Người Bất Tử

Chương 42: Chương 42




Dịch: Khởi Linh

***

Cửa phòng bị đẩy ra, Law Mayer nói với cấp dưới đang gục đầu cầm súng đứng ở trước sân nhà: “Jane.”

Người phụ nữ Alpha lên tiếng quay đầu, lại phát hiện không ngờ sắc mặt vị thượng tá của mình khó coi đến thế, áo sơ mi thấm đẫm mồ hôi quá nửa, con ngươi mơ hồ có dấu hiệu lóe ra tia màu xám ── đó là biểu hiện của việc không thể kìm nén cảm xúc.

“Thượng tá, anh……”

“Thuốc tự khai.”

Jane cực kì kinh ngạc, song rất nhanh đã kiềm chế nét mặt của chính mình, rút một ống tiêm đưa qua.

Law Mayer trở tay đóng sầm cửa lại.

Toàn thân Tư Nam như vừa được vớt từ trong nước lạnh, mái tóc ướt nhẹp dính bết trên khuôn mặt trắng như tuyết, cổ tay, trên cổ nổi đầy mạch máu xanh nhạt, thậm chí ngay cả mí mắt đang nhắm chặt kia cũng loáng thoáng hiện ra mạch máu li ti.

Tuy nhiên, không còn tác dụng nữa, Law Mayer biết, cơ thể hắn đã tự tạo ra tính kháng đối với điện giật.

Law Mayer đẩy hết không khí trong ống tiêm, tóm một tay của hắn, cắn răng tiêm toàn bộ dịch thuốc vào.

Thuốc tự khai là thứ được anh ta chuẩn bị trước khi đến Trung Quốc, song dựa vào kinh nghiệm đã có, thứ thuốc này vừa không thể khiến người sử dụng có được thông tin chi tiết đạt độ chính xác cao, vừa vẫn còn tồn tại một mức độ sai lầm nào đó. Càng nguy hiểm là, có khi thuốc tự khai không làm đối tượng sử dụng nhớ được tất cả đáp án ngay lập tức, mà sẽ dần dần có hiệu quả trong vòng một tuần; nói tóm lại, đây không phải công cụ tra tấn có hiệu quả.

Nếu không phải tới nông nỗi không còn cách khác, anh ta cũng không định sử dụng thủ đoạn này.

Trong cơn mê man, Tư Nam bắt đầu giãy dụa, còng tay phát ra từng tiếng keng keng, bị Law Mayer giữ thật chặt đè trở lại.

“Kháng thể cuối cùng ở chỗ nào?” Anh ta bóp cái cằm đẫm mồ hôi của Tư Nam, không để hắn khó chịu quay đi: “Sau khi máy bay rơi, cái hộp đông lạnh chống động đất cậu luôn mang theo người, kháng thể cuối cùng bên trong ở chỗ nào?”

Tư Nam giật giật, mí mắt hé ra một chút, song căn bản không nhìn rõ thứ gì.

“Có phải cậu đã tiêm nó rồi không?” Law Mayer dùng tiếng anh hỏi vài lần, ép hắn nhìn vào chính mình: “Có phải cậu đã để mất ống kháng thể?”

Kháng thể………..

Kháng thể cuối cùng………..

Tư Nam thở hổn hển, giống như đang trôi dạt trong biển sâu, nước biển vô bờ vô bến ngăn cách hết mọi âm thanh, theo mắt tai mũi miệng thậm chí là từng lỗ chân lông ngấm vào cơ thể, đè ép lục phủ ngũ tạng xoắn cùng với nhau.

“Không có kháng thể,” Hắn nghe thấy chất giọng từ tốn uyển chuyển của phụ nữ.

Trong cơn mê, hắn biến về lúc rất nhỏ, mười hai tín đồ khắc trên cửa sổ thủy tinh màu rực rỡ trong nhà thờ trông xuống nhìn hắn, và cây thập tự sáng bạc khắc hoa văn rực rỡ trên vòm trời cao phải ngửa cổ cao hết cỡ mới có thể trông thấy.

Người phụ nữ đeo mạng che màu đen nắm tay hắn, đứng ở phía trước cỗ quan tài bằng gỗ tùng màu đen.

Cha sứ hỏi: “Con đã nghĩ xong rồi phải không, madam?”

