo cách thức chọc tức của riêng ông - cố trang bị cho cuộc sống của cô sau này với tư cách là một á thần.

Trên cầu kính, Dylan - tên tinh linh bão cũng đã nói điều gì đó về huấn luyện viên: Ông đã bị cho lui về Trường học Hoang Dã vì ông quá già, như thể đó là một sự trừng phạt. Piper tự hỏi chuyện đó là như thế nào, và liệu nó có giải thích được lý do tại sao huấn luyện viên luôn gắt gỏng như thế. Cho dù sự thật là gì đi nữa, và giờ đây khi Piper biết được thầy Hedge còn sống, trong cô có một thúc giục mạnh mẽ là phải đi cứu ông.

Đừng có mà nói trước như thế, cô tự la mắng mình. Mày còn có các rắc rối lớn hơn đấy. Chuyến đi này sẽ không mang lại một cái kết hạnh phúc.

Cô là một gián điệp, giống như Silena Beauregard. Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi các bạn cô biết được sự thật.

Cô ngước nhìn lên các vì sao và nghĩ về một đêm cách đây đã lâu lắm rồi, cô và cha mình đã cắm trại ngoài trời ở phía trước nhà ông nội Tom. Ông nội Tom đã qua đời nhiều năm trước đây, nhưng cha vẫn giữ lại ngôi nhà của ông ở Oklahoma vì nó là nơi ông đã lớn lên.

Họ đã quay về đó một vài ngày, với ý định sửa chữa lại nơi đó để bán, mặc dầu Piper không chắc lắm về việc ai muốn mua một căn nhà gỗ nhỏ đã bị xuống cấp với những cánh cửa chớp thay cho cửa sổ và hai căn phòng bé tí teo đầy mùi xì gà cơ chứ. Đêm đầu tiên ở đó rất nóng và ngột ngạt - không có máy điều hòa vào giữa tháng Tám - và cha đã gợi ý họ sẽ ngủ ở bên ngoài.

Họ nằm trong túi ngủ và lắng nghe tiếng ve sầu kêu trên cây. Piper chỉ ra các chòm sao cô từng đọc được - Hercules, cây đàn lia của thần Apollo, cung Nhân Mã.

Cha cô bắt chéo hai tay sau đầu. Trong chiếc áo phông cũ và quần jean, ông trông giống như một người đàn ông nào đó đến từ Tahlequah, Oklahoma, một người Cherokee sẽ không bao giờ rời bỏ vùng đất của bộ lạc. "Ông con sẽ nói rằng những mẩu chuyện của người Hy Lạp đó là những điều vô lý. Ông đã nói với cha rằng các vì sao là những sinh vật với bộ lông phát sáng, như những con nhím ma thuật. Có lầnây đã lâu lắm rồi, một vài thợ săn thậm chí còn bắt được một vài con trong rừng. Họ đã không biết mình đã làm gì cho đến khi trời tối, khi mấy sinh vật sao đó bắt đầu phát sáng. Những tia sáng màu vàng bay ra từ bộ lông của chúng, vì thế người Cherokee đã thả chúng quay trở lại với bầu trời."

"Cha tin vào các con nhím ma thuật sao?" Piper hỏi.

Cha cô cười. "Cha nghĩ ông Tom cũng nói những điều vô lý, giống như những người Hy Lạp. Nhưng bầu trời rất rộng lớn. Cha cho là nó có đủ chỗ cho cả Hercules và những con nhím."

Họ ngồi yên lặng trong một lát, cho đến khi Piper đủ can đảm để đặt ra câu hỏi đã luôn làm cô khó chịu. "Cha, sao cha không bao giờ đóng vai người da đỏ thế?"

Một tuần trước, ông đã từ chối vai diễn Tonto trong bộ phim làm lại The Lone Ranger trị giá vài triệu đôla. Piper vẫn đang cố đoán lý do tại sao. Ông đã đóng tất cả các loại vai - một thầy giáo người Mỹ Latinh trong một ngôi trường khắc nghiệt ở L.A, một gián điệp người Israel quả quyết trong một bộ phim phiêu lưu - hành động bom tấn, và cả vai tên khủng bố người Syria trong một bộ phim về James Bond. Và dĩ nhiên, ông sẽ luôn được biết đến với vai diễn Vua Sparta. Nhưng nếu là các vai liên quan đến người da đỏ - không cần biết đó là loại vai gì - cha luôn từ chối.

