Người Bất Tử

Chương 2: Chương 2




Dịch: Khởi Linh

***

Tận thế ập đến biến thành phố đông đúc dân cư lập tức trở thành địa ngục. Hai bên đường đâu đâu cũng có ô tô cháy rụi, khói thuốc súng cùng ngọn lửa cuốn vào nhau, xác sống du đãng qua lại, tàn thi rơi rụng ngập đường.

Cửa hàng mở toang cửa, thủy tinh vỡ đầy đất, hàng hóa như thể bị gió lốc quét qua, trên tường chằng chịt vết máu bắn tung tóe cùng dấu tay đen đỏ.

Trước mặt có người nằm vật trên đất, tay chân vẫn giật giật theo phản xạ, cơ thể sớm đã bị móc sạch ruột gan. Vài con zombie vây quanh anh ta, cắn xé bắp thịt trên cánh tay cùng phần đùi, cầm nội tạng há to miệng nuốt xuống, máu rớt đầy đất.

Chiếc Camry màu bạc vút qua như tia chớp, zombie ngửi thấy mùi thịt sống, vừa định lắc lư đuổi theo, ô tô đã lẩn khuất ngay tức khắc.

Thanh niên nhìn qua gương chiếu hậu, trên mái khu ngục giam, một chiếc trực thăng đầy đủ võ trang đang rít gào vọt lên không trung, vượt qua thành phố ngập tràn tiêu điều, bay về đường chân trời cuồn cuộn khói đen ở đằng xa.

Hắn thu hồi tầm mắt, điều chỉnh gương chiếu hậu một tẹo, đột ngột trông thấy thứ gì đó, lập tức ngừng ngay hành động.

Đó là một đôi mắt trắng xám vẩn đục.

Đang lẳng lặng dõi theo sau lưng hắn.

Thanh niên giậm mạnh phanh xe, ngoảnh đầu trong tiếng phanh kít chói tai, chỉ thấy một cô bé trốn trong một góc chết hẻo lánh an toàn, đang yên lặng cuộn tròn người, chắc chỉ tầm hai ba tuổi, không lớn hơn con mèo là bao, trên đầu vẫn còn hai bím tóc, tay ôm một con búp bê.

Khuôn mặt cô bé đã đen sì, miệng há rồi ngậm lại, khóe miệng rỉ máu tươi chảy tới cổ, cứ nhào về phía thanh niên, cạnh đó còn có một cái túi xách thấm đẫm máu tươi bị vứt bỏ.

Thanh niên khẽ nhắm hai mắt mình lại.

Hắn có thể tưởng tượng cảnh tượng khi ấy. Người chồng không muốn bỏ người vợ bị lây nhiễm của mình, lái xe rời khỏi thành phố, đi tìm cứu viện ven đường, sau cùng bị ăn tươi nuốt sống, sau đó người vợ zombie mở cửa sau chạy trốn.

Hắn mở to mắt, giơ súng nhắm thẳng vào mi tâm cô bé, ngón trỏ lại không ấn được cò súng.

Trên ngã tư đường, zombie chen chúc bên cạnh xe, tựa con rối đập vào cửa kính phát ra từng tiếng rầm rầm. Một lúc sau, thanh niên hạ họng súng, vươn tay bóp chặt cổ cô bé, rắc một tiếng bẻ gãy, cơ thể cô bé mềm nhũn ngả về phía sau.

Hắn vẫn chưa ném xác zombie nhỏ này ra ngoài, không nói gì nhìn cô bé một lát, đạp chân ga tiếp tục lái về phía trước.

Đi tiếp khoảng một km, xe đậu tại bên cạnh tòa cao ốc, bảng hiệu màu vàng của hiệu thuốc bắt mắt dị thường trong khói thuốc súng.

***

Cùng lúc đó, trong bãi đậu xe lầu hai.

Trong không gian khổng lồ rải rác hơn mười con xe đầy vết đạn, tử thi cụt tay cụt chân đầy đất, còi cảnh báo vang lên không ngớt. Sau pha chiến đấu kịch liệt, đạn cùng thịt thối tanh hôi trộn lẫn vào nhau, kích thích mạnh mẽ thần kinh của mỗi người.