“Con muốn kéo anh ấy thoát khỏi địa ngục, nhưng không thể khiến anh ấy thực sự trở về nhân gian. Anh ấy không sống, cũng không chết. Anh ấy cứ luôn vật vờ trong phòng thí nghiệm của con, ngày qua ngày, thu đi đông đến, phát ra từng tiếng nghẹn ngào cô độc và oán hận…….”

Nước mắt xuôi theo gò má dịu dàng của người phụ nữ rơi xuống, thấm ướt bông hoa trắng muốt ở trước ngực.

“Chiếc hộp Pandora đã được bật mở, thiên tai, dịch bệnh, virus và sự đau đớn điên cuồng đã thoát ra, cuối cùng sẽ bao phủ toàn bộ mặt đất trước mùa đông đến, hủy diệt cả thế giới này trước khi xuân về.”

“Con bất lực, trên đời không có thuốc giải có thể cứu được tất cả, con chỉ có thể tự tay đóng lại chiếc hộp Pandora….”

Người phụ nữ tiến lên, cầm chiếc hộp màu đen từ tay Cha sứ, sau khi mở ra bèn lấy một ống nghiệm chứa chất dịch màu xanh biếc to bằng hai ngón tay đặt trên quan tài, kế đó cầm một bó đuốc đang cháy hừng hực bên cạnh bức tường.

Bé Tư Nam sợ hãi lùi nửa bước.

Trong ánh lửa, ống thuốc màu xanh biếc kia lóe ra tia sáng như răng nanh của con rắn độc, mê hoặc rung động mà nguy hiểm chết người.

“…………..Dùng ngọn lửa thiêngloài người đánh cắp từ các vị thần mà phải chịu trừng phạt, đốt cháy chôn vùi tất cả trong nó……..”

Cánh cửa đột nhiên bị đập mở, người phụ nữ kinh ngạc quay đầu, viên đạn bất thình lình vọt tới từ xa, đánh bay bó đuốc trong tay cô.

Binh sĩ túa vào nhà thờ, tiếng khóc lóc gào thét với chửi bới bao trùm khắp mọi nơi. Tư Nam chạy trốn bị cuốn trong dòng người ngã sấp xuống, bọn lính như lang như hổ xông đến, cướp mất ống thuốc từ trong tay người phụ nữ.

“Báo cáo, báo cáo, đã thành công lấy được chất dịch ban đầu của virus……..”

“Chạy!” Tiếng gào thê lương của người phụ nữ xuyên qua dòng người hỗn loạn: “Chạy mau──!”

Kế đó, tất cả tình cảnh trở nên lộn xộn chồng chéo lên nhau trong trí nhớ, hình thành vô số hình ảnh kỳ quái.

Tư Nam chỉ nhớ rõ bản thân không ngừng run rẩy trên mặt đất, đó thực ra là vì hắn đang nghiêng nghiêng ngả ngả lùi về sau; ý thức hoàn toàn biến mất trước hình ảnh cuối cùng, binh lính mở hộp đông lạnh ra, khí nitơ lỏng màu trắng phả ra chung quanh, vô cùng cẩn thận đặt ống nghiệm màu xanh biếc vào trong.

Rõ ràng đó chỉ là một chi tiết nhỏ bé không đáng nhắc đến, song không biết vì sao sau bấy nhiêu năm, nó vẫn vô cùng rõ nét, chói mắt sinh động theo trong sự nhạt màu của thời gian──

Trên nắp của hộp đông lạnh kia, đúc một con đại bàng trắng lạnh lùng đang giang rộng đôi cánh.

***

Trên đỉnh phòng thí nghiệm, trần nhà có khắc một con chim đại bàng màu trắng.

Giọt chất lỏng xanh biếc cuối cùng trong ống nghiệm được tiêm vào trong cột sống, sau vài phút yên tĩnh, trước mặt bao người, cơ thể người chết giật giật vùng lên, tiếng gào thét nặng nề mơ hồ phát ra từ sâu trong lồng ngực.

Tiếng vỗ tay vang lên bốn phía, nhân viên thí nghiệm cùng chúc mừng, ôm chầm lấy nhau, bỗng nhiên có tiếng hoảng sợ thét đến── Người chết kia lảo đảo lăn người, tóm lấy gã nhân viên đứng gần nhất, cắn mạnh vào cổ chân!

Tiếng hét thảm thiết, vật lộn, máu tươi bắn tứ tung, sau đó là rất nhiều âm thanh bước chân lộn xộn chạy trốn.

