Khương Trân tuyệt nhiên không hề nghĩ đến câu nói đùa này của cô mấy ngày sau lại được nghiệm chứng.
Trời bây giờ chỉ còn lạnh như vừa từ dưới biển lên chứ cũng không còn rét lạnh nữa, cũng đã ấm áp hơn nhiều nhưng ngoài trời gió vẫn còn lớn, Thẩm Ương vẫn đội mũ lên cho cô. Sau khi đội xong anh nhịn không được mà xoa nhẹ mặt cô.
“Thật đáng yêu.”
Khương Trân bị anh xoa đến gật gù, cô nhịn không được mà lườm anh, “Anh đã lớn rồi mà cứ như trẻ con ấy.”
Vừa nói anh ngây thơ thì mặt cô lại bị anh nhào nặn, Thẩm Ương phản bác, “Anh mới ba mươi mốt được không?”
“Em mới hai mươi ba thôi, anh lớn hơn em tám tuổi đúng không?” Vừa được ăn no nên tâm trạng của Khương Trân rất tốt, nên muốn cùng anh tranh luận.
“Em đang ghét bỏ anh già sao?” Thẩm Ương nắm chặt vai cô, lời nói mang theo ý uy hiếp.
Khương Trân nhíu mày, “Trong lòng anh không phải có số rồi sao?”
Thẩm Ương không nhịn được mà cười.
Hai người về đến nhà đã hơn tám giờ, vừa vào nhà không đến mấy phút thì chuông cửa lại vang lên, Khương Trân nhìn Thẩm Ương buồn bực hỏi: “Sẽ là ai chứ?”
Thẩm Ương nhún vai, “Không biết.”
“Vậy để em đi mở cửa, anh cầm đi.” Khương Trân nhét áo khoác vào ngực Thẩm Ương.
Cô nhìn qua mắt mèo thì thấy đứng bên ngoài là một ông lão và người đàn ông trung niên, cũng không biết vì sao chỉ qua một cái nhìn trong lòng cô lại mơ hồ có một dự cảm xấu, cô quay đầu nhìn Thẩm Ương, anh thấy sắc mặt cô không thích hợp liền đi đến hỏi: “Sao vậy?”
“Người bên ngoài có phải là…” ông nội anh hay không?
Thẩm Ương nhìn qua mắt mèo rồi nói với cô, “Là ông nội anh.”
Tim Khương Trân lập tức nặng nề, quả nhiên cô không có đoán sai nhưng sao ông ấy lại biết địa chỉ nhà cô?
Thẩm Ương, “Nếu ông ấy muốn biết một việc thì không phải chuyện đơn giản sao?”
Ánh mắt Khương Trân phức tạp gật đầu, Thẩm Ương nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, ý bảo cô không cần lo lắng, “Không cần sợ, có anh ở đây.”
Tiếng chuông cửa vẫn kéo dài, Thẩm Ương mở cửa.
Thẩm Trọng Giả đi vào, ông nhìn Thẩm Ương, “Sao lại mở cửa lâu như vậy?”
Sau khi vào nhà ông mới nhìn thấy Khương Trân đứng cạnh Thẩm Ương, ông liếc mắt nhìn cô hỏi, “Cô chính là Khương Trân?”
Khương Trân không kiêu ngạo không tự ti gật đầu, “Vâng ạ.”
Phản ứng của Khương Trân làm Thẩm Ương nhíu mày, mới vừa rồi còn lo sợ không yên nhưng bây giờ biểu hiện lại như không có chuyện gì, chí ít là cô không có khiếp đảm.
Ánh mắt Thẩm Trọng Giả dừng trên người cô mấy giây rồi “hừ” một tiếng sau đó đi thẳng về phía sô pha ngồi xuống, “Trưởng bối đến mà cũng không biết pha một ấm trà sao?”
Trên mặt Khương Trân thì trấn định chứ thật ra trong lòng cô đã sớm bỏ cuộc giữa chừng rồi, ông nội Thẩm còn làm cô sợ hơn dì Thẩm rất nhiều, sau lưng cô cứng đờ nhưng vẫn nói, “Cháu đi pha trà ạ.”
