Lái một chiếc máy bay trực thăng? Dĩ nhiên rồi, sao lại không cơ chứ. Leo đã làm nhiều chuyện vô cùng điên rồ trong tuần rồi cơ mà.
Mặt trời đang lặn dần khi họ bay về hướng bắc, ngang qua phía trên cầu Richmond, và Leo không tài nào tin được là ngày trôi đi quá nhanh. Một lần nữa, không có gì giống với chứng ADHD và một chuyến bay tuyệt vời đến với cái chết lại khiến cho thời gian vùn vụt trôi qua như thế.
Việc lái máy bay lên thẳng khiến cậu chuyển tới chuyển lui giữa trạng thái tự tin và hốt hoảng. Nếu không nghĩ về nó, cậu nhận ra chính cậu đang tự động bật đúng các công tắc, kiểm tra đồng hồ đo độ cao, nhẹ nhàng đẩy cần và giữ cho máy bay bay thẳng. Nếu cậu cho phép chính mình nghĩ về việc cậu đang làm, cậu bắt đầu hoảng sợ. Cậu mường tượng ra bà cô Rosa đang hét lớn vào mặt cậu bằng tiếng Tây Ban Nha, bảo rằng cậu là một kẻ mất trí lơ là sắp bị rơi máy bay và bốc cháy. Một phần trong cậu ngờ rằng bà ta nói đúng.
"Mọi việc ổn chứ?" Piper hỏi từ ghế lái phụ. Cô ấy nghe có vẻ sợ hãi hơn nhiều so với cậu, vì thế Leo trưng ra bộ mặt vô cùng dũng cảm.
"Xuất sắc," cậu nói. "Vậy Nhà Sói là gì?"
Jason quỳ giữa hai chiếc ghế của họ. "Đó là một dinh thự bị bỏ hoang ở thung lũng Sonoma. Jack London - một á thần đã xây dựng nó."
Leo không thể nào nhớ được cái tên đó. "Ông ta là một diễn viên à?"
"Một nhà văn," Piper
p. "Chuyên viết về các cuộc phiêu lưu, đúng không? Tiếng gọi nơi hoang dã? Nanh trắng?"
"Ừm," Jason nói. "Ông ấy là con trai của thần Mercury - ý tớ là, thần Hermes. Ông ấy là một nhà thám hiểm, đi khắp thế giới. Ông ấy thậm chí còn trở thành một người sống lang thang một thời gian. Rồi ông trở thành một nhà văn giàu có. Ông đã mua một trang trại lớn ở nông thôn và quyết định xây biệt thự đồ sộ này - Nhà Sói."
"Nó được đặt tên như thế vì ông ta đã viết về sói sao?" Leo phỏng đoán.
"Một phần thôi," Jason nói. "Ngoài nơi chốn và lý do ông ấy viết về những con sói - ông ấy đang gián tiếp kể về trải nghiệm cá nhân của mình. Có rất nhiều thiếu sót trong câu chuyện về cuộc đời của ông ấy - ông được sinh ra như thế nào, cha ông là ai, sao ông lại đi lang thang khắp nơi quá nhiều như thế - những điều cậu chỉ có thể giải thích nếu cậu biết được ông là một á thần."
Vịnh lùi dần phía sau họ, và chiếc trực thăng tiếp tục hướng về phía bắc. Trước mặt họ, những ngọn đồi vàng trải dài ra xa trong tầm mắt của Leo.
"Vậy ra Jack London đã đến Trại Con Lai," Leo đoán.
"Không," Jason nói. "Ông ấy không đến đó."
"Người anh em, cậu đang làm tớ hoảng sợ với kiểu nói chuyện thần bí đó đấy. Cậu đang nhớ lại quá khứ của mình hay chưa thế?"
"Một vài mảnh nhỏ ký ức," Jason nói. "Chỉ vài mảnh thôi. Không có ký ức nào là tốt đẹp cả. Nhà Sói nằm trên một vùng đất thiêng. Đó là nơi London bắt đầu cuộc hành trình của mình khi là một đứa trẻ - nơi ông khám phá ra mình là một á thần. Đó là lý do tại sao ông ấy lại quay về đó. Ông ấy nghĩ mình có thể sống ở đó, thừa nhận mảnh đất đó, nhưng mảnh đất đó lại không dành cho ông. Nhà Sói bị nguyền rủa. Nó đã bị thiêu rụi một tuần trước khi ông và vợ ông dự tính chuyển đến. Một vài năm sau, London qua đời và tro của ông ấy được chôn ở nơi đó."
