Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 9: Chương 9




Toàn bộ ý tưởng về lửa trại làm Piper sợ chết khiếp. Nó khiến cô nghĩ về đám lửa tía khổng lồ trong các giấc mơ của cô, và hình ảnh cha cô bị cột vào cái cọc.

Những gì cô có được khiến cô kinh hãi: hát cho nhau nghe. Các bậc thềm ở đài vòng được tạc vào một bên của một ngọn đồi, đối diện với một dãy hố lửa bằng đá. Năm sáu mươi đứa trẻ ngồi kín các hàng theo từng nhóm bên dưới các kiểu cờ khác nhau.

Piper nhận ra Jason đang ngồi ở hàng trước bên cạnh Annabeth. Leo cũng ngồi gần đó với một nhóm trại viên có vẻ ngoài vạm vỡ dưới một lá cờ màu lam pha xám với hình cái búa làm phù hiệu. Đứng phía trước ngọn lửa là khoảng nửa tá trại viên với đàn guitar và đàn hạc cổ, kỳ lạ - đàn lia? - đang nhảy vòng quanh, bắt nhịp một bài hát về những mảnh áo giáp, điều gì đó về cách bà của họ ăn mặc trong cuộc chiến. Mọi người đang hát cùng họ và dùng tay diễn tả các mảnh áo giáp và cùng nhau đùa giỡn. Đây chắc chắc là chuyện kỳ lạ nhất mà Piper đã từng nhìn thấy - một trong số các bài hát lửa trại sẽ rất chi là xấu hổ vào ban ngày; nhưng trong bóng tối, khi tất cả mọi người đều đang tham gia, nó lại là một bài hát ủy mị và hài hước. Khi mức độ sôi động ngày càng tăng cao hơn, ngọn lửa cũng ngày càng cháy cao hơn, biến từ màu đỏ sang màu cam và rồi sang màu vàng.

Cuối cùng bài hát kết thúc với thật nhiều tiếng vỗ tay tán thưởng ầm ĩ. Một người đàn ông trên lưng ngựa chạy nước kiệu đến. Ít ra trong ánh lửa bập bùng, Piper đã nghĩ rằng đó là một người đàn ông ngồi trên lưng ngựa. Rồi cô nhận ra nó là một nhân mã - nửa dưới của ông ấy là một con ngựa trắng, nửa trên là hình dáng của một người đàn ông trung niên với mái tóc quăn và một bộ râu được cắt tỉa gọn gàng. Ông ấy khua một cái xiên có marshmallow đã được nướng. "Rất hay! Và ta gửi lời chào mừng đặc biệt đến các trại viên mới của chúng ta. Ta là Chiron, giám đốc hoạt động của trại, và ta rất vui mừng khi thấy mọi người đã đến được đây, còn sống và các chi vẫn còn gắn liền với cơ thể. Trong một vài giây nữa, ta hứa tất cả sẽ có được món s'more, nhưng trước hết..."

"Thế còn cướp cờ thì sao ạ?" một người nào đó hét lên. Tiếng càu nhàu phát ra từ một vài đứa trẻ mặc áo giáp, đang ngồi bên dưới một lá cờ đỏ với một con lợn lòi làm phù hiệu.

"Đồng ý," nhân mã nói. "Ta biết nhà thần Ares nóng lòng muốn trở lại rừng để chơi các trò chơi thông thường của chúng ta."

"Và giết người nữa!" một người trong số họ hét lên.

"Tuy nhiên," Chiron nói, "cho đến khi con rồng được kiểm soát, điều đó không thể thực hiện được. Nhà số Chín, có gì cần báo cáo về chuyện đó không?"

Ông ấy quay lại nhìn nhóm của Leo. Leo nháy mắt với Piper và bắn cô bằng một khẩu súng ngón tay. Cô gái ngồi kế bên cậu ta đứng lên với vẻ không thoải mái. Cô ta khoác một chiếc jacket quân đội giống hệt với cái của Leo, mái tóc được che bởi một chiếc khăn rằn màu đỏ. "Bọn cháu vẫn đang tìm kiếm nó."

Thêm nhiều tiếng càu nhàu.

"Như thế nào hả, Nyssa?" một đứa trẻ nhà thần Ares gặng hỏi.

"Rất khó khăn," cô gái nói.

Nyssa ngồi xuống trong tiếng la ó và phàn nàn, điều đó khiến ngọn lửa kêu xèo xèo đầy hỗn loạn. Chiron giậm móng xuống lớp đá của hố lửa - bang, bang, bang - và các trại viên trở nên im lặng.

"Chúng ta sẽ phải kiên nhẫn," Chiron nói. "Trong lúc này, chúng ta có nhiều vấn đề gây áp lực hơn để thảo luận."