Ông nháy mắt với cô. "Quá gần với cội nguồn, Pipes. Dễ dàng hơn để giả vờ như ai đó khi cha không phải là họ."

"Cha không phải đã quen với việc đó sao? Thế nếu cha bị cuốn hút bởi, như là, nếu cha có được một vai diễn hoàn hảo có thể làm thay đổi quan điểm của mọi người thì sao?"

"Nếu có một vai diễn như thế, Pipes," ông nói đầy buồn bã, "cha chưa bao giờ tìm được cả."

Cô ngước nhìn lên các vì sao trên trời, cố hình dung chúng như những con nhím đang tỏa sáng. Tất cả những gì cô nhìn thấy là những hình dạng giống như cái gậy mà cô biết - chòm sao Hercules đang chạy ngang qua bầu trời, theo cái cách anh ta giết các quái vật. Có thể là cha đã đúng. Người Hy Lạp và người Cherokee đều điên cả. Các vì sao chỉ là những quả cầu lửa thôi.

"Cha ơi," cô nói, "nếu cha không thích gần với cội nguồn, sao chúng ta lại đang ngủ trong vườn của ông Tom ạ?"

Tiếng cười của ông vang vọng trong đêm tĩ của Oklahoma. "Cha nghĩ là con biết cha khá rõ, Pipes."

"Cha sẽ không bán nơi này đúng không ạ?"

"Không," ông thở dài. "Chắc chắn cha sẽ không làm thế."

Piper chớp chớp mắt, tự đẩy mình ra khỏi ký ức về quá khứ. Cô nhận ra mình đang ngủ trên lưng con rồng. Sao cha cô có thể giả vờ trở thành quá nhiều người mà ông không phải? Giờ cô cũng đang cố làm điều đó, và nó đang khiến cô bị giằng xé.

Có lẽ cô có thể giả vờ thêm một ít lâu nữa. Cô có thể mơ về cách để giải cứu cha cô mà không phản bội lại các bạn mình - ngay cả dù cho hiện tại một cái kết hạnh phúc dường như chẳng khác với mấy con nhím ma thuật là bao.

Cô tựa lưng vào lồng ngực ấm áp của Jason. Cậu không phàn nàn gì cả. Ngay khi nhắm mắt lại, cô chìm nhanh vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ, cô quay trở lại đỉnh núi. Ngọn lửa trại màu tía ma quái tỏa bóng ra khắp các thân cây. Mắt Piper cay xè vì khói, và mặt đất quá ấm đến nỗi đế giày của cô trở nên nhớp nháp.

Một giọng nói rền vang lên từ trong bóng tối. "Ngươi đã quên nhiệm vụ của ngươi."

Piper không thể nhìn thấy hắn ta, nhưng đó chắc chắn là tên khổng lồ ít yêu thích nhất của cô - kẻ tự gọi mình là Enceladus. Cô nhìn quanh tìm kiếm dấu hiệu của cha cô, nhưng cái cột nơi ông ấy đã bị xích giờ không còn ở đó nữa.

"Ông ấy đâu?" cô hỏi. "Ngươi đã làm gì ông ấy?"

Tiếng cười của tên khổng lồ giống hệt như dung nham đang kêu xì xì của một ngọn núi lửa. "Cơ thể của hắn ta khá an toàn, mặc dầu ta sợ là trí óc của người đàn ông tội nghiệp đó không thể chịu đựng nhiều hơn nữa sự đồng hành của ta. Vì một lý do nào đó hắn ta nhận ra ta - đang buồn phiền. Ngươi phải nhanh lên, cô gái, nếu không ta sợ sẽ chỉ còn một ít trong con người hắn ta có thể cứu được."

"Thả ông ấy ra!" cô hét lên. "Hãy lấy tôi thay thế. Ông ấy chỉ là một con người!"