Tư Nam đứng trên đỉnh của bức tường thủy tinh trong phòng thí nghiệm, nhìn từ trên cao xuống đám người thi nhau đập cửa, tuyệt vọng kêu gào. Người chết ném thi thể bị gặm quá nửa đi, cúi người bò từng bước tiến gần đến bọn họ, đằng sau là một vệt máu đen rất dài.

Tư Nam giơ súng lên, lại chậm chạp không chịu hành động, mãi đến khi cửa thủy tinh phản chiếu có người đứng sau lưng hắn: “Noah.”

Tư Nam bóp cò súng.

Một tiếng viu rất nhỏ, đầu con zombie chỉ còn cách hai ba bước với đám người hoảng sợ vỡ tung tóe, óc bắn đầy đất.

“Vừa nãy cậu định làm gì?” Người đến lạnh lùng hỏi.

Tư Nam không có trả lời, quay người quăng súng đi, chỉnh sửa cổ tay áo, bước ra bên ngoài.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc sượt qua bả vai, Law Mayer đột ngột nắm cổ áo hắn, đè Tư Nam lên mặt cửa kính phát ra một tiếng rầm mạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh tanh của hắn ở khoảng cách gần:

“Rõ ràng cậu có thể đánh gục được nó ngay khi thí nghiệm thất bại, vì sao kéo dài không chịu ra tay?”

Tư Nam im lặng không nói.

“Cậu cố tình nhìn tên nhân viên thí nghiệm kia bị ăn tươi nuốt sống, bởi vì khi còn bé cậu đã bị gã tra tấn,” Law Mayer nhẹ giọng nói, “Có phải không?”

Hai người nhìn nhau rất lâu, khóe môi Tư Nam thoáng cong lên.

Sắc môi hắn rất nhợt, nếu không phải người từng trải, nhìn hình ảnh này, sẽ cảm thấy nụ cười mỉm này rất đẹp, hoặc còn cảm thấy chút dịu ngoan.

“Các người lại xé bỏ báo cáo xin tiêu hủy virus và đình chỉ thực nghiệm của tôi, đúng chứ?”

Đuôi lông mày Law Mayer khẽ nhếch.

“Không sao cả,” Tư Nam cắt ngang lời biện giải chưa kịp nói, thanh tuyến mang theo chất khàn khàn vốn có, nếu bỏ lơ sự chế giễu trong đó thì thực ra nghe rất hay: “Dù sao cũng là lần cuối cùng.”

Tư Nam vùng khỏi anh ta, bước đến cửa ra vào, Law Mayer nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của hắn, quát: “Cậu định bắt tôi nói bao nhiêu lần nữa, Noah! Virus ‘Pandora’ là tiến hóa đột phá giúp loài người kéo dài sự sống cải tử hồi sinh, từ giờ trở đi sẽ không còn Chúa thần, loài người tự dựa vào mình cũng có thể có được sự bất tử!”

Tư Nam không thèm quay đầu.

“Sở dĩ mẹ cậu thí nghiệm thất bại là bởi bà ta đã không táchmã cuối của virus, đó mới là chìa khóa bí mật của sự bất tử. Cũng như chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong chiếc hộp Pandora, bây giờ là lúc loài người giải phóng nó. Chỉ khi tiếp tục kiên trì, mã cuối mới có thể……”

“Không có thứ nào hết,” Tư Nam bình thản nói, “Đó không phải hy vọng.”

Law Mayer khoanh tay, nhíu mày, chỉ trông thấy được một bên gò má Tư Nam.

── Nhìn từ góc độ này, thực ra hắn rất giống mẹ hắn, một nét đẹp rất khó hình dung bằng ngôn từ.

“Thứ còn sót lại trong Pandora, là ảo tượng không có thực, nó mở ra con đường dẫn thẳng xuống địa ngục của Hades trong thần thoại.”

“Tương tự với những hành động các người làm hôm nay, lúc Pandora được mở ra lần nữa, một mã cuối cùng của virus cũng sẽ chôn vùi loài người, kéo cả thế giới này xuống địa ngục…..”

“Nhưng mà có liên quan gì đến tôi đâu.” Tư Nam dừng một chút, đột nhiên khẽ mỉm cười: “Dù sao tôi cũng sẽ không chết được.”

Law Mayer sững nguyên tại chỗ, nhìn hắn vững bước đi ra ngoài.

***

Tia chớp phá tan mây đen, cơn mưa to tầm tã trút xuống, bia mộ sũng nước mưa trong nghĩa địa ngổn ngang, tạo thành sắc xám đen.