"Percy?" một ai đó lên tiếng. Ngọn lửa tối mờ đi, nhưng Piper không cần các ngọn lửa có tâm trạng mới cảm nhận được sự lo lắng của đám đông.

Chiron ra hiệu về phía Annabeth. Cô ấy hít thật sâu và đứng lên.

"Tớ không tìm thấy Percy," cô ấy thông báo. Giọng cô hơi hạ xuống khi cô nói tên cậu ta. "Cậu ấy không ở Grand Canyon như tớ nghĩ. Nhưng bọn tớ sẽ không từ bỏ. Bọn tớ có các đội tìm kiếm ở khắp mọi nơi. Grover, Tyson, Nico, và Thợ Săn của nữ thần Artemis - mọi người đều đang tìm kiếm. Bọn tớ sẽ tìm ra cậu ấy. Câu chuyện của bác Chiron là về một chuyện khác. Một cuộc tìm kiếm mới."

"Đó là lời Đại Tiên Tri, phải không?" giọng một cô gái vang lên.

Mọi người quay đầu lại. Giọng nói phát ra từ một nhóm ở phía sau, ngồi bên dưới một lá cờ có màu hoa hồng với huy hiệu là một con chim bồ câu. Họ đang trò chuyện với nhau và không chú ý nhiều cho đến khi người đứng đầu nhà họ đứng lên: Drew.

Những người khác trông rất ngạc nhiên. Drew hình như không hay phát biểu trước đám đông.

"Drew?" Annabeth nói. "Ý em là gì?"

"Ừm, thôi nào." Drew xòe hai tay ra như thể đó là một sự thật hiển nhiên. "Đỉnh Olympus đã bị đóng. Anh Percy thì biến mất. Nữ thần Hera gửi cho chị một cảnh mộng và chị quay trở lại với ba á thần mới trong một ngày. Ý em là, điều gì đó thật kỳ lạ đang diễn ra. Lời Đại Tiên Tri đã ứng nghiệm

Piper thì thầm với Rachel, "Cô ta đang nói về... Lời Đại Tiên Tri?"

Rồi cô nhận ra mọi người đều đang nhìn Rachel.

"Thế nào ạ?" Drew gọi lớn. "Chị là nhà tiên tri. Nó đã bắt đầu hay chưa?"

Đôi mắt Rachel trông đáng sợ trong ánh lửa. Piper sợ cô ấy có thể lại ghì chặt lấy và bắt đầu truyền lời của vị nữ thần kiêu ngạo đáng sợ đó lần nữa, nhưng cô ấy chỉ bình tĩnh bước về phía trước và nói chuyện với cả trại.

"Đúng vậy," cô ấy nói. "Lời Đại Tiên Tri đã ứng nghiệm."

Sự huyên náo nổ ra.

Piper bắt gặp ánh mắt của Jason. Cậu dùng khẩu hình nói, Cậu ổn chứ? Cô gật đầu và cố nở nụ cười, nhưng rồi lại quay mặt ra hướng khác. Thật đau đớn khi nhìn thấy mà không được ở bên cậu ấy.

Rồi khi cuộc trò chuyện lắng bớt, Rachel bước thêm một bước nữa về phía khán giả, và hơn năm mươi á thần nghiêng người tránh khỏi đường đi của cô ấy, như thể một người thường với mái tóc đỏ gầy nhom có sức đe dọa hơn nhiều so với tất cả những người họ hợp lại.

"Dành cho tất cả những người chưa hề nghe đến nó," Rachel nói, "lời Đại Tiên Tri là lời tiên đoán đầu tiên của tôi. Nó xuất hiện vào tháng Tám. Nó được biết đến như sau:

"Bảy con lai sẽ đáp lại lời hiệu triệu.

Mang giông bão đến hoặc thiêu cháy thế giới sẽ phải sụp đổ..."

Jason đứng bật dậy. Đôi mắt cậu trông dữ dội, như thể ai đó vừa dùng súng điện bắn vào cậu.

Ngay cả Rachel dường như trở nên cảnh giác. "J-Jason?" cô ấy nói. "Có chuyện..."

"Per a denique spiritus ut servo an sacramentum," cậu ngâm nga. "Quod foes ut ianua nex addo ornamentum."

Một sự im lặng bao trùm lấy cả đám đông. Từ gương mặt họ, Piper có thể thấy một vài người trong số họ đang cố dịch những lời nói có thể nói đó là tiếng Latinh, nhưng cô không chắc tại sao người bạn trai tương lai mà cô đầy hy vọng lại đột nhiên ngâm nga như một linh mục Công giáo.

"Cậu vừa mới... hoàn tất lời tiên tri," Rachel lắp bắp. "... Một lời thề được giữ đến hơi thở cuối cùng/ Và kẻ thù hướng các cánh quân về phía Cánh Cửa Cái Chết. Sao cậu..."

