Dịch: Khởi Linh
***
“Rặn đi! Gắng rặn đi nào!” Hai tay bác sĩ Trịnh đầy máu, thanh âm đã gào đến khàn khàn: “Cố gắng lên! Cố gắng lên!”
Giọng nói của sản phụ cũng hoàn toàn khàn đặc, đầu đổ đầy mồ hôi, ra sức lắc đầu, đau đớn làm nét mặt cô thoạt nhìn làm người ta hơi sợ hãi. Một hàng phụ nữ có con đứng ở chung quanh, có người để tay chữ thập cầu nguyện, có người đã không kiềm chế được khóc nức lên: “Em cố gắng rặn thêm nữa đi!”
“Kiên trì, nhất định phải kiên trì cho bằng được!”
Quách Vĩ Tường đẩy cửa đi vào: “Đi mau, đi đi đi! Zombie tới rồi!”
Đám phụ nữ ngơ ngác nhìn nhau, tiếng sản phụ la hét thảm thiết càng chói tai, nháy mắt cứ như lưỡi dao sắc bén cắt vào màng tai của mỗi người.
Quách Vĩ Tường mặc kệ mấy việc này, chạy đến định bế sản phụ lên, bác sĩ Trịnh cuống quít ngăn cản: “Cậu làm cái gì đấy?”
“Không kịp nữa rồi, lên xe rồi sinh! Cháu đến cõng cổ!”
“Cô ấy không thể động đậy! Sẽ xuất huyết nhiều đấy!” Bác sĩ Trịnh quát to: “Tôi không đi, tôi muốn đỡ cho đứa trẻ ra đời đã!”
Quách Vĩ Tường thở hổn hà hổn hển, bác sĩ Trịnh gào xong một trận, khàn cả giọng chuyển sang sản phụ: “Dùng sức! Kiên trì lên!”
Bên ngoài cửa sổ gần đó, quả pháo sáng thứ ba bắn lên bầu trời tạo thành một vệt sáng dài, chiếu sáng từng khuôn mặt tuyệt vọng mà hoang mang của mỗi người.
Đàn zombie đã chạm đến phạm vi năm trăm mét.
***
Xe bọc thép xông thẳng từ cuối đường quốc lộ, nhanh nhẹn tiến vào cửa, dừng phắt lại trong tiếng ma xát chói tai ngay trước mặt mọi người. Chu Nhung đá văng cửa sau cái rầm, hò hét: “Lên lên lên, mau!”
“Không dồn hết được!” Đinh Thực ló đầu ra từ khoang điều khiển: “Em chở một tốp đến dưới khu kí túc xá trước đã, để mọi người lên xe bọc thép chống cháy của Tường Tử, sau đó lái xe về chuyển tiếp số người còn lại!”
Tình hình thực tế chính xác là không thể nhồi nhét hết một lượt, sức chứa tối đa của xe bọc thép có giới hạn, dựa theo diện tích mà nói, hiện tại có ít nhất mười người bắt buộc phải chờ đến chuyến sau. Ánh mắt Chu Nhung nhìn lướt một vòng trong đám người đang nhụt chí, quyết đoán nói: “Những người còn lại cứ chạy theo xe, chạy đến đâu tính đến đó, chúng tôi sẽ không bỏ mọi người lại đâu! Phụ nữ lên trước, cô!”
Ngô Hinh Nghiên đúng thẳng thở dốc, bị Chu Nhung giữ chặt bả vai, thô lỗ nhét vào trong xe.
“Cao tuổi chạy chậm, bác! Chú! Còn cả ông nữa!”
Một ông lão bị đẩy về phía trước hai bước, chậm rì rì đứng nguyên tại chỗ, tiếng thúc giục nhanh chóng vang lên từ bốn phía: “Ông nhanh lên đi!”
“Chạy nhanh đi, đừng chen lấn!”
“Ông không lên đâu.” Ông lão từ tốn nói, “Ông đã sáu mươi tám tuổi, có thể chạy được đến đây đã may mắn lắm rồi, nào có da mặt dày sống tiếp nữa chứ? Vẫn nên để lớp thanh niên đi trước, ông….”