Một chiếc trực thăng từ từ hạ cánh trong tiếng mưa ầm ầm, mấy người gốc Hoa mặc thường phục cầm đèn pin, nhảy vào trong nghĩa địa đầy bùn lầy, chỉ có điều, bấy giờ Tư Nam không có quay đầu nhìn. Hắn đứng trước một cái bia, đôi môi mềm mại lạnh lẽo, thì thào bài kinh thánh không biết tên, hôn lên cái vòng bằng đồng ở trước ngực, mặc cho từng hạt mưa rơi trên cái áo mưa nhỏ xuống cạnh người.

Ánh đèn pin nhanh tới gần theo nhịp bước vội vã, trong cơn mưa tầm tã, bước chân người đi trở nên cảnh giác và cẩn thận, cuối cùng có người khụ một tiếng, dùng tiếng Trung khàn khàn nói: “Thưa ngài.”

Tư Nam làm thinh.

Người nọ thận trọng nói: “……..Ông cụ Quách đã hẹn trước, bảo chúng tôi chuyển thứ này cho ngài.”

Anh ta tiến đến, giẫm lên đống bùn làm nó bắn tung tóe, ôm một bó hồng trắng bị thấm nước ở trong ngực.

Tư Nam ngừng cầu nguyện, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, mới vươn tay cầm bó hồng, cúi người để ở trước bia mộ.

Hành vi đã được giao hẹn trước này khiến tất cả mọi người cùng thở nhẹ một hơi, người đến khó nén kích động: “Xin chào, chúng tôi đã thử rất lâu, vẫn không có cơ hội thuận lợi tiếp xúc với ngài. Ông cụ Quách đã chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi chuyện, người chịu trách nhiệm quản lý phòng giam của căn cứ White Eagle cũng đã bố trí ổn thỏa……”

Tư Nam mở miệng, ngoài dự kiến của người kia, tiếng Trung của hắn trôi chảy tự nhiên hơn trong tưởng tượng:

“Người tiếp ứng thì sao?”

Người đến sững sờ, nói: “Là người thân tín của ông cụ Quách.”

Tư Nam lắc lắc đầu.

Không ai biết hắn đang có ý gì, trong nghĩa địa nhất thời rơi vào im lặng, chỉ có tiếng mưa rơi rào rào ùn ùn kéo đến.

Nhóm người mặc thường phục trao đổi ánh mắt với nhau, đợi một lát sau mới nghe Tư Nam chậm rãi lên tiếng:

“Quân đội quý quốc có đội quân bộ đội bí mật đạt các tiêu chuẩn cao nhất, số hiệu 118, gồm có tám trung đội.”

Sau phút suy xét ngắn ngủi, đối phương nhanh chóng trả lời: “Vâng, xin ngài tiếp tục.”

Nhưng mà, Tư Nam cũng không để ý anh ta đồng ý hay không, giọng điệu vẫn bình tĩnh không sợ không hãi như trước:

“Trong đại đội 118 có một trung đội trưởng họ Chu, tôi yêu cầu người này, và dẫn theo cả cháu trai duy nhất của thứ trưởng Quách đến tiếp ứng. Nếu khi xuống máy bay tôi không nhìn thấy hai người này, tôi sẽ lập tức bắn chết người đến tiếp ứng vì nghi ngờ thân phận bại lộ, đồng thời cầm đồ vật mục tiêu rời đi. Nếu trên đường bảo vệ, an toàn của tôi và vật mục tiêu bị bất kỳ mối đe dọa nào, để trừng phạt, tôi cũng sẽ bắn chết cháu trai của thứ trưởng Quách, tiếp tục bỏ đi.”

“Từ nay về sau, trong biển người mênh mông, các anh sẽ không tìm được tung tích của tôi nữa.”

Tư Nam quay người, ủng đi mưa giẫm trên bùn lầy, phát ra tiếng rào rào.

Người đặc công dẫn đầu trầm giọng nói: “Không thành vấn đề, tất cả yêu cầu của ngài đều sẽ được thực hiện, chúng tôi sẽ lập tức chuyển đến cho ông cụ Quách.”

Tư Nam mỉm cười: “Ông cụ Quách của các anh biết tôi không tin bất cứ ai cả………..”

Hắn bước ra khỏi nghĩa địa trong ánh nhìn của đám đặc công chung quanh, âm thanh bình thản dần dần khuất xa trong màn mưa.

“………..Tôi chỉ muốn người mà tôi chỉ định.”