"Tôi biết những lời đó." Jason cau mày và đặt hai tay mình lên thái dương. "Tôi không biết bằng cách nào, nhưng tôi biết lời tiên tri đó."

"Bằng tiếng Latinh, không tệ nhỉ," Drew nói lớn. "Đẹp trai và thông minh."

Một vài tiếng cười khúc khích phát ra từ nhà nữ thần Aphrodite. Chúa ơi, thật là một đám tệ hại, Piper nghĩ. Nhưng điều đó không giúp gì nhiều trong việc giải tỏa căng thẳng. Lửa trại đang cháy loạn cả lên, và có màu xanh lục.

Jason ngồi xuống, trông có vẻ lúng túng, nhưng Annabeth đã đặt tay lên vai cậu ấy và thì thầm điều gì đó an ủi. Piper cảm nhận được cơn đau nhói của sự ghen tị. Đáng lẽ cô mới là người ngồi kế bên, an ủi cậu ấy.

Rachel Dare trông vẫn hơi sửng sốt. Cô ấy nhìn về phía Chiron chờ đợi sự hướng dẫn, nhưng nhân mã chỉ đứng lặng ở đó, như thể ông đang xem một vở kịch mà ông không thể can thiệp - một bi kịch kết thúc với nhiều người chết trên sân khấu.

"Được rồi," Rachel nói, cố lấy lại bình tĩnh. "Đúng là thế, đó là lời Đại Tiên Tri. Nhiều năm qua chúng ta đã mong nó không xảy ra, nhưng tôi sợ rằng giờ nó đang ứng nghiệm. Tôi không thể đưa cho các bạn bằng chứng. Nó chỉ là một cảm giác. Và như Drew đã nói, một vài chuyện kỳ lạ đang diễn ra. Bảy á thần, cho dù họ là ai, vẫn chưa tập trung lại. Tôi có cảm giác một vài người trong số đó đang có mặt ở đây tối hôm nay. Một vài người vẫn chưa đến."

Các trại viên bắt đầu xôn xao và thì thầm, nhìn nhau đầy lo lắng, cho đến khi một giọng nói uể oải trong đám đông kêu lớn tiếng, "Em ở đây! Ồ... chị đang điểm danh sao?"

"Quay trở lại ngủ đi, Clovis," một ai đó hét lên, và rất nhiều người bật cười.

"Dù sao đi nữa," Rachel nói tiếp, "chúng ta không biết lời Đại Tiên Tri ám chỉ điều gì. Chúng ta không biết thử thách nào mà các á thần sẽ phải đối đầu, nhưng kể từ khi lời Đại Tiên Tri đầu tiên dự báo về Cuộc chiến với các thần Titan, chúng ta được lời Đại Tiên Tri thứ hai sẽ báo trước về điều gì đó chí ít cũng tồi tệ như thế."

"Hay còn tồi tệ hơn," Chiron thì thầm.

Có thể ông ấy không định để mọi người nghe thấy, nhưng họ đã nghe được. Lửa trại đột nhiên biến thành màu tía sẫm, y hệt màu trong giấc mơ của Piper.

"Những gì chúng ta biết được," Rachel nói, "là vế đầu tiên đã bắt đầu. Một rắc rối nghiêm trọng đã nảy sinh, và chúng ta cần một cuộc tìm kiếm để giải quyết nó. Nữ thần Hera, nữ hoàng của các vị thần, đã bị bắt giữ."

Mọi người nín lặng vì sửng sốt. Rồi năm mươi á thần bắt đầu nói cùng một lúc.

Chiron gõ móng mình một lần nữa, nhưng Rachel vẫn phải chờ trước khi cô có thể có được sự chú ý của toàn trại.

Cô kể cho họ nghe về chuyện xảy ra trên cầu kính ở Grand Canyon - rằng Gleeson Hedge đã hy sinh như thế nào khi những tên tinh linh bão tấn công, và các tên tinh linh đó đã cảnh báo rằng đó chỉ là khởi đầu. Hình như họ phục vụ cho một quý bà vĩ đại nào đó, người sẽ tiêu diệt hết tất cả các á thần.