“Chúng ta đã bị đàn zombie bao vây,” Nhan Hào gỡ kính viễn vọng, khàn giọng nói: “Cái hẻm ở cửa sau là đường chết, cửa trước chắn đầy đàn zombie, số lượng ước chừng mấy trăm con. Khu nhà tiếp giáp là bệnh viện, trường học cùng hiệu thuốc siêu thị, thuộc khu nguy hiểm màu đỏ cấp một, không thể vượt qua, đạn dược cũng sắp cạn kiệt.”

Một chiếc xe bọc thép ở bên rìa, vài đội viên đang tức tốc sửa sang trang bị, nghe vậy không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía sườn mặt của người nào đó.

Được huấn luyện trong một thời gian dài khiến bọn họ nhanh chóng kiểm soát được cảm xúc của mình, thế nhưng không che được nỗi tuyệt vọng thấp thoáng trong không khí trầm mặc. Áp lực nặng nề, tiếng gào rít cùng âm thanh đập cửa dưới lầu càng thêm rõ ràng.

“Đội trưởng……” Nhan Hào ngập ngừng nói.

Chu Nhung dựa lưng vào vách tường loang lổ máu, ngẩng đầu dưới ánh mắt tập trung của mọi người, lại không lên tiếng, đầu tiên quăng một đường sáng lạnh ra ── song song lúc đó, một zombie tránh đứng sau cột xi măng cách tầm hai mươi bước, trúng ngay một dao ngập xương sọ, chuôi dao chưa kịp ngập đã bụp một tiếng ngã xuống.

“Thu dọn trang bị, chuẩn bị phá vòng vây.”

Chu Nhung đứng dậy đi về cách đó không xa, sở hữu chiều cao gần một mét chín, cả người mặc đồ bảo hộ màu đen, vì ngược chiều ánh sáng nên không nhìn rõ nét mặt, chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng trầm thấp. Một tay đội viên như nhận ra điều gì đó, đột nhiên đứng phắt dậy: “Nhung ca! Anh lên đó làm chi?”

Chu Nhung tìm thấy một chiếc Audi thể thao đầy dấu đạn, đập nát cửa kính dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, lật tìm chìa khóa trong ngăn đựng, mở cửa xe ngồi vào.

“Tôi đi dụ đàn zombie ở cửa trước ra cửa sau. Sau khi phá vòng vây, các cậu phải đi thẳng về hướng đông nam, địa điểm tránh nạn là khu trung tâm thành phố khoảng hơn ba mươi km.”

Y bật bộ phận đánh lửa, xe thể thao loang lổ phát ra tiếng nổ: “Một khi thoát thân được tôi sẽ nhanh chóng hội họp với cả đội, nếu các cậu đến trước mà không thấy tôi trở về, chức vị đội trưởng sẽ do Nhan Hào kế nhiệm, sau đó phải phát tín hiệu định vị cho căn cứ biết.”

“Đội trưởng!” Nhan Hào lập tức hét lên, một vài đội viên cùng hiếm lúc cùng bật dậy: “Không được, Nhung ca!”

“Dừng tay!”

Chu Nhung ló đầu ra khỏi cửa sổ, nheo đôi mắt sắc bén xinh đẹp: “Hửm?”

Lúc Chu Nhung không cười, gương mặt sẽ có cảm giác kiệt ngạo lạnh lẽo, tàn ác trời sinh khiến kẻ khác sợ sệt, thậm chí từng góc độ của mỗi cọng lông mi, hay con ngươi co lại đều lẳng lặng hiển thị sự thật “Thằng cha khó chơi”, cũng đủ để người khác hoàn toàn coi nhẹ diện mạo hoàn mỹ của y.

Sống dưới dâm uy tích lũy nhiều năm làm nhóm đội viên nghẹn lời theo phản xạ, ngay sau đó Nhan Hào mất kiềm chế tiến thêm vài bước, đương lúc định bụng muốn nói, Chu Nhung giơ tay chỉ về phía cậu ta, đó là mệnh lệnh có ý không thể kháng cự rất nặng, làm Nhan Hào cố gắng dừng bước.