Mọi người lo lắng lập tức ngắt lời ông lão: “Ông đi lên đi! Lên đi!”
“Đừng nói với ông ấy nữa, nhanh lên thôi!”
Đám người chung quanh gần như đẩy ông lão đi vào, khoang xe chẳng mấy đã đầy ắp người, Chu Nhung với Tư Nam phải chung sức mới miễn cưỡng đóng chặt cánh cửa.
Hiện tại trên khu đất ngoài Chu Nhung, Xuân Thảo, và Tư Nam chỉ còn chín thanh niên trai tráng, cùng một người cá biệt không chen nổi lên xe, hầu hết mọi người đều thuộc dạng trẻ tuổi không gia đình, tự nguyện rút lui ở lại.
Chu Nhung thở hổn hển, lia chiếc đèn pin có sức chiếu sáng rất mạnh về phía Bắc, trong màn đêm mênh mông mờ mịt, bóng con quỷ kia khẽ lắc lư, mùi hôi thối của đàn zombie thối rữa đã bay theo chiều gió, hiện tại có thể ngửi thấy rất rõ ràng.
“Mọi người,” Chu Nhung cúi người với chín người sống sót có mặt mày khác nhau, thở gấp nói: “Cảm ơn các bạn, giờ không cần nói thêm chi nữa, chạy thôi.”
Y vừa dứt lời, một tiếng nổ oành vang lên cách đó không xa.
Đàn zombie đã đặt chân vào bãi mìn, ngay lập tức gây ra các vụ nổ mạnh kinh thiên động địa liên tiếp!
***
Trong màn đêm tối om, đang diễn ra một cuộc chạy trốn sinh tử được tính bằng từng phút từng giây.
Trên con đường quốc lộ phía Bắc, tiếng nổ mạnh dần dần xông về phía trước, quân đoàn zombie nện bước nghiêng ngả mà mục tiêu cực kì rõ ràng, một hàng zombie nổ thành thịt nát rơi xuống nền đường, lớp thịt thối với máu đen trộn lẫn chồng chất với nhau tạo thành một tấm thảm.
Rất nhiều zombie gào thét, giẫm lên tấm thảm này tiếp tục tiến về nhà máy phân bón, người sau tiếp bước, không biết mệt mỏi.
Mà tại hướng thành phố B xa xôi, một đàn zombie khổng lồ mênh mông vô bờ, biến thành một đợt sóng thần đang ùn ùn kéo đến.
Quách Vĩ Tường bảo tất cả mọi người còn lại trong kí túc, ngoài bác sĩ Trịnh với sản phụ không thể đi, đều được hộ tống toàn bộ vào xe bọc thép, sau đó nhận thêm tốp người thứ nhất do Đinh Thực đưa đến, trên xe gần như đã chật ních.
Đinh Thực phóng ào ào nhanh như chảo chớp trở về, xe còn chưa dừng hẳn, chỉ thấy tia lửa bắn thẳng lên trời sau lưng mười mấy con người đang điên cuồng chạy đến.
“Sản phụ đâu rồi──!” Chu Nhung gào lớn.
Đinh Thực mém khóc to: “Cô ấy khó sinh! Không thể di chuyển! Em bảo Tường Tử chạy xe bọc thép tiến về phía Nam trước rồi!”
“Xuân Thảo Tư Nam, dẫn người vào khoang sau!” Chu Nhung mở toang cửa khoang điều khiển, ra hiệu cho Đinh Thực đổi vị trí: “Để anh lái cho, phải chạy nhanh đến kí túc xá đón sản phụ. Mẹ nó vì sao không chuyển đến trên xe rồi sinh tại đó luôn? Tháo cánh cửa ra rồi nâng đi có phải được không!”
Đinh Thực: “Em không biết, Tường Tử bảo nếu di chuyển cô ấy sẽ xuất huyết…..”
Chu Nhung: “Mấy chú mù mờ quá, trên phim đều diễn như thế mà! Đặt lên cánh cửa một cái đảm bảo đẻ luôn ấy!”