Rồi Rachel kể với họ về chuyện Piper ngất đi trong nhà nữ thần Hera. Piper cố giữ cho mình được bình tĩnh, ngay cả khi cô nhận ra Drew ở hàng cuối, đang mô phỏng lại động tác ngất xỉu, và những người bạn của cô ta thì cứ cười khúc khích. Cuối cùng Rachel nói cho họ về cảnh mộng của Jason trong phòng khách của Nhà Lớn. Thông điệp mà nữ thần Hera đưa ra cũng tương tự với điều đã khiến Piper ớn lạnh. Chỉ có khác biệt duy nhất: Nữ thần Hera đã cảnh cáo Piper không được phản bội bà ta: Khuất phục trước nguyện vọng của hắn ta, và vị vua của chúng sẽ trỗi dậy, kết án tất cả chúng ta. Nữ thần Hera đã biết về lời đe dọa của tên khổng lồ. Nhưng nếu điều đó là thật, sao bà ta không cảnh báo Jason, và vạch trần Piper là tay sai của kẻ thù?

"Jason," Rachel nói. "Ừm... cậu có nhớ được họ của cậu là gì không?"

Cậu ấy trông có vẻ ngượng ngùng, nhưng cậu ấy lắc đầu.

"Thế thì chúng ta sẽ gọi cậu là Jason," Rachel nói. "Chắc chắn là chính nữ thần Hera đã chỉ định cậu tham gia vào cuộc tìm kiếm."

Rachel ngừng lại, như thể đang cho Jason một cơ hội để bảo vệ vận mệnh của mình. Mọi con mắt đều đổ dồn vào cậu ấy; điều đó gây cho cậu ấy quá nhiều áp lực, Piper nghĩ cô sẽ phải cúi gằm mặt xuống nếu ở trong vị trí của cậu ấy. Nhưng cậu trông dũng cảm và kiên quyết. Hàm cậu siết chặt lại và gật đầu. "Tôi đồng ý."

"Cậu phải cứu nữ thần Hera để ngăn chặn một tội ác khủng khiếp đang đến," Rachel nói tiếp, "một vị vua nào đó đang trỗi dậy. Vì nhiều lý do chúng ta chưa được hiểu rõ lắm, chuyện đó sẽ xảy ra vào ngày đông chí, từ đây đến lúc đó chỉ còn bốn ngày nữa thôi."

"Đó là ngày họp hội đồng của các vị thần," Annabeth nói. "Nếu các vị thần thật sự không biết nữ thần Hera đã biến mất, ắt hẳn lúc đó họ sẽ nhận ra. Chắc chắn giữa họ sẽ nổ ra tranh cãi, đổ lỗi cho nhau về việc bà ta bị bắt. Đó là những gì họ thường làm."

"Ngày đông chí," Chiron cất tiếng, "cũng là thời điểm đêm tối bành trướng nhất. Các vị thần tụ họp vào ngày này, như người phàm vẫn làm, vì có rất nhiều sức mạnh. Đông chí là ngày ma thuật tà ma mạnh nhất. Ma thuật cổ xưa, còn cao tuổi hơn cả các vị thần. Đó là ngày khi vạn vật... chuyển động."

Cách ông ấy nói đến sự chuyển động nghe có vẻ như rõ ràng là điều gở - giống như nó sẽ là một trọng tội cấp độ một, không phải là điều mà bạn thường làm với bột nhào bánh bích quy.

"Được rồi," Annabeth nói, liếc nhìn về phía nhân mã. "Cám ơn, Đội trưởng Ánh nắng. Cho dù điều gì đang xảy ra, tôi đồng ý với Rachel. Jason đã được chọn để dẫn đầu cuộc tìm kiếm này, vì thế..."

"Sao cậu ấy vẫn chưa được thừa nhận?" một ai đó hét lên từ phía nhà thần Ares. "Nếu cậu ta quá quan trọng..."

"Cậu ta đã được thừa nhận," Chiron thông báo. "Cách đây đã rất lâu rồi. Jason, hãy cho họ thấy bằng chứng thuyết phục nào."

Lúc đầu, Jason dường như không hiểu. Cậu lo lắng bước lên phía trước, nhưng Piper không thể ngăn được ý nghĩ rằng trông cậu mới tuyệt làm sao với mái tóc vàng phát sáng trong ánh lửa, nét mặt vương giả như một bức tượng La Mã. Cậu liếc nhìn về phía Piper, và cô gật đầu cổ vũ. Cô bắt chước hành động tung đồng xu.

Jason cho tay vào túi quần. Đồng xu của cậu lóe lên trong không trung, và khi cậu bắt lấy nó, cậu đang cầm trong tay một ngọn giáo - một cây gậy bằng vàng dài khoảng hai mét, với một đầu mũi sắc nhọn

Các á thần khác há hốc miệng kinh ngạc. Rachel và Annabeth bước lùi lại để tránh mũi giáo, trông sắc nhọn như dụng cụ tách băng.

"Đó chẳng phải..." Annabeth ngập ngừng nói. "Tôi nghĩ cậu có một thanh kiếm cơ mà."

"Ừm, tôi nghĩ nó có thể có nhiều chức năng," Jason nói. "Cùng một đồng xu, có thể tạo thành các loại vũ khí tầm xa."

