Dịch: Khởi Linh
***
“Trong tất cả mọi người ngồi tại đây, người không có khả năng cưa được Omega nhất chính là anh đó,” Xuân Thảo nhận xét.
Xe bọc thép rồ ga phóng ầm ầm nghiền nát trên mặt đường, vài con zombie hai bên vệ đường quốc lộ nghe thấy âm thanh đều ngoái đầu nhìn, nhưng mà khói xe đã bay xa, chiếc xe tiến thẳng về thành phố B rách nát hoang tàn.
“Lúc em nói “nhất” là tính cả đồng chí Tiểu Tư vào sao?” Chu Nhung hỏi.
Trương Anh Kiệt ngồi ở ghế phó lái xem xét tình hình giao thông quay đầu, cười nói: “Nhung ca không hiểu rồi, những Beta có vẻ ngoài đẹp trai sẽ được Omega thích nhất, nói cái gì mà săn sóc ôn nhu, tôn trọng lẫn nhau,….”
Chu Nhung chỉ vào Tư Nam bất mãn nói: “Cậu ta thì ôn nhu chỗ nào? Tôn trọng ở đâu ra?”
Tư Nam đang ôm khẩu tiểu liên trong ngực, đầu lắc lư tựa vào thành xe, nhắm mắt vờ ngủ, chả thèm mở miệng lên tiếng phản bác.
“Tư Tiểu Nam có lẽ cũng hơi dữ một tẹo.” Xuân Thảo đánh giá khách quan công bằng: “Tốt nhất phải tìm người như Nhan Hào, hoặc Tường Tử ý. Nhan Hào thì miễn bàn, mặt mũi đẹp trai sáng láng, có khí chất u buồn thâm tình trời sinh của hotboy, tuyệt đối phù hợp yêu cầu tôn trọng ôn nhu của các em Omega bé bỏng.”
Nhan Hào tiếp tục lái xe, nho nhã lễ độ nói: “Cảm ơn tổ chức đã công nhận.”
“Tường Tử thì càng đơn giản hơn, có thể dựa vào bối cảnh hiếp nam cường nữ, trắng trợn hơn thì dùng tiền phá.” Xuân Thảo thuận miệng nói: “Thế này há Tường Tử, hôm nào dẫn Nhung ca với tất cả anh em cùng….”
Chu Nhung, Nhan Hào, Trương Anh Kiệt đang cười ha ha mãi không dứt và Đinh Thực yên lặng nhất thời thay đổi sắc mặt: “Đừng nói──!”
Có điều, đã quá trễ.
Quách Vĩ Tường ngoái đầu, chậm rãi nói: “Em biết ngay mọi người chọn em là vì cái này mà…..”
“Lại lên cơn rồi,” Chu Nhung bất đắc dĩ nói.
Trong thành phố B, con phố dài mênh mông bát ngát vắng vẻ không một bóng người, trên đường đầy rẫy thi thể đang phân hủy, mùi hôi thối bốc lên khiến mọi người buồn nôn. Ruồi bọ bâu đầy trên thi thể thối rữa và cả trong cống thoát nước, lúc xe đi ngang qua còn truyền đến tiếng vo ve chạy tứ tán.
Cửa hàng hai bên đường đều bị đập vỡ cửa kính,quầy hàng lật đổ, đồ đạc rơi vãi lung tung trên sàn, giống như đã trải qua một cơn bão thảm họa vậy.
“Mọi người nói coi có phải em là thằng kéo chân cả đội không?”
Quách Vĩ Tường bị kích động cảm xúc, cõi lòng tràn ngập bi thương, tay chỉ vào từng khuôn mặt trên xe. Tư Nam vốn đang ngồi bên cạnh cậu ta cũng lẳng lặng xê dịch cách xa một mét, bây giờ đang ngồi cạnh Đinh Thực, lấy cùng một tư thế khoanh tay giống ban nãy chợp mắt ngủ, đến cả góc nghiêng cũng y đúc không đổi.