Xuân Thảo ngồi ở khoang phía sau làm ồn: “Em biết này em biết này, quý nữ thứ hai của nữ chính trong thôn ủy nhân dân cũng sinh như thế mà, chả bị sao hết luôn!”
Tư Nam: “Đám Alpha mấy người đừng có khoe khoang cái chuyện sinh con, thiệt nông cạn thiếu hiểu biết…..zombie đến rồi!!”
Bước chân của đàn zombie đầu tiên đã kéo đến, tiếng kêu gào khóc lóc, thi nhau chen lấn tiến vào chỗ hở trên tấm lưới sắt của phía Bắc nhà máy.
Đinh Thực ngồi ở ghế phó lái nhảy dựng lên, bò lên nóc xe đặt súng phun lửa, nhắm ngay phía sau xe bóp cò. Con rồng lửa nhoáng cái rít gào xuất hiện, hùng hổ xông đến, đốt cháy nướng đám zombie đang thi nhau chen chúc kia thành than bụi!
Chu Nhung nhấn mạnh chân ga, xe bọc thép gào thét phóng đi.
Xuân Thảo ló đầu ra quát: “Hướng hai giờ đằng trước, Nhung ca cẩn thận!”
Súng phun lửa dấy lên đợt nổ thứ hai của nitroglycerin, hàng ngàn vạn mảnh thủy tinh nhỏ do chính Tư Nam dày công khắc ra bay tung tóe, cắt đứt vô số cái đầu của zombie trong cơn bão gió.
Tuy nhiên số lượng zombie thực sự quá nhiều, tấm lưới sắt còn sót lại cũng không thể chống đỡ, rất nhanh đã sụp xuống trước quân đoàn zombie đông đúc như thế dời núi lấp biển. Đàn zombie bao vây khắp bốn phương tám hướng, xông về khu nhà máy!
Một tay Chu Nhung lái trên bàn điều khiển, tay kia cầm cần gạt, một màn xe bọc thép liên tục cua thành từng vòng lao ra mở đường máu gần như sánh ngang với pha hành động đẹp mắt của xe đua công thức F1, chiếc xe bọc thép không hề thương tiếc nghiền nát đống zombie thành vụn xương.
“Kít──” Tiếng chói tai do lốp xe ma sát với mặt đường, xe bọc thép vững vàng dừng dưới khu kí túc, Chu Nhung cao giọng ra lệnh: “Xuân Thảo đi lên đón sản phụ! Đinh Thực, chú ý yểm trợ!”
Xuân Thảo trên lưng đeo súng trường tấn công, đá văng cửa xe chạy xộc lên, đột nhiên bả vai bị vỗ một cái, chất giọng khàn khàn của Tư Nam vang lên: “Tôi đi cùng với cậu.”
Trong gương chiếu hậu, mi tâm Chu Nhung nhíu chặt, muốn nói lại thôi.
Thế mà, không một ai phát hiện ra hành động nhỏ không đáng chú ý này, Tư Nam quay đầu vẫy tay với Chu Nhung, cầm khẩu tiểu liên nhảy khỏi xe.
── Hắn sẽ không nhìn thấy thứ tình cảm phức tạp vụt thoáng qua trong ánh mắt của Chu Nhung, hoặc mặc dù có biết, cũng không có thời gian và tâm tình, phân biệt kĩ lưỡng thứ tình cảm pha trộn của áy náy, bi ai với nghi ngờ chính bản thân mình.
Đinh Thực lại bật súng phun lửa, khiến đàn zombie đuổi theo sau xe nháy mắt biến thành tro bụi. Cậu ta đang định đổi khẩu 89 hạng nặng thành súng bắn tỉa, mọi người trong khoang xe đột nhiên gào thét:
“Ở phía sau! phía sau!”
Đinh Thực quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên con đường Xuân Thảo với Tư Nam vừa mới xông vào, một đàn zombie rượt theo sát gót chân hai người hiện ra, cũng không biết chúng nó chui từ chỗ nào, chỉ trong vài giây đã tràn ra khắp khu đất nối giữa xe bọc thép và kí túc xá, vây kín con đường đợi sản phụ chuyển xuống dưới lầu.
