Người Bất Tử

Chương 48: Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Khởi Linh

***

Một Chu Nhung luôn mang phương châm thấy người thấy người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, lúc này lại dùng dằng mấy giây, gian nan, nói: “Không nhớ rõ lắm.”

“…….Hửm?” Tư Nam ngơ ngác: “Không phải anh nói cậu ta lừa tình anh sao?”

Chu Nhung trịnh trọng nói: “Nhưng mà bây giờ anh có em rồi, cho nên tình cảm của anh đã tìm được nơi gửi gắm, không còn nhớ đến chuyện cũ nữa. Tình yêu thời lông bông gì kia đều hão huyền thôi, anh hiện tại……..”

“Sao anh có thể không vững lập trường như thế chứ?” Tư Nam bất mãn nói.

Chu Nhung rõ ràng bị bốn chữ không vững lập trường này tắc cứng trong yết hầu, nét mặt cứ như kiểu nuốt một lúc hết bốn quả trứng chim to oành, lát sau mới tủi thân nói: “Tổ chức mong em hiểu chút cho có được không đồng chí Tiểu Tư, đã mười năm rồi! Anh còn chẳng nhớ nổi mặt mũi người ta thế nào rồi kìa!”

Tư Nam: “…………….”

“Với lại năm đó cũng chỉ ở cùng vài ngày, có chuyện gì đâu cơ chứ. Lừa tình anh xong còn quẳng anh đi kìa, đúng là chuyện cũ sỉ nhục, chúng ta hãy để mẩu kí ức này hóa thành tro bụi theo gió cuốn đi đi……..”

Tư Nam: “………………………….”

Ánh mắt Tư Nam u ám híp híp: “Theo, gió, cuốn, đi.”

Nhìn từ chỗ của Chu Nhung thì, đuôi mắt Tư Nam đang nhếch thành hình lưỡi dao cong cong nom lạnh lùng hết sức, y lập tức giật mình run rẩy cả người.

“Anh thề sẽ theo gió cuốn đi thật rồi chứ?” Tư Nam hỏi.

Chu Nhung ngoan ngoãn nói: “Anh lấy danh nghĩa của ba mẹ anh……”

“Cụ ông cụ bà còn sống trên đời này không?”

“……….” Chu Nhung bất đắc dĩ nói: “Anh lớn lên trong trại mồ côi được nhà nước tài trợ, anh lấy danh nghĩa của viện trưởng thề có được không?”

Răng hàm Tư Nam nghiến ken két, nói: “Anh lấy danh nghĩa của nhân dân chính phủ thề tôi sẽ tin.”

Chu Nhung chịu thua, chỉ đành giơ nắm đấm tay phải lên: “Anh lấy danh nghĩa của nhân dân chính phủ xin thề, anh thực sự đã……………”

Y thống khổ nhắm chặt hai mắt, sau mười giây hết sức im lặng, bi thương nói: “Không được, anh nói thật đây. Thỉnh thoảng anh cũng có nhớ nhớ một tẹo……Thế nhưng chỉ một tẹo mà thôi! Dù sao nó cũng rất thê thảm phải không em?”

Tư Nam có hơi vừa lòng, hậm hực nằm xuống, cau mày không biết đang suy tư điều gì.

Chu Nhung nhìn hắn một lúc, thấy không có phản ứng gì, đã chắc mẩm bản thân rốt cuộc đã sống sót thoát được cửa ải khó khăn mà thằng đàn ông nào cũng phải trải qua trong cuộc đời, len lén thở nhẹ một hơi── Có điều vừa mới thở xong thì y bèn không thể hít vào nổi nữa. Chỉ thấy Tư Nam như đột nhiên bật ra được cái gì đó, hơi đăm chiêu nói:

“Thế tình hình bây giờ của anh có được tính là chân đạp hai thuyền không?”

Chu Nhung dại ra một lúc, nội tâm như bị một đám chữ đờ cờ mờ vọt qua.

“Á!” Y đột ngột nhìn về đằng trước, hét thật to: “Có zombie!”

Tư Nam: “………..”

“Anh đi đánh zombie đã, sẽ về ngay thôi!” Chu Nhung vọt ra như tên bắn, té lộ nhào chạy trốn.

***

── Hiển nhiên làm đách gì có zombie. Trong rừng sâu núi thẳm vốn đã không có người, lại đang trong mùa đông lạnh giá nhất năm, lượng nước trong cơ thể zombie đều đóng thành băng cả, thậm chí di chuyển trên vùng núi có vĩ độ này còn rất vô cùng khó khăn nữa là.

Chu Nhung ngồi xổm trước cái bếp, làm chút đồ ăn, hơi nóng làm cửa kính mờ mờ không rõ. Y tùy tiện lau một cái, ngó ra bên ngoài từ lớp kính bẩn thỉu, không biết tuyết đã rơi từ lúc nào, như từng mảnh lông ngỗng trắng xóa, khiến cả thung lũng và con sông phía xa kia bừng sáng, cả thế giới đều yên tĩnh lạ thường.

“Té ra mình đang chân đạp hai thuyền sao?” Chu Nhung tự hỏi chính mình.

