Người Anh Nhìn Là Em

Chương 7: Chương 7: Nụ hôn màn ảnh đầu tiên






Cảnh quay đầu tiên sau khi khai máy là của Khương Trân.

Khương Trân hóa trang xong và thay trang phục xong đi đến, một thân váy lụa màu trắng thuần, áo khoác la thúy mềm sa (*), một sợi dây lụa mỏng phác họa ra vòng eo cực kì thon gọn, trang điểm nhẹ nhàng, giống như minh châu phát sáng, lịch sự tao nhã thanh lệ, ngay lập tức giống như Thiền Quân tiên tử từ trong sách đi ra, hiện trường huyên náo yên tĩnh mấy giây, trong mắt mọi người lóe lên kinh diễm.

Tống Đàm liên tục khen ngợi, “Đẹp, quá đẹp.”

Khương Trân ở phương diện giá trị nhan sắc và khí chất, Tống đạo diễn bọn họ là không có soi mói gì, nhưng là cảnh quay này của cô cần dùng đến dây cáp, sau khi treo lên dây cáp còn cần phải phối hợp một một số động tác diễn, trong quá trình này tư thế diễn cần phải nhẹ nhàng, biểu cảm khuôn mặt phải tự nhiên dịu dàng, mặc dù buổi trưa sớm có tập qua, nhưng dù sao thì Khương Trân vẫn là người mới, cũng không biết đợi đến lúc chính thức quay cô có đủ năng lực để diễn tốt cảnh này hay không.

“Tiểu Trương, hết sức là được, không thành công chúng ta có thể quay lại lần nữa, không cần tạo áp lực quá lớn cho mình.” Tống Đàm ôn hòa nói với cô.

Khương Trân nhìn thoáng qua giá dây cảm, nhẹ nhàng gật đầu, “Cảm ơn đạo diễn Tống.”

Khương Trân lễ phép làm Tống Đàm rất hài lòng, “Vậy chuẩn bị một chút, lập tức vào chỗ.”

“Được ạ.”

Khương Trân đứng ở trên đỉnh lều, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, đỉnh lều đại khái cách mặt đất khoảng hai mét, cô hít sâu một cái, sau đó là thủ thế Ok về phía đạo diễn.

Tống Đàm nhận được, gập bản.

“Action!”

Theo Tống Đàm ra lệnh một tiếng, Khương Trân giang hai tay từ trên đỉnh lều nhảy xuống, theo nhân viên công tác dẫn dắt đi về phía hồ sen đã dựng tốt, ở mũi chân nhẹ nhàng chạm mặt nước sau đó cúi người xuống, bàn tay trắng nõn giơ lên, từ trong ao ngắt một đóa hoa sen, toàn bộ động tác từ đầu đến cuối đều phiên nhược kinh hồng (**), nhân viên công tác xung quanh nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả Tống Đàm cũng không nhịn được từ trên ghế đứng dậy.

“Hoàn mỹ, quá hoàn mỹ.” Tống Đàm nói với Chiêm Từ Hưng ở bên cạnh, trong mắt trần đầy tán thưởng.

Chiêm Từ Hưng cũng bị Khương Trân làm cho kinh diễm, “Lão Tống, chúng ta có thể đã nhặt được bảo!”

“Ai nói không phải đâu?”

Sau khi Khương Trân thành công rơi xuống ở đối diện, Chử Thấm Hi diễn vai Uyển Tân cười với nàng, “Thật xinh đẹp, tặng cho ta được chứ?” [*Je: vì đoạn này đang là trong phim tiên hiệp nên Je để ta và ngươi nhé, tại vì Je cũng chưa biết vai vế thế nào nên để ta và ngươi luôn nha.]

“Ngươi thích liền cho ngươi.”

Khương Trân cười đặt hoa sen vào lòng bàn tay nàng, hoa sen vừa chặm đến lòng bàn tay, một đôi tay cầm nhành hoa, thành công đoạt đi, hai người kẻ đầu têu đoạt đi hoa sen, Bạch Dụ Chi diễn vai con trai Thiên Đế, Chử Hòa.

“Chử Hòa, ngươi trả hoa sen cho ta!” Chử Thấm Hi đưa tay về phía hắn.

Bạch Dụ Chi giang hai cánh tay, dưới sự khống chế của dây cáp, theo đó bay xa mấy mét, cười nói: “Muốn sao, tự mình tới lấy.”

“Tới thì tới!” Chử Thấm Hi đuổi theo hắn, sau đó quay đầu gọi Khương Trân: “A Quân.”

Ống kính dừng lại trên mặt Khương Trân, hình ảnh phóng cận, Khương Trân nhìn về phía hai người, ánh mắt trong suốt, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, cười một cái thắng tinh hoa.

“Qua!” Tống Đàm vỗ tay, nụ cười ở khóe miệng không cách nào che giấu, Khương Trân đúng là mang đến cho quá nhiều kinh hỉ, từ lúc bắt đầu bay nhảy cho đến hình ảnh cuối cùng, đều làm cho ông bị chấn động.