Thẩm Trọng Giả hơi liếc mắt nhìn cô, “Còn không mau đi.”
Trong lòng Khương Trân run rẩy, đi nhanh pha trà.
Sắc mặt của Thẩm Ương đứng bên cạnh không tốt chút nào, không phải nói là quả thực rất không tốt, chính bản thân anh còn chưa từng sai sử qua vợ anh đâu. Quản gia là người đầu tiên phát hiện sắc mặt Thẩm Ương không tốt nhưng bây giờ ông cũng không dám nói lời nào.
Khương Trân bưng trà đã pha ra, cô thận trọng bưng trà đến trước mặt Thẩm Trọng Giả, “Ông nội, mời ngài uống trà.”
Thẩm Trọng Giả đảo mắt qua ly trà rồi nhận lấy nhấp hai ngụm, sắc mặt phức tạp, “Cô pha trà kiểu gì thế, trà tốt như này đều bị kỹ thuật pha trà của cô làm hư!”
Khương Trân run lên, mím môi không dám nói tiếng nào.
Nhưng Thẩm Ương đứng bên cạnh không nhịn nổi nữa, anh vừa định mở miệng thì bị ai đó túm áo, mà lúc này chỉ có mình Khương Trân đứng cạnh anh, anh nhìn cô, Khương Trân nhíu mày lắc đầu với anh.
Thẩm Trọng Giả không thấy được tác nhỏ giữa Khương Trân và Thẩm Ương nhưng quản gia đứng bên cạnh lại thấy rõ toàn bộ, trong lòng ông âm thầm cảm thấy cô gái nhỏ Khương Trân này không tệ lắm, chí ít thì vẫn nhìn ra được sắc mặt của được khác.
Thẩm Trọng Giả để trà sang một bên, ông lần nữa nhìn Khương Trân, ánh mắt mang theo sự dò xét.
Ngũ quan đoan chính lại trắng noãn nà, nhìn qua là một cô gái ôn hòa nhưng so với mấy người Tiểu Tố thì cô kém quá xa. Không thuộc kiểu tiểu thư khuê các cũng không phải phải thuộc kiểu nữ hoàng thương nghiệp, cùng lắm chỉ có thể coi là ngoại hình ưa nhìn, đây kém quá xa so với cháu dâu trong trí tưởng tượng của ông. Mà ông cũng không rõ vì sao hai ba con anh hết lần này đến lần khác đều thích những cô gái như vậy.
Có thể là ánh mắt của Thẩm Trọng Giả mang theo sự dò xét quá cao nên Thẩm Ương theo bản năng mà bảo vệ Khương Trân sau lưng mình, có điều hành động này của anh lại chọc giận Thẩm Trọng Giả, “Làm sao! Hai mắt này của tôi nhìn cô ta thì sẽ ăn luôn cô ta sao! Anh đây là có ý gì!”
Khương Trân bị hù đến run rẩy, cô cũng không muốn run nhưng cô không thể khống chế được chính mình, cô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Khương Bạch Thiến, hơn nữa Khương Bạch Thiến cũng không quan tâm cô bao nhiêu, cô cũng rất ít khi tiếp xúc với người lớn trong nhà, có tiếp xúc các trưởng bối cũng rất hòa ái với cô đều cho cô cảm giác gần gũi, nhưng ông nội Thẩm quá nghiêm túc, ánh mắt quá sắc bén. Huống chi cô cũng biết ông không thích mình bên trong lòng càng thêm bất an.
“Cháu không có ý gì, chỉ là xin ngài không cần dò xét cô ấy như vậy, sẽ làm cho người khác không thoải mái.”
“Cháu nói cái gì! Thẩm Ương! Mày nói lại cho ông nghe xem!” Thẩm Trọng Giả dùng sức chống quải trượng xuống sàn nhà, tiếng đập vang vọng.