***

Vào mùa hè của năm mười lăm tuổi ấy, trong khu rừng mưa nhiệt đới, cây cối rậm rạp, ánh nắng rực rỡ chiếu lên màu xanh đậm bao la của núi rừng. Một anh chàng bộ đội đặc chủng hai tay đan chéo nhau, gối đầu lên lòng bàn tay mình ngủ say, thuốc màu với bùn đất bôi loạn xạ trên mặt, nhưng vẫn có thể trông thấy vầng trán cao ngất, sống mũi thẳng tắp có góc có cạnh, tôn lên đường nét anh tuấn kiệt ngạo.

Một cậu thiếu niên giẫm lên mặt đất phủ kín lá rụng mềm mại, vô cùng cẩn thận khập khiễng đi tới, ngồi xổm bên cạnh anh chàng bộ đội đặc chủng, như một chú mèo âm thầm không phát ra tiếng động.

Thiếu niên nín thở, ngón tay nhặt lấy con kiến con, muốn thả lên chóp mũi anh chàng bộ đội.

Cơ mà, ngay một chớp mắt sắp sửa thành công, anh chàng bộ đội không hề mở mắt, bất thình lình xoay người nhào đến thiếu niên, y chang một con mãnh thú vồ tới đè thiếu niên dưới thân, tay sờ đến chỗ lõm trên vùng cổ gãi gãi nhẹ.

“Ha ha ha…….” Thiếu niên cười đến nghẹt thở, lúng ta lúng túng xin tha: “Em biết sai em biết sai rồi, cho anh ăn quả nè……Ha ha ha!”

Thiếu niên lấy một quả mọng đỏ au trong túi quần ra, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, anh chàng bộ đội đặc chủng đột ngột đứng thẳng người dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, mò từ trong túi mình ra rất nhiều trái cây chín còn đỏ rực to tròn hơn, trêu chọc nói: “Rốt cuộc ai muốn ăn chứ, hử?”

Ngọn lửa cháy bừng bừng, côn trùng không ngừng bay vòng quanh bên đống lửa sáng rực, rừng cây tĩnh lặng đen tối quanh phạm vi mấy mét. Thiếu niên ngồi khoanh chân bên đống lửa, lười biếng bóc vỏ, kéo dài ngữ điệu: “Vì sau quả mọng anh hái ngọt hơn em thế──”

Khóe môi tinh tế của thiếu niên dính ít nước quả đỏ ửng, anh chàng bộ đội đặc chủng vừa đi qua đi lại mắc võng, vừa liên tục quay đầu, nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang không để ý, miệng tùy tiện ờm một tiếng: “Ai biết được, anh đi vài dặm mới tìm được đó, ai biểu em không chịu ăn cơm cơ.”

“Em không thích ăn cháo dinh dưỡng.”

“Tùy em thôi.”

Anh chàng bộ đội mắc võng xong, thử thử độ bền chắc. Thiếu niên dương dương tự đắc quan sát bộ dạng bận rộn của y, một tay chống má: “Anh hai ơi, mấy hôm nay anh toàn gác đêm thôi, đêm nay để em gác thay nhé──”

“Em gác đêm? Dã thú đến tha mất em thì tính sao giờ?”

“Em sẽ hét thật to.”

“Hét thế nào?”

“Hét anh hùng! Cứu mạng! Cứu mạng──”

Anh chàng bộ đội đặc chủng cười to, đi đến xoa xoa mái tóc thiếu niên.

“Em không muốn ngủ võng,” Thiếu niên lăn người bên đống lửa, miệng ngậm hột quả nói hàm hồ không rõ.

“Vì sao, không thoải mái à?”

“Lạnh đó anh.”

“Lạnh thì cũng còn cách nào đâu.”

Thiếu niên lại lăn vòng quanh bên đống lửa, động tác thế mà cực kì linh hoạt nhanh nhẹn, tránh được cánh tay muốn ôm mình lên giường của anh bộ đội.

“Anh bạn nhỏ!” Anh bộ đội bó tay rồi, dí vào mi tâm thiếu niên hỏi: “Thế em rốt cuộc muốn thế nào?”

Dưới ánh lửa chiếu sáng, hai mắt sáng rực tựa ngọc lưu ly của thiếu niên xoay vòng vòng, cười nói: “Em ngồi đây gác đêm, súng để em cầm cho, anh đi ngủ đi.”