"Vậy," Piper hỏi, "sao cậu có thể biết tất cả chuyện này?"
Một cái bóng lướt ngang qua mặt Jason. Chắc đó chỉ là một đám mây, nhưng Leo có thể thề rằng nó trông giống hệt một con đại bàng.
"Tớ cũng đã bắt đầu chuyến hành trình của mình ở đó," Jason nói. "Đó đầy sức mạnh dành cho các á thần, một nơi nguy hiểm. Nếu Gaea chiếm được mảnh đất, sử dụng sức mạnh của nó để chôn vùi nữ thần Hera vào ngày đông chí và làm Porphyrion trỗi dậy - điều đó có thể đủ để đánh thức nữ thần đất hoàn toàn."
Leo giữ chặt tay trên cần điều khiển, gia tăng tối đa tốc độ của chiếc trực thăng - lao nhanh về phía bắc. Cậu có thể thấy thời tiết xấu đang diễn ra ở đằng trước - một chấm đen như thể một đám mây cuồn cuộn hoặc một cơn bão ngay trên đường bay của họ.
Ngay từ đầu, cha Piper đã gọi cậu là một anh hùng. Và Leo không thể tin một vài việc cậu đã làm - đánh bại các tên Cyclops, tháo gỡ hết các chuông cửa phát nổ, chiến đấu với những tên yêu tinh có sáu cánh tay bằng thiết bị xây dựng. Những việc đó dường như đã xảy ra với một người khác. Cậu chỉ là Leo Valdez, một đứa trẻ mồ côi đến từ Houston. Cậu đã dành cả cuộc đời mình cho việc bỏ trốn, và một phần nào đó trong cậu vẫn còn muốn làm điều đó. Cậu đang nghĩ gì vậy, bay thẳng tới một ngôi nhà bị nguyền rủa để chiến đấu với những con quái vật còn độc ác hơn sao?
Giọng nói của mẹ cậu vang lên trong đầu: Không có gì là không thể sửa được.
Ngoài sự thật rằng mẹ đã ra đi mãi mãi, Leo nghĩ.
Việc nhìn thấy Piper và cha cô ấy đoàn tụ với nhau thực sự đã làm sáng tỏ và thuyết phục được cậu về điều đó. Ngay cả khi Leo sống sót sau cuộc tìm kiếm và giải cứu được nữ thần Hera, cậu cũng sẽ không có bất cứ màn sum họp hạnh phúc nào. Cậu sẽ không quay trở lại với một gia đình đầm ấm. Cậu sẽ không nhìn thấy được mẹ của mình.
Chiếc trực thăng tròng trành. Tiếng kim loại kêu kẽo kẹt, và Leo gần như ngỡ rằng tiếng gõ đó là mã Morse: Vẫn chưa kết thúc. Chưa kết thúc đâu.
Cậu điều khiển cho chiếc trực thăng bay là là, và tiếng kêu kẽo kẹt đó biến mất. Cậu lại vừa nghe thấy vài thứ nữa. Cậu không thể nhắc đi nhắc lại về mẹ cậu, hoặc cái ý tưởng vẫn cứ đang làm cậu khó chịu mãi được - rằng Gaea đang mang các linh hồn từ Địa ngục quay trở lại - vậy thì sao cậu không rút ra được điều gì hay ho một chút? Việc suy nghĩ như thế sẽ khiến cậu trở nên điên mất. Cậu còn có việc phải làm.
Cậu để các bản năng của mình tiếp quản - như việc lái chiếc trực thăng chẳng hạn. Nếu cậu nghĩ về cuộc tìm kiếm quá nhiều, hay điều gì có thể xảy ra tiếp theo sau, cậu sẽ vô cùng hoảng sợ. Mẹo để giải quyết việc đó là không nghĩ gì cả - chỉàn thành nó mà thôi.
"Ba mươi phút nữa sẽ đến," cậu nói với các bạn của mình, mặc dầu cậu không chắc làm thế nào mà mình biết được. "Nếu các cậu muốn nghỉ ngơi, giờ là thời điểm đó đấy."