Quản gia đứng bên cạnh thấy tình huống không ổn vội vàng khuyên nhủ, “Lão gia, ngài đừng nóng giận, đừng nóng giận ạ.”
Khương Trân cũng bị dọa đến bối rối nhưng cô thấy sắc mặt Thẩm Ương không tốt cảm thấy một giây sau anh sẽ lặp lại câu đấy một lần nữa, cô vội vàng nắm chặt tay anh, “Ông, ý của anh ấy không phải như vậy, ngài đừng tức giận.”
Thẩm Trọng Giả trừng mắt nhìn cô, “Liên quan gì đến cô, tôi giáo huấn cháu trai còn cần cô lắm miệng sao! Còn có gia giáo hay không!”
Sắc mặt Khương Trân trong nháy mắt trắng bệch.
Gân xanh trên trán Thẩm Ương giật giật, “Ông nội, nếu như ngài đến đây để phát giận thì ngài vẫn nên về Thẩm gia đi, cô ấy không phải là người giúp việc của Thẩm gia. Trời cũng không còn sớm nữa ngài về sớm nghỉ ngơi đi ạ.”
“Mày – mày – mày thế mà đuổi ông! Mày có lương tâm hay không, ông là ông nội mày!”
“Cháu biết, nhưng cô ấy là vợ cháu. Cháu đã nhận định là cô ấy.”
Khương Trân chợt nhìn về phía anh, hốc mắt lập tức ửng đỏ.
“Ông nói cho cháu biết! Chỉ cần ông không đồng ý thì cô ta đừng hòng bước vào cửa Thẩm gia!”
Thẩm Ương nắm chặt tay Khương Trân, “Ngài yên tâm, cô ấy sẽ không bước vào cửa Thẩm gia-”
Thẩm Trọng Giả nghe vậy sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhưng lại cảm thấy không thích hợp, thằng nhóc này sao có thể thỏa hiệp dễ như vậy, quả nhiên một giây sau ông lại nghe nó nói, “Không chỉ riêng cô ấy mà cháu cũng sẽ không bước vào cửa Thẩm gia. Cửa Thẩm gia quá cao, loại người như chúng cháu không bước vào được.”
“Thẩm Ương! Xem thử hôm nay lão tử có đánh chết mày hay không!” Thẩm Trọng Giả bị lửa giận công tâm, đứng mạnh dậy, cầm quải trượng đánh về phía Thẩm Ương.
“A—”
Ai cũng không nghĩ đến quải trượng này không chỉ đánh Thẩm Ương mà ngay cả Khương Trân đứng bên cạnh cũng bị đánh. Vốn dĩ sẽ không đánh đến Khương Trân, mà Khương Trân thấy ông giơ quải trượng lên thì đầu óc trắng xóa không kịp nghĩ gì chỉ theo bản năng mà che chở Thẩm Ương, có điều Thẩm Ương cũng muốn bảo vệ cô nên kết quả là hai người đều bị đánh.
Quải trượng vừa rơi xuống thì suýt chút nữa nước mắt Khương Trân đã rơi.
“Trân Trân.” Lúc này Thẩm Ương cũng mặc kệ mình đau mà vội vàng ôm chặt lấy cô.
Thẩm Trọng Giả cũng bị biến cố này dọa, ông cũng không muốn đánh cô gái này, ai biết cô lại tự mình đi lên nhưng nghĩ đến cô theo bản năng mà bảo vệ Thẩm Ương thì trong lòng ông có chút dao động cũng có hơi phức tạp.
Khương Trân chịu đựng đau đớn, lắc đầu, “Không sao ạ, em không đau.”
Đôi mắt Thẩm Ương đỏ ngầu, anh xoay người nhìn Thẩm Trọng Giả, ánh mắt lạnh băng, “Lời nói cũng đã nói xong rồi, ông mắng cũng đã mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, ngài nên về nghỉ ngơi rồi.”
Thẩm Trọng Giả nghẹn lại, ông theo bản năng muốn nói gì đó nhưng ông biết bây giờ ông đuối lý nên suy nghĩ một chút vẫn là không nói gì, ông thở dài.