“Đê mờ nhà nó!” Đinh Thực vớ lấy khẩu súng phun lửa, bóp mạnh cò súng, không có phản ứng.
── Xăng năng lượng cao đã cạn, không còn lửa nữa.
“Nhung ca!” Đinh Thực mém nữa mất luôn tinh thần, vừa quay đầu nhìn, chỉ thấy đàn zombie ở phía đuôi xe càng ngày càng gần, chỉ cách họ chưa đến một trăm mét!
Phần thiết giáp của chiếc xe của họ sắp sửa vỡ thành nghìn mảnh, cửa kính chống đạn đã vỡ tung vì sóng xung kích của quả tên lửa do Xuân Thảo bắn vào thời điểm tiến vào thành phố T, sau này nó chỉ được thay toàn bộ bằng kính thủy tinh bình thường.
Càng miễn bàn đến chiếc xe này có phần sàn thấp, một khi bị zombie vây kín đánh cả trước lẫn sau, mọi người trong xe chắc chắn sẽ khó có đường sống thoát thân được!
Tiếng thét sợ hãi của mọi người vang lên trong xe, mặc dù nét mặt Chu Nhung rất bình tĩnh, song sắc mặt đã trắng bệch đến nỗi khó dấu được, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, liên tục chảy từ thái dương xuống dưới hai má.
“Tư Nam chú ý, Tư Nam chú ý,” Y bật loa phóng thanh, trầm giọng hỏi: “Hai người có lẽ không thể rút lui được, thông báo tình hình của sản phụ, thông báo tình hình của sản phụ!”
Cùng lúc đó, trong kí túc xá, tiếng thét thảm thiết của sản phụ Vương Văn vang lên hết tiếng này đến tiếng khác, bác sĩ Trịnh nửa người dính đầy máu loãng, đáy mắt giăng đầy tia máu, đột nhiên bộc phát mừng như điên gào to:
“Nhìn thấy đầu rồi! Nhìn thấy đầu rồi!”
Tư Nam với Xuân Thảo nhìn đàn zombie đông nhung nhúc ở phía dưới, liếc mắt nhìn nhau, hai người đều không nhìn thấy bất kì niềm vui nào trong đôi mắt của đối phương.
“Tư Nam, Xuân Thảo.” Âm cuối của Chu Nhung run run: “Thông báo tình hình.”
Rầm!
Khẩu 89 hạng nặng nã đạn như bão trong tiếng gào giận của Đinh Thực, thế nhưng rốt cuộc cũng không thể cản được bước chân đang tiến về phía trước của tử thần. Con zombie thứ nhất đụng vào thân xe, nó cứng ngắc vung tay đánh vào, đập nát cửa sổ của khoang sau.
Thủy tinh vỡ tung rơi xuống ghế xe, tất cả mọi người chen lấn xô đẩy ngồi xổm trên mặt đất, phát ra từng tiếng khóc sợ hãi!
“Gắng thêm chút nữa!” Bác sĩ Trịnh hét gào cào xé ruột gan: “Dùng sức! Cố gắng thêm chút nữa!”
“Đi đi, Nhung ca!” Tư Nam nói lẩm bẩm.
Hắn hít sâu một hơi, bỗng nhiên ló đầu ra bên ngoài, cố gắng gào to: “Đi mau, Nhung ca! Nhanh đi đi!”
Trong khoang điều khiển, Chu Nhung nhắm chặt hai mắt mình lại.
Đàn zombie tụ tập càng ngày càng nhiều, cửa sổ ở hai bên thành xe đều bị đập vỡ, zombie chen chúc vươn tay vào trong xe, chộp tới chộp lui trên đỉnh đầu mọi người ở bên trong; có vài con zombie thậm chí còn tóm lấy cái thang phía đuôi xe, ý đồ leo lên nóc xe bắt Đinh Thực.
Chu Nhung mở mắt ra, đạp mạnh vào chân ga.