Jason thắt dây bảo vệ ở đằng cuối chiếc máy bay trực thăng và ngủ ngay lập tức. Piper và Leo thì cùng nhau thức.
Sau một vài phút im lặng đầy ngượng ngịu, Leo nói, "Cha cậu sẽ ổn thôi, cậu biết đấy. Không ai dám đụng tới ông ấy khi có ông già dê điên khùng đó ở quanh đâu."
Piper liếc nhìn cậu, và Leo vô cùng ấn tượng bởi việc cô đã thay đổi nhiều như thế nào. Không chỉ là diện mạo. Mà vóc dáng cũng mạnh mẽ hơn. Cô ấy dường như... khi ở đây. Ở Trường học Hoang Dã cô ấy đã dành suốt cả học kỳ cố không để bị nhìn thấy, ngồi giấu mình ở hàng sau cùng trong lớp học, chỗ trong cùng trên xe buýt, ở góc phòng ăn, càng xa càng tốt những đứa trẻ ồn ào khác. Giờ thì không thể nào bỏ qua cô ấy cả. Dù cô ấy đang mặc gì đi nữa - bạn cũng sẽ phải ngắm nhìn cô ấy.
"Cha tớ," cô ấy nói đầy vẻ tư lự. "Ừm, tớ biết. Hiện tớ đang nghĩ về Jason. Tớ lo cho cậu ấy."
Leo gật đầu. Họ càng đến gần dải mây đen kịt bao nhiêu, Leo càng cảm thấy lo lắng bấy nhiêu. "Cậu ấy đang bắt đầu nhớ lại. Điều đó làm cho cậu ấy hơi cáu kỉnh."
"Nhưng nếu như... nếu như cậu ấy là một người hoàn toàn khác thì sao?"
Leo cũng có cùng suy nghĩ như thế. Nếu Màn Sương Mù có thể ảnh hưởng đến các ký ức của họ, liệu toàn bộ tính cách của Jason có thể cũng là một ảo ảnh không? Nếu như Jason không phải là bạn của họ, và họ đang tiến thẳng đến một ngôi nhà bị nguyền rủa - một nơi nguy hiểm với các á thần - chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả ký ức của Jason quay trở lại ngay giữa trận chiến?
"Không đâu," Leo khẳng định. "Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua sao? Tớ không thể tưởng tượng được điều đó. Chúng ta là một đội. Jason có thể lo liệu được mà."
Piper vuốt thẳng chiếc áo đầm màu xanh lam đã bị rách tả tơi và bị cháy sau cuộc chiến trên núi Diablo. "Tớ hy vọng cậu nói đúng. Tớ cần cậu ấy..." Cô ấy hắng giọng. "Ý tớ là tớ cần phải tin cậu ấy..."
"Tớ biết," Leo nói. Sau khi cha cô bị suy sụp, Leo hiểu Piper không thể chịu đựng nổi việc cũng mất đi Jason. Cô chỉ vừa mới nhìn thấy Tristan McLean, người cha ngôi sao điện ảnh ngọt ngào tuyệt vời của cô, sa sút tinh thần đến gần như mất trí. Leo suýt chút nữa không thể chịu được khi chứng kiến điều đó, nhưng với Piper thì - Ối, Leo thậm chí còn không tài nào tưởng tượng ra được. Cậu đoán rằng nó cũng sẽ làm cô ấy vô cùng bất an về chính mình. Nếu sự yếu đuối được di truyền, cô ấy sẽ đang tự hỏi, liệu cô ấy có thể bị suy sụp y như cha mình không?
"Này, đừng lo lắng," Leo nói. "Piper, cậu là người mạnh mẽ nhất, là nữ hoàng sắc đẹp uy quyền nhất mà tớ từng gặp. Cậu có thể tin vào chính mình. Dù gì đi nữa, cậu cũng có thể tin vào cả tớ nữa."
Chiếc trực thăng lao xuống do sự thay đổi của hướng gió, và Leo gần như hết hồn hết vía. Cậu nguyền rủa và chỉnh lại hướng bay.
Piper cười đầy lo lắng. "Tin vào cậu sao, hử?"
"À, im miệng đi." Nhưng cậu cười toe toét với cô, và chỉ trong một giây, cậu như cảm thấy mình đang thư giãn thoải mái với một người bạn.
Rồi họ đâm vào đám mây bão.