"Anh bạn, tôi cũng muốn có một cái như thế!" ai đó hét lên từ nhà thần Ares.

"Nó còn tốt hơn nhiều so với cây giáo điện của Clarisse, Lamer!" một trong số những người anh em của cậu ta công nhận.

"Điện ư," Jason rì rầm, như thể đó là một ý kiến hay vậy. "Lùi lại."

Annabeth và Rachel hiểu ý. Jason đưa ngọn giáo của mình lên, và sấm cắt ngang bầu trời. Lông tơ trên hai cánh tay Piper đều dựng đứng lên. Chớp tạo thành một cung lửa điện xuyên qua đầu nhọn của mũi giáo và bắn vào lửa trại với sức mạnh của một quả đạn pháo.

Khi lớp khói tan đi và tiếng o o trong tai Piper giảm xuống, toàn bộ trại ngồi bất động vì choáng váng, mù dở, bị tro che phủ, nhìn chằm chằm vào nơi đã từng là lửa trại kia. Than cháy dở trút như mưa xuống khắp nơi. Một khúc gỗ đang cháy đã xiên qua chỗ cách đứa trẻ Clovis đang ngủ chỉ một vài phân, người thậm chí không một chút cựa quậy.

Jason hạ cây giáo của mình xuống. "Ừm... xin lỗi."

Chiron phủi phủi một vài mảnh than đang cháy ra khỏi râu của ông. Ông nhăn nhó như thể nỗi sợ hãi nhất của ông đã được xác nhận. "Có thể là hơi tàn phá quá mức, nhưng cậu đã giải thích cặn kẽ. Và ta tin rằng mọi người ở đây đều biết cha cậu là ai."

"Thần Jupiter," Jason nói. "Ý cháu là thần Zeus. Chúa tể Bầu trời."

Piper không thể kiềm chế được nụ cười trên môi mình. Điều đó hoàn toàn có khả năng xảy ra. Vị thần hùng mạnh nhất, cha của tất cả các anh hùng vĩ đại nhất trong những câu chuyện thần thoại cổ xưa - không ai khác có thể làm cha của Jason, ngoài ông ấy.

Hình như, toàn bộ trại không ai tin vào điều vừa nhìn thấy. Mọi thứ trở nên loạn xì ngầu, với h người đặt ra các câu hỏi cho đến khi Annabeth đưa tay lên.

"Khoan đã!" cô ấy nói. "Sao cậu ta lại là con của thần Zeus được? Bộ Tam Vĩ Đại... hiệp ước của họ là không có những đứa con với người thường... sao chúng ta lại có thể không biết cậu ta sớm hơn?"

Chiron không trả lời, nhưng Piper có cảm giác là ông ấy biết điều đó. Và sự thật không phải là điều gì tốt đẹp.

"Điều quan trọng là," Rachel nói, "Jason hiện đã ở đây. Cậu ấy có một cuộc tìm kiếm phải hoàn thành, nghĩa là cậu ấy sẽ cần đến lời tiên tri của chính mình."

Cô nhắm mắt lại và ngất đi. Hai trại viên chạy nhanh đến và giữ cô lại. Một người thứ ba chạy đến một bên đài vòng, lấy một chiếc ghế đẩu có ba chân bằng đồng, như thể họ đã được huấn luyện dành cho nhiệm vụ này. Họ nhẹ nhàng đặt Rachel lên ghế phía trước đám lửa đã bị phá hỏng. Không có lửa, bầu trời đêm phủ một màu đen tối, rồi một đám khói màu lục bắt đầu quấn quanh chân Rachel. Khi cô ấy mở mắt ra, chúng đang phát sáng. Khói màu ngọc lục bảo thoát ra từ miệng cô. Giọng nói phát ra gay gắt và cổ xưa - âm thanh mà một con rắn sẽ tạo ra nếu nó có thể nói:

"Đứa con của tia chớp, hãy cảnh giác với mặt đất,

Sự báo thù của những người khổng lồ, nhóm bảy sẽ được sinh ra,

Xưởng rèn và chim bồ câu sẽ phá vỡ nhà giam,

Và sự chết chóc sẽ xuất hiện qua cơn thịnh nộ của nữ thần Hera."

Khi nói đến lời cuối cùng, Rachel té xỉu, nhưng những người giúp đỡ cô vẫn đang đợi để đỡ lấy cô. Họ mang cô tránh xa lòng hố lửa và đặt cô nằm nghỉ trong góc.

"Điều đó thường xảy ra sao?" Piper hỏi. Rồi cô nhận ra xung quanh mình đang im lặng, và mọi người đều đang nhìn cô. "Ý tôi là... có phải chị ấy phun thật nhiều khói xanh lục không?"