“Đạo diễn, cành đầu này có thể qua sao?” Chử Thấm Hi cười hì hì hỏi.

Tâm tình của Tống Đàm rất tốt trả lời cô, “Đương nhiên, cảnh đầu thông qua, tôi vì mọi người mà kiêu ngạo, đặc biệt là Tiểu Khương của chúng ta, quá tuyệt!”

Được Tống Đàm tán thành, trong lòng của Khương Trân rất vui vẻ, vội vàng nói: “Em sẽ tiếp tục cố gắng.”

***

Bởi vì cảnh mở đầu thông qua, nên tiến độ quay phim sau này trở lại bình thường, buổi tối lúc Thẩm Ương trở lại đoàn phim, mấy người Tống Đàm còn đang xem cảnh quay buổi trưa kia của Khương Trân, thấy anh tiến lên, ra sức vẫy tay với anh, “Thẩm Ương, cậu mau tới mau tới.”

Thẩm Ương ngồi xuống bên cạnh bọn họ, Tống Đàm chỉ vào màn hình nói với anh: “Cậu xem cảnh quay hôm nay của Khương Trân một chút, rất có linh khí, thật không hổ là học sinh mà giáo sư Ninh dạy dỗ.”

Trong mắt Thẩm Ương hiện lên một tia kinh diễm, đột nhiên minh bạch giáo sư Ninh vì cái gì mà coi trọng cô như thế, kỹ thuật diễn tự nhiên, nắm bắt thích hợp, động tác liền mạch lưu loát nước chảy mây trôi, nhất là nụ cười ở cảnh cuối cùng kia càng là làm người chấn động cả hồn phách.

“Lần trước cậu không phải hỏi lại tôi, làm sao biết Khương Trân cười lên không dễ nhìn, hiện tại tôi liền biết, cười lên thật sự là quá xinh đẹp!” Tống Đàm hưng phấn nó, “Đây là một hạt giống tốt, đào tạo thật tốt, ngày bạo đỏ kia cũng là trong tầm tay.”

Thẩm Ương ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, Khương Trân đang cùng mây người Chử Thấm Hi ngồi cùng một chỗ, gió nhẹ thổi qua, quần áo của cô bay nhẹ theo gió, cô cúi thấp đầu cùng người bên cạnh nói mấy câu, xem ra hẳn là đang thảo luận kịch bản.

Khương Trân đối với ánh mắt của người khác vẫn luôn luôn quá mẫn cảm, cô nhạy bén phát hiện có một ánh mắt rơi trên người mình, theo bản năng hướng ánh mắt đó nhìn sang, đụng phải đôi mắt thâm thúy, giống như biển cả hoàn toàn yên tĩnh tĩnh mịch.

Thẩm lão sư?

Cô không hiêu nháy mắt một cái, sau đó không hề báo trước cười với anh, một cái mỉm cười này khiến cho hai tay của Thẩm Ương đang đặt trên đầu gối bỗng nhiên nắm chặt lại.

《 Trường sinh duyên 》 quay chụp dần dần đi vào quỹ đạo, gần đây, Châu Thành chào đón một trận mưa lớn, trận mưa này rơi liên tục mấy ngày, vì vậy mấy ngày nay quay phim vốn định ra quay ngoài trời từ trước không thể không đổi thành quay chụp trong phòng, mà thay đổi này liền đem cảnh hôn của Thẩm Ương và Khương Trân đẩy lên phía trước.

Khương Trân cau mày nhìn kịch bản trên đùi, liên quan đến cảnh quay này cô đã có chuẩn bị từ trước, nhưng là chuyện này đột nhiên nói đến trước liền đến trước, hoàn toàn làm cho cô có chút trở tay không kịp.

Chử Thấm Hi biết Khương Trân và Thẩm lão sư cảnh hôn quay trước thời hạn, thế là sau cảnh quay liền đến tìm cô ấy, thật xa liền nhìn thấy cô ấy ngồi đó một mình xem kịch bản, cô đi qua ngồi xuống bên cạnh cô ấy: “Khẩn trương lắm sao?”

Khương Trân nghiêng đầu nhìn cô một cái, “Nói thật thì có chút.”

Đối với chuyện cô ấy khẩn trưởng, Chử Thấm Hi có thể hiểu được, dù sao thì đây chính là nụ hôn màn ảnh đầu tiên của cô ấy, nhưng là nụ hôn màn ảnh đầu tiên có thể cho Thẩm lão sư, kia là tuyệt đối không có lỗ vốn, vì vậy cô an ủi: “Không cần khẩn trương, chính là môi chạm môi một chút liền tốt, lại nói, cùng em diễn chung chính là Thẩm lão sư nha.”

“Là Thẩm lão sư thì lại làm sao?”