Xe bọc thép chậm rãi quay đầu trong đàn zombie, từng hàng zombie bị nghiền nát dưới lốp xe, cứ như một con đường máu an toàn được mở ra trên đại dương bao la.
“Tư Tiểu Nam, đợi anh nhé.” Giọng nói mạnh mẽ ngắn gọn của Chu Nhung vang lên trong loa phóng thanh: “Nhung ca sẽ nhanh chóng trở về đón cậu.”
Tư Nam dựa vào bên cửa sổ, ngóng nhìn chiếc bọc thép dần dần đi xa, mãi đến khi trở thành chấm đen không thu hút trong đàn zombie đông đúc người trước ngã xuống người sau đi lên.
“………..” Môi hắn khẽ giật giật, hình như muốn nói điều gì đó, âm thanh kia lại nhỏ đến nỗi chính hắn cũng không nghe thấy:
“Được.”
***
Đàn zombie mất đi mục tiêu xe bọc thép, đều nháo nhào cả lên, song chúng chỉ mờ mịt trong vài giây, kế đó bầu không khí mang theo mùi máu như có như không kích thích chúng, nương theo nơi phát ra mùi thơm ngon, đàn zombie tìm đến mục tiêu mới toanh.
“Grào!”
Con zombie đầu tiên bắt đầu đâm sầm vào cửa sắt trên hành lang kí túc, tiếp đó rất nhiều zombie cùng tông đến, cửa sắt phát ra từng tiếng két két do không chịu nổi sức nặng!
Sắc mặt Xuân Thảo trắng bệch, vậy nhưng tới lúc lên tiếng giọng nói trong vắt đặc trưng của con gái vẫn rất bình tĩnh: “Tớ còn chín trăm phát đạn, còn cậu?”
“Một ngàn sáu trăm,” Tư Nam trả lời.
Xuân Thảo gật gật đầu: “Được đấy, cậu có thể dùng dao găm để tự sát, khỏi phải dùng đạn nữa. Phải nhớ trước khi chết cậu phải giúp tớ trước đấy nhé, giống với em gái ở thành phố T ý, nhanh lẹ một chút.”
Tư Nam khẽ mỉm cười: “Được.”
Hai người nhìn nhau bật cười, đồng thời giơ cao khẩu súng hướng xuống dưới lầu, hung hãn nã đạn!
Họng súng tóe ra tia lửa, súng trường tấn công và súng tiểu liên tự động chồng chéo lên nhau quét ra một loạt đạn, đàn zombie vây kín dưới cửa nhất thời ngã rạp mất một mảnh lớn.
Nhưng mà, hỏa lực đàn áp chỉ có giới hạn, còn số zombie lại như vô hạn. Rất nhiều zombie không biết mệt mỏi ùa lên phía trước, tiếng xô cửa càng ngày càng nặng, càng ngày càng vội vã, cuối cùng sau một tiếng ầm cực kì vang dội, cửa sắt bị đổ sầm một cái!
Oành──
Đến cả mặt đất cũng phải rung lên nhè nhẹ, song song với đó, phía sau bọn họ rốt cuộc truyền đến tiếng khóc rõ to của trẻ sơ sinh:
“Oe──!”
“Ra rồi, ra rồi!” Bác sĩ Trịnh mừng phát khóc, ôm đứa bé khóc nức nở nghẹn ngào: “Cuối cùng cũng sinh ra rồi!”
Đàn zombie ở dưới lầu như thủy triều chen chúc vào hàng lang, hết đợt này đến đợt khác chạy lên tầng trên.
Tư Nam và Xuân Thảo không ai bảo ai cùng phá cửa đi ra, lớn tiếng quát: “Chuẩn bị rút lui!!”
***
Tại phía Nam khu công nghiệp, cách nhà máy phân bón ba mươi km.
Đàn zombie vẫn chưa chạy đến chỗ này, trên cánh đồng hoang vu xa xa kia chỉ có vài con zombie lắc lư.
Chu Nhung giẫm mạnh chân phanh, dừng ở phía trước hai mươi mét, Quách Vĩ Tường như nổi điên, nhảy khỏi xe bọc thép: “Nhung ca! Đại Đinh! Xuân Thảo đâu? Cả Tư Nam nữa? Người của chúng ta đâu?!”