"Thánh thần ơi, cô thật chậm hiểu!" Drew chế nhạo. "Chị ấy vừa mới nói ra lời tiên tri - lời tiên tri của Jason để giải cứu nữ thần Hera! Sao cô lại..."

"Drew," Annabeth cắt ngang. "Piper chỉ đưa ra một câu hỏi thẳng thắn thôi. Có điều gì đó về lời tiên tri dứt khoát không bình thường. Nếu việc giải thoát nữ thần Hera giải phóng cơn giận của bà ta và gây ra nhiều cái chết... sao chúng ta lại phải giải thoát cho bà ta? Nó có thể là một cái bẫy, hoặc - hoặc có thể nữ thần Hera sẽ trở thành kẻ thù với người giải cứu bà ta. Bà ta chưa bao giờ đối xử tốt với các anh hùng."

Jason đứng dậy. "Tôi không có nhiều sự lựa chọn. Nữ thần Hera đã lấy đi ký ức của tôi. Tôi cần lấy lại nó. Ngoài ra, chúng ta không thể không giúp nữ hoàng của bầu trời nếu bà ta đang gặp rắc rối."

Một cô gái từ nhà thần Hephaestus đứng dậy - Nyssa, cô gái với chiếc khăn rằn ri đỏ. "Có thể thế. Nhưng cậu nên nghe lời chị Annabeth. Nữ thần Hera hay nghĩ đến việc báo thù. Bà ta đã ném con trai ruột của mình - cha của chúng tôi - xuống một ngọn núi chỉ vì ông ấy xấu xí."

"Rất xấu xí," ai đó khúc khích cười từ nhà nữ thần Aphrodite.

"Im miệng!" Nyssa gầm lên. "Dù sao đi nữa, chúng ta cũng phải nghĩ xem - sao lại cảnh giác với mặt đất? Và sự báo thù của những người khổng lồ là gì? Chúng ta đang đối đầu với cái gì đủ sức mạnh để bắt cóc nữ hoàng của bầu trời?"

Không ai trả lời các câu hỏi đó, nhưng Piper chú ý Annabeth và Chiron đang có một cuộc trao đổi thầm. Piper nghĩ nó sẽ là điều gì đó như:

Annabeth: Sự báo thù của những người khổng lồ... không, chuyện đó không thể.

Chiron: Đừng nói chuyện đó ra ở đây. Đừng làm mọi người sợ.

Annabeth: Bác đang đùa với cháu sao! Chúng ta không thể không may mắn như thế chứ.

Chiron: Để sau nào, cháu yêu. Nếu cháu nói cho họ mọi chuyện, họ sẽ quá khiếp sợ để bắt đầu.

Piper biết thật điên rồ khi cứ nghĩ cô có thể đọc được nét mặt của họ - hai người mà cô vừa mới biết đến. Nhưng cô hoàn toàn chắc rằng cô hiểu được họ, và chuyện này khiến cô sợ hãi.

Annabeth hít thật sâu. "Đó là cuộc tìm kiếm của Jason," cô thông báo, "vì thế đó là lựa chọn của Jason. Hiển nhiên, cậu ấy là đứa con của tia chớp. Theo truyền thống, cậu ấy có thể chọn hai người bạn đồng hành bất kỳ."

Ai đó từ nhà thần Hermes hét lớn, "Ừm, cậu, dĩ nhiên đó là cậu rồi, Annabeth. Cậu là người có nhiều kinh nghiệm nhất."

"Không, Travis," Annabeth nói. "Thứ nhất, tớ không giúp nữ thần Hera. Mỗi lần tớ cố làm điều đó, bà ta đều lừa gạt tớ, hoặc quay lại tấn công tớ sau đó. Quên chuyện đó đi. Không đời nào. Thứ hai, sáng ngày mai tớ sẽ rời trại để đi tìm Percy."

"Nó có liên quan với nhau," Piper buột miệng, không chắc làm thế nào cô lại có can đảm đến thế. "Sao chị lại không nhận ra đó là sự thật? Toàn bộ chuyện này, sự biến mất của bạn trai chị - tất cả đều gắn kết với nhau."

"Như thế nào?" Drew hỏi gặng. "Nếu như cô quá thông minh, nhưng như thế nào?"

Piper cố đưa ra câu trả lời, nhưng cô không thể.

Annabeth đã cứu cô. "Có thể em nói đúng, Piper. Nếu chuyện này có liên quan, chị sẽ tìm theo hướng khác - bằng cách tìm kiếm Percy. Như chị đã nói, chị không có ý định vội vã giải cứu nữ thần Hera, ngay cả khi sự biến mất của bà ta khiến cho toàn bộ các thần trên đỉnh Olympus tranh cãi với nhau. Nhưng có một lý do khác chị không thể đi. Lời tiên tri nói về người khác."