Lời còn chưa dứt, anh chàng bộ đội đặc chủng đặt mông ngồi bên đống lửa, ngoắc tay nói: “Em qua đây.”

“Làm chi á?”

“Biến ảo thuật cho em xem.”

Thiếu niên tiến đến gần, bị anh chàng bộ đội đặc chủng móc tay kéo đến khuỷu, đôi chân dài mặc quần răn ri giam cầm chặt chẽ người trong lòng. Thiếu niên còn chưa kịp giãy ra, liền bị cái áo khoác kiểu quân đội ấm áp bọc lấy, cái cổ nhỏ cũng được bịt kín mít, đến một tí gió cũng không lọt vào được.

“Biến xong rồi đó,” Anh chàng bộ đội nói ngắn gọn, “Ngủ đi.”

Cái ót của thiếu niên bị đè chặt, đầu dán vào lồng ngực rắn chắc dày rộng, nhất thời có chút sững sờ.

Thiếu niên có thể nghe thấy nhịp đập con tim mạnh mẽ mà trầm ổn của đối phương, cùng cả tiếng tí tách rất nhỏ của đống lửa đang cháy, xa hơn nữa là tiếng gió gào thét trong rừng cây giữa đêm khuya. Thế nhưng, cơn gió lạnh thổi xuyên qua ngọn cây này hình như trở nên cực kì xa xôi, không có liên quan đến thiếu niên, khuỷu tay ấm áp ôm chặt thiếu niên ngăn cách gió lạnh, nguy hiểm và nỗi cô độc của thế giới này.

Thiếu niên khẽ hít sâu một hơi, trong xoang mũi tràn ngập mùi pheromone mạnh mẽ trẻ tuổi đầy nhựa sống, pha lẫn với mùi mồ hôi mằn mặn.

Đây là lần đầu tiên thiếu niên có thể ngủ ngon giấc khi có hơi thở của người khác vây quanh.

“……….Em còn chưa hỏi anh tên gì cơ.” Trong cơn mê nửa tỉnh nửa mơ, thiếu niên khẽ thì thào hỏi.

Anh chàng bộ đội một tay cầm súng, cảnh giác nhìn rừng cây nguy hiểm khắp bốn phía của đêm tối: “Hử? Người dự thi trao đổi họ tên với con tin là trái quy tắc đấy.”

“Nói cho em đi…..”

Anh chàng bộ đội ôm chặt thiếu niên trong lồng ngực, bất đắc dĩ nói: “Được được được…..không cho nói với người khác.”

“Ừ.”

“…………Anh họ Chu.”

“Chu gì cơ?”

“…………..”

“Thứ hai, thứ ba, thứ tư, chủ nhật……”

“Chu Nhung!” Anh chàng bộ đội thực nhức hết cả đầu, thuận tay vỗ nhẹ đầu thiếu niên coi như đã trừng phạt, dù cho động tác đó dịu dàng nhẹ nhàng đến độ có thể nói là cẩn thận: “Nhung của binh qua nhung mã.”

Thiếu niên cuối cùng cũng tỏ vẻ hài lòng, “ừm” một tiếng.

“Sau này có nguy hiểm cứ gọi Nhung ca.” Anh chàng bộ đội đặc chủng ngập ngừng, trong ánh lửa, hình như gương mặt của y có hơi hồng hồng, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần gọi Nhung ca……. dù đang ở đâu anh cũng sẽ đến cứu em.”

Dù xa đến mấy, cũng có thể đón được em.

Mười một năm sau, tại trung tâm thành phố T thất thủ rơi vào tay zombie, Tư Nam bay trên không bắt được dây móc câu, được Chu Nhung ôm ngang hông, chiếc xe máy sau người vọt thẳng vào đàn zombie.

Hai người ôm chặt lấy nhau trong tiếng nổ kinh thiên động địa, cùng ngã lăn vào chiếc xe bọc thép.

“Tôi đây họ Chu, Nhung của binh qua nhung mã. Còn cậu?”

──Noah.

Tên của em là Noah.

Trong căn nhà u ám, Tư Nam nhíu chặt lông mày thở hổn hển, đau đớn cuộn tròn người, khắp cơ thể là vết sẹo do điện giật gây ra, mồ hôi lạnh làm ga giường ướt sũng hết lớp này đến lớp khác.

Dù cho có núi dài sông rộng cách trở, không gặp nhiều năm…..

Như lời hứa hẹn anh từng ưng thuận, xin hãy đến cứu em lần cuối này nữa thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.