Kế đó Chu Nhung bật cười ── Vẻ tàn ác biến mất trong nụ cười này, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi mắt cong cong, ngược lại tạo thành một sức quyến rũ không đứng đắn.

“Mấy đứa đàn bà tụi bây,” Y chỉ từng thành viên trong đội, cười nói: “Cứ chờ Nhung ca ở chỗ hội họp, cút đi.”

Nhóm đội viên nắm chặt khẩu SMG (5), mày nhìn tao tao nhìn mày, trong ánh mắt hiện ra nỗi tuyệt vọng.

Xe thể thao bật đèn lùi về sau, nghiền nát đống thịt thối lưu loát trượt thành một hình chữ U.

“Đợi đã……đợi đã, đội trưởng!”

Ánh mắt Nhan Hào ghim chặt ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, không thể tin nổi, nói: “Có người…..có người đến!”

── Trước cửa bãi đỗ xe, đàn zombie đông nghìn nghịt nện cửa ầm ầm như cỗ máy, một chiếc Camry màu bạc trầm mặc dừng lại tại con đường đằng sau chúng nó, đột nhiên đổi chiều, cửa xe rung rung.

“……….”

Chẳng nhẽ có kẻ còn sống trong cái xe đậu dưới lầu kia á?

Thanh niên đánh giá cao ốc cao tám tầng này, đập vào mắt là mỗi ô cửa sổ đều bị phá tan tành, rắc đầy máu tươi, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong. Chỉ có cửa sổ ở hai tầng đối diện đường cái mơ hồ có thể trông thấy có người ghé vào nhìn, có lẽ là người dân hoảng loạn không dám chạy ra ngoài chọn trốn trong nhà sau khi dịch zombie bùng nổ.

Cửa điện tử của bãi đỗ xe đã bị phong tỏa, nhưng dưới sự đập phá của đàn zombie, cửa sắt rỗng ruột đã cong về phía trong thành một đường cung đáng sợ, chuyện đập thủng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Mi tâm thanh niên nhăn lại, nội tâm có sự chần chừ.

Hắn nhìn về phía cánh cửa lớn của hiệu thuốc không xa, bên đó chỉ có vài con zombie nam sinh, mặc đồng phục cấp hai, cà nhắc lắc lư đi lại không mục đích, chắc là bị lây nhiễm sau khi chạy ra khỏi trường học gần đó bùng phát dịch zombie.

Tuy rằng vì kích thích quá mức, đầu bị đụng hoặc nguyên nhân nào đó dẫn đến bị mất trí nhớ tạm thời, thế nhưng hắn vẫn biết được những kiến thức cơ bản. Hắn cần thuốc ức chế pheromone để ngụy trang thành Beta, thừa dịp hiện tại người sống sót đều thu hút hầu hết zombie, tức tốc vọt vào hiệu thuốc là chuyện rất dễ dàng.

Chỉ có điều cửa điện tử yếu ớt chắc chắn không chống được vài phút nữa.

Hơn nữa nhỡ may sau khi hắn chạy vào hiệu thuốc, đàn zombie cũng hùng dũng chạy theo sau thì biết làm sao?

Thanh niên hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên xác chết trên xe máy đậu cạnh gốc cây cách chừng hai mươi mét, trầm mặc khoảng ba giây, sau đó mạnh mẽ đẩy cửa xe ra.

Tiếng xe máy nổ ầm ầm đột nhiên vang vọng khắp ngã tư đường, tựa như tiếng còi tuyên bố giờ ăn cơm đã đến.

Trên bãi đỗ xe lầu hai, giọng của Nhan Hào cực nhẹ lại tràn ngập kinh ngạc: “Tên này………”

“Cậu ta….Cậu ta đang giúp chúng ta dụ đàn zombie đi……..?”

Chu Nhung sải bước đến gần, cầm kính viễn vọng nhìn ra phía đường cái. Ống kính tụ lại, thanh niên kéo lê chiếc xe máy, vùng cổ được mũ bảo hiểm che kín bưng, khóa kéo cài đến dưới cằm, tiếng ống bô xả khói kèm theo tiếng nổ máy trầm thấp.

Càng ngày càng có nhiều zombie bị thanh âm này hấp dẫn, thôi không đập cửa, lục tục quay đầu, kết bè kết đội nhào tới chỗ xe máy.