"Nó nói về người tôi sẽ chọn," Jason công nhận. "Xưởng rèn và chim bồ câu sẽ phá vỡ nhà giam. Xưởng rèn là biểu tượng của thần Vul - thần Hephaestus."

Bên dưới ngọn cờ của Nhà số Chín, hai vai Nyssa sụm xuống, như thể cô ấy vừa mới bị buộc phải khiêng một cái đe thật nặng. "Nếu cậu phải cảnh giác với mặt đất," cô ấy nói, "cậu nên tránh việc di chuyển bằng đường bộ. Cậu cần phương tiện đi lại trên không."

Piper suýt chút nữa buột miệng về việc Jason có thể bay. Nhưng rồi cô nghĩ tốt hơn hết là không nên nói gì. Jason là người nên nói điều đó với họ, và cậu ấy đang không tình nguyện cung cấp thông tin. Có thể cậu nghĩ mình đã đủ làm mọi người chết khiếp trong một đêm rồi.

"Cỗ xe ngựa bay đã bị vỡ," Nyssa tiếp tục nói, "và những con pegasus, chúng ta đang dùng chúng để tìm kiếm Percy. Nhưng nhà thần Hephaestus có thể nghĩ ra gì đó để giúp đỡ. Jake đang nằm bất động, còn tôi hiện là trại viên lâu năm. Tôi có thể tình nguyện tham gia cuộc tìm kiếm."

Giọng cô ấy nghe không nhiệt tình cho lắm.

Rồi Leo đứng lên. Cậu ấy khá yên lặng, Piper gần như đã quên bẵng cậu cũng có mặt ở đây, điều đó giống Leo chút nào.

"Người đó là tôi," cậu nói.

Những người cùng nhà với cậu ấy náo động. Một vài người cố kéo cậu về lại ghế ngồi, nhưng Leo từ chối.

"Không, người đó là tôi. Tôi biết điều đó. Tôi đã có ý tưởng về phương tiện di chuyển. Hãy để tôi thử. Tôi có thể sửa chữa nó!"

Jason nhìn cậu chăm chú trong một lát. Piper chắc cậu sẽ nói không với Leo. Nhưng rồi cậu mỉm cười. "Chúng ta sẽ cùng nhau làm nhé, Leo. Có vẻ như đó là quyết định đúng đắn khi có cậu đồng hành. Cậu tìm cho bọn tớ cái gì đó để cưỡi, cậu được tham gia."

"Được!" Leo đấm nắm tay mình.

"Việc đó sẽ rất nguy hiểm," Nyssa cảnh báo cậu. "Gian khổ, quái vật, những sự đau đớn kinh khủng. Chắc chắn là không một ai trong số các cậu sẽ sống sót quay về."

"Ồ." Đột nhiên Leo trông chẳng thích thú gì lắm. Rồi cậu nhận ra mọi người đang nhìn mình. "Ý tớ... Ồ, thế mới tuyệt làm sao! Đau đớn? Tớ thích đau đớn! Chúng ta hãy làm điều này."

Annabeth gật đầu. "Được rồi, Jason, cậu chỉ cần chọn thêm một người thứ ba cho cuộc tìm kiếm. Chim bồ câu..."

"Ồ, dĩ nhiên rồi!" Drew đứng lên và mỉm cười với Jason. "Chim bồ câu là nữ thần Aphrodite. Mọi người đều biết điều đó. Tớ hoàn toàn thuộc về cậu."

Hai tay Piper nắm chặt lại. Cô bước lên phía trước. "Không."

Drew tròn mắt nhìn cô. "Ồ, làm ơn đi, cô gái Dumpster. Lùi lại đi."

"Tôi đã có cảnh mộng về nữ thần Hera; không phải cô. Tôi phải tham gia vào cuộc tìm kiếm này."

"Bất cứ ai đều có thể có một cảnh mộng," Drew nói. "Cô chỉ ở đúng nơi và đúng dịp mà thôi." Cô ta quay lại phía Jason. "Nghe này, việc chiến đấu là tốt, tôi cho là vậy. Và người tạo ra thứ gì..." Cô ta nhìn Leo với vẻ mặt khinh thường. "Ừm, tôi nghĩ là ai đó phải làm cho tay mình bị dơ. Nhưng cậu cần sự mê hoặc ở bên cạnh cậu. Tôi có thể là một người rất có sức thuyết phục. Tôi có thể giúp được nhiều."

Các trại viên bắt đầu thì thầm về việc Drew đã trông khá thuyết phục như thế nào. Piper có thể thấy Drew đang cố lôi kéo mọi người. Ngay cả Chiron cũng đang gãi râu mình, như thể đối với ông, sự tham gia của Drew đột nhiên có lý.

