Lâm Sâm đi tới cầm ô lên, lúc quay đầu lại, Thạch Kha đâu còn đứng đó nữa, không biết đã đi từ lúc nào.
Lâm Sâm chửi thề một câu, vội vã lấy điện thoại di động gọi điện cho cậu.
Một lần rồi lại một lần, không ai nghe máy.
Hắn suy nghĩ một chút, vọt vào quán bar. Tiểu Lý còn đứng ở quầy, rượu đã chia xong, hiện tại đang tựa vào quầy cầm điện thoại, hình như đang nhắn tin.
Lâm Sâm khí thế hùng hổ đi tới, Tiểu Lý hoang mang ngẩng đầu, cho rằng tên trai thẳng ngang tàng này tức không nhịn nổi, muốn quay lại đánh cậu, cậu vội vàng khóa cửa quầy bar. Lại nghĩ một chút, nếu Lâm Sâm lật quầy bar lên, cậu có chạy cũng chạy không thoát.
Ánh mắt cậu nhìn vào vai Lâm Sâm, đôi vai cơ bắp rõ ràng, cậu chỉ cảm thấy nếu như bị đánh thật, có thể mất nửa cái mạng cũng không chừng.
Dáng vẻ run lẩy bẩy liếc trộm của cậu bị Lâm Sâm nhìn ra được, lập tức cảm thấy chán ghét.
Tâm lý vốn định tóm lấy cậu ta cũng vơi đi phần nào, chỉ lo món hàng này chiếm tiện nghi của mình.
Hắn lạnh mặt hỏi số điện thoại Tần Thâm.
Hắn nghi ngờ Thạch Kha không nhìn lầm, cậu ta nhất định là chạy lung tung tìm người rồi.
Nếu xảy ra chuyện gì, đều là lỗi của Tần Thâm.
Thằng đàn ông sến súa, chia tay cũng chẳng dứt khoát, mẹ nó còn làm được cái chuyện đưa ô rồi biến mất.
Lâm Sâm thật sự không ưa nổi, chỉ muốn đưa điện thoại, bảo món đồ chơi này gọi cho Tần Thâm.
Nếu Thạch Kha ở bên cạnh tên đó thì cũng vẫn được, nếu như không phải, Tần Thâm cũng mau mau đến đây giúp hắn tìm người.
Tiểu Lý khuôn mặt trắng bệch, không chịu cho. Lâm Sâm tức giận cười lạnh, đem chuyện vừa rồi kể ra, ép cậu nhanh chóng cho số điện thoại, bằng không xảy ra chuyện, cậu và Tần Thâm, hắn sẽ tính sổ từng người một.
Sau khi nghe xong Tiểu Lý cũng không nói gì, vừa lấy điện thoại ra, ánh mắt liền chằm chằm nhìn phía sau vai hắn.
Lâm Sâm theo bản năng quay đầu lại.
Chỉ thấy người anh em lúc nãy biến mất hiện tại đang an toàn nằm nhoài trên lưng Tần Thâm, trên đầu còn bị một cái áo khoác bọc lại, hai ống tay áo cột lại dưới cằm, trông có chút buồn cười.
Nhưng Lâm Sâm không cười nổi.
Thạch Kha đang ngủ say, nằm nhoài trên lưng, tay còn nắm lấy góc áo Tần Thâm, đem quần áo vò đến nhăn nhúm.
Lúc Tần Thâm đem người vào phòng nghỉ của quán bar, Thạch Kha vẫn không chịu buông ra, nhắm mắt cau mày, con ngươi không yên ổn run rẩy, nói sao cũng không chịu buông ra.
Lâm Sâm ngồi trên ghế sô pha phòng nghỉ nhìn hai người, trong lòng thở dài, muốn mắng người, lại không biết nên mắng ai.
Hắn thấy Tần Thâm nói nhỏ gì đó bên tai Thạch Kha, cuối cùng lông mày Thạch Kha giãn ra, tay cũng buông ra.
Đúng là ngủ thiếp đi, lại say rồi, thần trí đã không tỉnh táo.
Tần Thâm bung áo khoác ra, định đắp lên người cậu, một giây sau lại dừng động tác, mặc lại lên người mình.
Tần Thâm lấy ra một cái chăn, đem người bao lấy, rồi đi ra cửa.
Hắn rất cao, khí thế cũng đủ, Lâm Sâm theo bản năng mà lui về sau vài bước.
Tần Thâm lạnh nhạt liếc hắn một cái, trở tay đóng cửa lại.
Lâm Sâm hơi thừa lời: “Đi à?”
Tần Thâm gật đầu.
Lâm Sâm tiếp tục nói: “Không nhân cơ hội hợp lại?”
Tần Thâm im lặng một lúc, đột nhiên nói một câu: “Chăm sóc thật tốt cho em ấy.”
Lâm Sâm theo bản năng quăng trả lại câu còn cần mày nói à, anh em tốt của hắn, hắn dĩ nhiên sẽ chăm sóc.
Chờ Tần Thâm đi rồi, Lâm Sâm lúc này mới cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
Cái quỷ gì vậy, Tần Thâm tên này dường như đang giao phó chuyện chung thân.
Hay là hắn suy nghĩ nhiều rồi?
- ----
Trai thẳng EQ thấp =))))))))))))))) Cái cặp này thành ra như vầy một phần là do anh tạo nghiệp đó Lâm Sâm =)))))))))))))