“Cái năm được gia nhập đội ngũ thì em đã biết, vì sao trong hơn một ngàn đơn xin thế mà cứ cố tình chọn em cơ? Chắc chắn trong này phải có vấn đề chứ gì? Vì sao cho dù em thất bại trong lần sát hạch đầu tiên mà không đá em đi, có thiệt không phải vì muốn nhờ em tìm hộ đối tượng cho mọi người không?”
“Mọi người nói xem ngoài cái vụ sát hạch đầu ấy thì em có chỗ nào không đủ tiêu chuẩn để gia nhập 118. Biểu hiện mấy năm nay của em không phải quá rõ rồi sao? Em cảm thấy bất kể từ góc độ nào em cũng không đủ tư cách vào 118, vì sao từ bé đến nhớn, mọi người đều chỉ nhìn vào gia thế nhà em, mà không có ai nhìn nhận khả năng và giá trị của em?”
“Cậu ấy từng bị chấn thương tâm lý sao….” Xuân Thảo hỏi nhỏ.
Toàn đội cùng lắc đầu với cô, Chu Nhung nhỏ giọng nói: “Chắc có lẽ là trời sinh đó.”
“Thế trước đây cậu ấy chả lên cơn rồi à?”
“Sau khi vào đội thì tái phát ba lần, hai lần trước em không có mặt nên không biết thôi, lần ba này thì em cứ giả vờ không thấy đi há.”
“Mọi người không coi em là một chiến sĩ thực thụ.” Quách Vĩ Tường nói chắc như đinh đóng cột, tổng kết: “Mọi người toàn mang thành kiến với em, cảm thấy em là quan nhị đại, không phải chịu khổ, sớm muộn sẽ có ngày em phải xuất ngũ. Mọi người nể mặt cấp trên nên mới nhận em, hơn nữa vì thế gia có quan hệ rộng, có thể nhờ em làm quen được với Omega, tốt nhất là có thể giúp cả đội thoát khỏi kiếp tó độc thân. Mọi người không công nhận em là một thành viên của 118 đội, tuy rằng em…..”
Quách thiếu gia nói hùng hồn, cả xe ngồi câm như hến.
“Nhưng mà,” Tư Nam đột nhiên mở mắt, còn nghiêm túc nói: “Chính cậu còn chưa thoát nổi kiếp độc thân kia kìa.”
Sự im lặng chết chóc bao chùm.
Tư Nam bổ thêm: “Cậu còn muốn làm gà trống nữa không.”
Chu Nhung không kịp ngăn cản, tuyệt vọng nhắm thật chặt hai mắt mình.
Nhan Hào đang lái xe ngoái đầu lại, vươn cái cổ dài ngó sắc mặt Quách Vĩ Tường, sau đó chậm rãi đóng chặt tấm thép ngăn cách khoang lái với khoang sau.
Thành phố B như một cái một con thú to lớn không gì sánh được giữa đất trời, con thú khổng lồ này vừa dữ tợn vừa đầy máu thịt, những con phố lớn hay ngõ nhỏ đều là mạch máu phức tạp rắc rối của nó, càng đi sâu vào trung tâm thành phố, càng tiến gần với trái tim đáng sợ của quái thú.
Tuyến đường chính ra khỏi thành phố chật ních ô tô, tốp năm tốp ba zombie đi qua đi lại giữa con đường ùn tắc giao thông vô tận. Tài xế không kịp chạy thoát bị cắn chết tươi, một nửa cơ thể bị mắc lại trên dây an toàn, khuôn mặt thối rữa xám xịt còn vương nét mờ mịt mất mác.
Đi vào sâu trong thành phố thì tình hình có đỡ hơn một chút, tuy rằng số xe cộ đi ngược chiều ngổn ngang lộn xộn, nhưng đều được kĩ năng lái siêu hạng của Nhan Hào hoặc nghiền ép hoặc lách qua, mãi đến lúc đi xuống đường cao tốc, mới bị cây cầu vượt sụp đổ chặn lại.
“Làm sao bây giờ,” Nhan Hào hỏi, “Liệu quay xe có tìm được đường mới không?”