Sau khi xuống lầu Thẩm Trọng Giả cũng không về nhà mà đi đến hiệu thuốc hai bốn giờ mua thuốc tan máu bầm lưu thông máu. Quản gia đi theo phía sau ông, sau khi mua thuốc xong Thẩm Trọng Giả đưa thuốc cho quản gia: “Cậu đem thuốc lên đưa cho bọn chúng.”
Quản gia biết ông đau lòng, nên nói: “Nếu không thì ngài tự mình đưa lên ạ?”
Ánh mắt Thẩm Trọng Giả sắc bén nhìn quản gia, “Kêu cậu cầm lên thì cậu cứ cầm lên, lảm nhảm nhiều như vậy làm gì.”
“Dạ dạ, để tôi cầm lên.” Quản gia cũng không lắm lời, nhanh chóng cầm thuốc đi lên.
**
Cây quải trượng kia vừa vặn đánh trúng vai Khương Trân, Thẩm Ương cởi áo cô ra, trên bả vai trắng nõn của cô hằn lên vết bầm đen quải trượng. Thẩm Ương đau lòng vô cùng, anh mặc áo vào cho cô, “Đi chúng ta đi đến bệnh viện.”
Khương Trân vội vàng giữ chặt tay anh, “Không đi, chỉ có vết thương nhỏ này đi bệnh viện làm gì chứ?”
“Trân Trân.”
Chuông cửa vang lên, hai nhìn nhau, Thẩm Ương nói, “Anh đi mở cửa.”
Thẩm Ương mở cửa, người đứng ngoài cửa là quản gia, quả thật sắc mặt Thẩm Ương không tốt nhưng cũng còn tính là khách sáo, “Chú Lý, có chuyện gì sao ạ?”
“Cũng không có gì, là lão gia mua thuốc muốn chú mang lên.” Quản gia Lý đưa thuốc trong tay cho anh, đồng thời cũng giúp Thẩm Trọng Giả nói vài câu tốt đẹp, “Thật ra lão gia cũng rất hối hận, vừa xuống dưới liền đi hiệu thuốc mua thuốc.”
Thẩm Ương nhận thuốc.
Quản gia Lý thở dài, “Tiểu Ương à, dù sao lão gia cũng lớn tuổi rồi cháu cũng không phải không biết tính tình của ngài ấy. Haizzz, thôi chú cũng không nói nữa, lão gia còn ở dưới chờ chú. Cháu mau đi vào thoa thuốc cho cô bé đi, cháu cũng vậy.”
Thẩm Ương cụp mắt, “Dạ, cháu biết rồi. Cảm ơn chú Lý.”
“Ừm.”
Thẩm Ương đóng cửa lại, đi vào.
“Là quản gia Lý sao ạ?” Khương Trân hỏi.
Thẩm Ương gật đầu, “Ừ.”
Khương Trân nhìn hộp thuốc trong tay anh, trong lòng cũng có suy đoán, “Là ông đưa sao.”
Lần này Thẩm Ương không nói chuyện, lần nữa cởi áo cô ra rồi thấy thuốc trong hộp ra cẩn thận thoa thuốc cho cô. Trong không khí tràn ngập mùi hương đặc dù thuốc bột Vân Nam, Khương Trân thận trọng nhìn sắc mặt anh, nói: “Thật ra ông cũng không cố ý.”
Thẩm Ương nâng mắt lên lườm cô, giúp cô xoa bả vai.
“Tê–” cô hít vào một ngụm khí lạnh, “Đau quá…”
“Bây giờ mới biết đau sao, đừng nhúc nhích, phải xoa để thuốc thấm vào da.” Thẩm Ương nắm chặt tay cô để không nhúc nhích, nhưng sức tay cũng nhẹ đi rất nhiều.
“Anh cũng đừng chỉ thoa thuốc cho em, anh cũng bị đánh lát nữa em giúp anh thoa thuốc.” Khương Trân nhịn đau nói.
“Ừ, anh biết rồi.”