Cậu ta hình như dự cảm được điều chẳng lành, lúc hỏi đến câu cuối kia, giọng nói đã mang theo nỗi bi thương đau đớn.
“Hai người cậu ấy……” Đinh Thực vẫn chưa kịp trả lời, Chu Nhung đã vỗ nhẹ vai cậu ta, mở cửa xe nhảy xuống dưới, rồi khẽ vỗ vai Quách Vĩ Tường.
“Nhung ca?” Quách Vĩ Tường kinh ngạc hỏi.
Chu Nhung lưng đeo ba lô chiến thuật, vác khẩu súng máy đi về đường quốc lộ, theo hướng đoàn xe bị vứt bỏ dài vô tận lúc ra khỏi thành phố, chọn lấy một cái xe Jeep đã được cải tạo, mở toang cửa xe, đẩy chủ xe đã thối rữa từ lâu ra ngoài.
Đinh Thục vội vã trèo xuống xe: “Nhung ca, anh muốn làm gì?”
“Anh phải quay về.” Chu Nhung nói thản nhiên.
Y ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ xe Jeep, chậm rãi quay đầu xe trong hàng xe đông đúc, dừng ngay trước mặt Đinh Thực với Quách Vĩ Tường đang sững sờ tại chỗ.
“Đội viên của anh đang ở trong nhà máy phân bón.” Chu Nhung nói, “Anh đã đồng ý với Tư Nam, sẽ quay về đón các em ấy.”
Quách Vĩ Tường lắc đầu, không nói được chữ nào, lệ nóng tràn mi ùa ra.
“Nếu Nhan Hào tỉnh lại, phải bảo Nhan Hào kế nhiệm chức đội trưởng của trung đội số sáu của 118. Còn nếu như không tỉnh, chuyện sau này hai đứa cứ tự bàn bạc nhé, nhất định phải mang huyết thanh trở về Nam Hải đấy.”
“Tìm chỗ nào đó thiêu Anh Kiệt, mang tro cốt về cho vợ con chú ấy.”
“Nhung ca làm đội trưởng bao nhiêu năm nay, cũng chưa giành được chút phúc lợi hay chỗ tốt chỗ ngon cho mọi người gì cả, cũng không khả năng dẫn dắt cả đội nhanh chóng thăng chức, mà kết cục thì lại bắt từng đứa phải dùng tính mạng để đổi, Nhung ca có lỗi các chú nhiều lắm.”
Chu Nhung vươn tay từ khung cửa kính, xoa xoa đầu Đinh Thực với Quách Vĩ Tường, cười nói: “Đừng khóc nữa, mất mặt lắm đấy biết không hả? Anh vẫn giấu hai điếu thuốc dưới ghế lái đấy, nếu như không quay về được, thì để lại cho hai chú rồi.”
Nhóm người sống sót lục tục ngó đầu ra khỏi cửa sốt, hoang mang mà bi ai nhìn thấy toàn bộ.
Nếu như có điều kiện, để Chu Nhung rửa sạch mặt mũi thay quần áo mới, chắc chắc sẽ có bộ dạng anh chàng đẹp trai kiêu ngạo như siêu anh hùng trong các phim bom tấn của Hollywood.
Thế nhưng hiện tại vị siêu anh hùng này thực sự chẳng có tí tẹo hình tượng gì cả, quần áo bẩn thỉu, giày quân dụng dính không biết bao bùn đất máu me, mái tóc mấy ngày chưa gội, còn cằm thì lún phún ít râu.
Sau đó Chu Nhung vẫy tay với mọi người, hành động đó không biết phóng khoáng biết bao nhiêu:
“Bảo với tên Nhan Hào ngốc nghếch kia là, chú ấy lại thua thêm lần nữa rồi.”
Nói xong y bèn khởi động xe, chiếc xe Jeep cải tạo nổ ầm ầm trên đường, xé rách sắc đêm rướm máu, chạy như bay thẳng đến khu nhà máy đang bị đàn zombie vây kín.