Đèn được bật lên, là Tần Thâm bật, Thạch Kha ngồi tại chỗ, mờ mịt trên mặt còn chưa rút đi.
Tần Thâm vẫn chạm vào công tắc, yên lặng nhìn cậu.
Thạch Kha dường như từ trong mộng tỉnh lại, hoảng hốt nói: “Em quên sinh nhật của anh.”
Tần Thâm mím môi, đi tới bàn ăn ngồi xuống, ăn một miếng mì rồi mới nói: “Không sao cả.”
Sao có thể không sao, Thạch Kha nhìn mặt Tần Thâm, cảm thấy mình thật sự chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ của người này.
Bị người kia quên mất sinh nhật, chuyện như vậy lại không thấy buồn bã hay khổ sở sao, hay vì căn bản là không quan tâm?
Lúc này, điện thoại di động của Tần Thâm vang lên, hắn lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn, không nhận mà lại đặt xuống, bấm mấy cái, đặt điện thoại đã tắt màn hình lên bàn, tập trung ăn mì.
Tuy vậy, Thạch Kha vẫn có thể nhìn thấy màn hình di động không ngừng sáng lên.
Thấy dáng vẻ không hề để ý của Tần Thâm, Thạch Kha không nhịn được hỏi: “Sao lại không nhận?”
Tần Thâm không dừng đũa, động tác của hắn rất nhanh, không lâu sau trong bát chỉ còn lại nước mì. Hắn để đũa xuống, lúc này mới nói: “Không phải em không thích sao?”
Thạch Kha ngẩn ra, nhất thời không hiểu Tần Thâm đang nói gì.
Tần Thâm dùng giấy ăn lau miệng: “Em tức giận vì cậu giám đốc kia, đã như vậy, tôi sẽ không liên lạc với cậu ta nữa.”
Dứt lời, hắn chăm chú nhìn vào mắt Thạch Kha, dường như muốn nhìn rõ phản ứng của cậu.
Không sao cả, Thạch Kha cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu rũ mắt, ra vẻ hờ hững, rồi thờ ơ nhìn lên không chút quan tâm.
Cậu khác biệt như vậy, hoàn toàn không giống mấy ngày trước, lúc Tần Thâm muốn đi thăm cậu giám đốc bị tai nạn xe cộ, lúc đó dáng vẻ Thạch Kha dường như sắp sửa nổi giận với hắn vậy.
Lúc đó rất bận tâm, bây giờ lại không để ý?
Tần Thâm chậm rãi nhíu mày.
Thạch Kha lại hiểu thành, nếu Tần Thâm đã không cho rằng bọn họ đang kết giao thì cần gì phải vì cậu mà không liên hệ với người khác.
Chẳng lẽ là sợ cậu lại ồn ào?
Đúng vậy, lần nào cậu ầm ĩ, Tần Thâm cũng phải bỏ công sức ra dỗ dành cậu. Kỳ thực cũng không cần dỗ dành, chỉ cần Tần Thâm đối xử tốt với cậu một chút, cậu sẽ rất vui vẻ, thật sự rất thấp hèn.
Tần Thâm cắt bánh kem ra làm hai, đẩy một miếng đến trước mặt Thạch Kha.
Vô cùng đúng với sở thích của cậu, đặt bánh kem sô cô la vào trong dĩa cậu, còn cắt phần rất nhiều kem.
Thạch Kha nhìn chằm chằm miếng bánh trong dĩa, lại không có bao nhiêu hứng thú muốn ăn.
Trên đường về, cậu uống cốc trà sữa ở trong xe, hiện tại dạ dày đang kịch liệt đảo lộn.
Cậu lắc đầu, nói không ăn.
Vừa nói xong, cậu liền cảm giác được tay Tần Thâm cứng đờ, ánh mắt đặt trên người cậu lập tức thâm trầm lại nặng nề hơn.
Thạch Kha nghĩ, cậu không thấy ngon miệng, không có tâm trạng, thật sự không muốn ăn.
Nhưng đây là bánh sinh nhật, không phải thứ khác.
Thạch Kha khó chịu hít một hơi, cầm lấy cái nĩa chuẩn bị ăn một miếng, ít nhất cũng cho hắn chút mặt mũi.
Tần Thâm lại nhẹ nhàng cầm lấy cái nĩa từ trong tay cậu: “Không muốn ăn thì đừng ăn.”
Thạch Kha không để ý tới, gật đầu, mất hết nhiệt tình mà đứng dậy, trở về phòng.
Lúc cậu bước vào phòng, sau đó tựa như nhớ ra gì đó mà quay đầu lại, cậu định nói quà của hắn ngày mai cậu sẽ tặng, lại thấy Tần Thâm ngồi đó, nhìn bánh kem, ngẩn người.
Lưng của hắn rất thẳng, có chút cứng ngắc.
Khuôn mặt xem ra có mấy phần hiu quạnh cùng cô đơn.
Tần Thâm không đụng đến miếng bánh kem đó.
Dù sao người yêu thích bánh kem chocolate, trước giờ chẳng phải là hắn.
- -----
Một đứa đã ít nói lại còn tự ti, một đứa lại hay tự ái. =.=