“GPS tạch rồi, những lúc quan trọng vẫn phải dựa vào Bắc Đẩu….” Trương Anh Kiệt thở dài mở tablet quân dụng ra, một lát sau lắc đầu nói: “Không được rồi, cần đi hơn hai tiếng nữa mới tới lối rẽ gần nhất, mà giờ có thể đã bị đại quân zombie chiếm giữ ── Nhan Hào cậu là dân địa phương, nhìn thử xem Bắc Đẩu có còn chuẩn xác hay không?”
Nhan Hào xác định vị trí một lúc lâu, ngạc nhiên nói: “Ngon! Xem ra vẫn còn các trạm trên mặt đất hoạt động, đáng để nổ pháo ăn mừng á!”
Nhan Hào thận trọng ngó mọi người ở khoang sau, Tường Tử đã bùng nổ xong, Chu Nhung đang ngồi cạnh cậu ta, một tay ôm vai, tận tình khuyên bảo thuyết phục dạy dỗ.
Cả đội chung quanh đều mệt mỏi buồn ngủ, Nhan Hào bỏ tấm thép xuống, hỏi: “Ai muốn dùng một pháo nổ bay đống hoang tàn đằng trước để ăn mừng trạm vệ tinh mặt đất Bắc Đẩu của chúng ta vẫn còn người sống sót nhỉ?”
Chu Nhung như được đại xá, lập tức giơ tay: “Anh anh anh!”
Mọi người nhìn chằm chằm vào y, sau đó cùng soạt soạt thay đổi tầm mắt. Trong ánh nhìn tập trung, Tư Nam châm ngòi ngọn lửa chiến tranh xong cứ nhắm mắt giả vờ ngủ rốt cuộc hết chịu nổi, khụ một tiếng đứng dậy, xách cái túi chiến thuật nhảy khỏi xe.
Nổ mìn là một kỹ thuật cực kì đặc biệt. Hắn lấy nitrocellulose, nitroglycerin, xà phòng, cao su, kẹo cao su đã được nhai qua để chế ra thuốc nổ dẻo (22), thận trọng nhét vào cái khe giữa hai viên gạch chịu lực, dùng thuốc nổ đen làm ngòi nổi, sau đó nhảy khỏi đống đổ nát, đốt diêm quân dụng.
Hắn chạy đến xe bọc thép, nhẹ nhàng ném cây diêm cháy về phía sau.
Ngọn lửa vẽ thành một đường cong duyên dáng giữa không trung, rơi chính xác vào đống hoang tàn.
Một giây sau một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cơn gió lớn thổi bay tay áo Tư Nam!
Vai đeo túi chiến thuật, một tay đút túi quần, gương mặt tuấn tú lạnh lùng không cảm xúc, đưa lưng về phía ngọn lửa cháy dữ dội, tiến thẳng về hướng cửa xe. Chu Nhung cười nói: “Các chú nhìn xem cậu ta giả ngầu siêu….” Đột nhiên y bật phắt người dậy, đến cả giọng gào hét cũng thay đổi: “Tư Nam! Chạy mau──”
Lời còn chưa dứt, tiếng rít gào khổng lồ và rung lắc dữ dội ùa ra theo tiếng nổ mạnh!
Luồng khí nháy mắt đá bay Tư Nam ra ngoài, một tiếng bịch vang lên, cả người hắn nằm dang chân dang tay đập xuống, cách mười mấy bước trước xe bọc thép!
Tư Nam chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, trước mắt tối đen, máu mũi tuôn ra ào ào.
Tuy nhiên, lúc này hắn chẳng có thời gian cảm nhận cơn đau nữa, trong nháy mắt khi thị lực được khôi phục, xuyên qua khung cửa kính mơ hồ, hắn trông thấy nét mặt trợn mắt há mồm của Nhan Hào và Trương Anh Kiệt trong khoang lái── Hai người cùng nhìn ra sau lưng hắn, hình như đã nhìn thấy một cảnh tượng khó có thể tin nổi.
Tư Nam ôm mũi ngoái đầu nhìn.