Hai mươi mét, mười mét, năm mét……..

Thời điểm zombie trên đường cái cơ hồ đều nhào hết tới xe máy, trước bãi đỗ xe, số lượng zombie rốt cuộc đã giảm tới chỉ còn dưới ba mươi con, tài xế giơ cánh tay trái, ra hiệu hướng tới chỗ trên cao.

Chuẩn bị ——

“Nhan Hào đi lái xe!” Chu Nhung đột nhiên ném kính viễn vọng, giơ khẩu bắn tỉa nhắm chuẩn, quát: “Lên xe, tất cả lên xe sẵn sàng đột phá vòng vây!”

Vài tiếng súng đoàng đoàng vang lên, viên đạn đập vỡ cửa sổ thủy tinh, đầu mấy con zombiegần xe máy nhất nở hoa thay cho câu trả lời.

Đó giống như tín hiệu bắt đầu hành động, ngay trong giây đó xe máy khởi động, ầm ầm vọt ra ngoài.

“Đi đi đi nhanh lên!”

“Nhanh!”

Đội viên tức tốc nhảy lên xe bọc thép, Nhan Hào vừa bẻ tay lái, vừa dỡ bộ phận nạp đạn quẳng ra ngoài. Chu Nhung như thể mọc mắt sau gáy, không thèm ngoảnh đầu, nòng súng đặt trên cửa sổ, loạt đạn trút ào ào xuống!

Trong cơn mưa bom bão đạn, chiếc xe máy lái tốc độ cao vọt ra khỏi đàn zombie, nghiền nát không biết bao đống thịt thối của xác sống, tiện đà phi thẳng ra ngã tư.

Zombie thất tha thất thểu đuổi phía sau, từ trên cao nhìn xuống, thậm chí zombie ở mấy phố lân cận cũng nghe được phong phanh, càng tụ càng nhiều, dần dần hình thành một dãy dài đồ sộ.

Nào đứt tay đứt chân, thất khiếu đổ máu, chết không nhắm mắt…….một đàn zombie đông như rừng chỉ mới thoáng nhìn cũng đủ làm người khác rợn hết tóc gáy. Nhưng mà trong thời khắc sống chết này, không ai còn sợ hãi nữa, tài xế quay ngoắt đầu ở ngã tư, hò hét phi thẳng về con đường phía đông nam!

Tiếng nổ đùng đoàng, cửa lớn bãi đậu xe rốt cuộc từ từ cuộn lên, xe bọc thép băm nát đám zombie không kịp chạy trốn.

“Đội trưởng——” Nhan Hào gào to.

Trên lầu hai, Nhan Hào một tay bám trên cửa sổ, phi người xuống, “Rầm!” một tiếng nặng nề rơi phía trên nóc xe.

***

Tại một đầu đường cách hơn năm trăm mét khác.

Xe máy đột ngột thay đổi làn đường, sau đó dừng lại.

Phía trước rõ ràng xuất hiện một đàn zombie khác, đang chen lấn tranh nhau nhào lên!

Không còn được Chu Nhung bắn tỉa yểm trợ từ xa, zombie lại chia ra chặn đường, tình cảnh nhất thời hết sức ngoạn mục. Tầm mắt thanh niên trong mũ bảo hiểm liếc nhìn gương chiếu hậu, chỗ ngoặt của ngã tư phía sau chia ra một đường rẽ, đi thẳng đến con đường phía đông.

Ngón tay nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên, tiện đà khởi động. Hắn quay đầu xe ──

“Grào──“.

Xe máy phi như bay giống sao chổi trên quốc lộ, gần như tránh được hàm răng sắc bén gần kề của đàn zombie. Thân xe bay qua, ngang nhiên đâm nát tường thủy tinh của một góc cửa hàng sách, ngay sau đó đâm thủng một đầu khác, cuốn theo vụn thủy tinh bay đầy trời rơi xuống đất!

Hai con zombie nam đằng trước bị đâm lật người, đống nội tạng nửa thối nửa nát bắn tung tóe. Con zombie thứ ba giơ tay bám vào tay lái, mới vừa há mồm nhào tới, đột nhiên bị một viên đạn rít gào bắn đến, làm óc nó nổ tung lên trời.