Chử Thấm Hi phồng má lên một chút, thần thần bí bí nói: “Em biết vì sao trong giới giải trí nhiều nữ minh tinh muốn cùng Thẩm lão sư diễn cảnh hôn sao?”

Khương Trân lắc đầu, Chử Thấm Hi thấy vậy bất đắc dĩ thở dài một hơi, tiếp đó giọng điệu một bộ cô chiếm tiện nghi nói: “Nói tóm lại là, em không có chút nào thua thiệt, nụ đầu đầu màn ảnh có thể cho Thẩm lão sư, em liền thõa mãn đi!”

Đang nói chuyện, phía sau thấp thoáng truyền đến một loạt tiếng bước chân, hai người không hẹn mà quay đầu lại, Thẩm Ương đang đi về phía bên này, hai người vội vàng từ chỗ ngồi đứng dậy.

“Thẩm lão sư.”

Thẩm Ương khẽ gật đầu với các cô, “Đang nói chuyện gì thế?”

Ánh mắt Chử Thẩm Hi liếc Khương Trân một cái, “Thẩm lão sư, chúng ta đang nói về cảnh hôn tí nữa của hai người đâu, nhưng mà hình như A Trân có chút khẩn trương, vì để tí nữa cô không bị đạo diễn mắng, không bằng anh diễn thử với cô ấy một chút?”

Thẩm Ương sau khi biết phần diễn của bọn họ bị đẩy lên sớm, dự liệu được cô có thể sẽ hơi khẩn trương, liền đến xem cô một chút, bây giờ Chử Thấm Hi nói như thế cũng đúng là mục đích của anh đến đây, vậy là anh ôn hòa gật đầu với cô.

Thấy thế khóe miệng Chử Thấm Hi giương lên, “Vậy A Trân liền nhờ Thẩm lão sư ạ, em sẽ không ở đây quấy rầy hai người nữa, em cũng đi tìm Bạch lão sư đối diễn đây.” Nói xong, cô xách váy chạy chậm một mạch.

Chờ lúc Khương Trân lấy lại tinh thần, Chử Thấm Hi đã sớm bỏ chạy không thấy tăm hơi.

Thẩm Ương cầm kịch bản ngồi xuống, nói với cô: “Ngồi đi.”

Khương Trân vội vàng ngồi xuống, bất quá hiện tai cô không dám nhìn vào mắt Thẩm Ương, liền một mực cúi đầu nhìn kịch bản.

“Khẩn trương sao?”

Khương Trân không thể phủ nhận, “Có chút ạ.”

Nghe vậy, Thẩm Ương cầm kịch bản trong tay lật đến trang có phần diễn kia của bọn họ, Khương Trân thấy trên kịch bản của anh viết đầy ghi chú, chợt minh bạch vì sao tất cả mọi người đều nói Thẩm lão sư là một diễn viên rất nghiêm túc.

“Khẩn trương cái gì đâu?”

Ngoài sân mưa tí tách tí tách dội xuống mái nhà, giọt nước nện xuống mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy, cô là khẩn trương, nhưng vì sao khẩn trương, cô cũng không thể nói rõ ràng.

Thẩm Ương nhìn tai cô phiếm phiếm hồng, ý thức được cô không phải là những nữ diễn viên mà trước đó anh từng hợp tác, những nữ diễn viên anh từng hợp tác qua đều là người triệt để thấu cách sinh tồn trong ngành giải trí, cho nên căn bản sẽ không phát sinh trường hợp giống như vậy, nhưng cô khác biệt.

“Lần thứ nhất sẽ không tránh khỏi khẩn trương, nhưng cũng không cần quá khẩn trương, đây đối với chúng ta đều chỉ là công việc, không phải sao?”

Thẩm Ương nói rất thẳng thắn, Khương Trân khẩn đầu nhìn anh, kỳ thật trước khi tiến vào giới giải trí, cô liền biết đây là chuyện không thể nào tránh khỏi, những thân mật mà chỉ có giữa người yêu mới có, đối với các diễn viên mà nói chỉ vẻn vẹn là công việc mà thôi.

“Bằng không anh giúp em diễn cảnh này trước mặt này chút đi, sớm làm quen một chút.”

“Được.”

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đoán một cái, nụ hôn này năng ra ngoài mà. Ta cảm thấy ta đều muốn yêu nhà ta Trân Trân, ta đem nàng miêu tả quá đẹp, tư thái tốt, con mắt xinh đẹp, tiếu dung cũng xinh đẹp, thật rất ưa thích dạng này nữ sinh!!!

(*)Je nghĩ cái áo khoác đó là giống vậy nhỉ? Nó giống cái áo ngoài của cái hình này ấy.



(**) Phiên nhược kinh hồng, uyển du như long: nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn. Uyển nhược du long thừa vân tường” 婉若遊龍乘雲翔 (Uyển chuyển như rồng cưỡi mây bay lượn). (Được trích trong bài thơ của Lạc Phú Thần của Tào Thực.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.