"Ừm..." Annabeth nói. "Nói về cách diễn đạt của lời tiên tri..."

"Không!" Chính Piper cũng thấy giọng mình thật khác lạ - dứt khoát hơn, âm sắc trầm ấm hơn. "Tôi phải đi."

Rồi điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Mọi người bắt đầu gật đầu, thì thầm những từ ừm ừm, quan điểm của Piper cũng có lý vậy. Drew nhìn quanh, đầy hoài nghi. Thậm chí một vài trại viên của chính cô cũng đang gật đầu đồng tình.

"Tỉnh lại nào!" Drew búng tay về phía đám đông. "Piper có thể làm được gì?"

Piper cố đáp trả, nhưng sự tự tin của cô bắt đầu suy yếu dần. Cô có thể mang đến những gì? Cô không phải là một chiến binh, một nhà lập kế hoạch, hay một người sửa chữa. Cô không có bất cứ kỹ năng nào ngoại trừ việc luôn gây rắc rối và thỉnh thoảng thuyết phục mọi người làm những điều ngu ngốc.

Ngoài ra, cô còn là một kẻ nói dối. Cô cần tham dự vào cuộc tìm kiếm này với những lý do không liên quan đến Jason - và nếu cô được đi, cuối cùng cô cũng sẽ phản bội lại mọi người ở đây. Cô đã nghe được giọng nói đó trong giấc mơ: Hãy làm theo mệnh lệnh của chúng ta, và ngươi có thể ra đi an toàn. Sao cô có thể lựa chọn điều đó - giữa việc giúp cha mình và giúp Jason?

"Được rồi," Drew nói với giọng bảnh chọe. "Tôi đoán điều này đã được quyết định."

Đột nhiên tất cả mọi người đều há hốc miệng. Mọi người nhìn Piper như thể cô vừa mới đột ngột xuất hiện. Cô tự hỏi mình đã làm sai điều gì. Rồi cô nhận ra luồng ánh sáng rực đỏ đang bao phủ quanh người cô.

"Chuyện gì thế?" cô hỏi.

Cô nhìn lên phía trên đầu mình, nhưng chẳng có biểu tượng đang cháy nào như cái đã xuất hiện trên đầu Leo. Rồi cô nhìn xuống và hét lớn.

Áo quần của cô... cô đang mặc cái quái quỷ gì thế này? Cô chán ghét tất cả các loại áo váy. Cô không có lấy một cái. Vậy mà giờ cô đang khoác lên người một chiếc áo đầm không tay màu trắng xinh đẹp dài đến mắt cá chân, với cổ chữ Vhoét sâu đến mức khiến cô điếng người xấu hổ. Các băng tay bằng vàng thanh nhã quấn quanh hai bắp tay. Một chiếc vòng cổ cầu kỳ với hổ phách, san hô và các bông hoa bằng vàng sáng lấp lánh trên ngực, và mái tóc của cô...

"Ôi, Chúa ơi," cô nói. "Chuyện gì đã xảy ra?"

Annabeth kinh ngạc chỉ tay về phía con dao găm của Piper, giờ đã được tra dầu và sáng bóng, treo ở một bên bằng một sợi dây thừng bằng vàng. Piper không muốn rút nó ra. Cô sợ những gì mình sẽ nhìn thấy. Nhưng sự tò mò đã chiến thắng. Cô rút thanh Katoptris ra khỏi vỏ và nhìn ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi dao kim loại được đánh bóng. Mái tóc cô thật hoàn hảo: dày mượt, dài và có màu nâu sô-cô-la, được tết bằng những sợi ruy băng vàng phía cuối mỗi bên vì thế nó xõa ra khắp vai cô. Cô thậm chí còn trang điểm, trông đẹp hơn nhiều so với việc cô tự mày mò - những lớp son mỏng khiến đôi môi cô có màu đỏ anh đào và mang đến các màu sắc khác lạ trong mắt cô.

Cô... cô thật...

"Đẹp quá," Jason kêu lên. "Piper, cậu... cậu thật xinh đẹp."

Trong tình huống khác, đó sẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Nhưng giờ mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô như thể cô là một người dị hợm. Khuôn mặt của Drew đầy chán ghét và khiếp sợ. "Không!" cô ta hét lớn. "Không thể thế được!"

"Đây không phải là tôi," Piper phản đối. "Tôi... không hiểu."

Chiron, nhân mã gập hai chân trước lại và cúi chào cô, và tất cả các trại viên đều làm theo.

"Chào, Piper McLean," Chiron nói một cách nghiêm trang, như thể ông đang nói chuyện tại đám tang của cô. "Con gái của nữ thần Aphrodite, quý bà của chim bồ câu, nữ thần tình yêu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.