Thanh niên ngước mắt nhìn qua.

── Ngoài phạm vi hai trăm mét, một chiếc xe bọc thép xám bạc đang đấu đá lung tung, Chu Nhung đặt súng lên nóc xe, nheo một mắt, môi mỏng thoáng nhếch lên, tựa như đang đánh tiếng chào với y từ xa.

Ngay sau đó một viên đạn bay sát qua mũ bảo hiểm của hắn, bắn vỡ sọ con zombie bác gái gần kề xe máy.

“Chỗ quẹo sau nhà sách mười mét của phố Đông, hướng hai phút, chuẩn bị cứu viện.”

Tai nghe truyền đến giọng nói của Chu Nhung, Nhan Hào gật đầu xác nhận, ánh mắt quét qua bản đồ vệ tinh giao thông: “Tiêu rồi.”

“Sao thế?”

Nhan Hào giậm chân ga: “Phố Đông là đường chết.”

Xe bọc thép gầm vang gia tăng tốc độ, nhưng mà lúc này đã không kịp nữa. Chu Nhung nhăn mày, chỉ thấy xe máy khởi động, phá tan vòng vây đông đúc zombie, không chọn con đường hướng Đông!

“Đánh vòng tiếp ứng! Tìm con đường tốt nhất!”

Trong buồng xe, màn hình GPS thay đổi tuyến đường, Nhan Hào đập mạnh vào vô lăng.

Đồng thời tại phố Đông, thanh niên ga xe đến tốc độ tối đa, gào thét như chớp phá tan núi zombie thành biển máu, đúng lúc này một hàng rào thủy lực bất thình lình xuất hiện ngay tại phía trước!

Bấy giờ tốc độ xe đã đạt tới mức 200km/h đầy khủng bố, song chỉ còn cách hàng rào có ba trăm mét, sáu giây sau sẽ đâm sầm phải.

——Không thể quay xe, cũng không thể đổi hướng, hai bên đường đều có zombie, một khi đụng phải hàng rào, chắc chắn sẽ xe nát người chết.

Tay nhấn mạnh ga, kim đồng hồ vọt lên. Đương lúc cây kim trong bảng điện tử rung mạnh, chạm đến vạch cuối, đuôi xe như con ma thú nổi giận phát ra tiếng gầm.

“Cậu ta muốn xông qua…..” Nhan Hào nhẹ giọng nói.

Giống như quyền trượng Moses chém đôi đại dương thành hai nửa, xe máy đột phá ra khỏi tầng tầng zombie, nháy mắt đâm về phía hàng rào thủy lực——

Thời gian như thể ngừng trôi, đến cả tiếng gió cũng lặng đi.

Giữa không trung, xe máy xoay ba trăm sáu mươi độ, vẽ ra đường lửa hình cung.

Chu Nhung ném móc câu qua: “Đón lấy——”

Thanh niên giơ cánh tay trong cơn gió mạnh, dây thừng nối với móc câu cuốn chuẩn xác vào cổ tay đối phương, cơ thể hắn bất thình lình đạp thân xe, lăn một vòng trên không nhằm thẳng hướng Chu Nhung.

Xe máy nặng nề xoay điên cuồng, đầu xe đâm vào đàn zombie, tiện đà phát ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!

Ầm! Tiếng ầm dội lại, thanh niên té chúi đầu vào nóc xe bọc thép, lăn sang phía bên rìa dưới lực quán tính, được Chu Nhung kịp thời cản lại ôm lấy, chân đạp nóc xe, hai người đàn ông rơi vào khoang xe trong tiếng nổ rung trời.

“Nhung ca!”

“Đội trưởng!”

Đội viên lục tục vọt lên, ba chân bốn cẳng đỡ hai người dậy, đến Nhan Hào đang lái xe cũng thiết lập chế độ lái tự động, ra hiệu cho đồng đội thế chỗ, vội vã chui vào khoang xe phía sau: “Anh không sao chứ đội trưởng?”

“Shhhhhhhhhhh……” Chu Nhung nhe răng trợn mắt đứng dậy: “Ối cái thắt lưng già của anh mày…..”