"Nhưng, cô bé yêu quý," tên khổng lồ gầm lên, "chúng ta phải chứng minh tình yêu đối với cha mẹ mình. Đó là những gì ta đang làm. Hãy cho ta thấy ngươi xem trọng mạng sống của cha cách làm theo những gì ta yêu cầu. Ai là người quan trọng hơn - cha ngươi, hay vị nữ thần dối trá đang lợi dụng, đùa giỡn với cảm xúc và thao túng trí nhớ của ngươi, hả? Hera là gì với ngươi?"

Piper run lẩy bẩy. Quá nhiều giận dữ và sợ hãi sôi trào bên trong con người cô, cô lắp bắp. "Ngươi đang yêu cầu ta phản bội bạn bè mình."

"Đáng buồn thay, cô bé yêu quý, các bạn ngươi nhất định phải chết. Cuộc tìm kiếm của họ là điều không thể. Ngay cả khi các ngươi thành công, ngươi đã nghe lời tiên tri rồi đấy: giải phóng cơn giận dữ của Hera cũng đồng nghĩa với sự diệt vong của các ngươi. Câu hỏi duy nhất hiện nay là - liệu ngươi sẽ cùng chết với các bạn, hay sống sót với người cha của mình?

Ngọn lửa gào rú lên. Piper cố bước lùi lại, nhưng đôi chân cô nặng trĩu. Cô nhận ra mặt đất đang kéo cô xuống, dính chặt vào đôi giày cô như cát lún. Khi cô ngước nhìn lên, những tia lửa tía trải rộng khắp bầu trời, và mặt trời đang lên ở phía đông. Một mảnh chắp vá của các thành phố phát sáng trong thung lũng bên dưới, và xa xa về phía tây, phía trên một đường đồi đang uốn lượn, cô nhìn thấy một vùng đất quen thuộc trỗi dậy từ một biển sương mù.

"Sao ngươi cho ta thấy điều này?" Piper hỏi. "Ngươi đang để lộ ra mình đang ở đâu."

"Đúng, ngươi biết nơi đó," tên khổng lồ nói. "Hãy đưa các bạn ngươi tới đó thay vì điểm đến chính xác của chúng, và ta sẽ giải quyết chúng. Hoặc tốt hơn, sắp xếp cái chết của chúng trước khi bọn ngươi đến. Đối với ta mà nói, giải pháp nào cũng tốt, ta không quan tâm. Hãy trình diện vào trưa ngày đông chí, và ngươi có thể nhận lại cha mình rồi ra đi trong an bình."

"Ta không thể," Piper nói. "Ngươi không thể ép ta..."

"Phản bội anh chàng Valdez ngốc nghếch, người luôn chọc tức và giờ đang che giấu nhiều bí mật với ngươi? Hay từ bỏ anh bạn trai mà ngươi chưa bao giờ thật sự có? Điều đó quan trọng hơn cả cha ngươi sao?"

"Ta sẽ tìm ra cách để đánh bại ngươi," Piper nói. "Ta sẽ giải cứu cha và các bạn của ta."

Tên khổng lồ làu bàu trong bóng tối. "Trước đây ta cũng đã từng tự hào như thế. Ta đã nghĩ các vị thần sẽ không bao giờ đánh bại được ta. Rồi họ ném một quả núi lên phía trên ta, đè bẹp ta vào trong lòng đất nơi ta đã phải vật lộn trong hàng thiên niên kỷ, nửa tỉnh nửa mê trong sự đau đớn. Điều đó đã dạy cho ta sự kiên nhẫn, cô gái ạ. Nó đã dạy cho ta động vội vàng. Giờ ta đã tìm được cách để quay trở lại với sự giúp đỡ của mặt đất đang tỉnh thức. Ta chỉ mới là kẻ đầu tiên. Đồng bọn của ta sẽ theo sau. Chúng ta sẽ không chối bỏ cuộc báo thù - không phải lần này. Và ngươi, Piper McLean, cần một bài học về sự khiêm tốn. Ta sẽ cho ngươi thấy việc mang linh hồn chống đối của ngươi xuống lòng đất dễ như thế nào."

Giấc mơ tan biến đi. Và Piper thức dậy với một tiếng hét vang, rơi tự do xuống giữa không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.