Một bóng đen có độ cao bằng tòa nhà hai tầng cuốn theo vô số gạch đá đột ngột chui từ dưới đất lên, toàn thân mang theo ngọn lửa cháy hừng hực, tiếng gào thét đau đớn vang vọng khắp đường quốc lộ, mỗi một bước chân nện xuống đều làm rớt vô số thịt thối, y như cơn mưa xối xả rơi xuống mặt đất!
Pằng pằng pằng pằng pằng pằng!!!!
Chu Nhung lăn người nhảy lên nóc xe, giơ khẩu 89 hạng nặng, hung hãn bắn phá!
Băng đạn tức tốc cuốn vào bộ phận lên nòng, vỏ đạn bay tung tóe xuống dưới đất. Trong cơn bão đạn, bóng đen gầm lên giận dữ, nó giơ một chân, giậm ầm ầm từng bước tiến về phía trước!
Nhan Hào vọt vào khoang sau, lục tìm áo chống đạn quẳng lên nóc xe, Chu Nhung không thèm nhìn lấy, vững vàng đón được, rồi vội vàng lắp đạn vào nòng súng.
Ngay sau đó, Nhan Hào chạy đến đầu xe, muốn kéo Tư Nam chạy, trong cơn hỗn loạn chỉ thấy Tư Nam nhảy vọt ra một bên vệ đường, lăn người trốn vào dải cây xanh, cúi người ôm lấy đầu.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Nhan Hào không kịp chạy tới, chỉ đành ngồi xổm xuống bảo vệ đầu.
Một giây sau, Chu Nhung nhấn cò súng, mặc áo chống đạn, hò hét bắn phá giữa không trung, làm con quái vật kia nổ vỡ sọ!
Ầm──!!
Con quái vật không kịp gào thét, cơ thể đổ ầm xuống đất, cuối cùng nằm thẳng cẳng bất động tại chỗ.
Ngọn lửa vẫn cháy hừng hực trên đống thịt thối, phát ra tiếng tách tách rất nhỏ. Đống gạch nát quanh đó đã bị san bằng, nhóm bộ đội đặc chủng vẫn chưa hết hồn, lục tục nhảy xuống khỏi xe bọc thép.
Nhan Hào loạng chà loạng choạng đứng dậy, lắc lắc cái đầu đau nhức vì bị chấn động, muốn đi đỡ Tư Nam dậy.
Ai biết cậu ta vừa mới bước một bước về phía ven đường, liền nghe thấy tiếng Tư Nam cản lại: “Đứng yên!”
“Cậu…..”
Tư Nam ôm mũi lùi về sau: “Đừng tới đây!”
Nhan Hào chần chừ khựng lại.
“Giả ngầu thất bại trước mặt mọi người nên cần vài phút bình tĩnh ý mà…..” Xuân Thảo vỗ nhẹ vai cậu ta từ phía sau, nói nhỏ: “Để tự cậu ấy thẹn quá hóa giận chút đê.”
Nhan Hào: “…………..”
Ngọn lửa dần dần lụi tắt, mùi hôi thối trộn với mùi thuốc súng bao phủ khắp đường quốc lộ, quanh phạm vi vài trăm mét đều có nội tạng thối rữa bị lực xung kích của cơn nổ mạnh quét sạch không còn một mống.
Mặt đường nhựa gồ ghề, nứt toác thành mấy đường khủng bố, kéo dài đến hàng chục mét.
Tư Nam rốt cuộc dùng nước khoáng rửa sạch máu mũi, vừa hít mũi vừa đi qua đây, chỉ thấy mọi người đang vây chung quanh đống thi thể thối khổng lồ, Chu Nhung dùng nòng khẩu tiểu liên chọc nhẹ vào vào cái đầu còn sót lại của con quái vật, nhẹ giọng nói: “Là tinh tinh.”
Xuân Thảo rất kinh ngạc, nói: “King Kong á?”
Nhan Hào vô cùng nghi ngờ: “Sao có thể được? Nhìn là biết nó bị nhiễm virus.”