Sau lưng y, thanh niên chớp nhoáng né được cái tay định nâng mình dậy, lùi về một góc đứng dậy.

Ngăn cách bởi chiếc mũ bảo hiểm, hắn im lặng nhìn đám người trước mắt này.

Đây là một tổ bộ đội đặc chủng, hắn nghĩ vậy.

Thế nhưng bất ngờ là, tất cả đội viên tháo vác vạm vỡ này đều là Beta, trong không gian hữu hạn, không hề có mùi hương pheromone đầy tính xâm lược mạnh mẽ của Alpha.

“Này,” Nhan Hào tỏ thiện ý đưa một chai nước: “Cám ơn.”

Trong xe dần dần yên tĩnh lại, trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, thanh niên không hề lên tiếng, cũng không có ý định giơ tay.

“…………..” Nhan Hào lại tỏ ý: “Cho cậu này.”

Diện mạo Nhan Hào thuộc kiểu nếu không đi bộ đội, chắc chắn sẽ có thể đăng ký vào học viện điện ảnh. Chiều cao không kém Chu Nhung, chân dài vai rộng, hàng mi thanh tú đôi mắt sáng rực, tai trái đeo một chiếc khuyên đính rubi sáng loáng, rất có khí chất u buồn của nam diễn viên trong các phim ngôn tình vườn trường.

Nhiều năm huấn luyện nghiêm khắc đến biến thái cũng không để lại bất cứ dấu vết gì trên làn da trắng nõn của cậu ta, có thể nói cậu ta đã sở hữu vẻ đẹp trời sinh.

Thế nhưng cái tay tài xế trước mặt cậu ta lại đách thèm cảm kích, thậm chí còn có thể hình dung bằng từ lạnh lùng hoặc đề phòng.

“Người anh em…..” Một đội viên khác vừa mới mở miệng, chỉ thấy tay tài xế rốt cuộc nhúc nhích.

Hắn không nhìn chai nước kia, mà giơ tay tháo khẩu Carbine tự động(6) của Nhan Hào, đeo sau vai phải của mình.

“Ê, cậu ──”

Chu Nhung uống nước xong quay người, chặn đội viên của mình, nhe răng cười với thanh niên: “Người anh em xưng hô thế nào nhỉ?”

Thanh niên không nói gì.

“Ăn chút gì không?”

Chẳng thèm đáp lại.

Bầu không khí dần dần thay đổi, trong không gian nhỏ hẹp, sự hồi hộp khẩn trương dần dần thay thế cho trầm mặc.

Chu Nhung sờ cằm, liếc mắt đánh giá thanh niên từ trên xuống dưới. Thanh niên mặc áo jacketbó sát người cùng quần jean sẫm màu, đầu đội mũ bảo hiểm che kín mặt mũi, cả người đều dính thứ mùi từng lăn lộn qua đàn zombie, trông vô cùng nhếch nhác.

Nhưng mà thân hình hắn khỏe mạnh nhanh nhẹn, tư thế đề phòng như một con dao sắc bén.

Ánh sáng lạnh lẽo đột nhiên lóe lên, thanh mã tấu nửa rút ra khỏi vỏ.

“Bạn bè,” Chu Nhung coi như không thấy, cười hỏi: “Cậu định đi đâu, tôi tiễn một đoạn nhé?”

Ước chừng qua hơn mười giây, trong xe ngoại trừ tiếng hít thở, chỉ còn tiếng zombie kêu gào ngoài kia.

“…….Trở về bãi đỗ xe.” Trong bầu không khí ngột ngạt, thanh niên rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Đi đến hiệu thuốc.”

Chu Nhung cực kỳ thân thiện gật đầu, xoay người tiến và buồng lái, vỗ nhẹ vai lái xe: “Quay về bãi đậu xe đường Đông Nam.”

Ngay sau đó y cúi người, dùng tiếng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Tìm chỗ dừng xe, anh muốn xem cậu ta định làm gì ở hiệu thuốc.”

Chú thích:

(5) Khẩu SMG hay có tên khác là tiểu liên tự động SMG.

(6) Khẩu Carbine tự động (Ribeyrolles 1918) là một kiểu súng trường tấn công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.