Toàn thân con tinh tinh khổng lồ đều đã thối rữa, bộ lông tróc ra, tứ chi lộ ra xương trắng, tỏa ra thứ mùi đặc biệt của zombie── Cái thứ mùi tanh hôi đó kỳ thực cực kì shock, thế nhưng giờ phút này không có một ai cảm nhận được cả.
Tất cả mọi người đều thấy hư cấu, nội tâm cùng sinh ra một suy đoán khủng khiếp.
“Nếu virus zombie lây sang động vật……” Nhan Hào thì thào nói, “Không đúng, ven đường làm gì thấy động vật bị nhiễm virus. Chuột cống chuột nhà, côn trùng, gà vịt, chó mèo……mấy con này đều lượn quanh zombie mà, cũng đâu nghe nói ghi chép về zombie động vật tấn công con người.”
Trương Anh Kiệt cũng nhíu chặt mày: “Với lại sao virus có thể hô biến một con tinh tinh bình thường thành King Kong được, chẳng nhẽ chính tự virus tiến hóa? Hư cấu quá, phương hướng tiến hóa này hoàn toàn bất thường á.”
“Đây là một con tinh tinh thông thường thật sao, Nhung ca không nhìn lầm chứ anh?”
‘Tinh tinh với con người có bộ gen tương tự cực cao, có thể virus cũng lây qua mặt này…..”
Chu Nhung không thèm quan tâm tiếng nghị luận xì xào của mọi người, mà đi về phía bàn tay để trên đất của con zombie tinh tinh.
Y đeo một cái găng da màu đen, kéo thật chặt, ngồi xổm xuống bắt đầu lục tìm trong bộ lông dơ dáy đầy mùi hôi. Tư Nam cũng đi tới ngồi xổm bên cạnh y, không kêu ca tiếng nào mà chỉ dõi theo, một lát sau Chu Nhung rốt cuộc phát hiện được một thứ y muốn tìm.
── Đoạn gần cánh tay đến bàn tay phải của con zombie tinh tinh, tìm được một sợi xích sắt vướng trong bộ lông. Bởi vì dây xích hiện tại đã trở nên rất chặt, lúc này lõm rất sâu vào trong đống máu thịt đen sì.
Chu Nhung dùng hai ngón tay đè chặt sợi xích, gật đầu ra hiệu với Tư Nam.
Tư Nam rút con dao quân dụng từ đùi ra, dùng một dao cắt đứt sợi xích, tấm bảng inox dính lẫn máu thịt phát ra tiếng keng rơi xuống đất.
“Tổ E. Số hiệu 71998,” Chu Nhung khẽ thì thầm.
Tư Nam hỏi: “Nghĩa là gì?”
Chu Nhung để tấm bảng nhỏ vào lòng bàn tay, thấp giọng nói: “Mật mã trong phòng thí nghiệm. Có người dùng tinh tinh làm vật thí nghiệm nghiên cứu vắc xin kháng virus, kết quả virus tiến hóa, bất cẩn chơi ra lửa….”
Y thong thả đứng dậy, nhìn về hướng Bắc.
Khói thuốc bốc lên mù mịt ở cuối con đường quốc lộ, cách hơn nửa thành phố chết chóc này, là tàn tích bị vùi lấp của quân khu B.Chú thích:
(22) Thuốc nổ dẻo: Thuốc nổ dẻo C4 là hỗn hợp có thành phần 85% hexogen, 15% xăng crep, có dạng dẻo dễ nhào nặn.Tính năng: va đập cọ sát an toàn, đốt khó cháy. Không hút ẩm, không tan trong nước, không tác dụng với kim loại. Gây nổ bằng kíp số 8.Công dụng: uy lực nổ lớn hơn TNT nên thường làm lượng nổ, nhồi vào đạn lõm. Với tính dẻo dễ nặn theo mọi hình thù nên thường dùng trong công trình công binh, sử dụng phá hoại công trình.-Uy lực sát thương: Đối với thuốc nổ TNT thì 4200–7000m/s còn đối với C4 thì 7380m/s. Nó không bị đạn súng trường gây nổ, Nó thường được làm thành từng bánh có khối lượng 200g hoặc 400g. -Nó tự động nổ từ 202oC trở lên.