Y định nhớ lại khuôn mặt của thiếu niên Omega kia, nhưng thực sự đã qua mười năm, trí nhớ giờ như những bông tuyết trắng muốt giống lông ngỗng này, bay lả tả lẫn lộn không rõ trong đầu. Mấy năm nay, y tốt nghiệp trường quân đội, ra nước ngoài làm nhiệm vụ giữ gìn hòa bình(*), được cử vào trung ương, sau đó gặp vấn đề bị chuyển vào 118, vượt qua vô số lần sinh ly tử biệt và khói lửa đạn bom, kí ức như một tấm bảng đá, bị thời gian khắc lên rất nhiều vết đao cực sâu.

Chuyện cũ của năm 18 tuổi ngây ngô ấy tuy rằng vẫn nhớ, nhưng khi nhớ về, điều đầu tiên hiện lên trong đầu đã chẳng phải người đặc biệt đó, mà chỉ còn cảm giác năm tháng khi ấy đã xa xôi mơ hồ cùng với cả sự cam chịu của bản thân.

Nghĩ đến đây, thực ra Tư Nam có một số khía cạnh hơi giống thiếu niên Omega từng lừa tình y── Chu Nhung đắn đo suy nghĩ, khoanh tay đứng ở trước cửa sổ phòng bếp, mất tập trung nhìn ra thế giới dần dần biến thành màu trắng bạc.

Thông minh và giảo hoạt, ý chí ương bướng, giấu kín chuyện vào trong lòng, sự chấp nhất không bình thường với mục tiêu, không đạt được thì quyết không bỏ cuộc. Nhưng mà cũng có lẽ đây là điểm giống nhau của Omega. Nghĩ kĩ lại, có lẽ khuôn mặt của cả hai người cũng loáng thoáng có nét hơi tương tựa nhau.

Chu Nhung lắc đầu tự cười nhạo mình, lòng thầm nói sao có thể được. Y tắt bếp ga, cẩn thận đổ nước nóng vào một cái túi chườm kiểu cũ lục được trong phòng để đồ, đi lên lầu, nhẹ chân nhẹ tay tiến vào phòng ngủ.

Tư Nam đang nằm cuộn trong ở trên giường, vùi mặt thật sâu vào gối đầu, lúc nghe tiếng có người mở cửa bèn theo phản xạ rụt về sau một chút, càng cố cuộn tròn người thành một cục.

Không khí tràn ngập mùi thơm ngọt lịm, trong khoảnh khắc Chu Nhung đi vào, liền như thủy triều ùa vào xoang mũi, cổ họng và thấm vào từng lỗ chân lông, ăn sâu vào mạch máu của y.

Bản năng sinh lý bị quyến rũ trắng trợn mà dữ dội, thực sự có kích thích vô cùng đối với dây thần kinh, lúc Chu Nhung nhét túi chườm nóng vào trong giường, bởi vì cố gắng kiềm chế, cánh tay được ống tay áo che kín đã nổi đầy gân xanh.

“……………” Tư Nam nhỏ giọng nỉ non một câu.

Hầu kết Chu Nhung lên xuống kịch liệt, hơi cúi xuống khàn khàn bên tai hắn: “Em nói cái gì?”

Tư Nam thở hổn hển nói: “Đi đi…………..”

Đuôi mắt Tư Nam đỏ bừng, đáy mắt ngập nước, rõ ràng bên ngoài đang có tuyết rơi, mà chóp mũi hắn lại rịn ra giọt mồ hôi rất nhỏ, bờ môi đỏ sẫm mềm mại như bị thiêu đốt, mỗi chữ nói ra đều run run rẩy rẩy nhè nhẹ.

Chu Nhung thực sự không thể nhìn hình ảnh này nữa, nhắm hai mắt mình lại, nói: “Anh đợi……..lát lại lên.”

Y cắn mạnh một cái vào đầu lưỡi, nhờ đau đớn giữ vững chút ý trí kiềm chế cuối cùng, đương lúc xoay người định bỏ đi, ống tay áo đột ngột bị níu lấy.

Tư Nam đang trong trạng thái cuộn tròn người giơ hai ngón tay, níu chặt cổ tay áo y.

“………..” Chu Nhung quay người cầm lấy cổ tay hắn, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Cổ tay Tư Nam thực ra vô cùng cứng rắn, đó là ảnh hưởng của việc hàng năm chịu sự huấn luyện chiến đấu mạnh mẽ tới xương cốt. Tay hắn cũng rất thon dài, nếu chỉ nhìn thoáng qua có lẽ sẽ được người khác nói có khí chất nghệ sỹ này nọ, có điều trên thực tế hắn không biết đánh đàn, bụng ngón tay đều đầy vết sẹo vì bị dao găm cứa rách, ngón trỏ và lòng bàn tay có nốt chai hình thành do hay cầm súng.

Tay trái tay phải đều có, thậm chí tay phải vì chịu huấn luyện dày đặc, khi sờ lên còn thấy cảm nhận rõ rệt hơn một chút.

── Vết thương với sẹo cũ, là ghi chép cho hơn hai mươi năm gian khổ và nhẫn nại của chủ nhân nó, so với tất cả ấn tượng những Omega Chu Nhung từng tiếp xúc, Tư Nam là người khác biệt nhất.

“Đi đi………..” Tư Nam cắn răng nói, nhưng ngón trỏ và ngón giữa càng níu chặt tay áo Chu Nhung hơn, móng tay còn hiện lên màu trắng nhợt.

“Muốn anh đi thật sao?” Chu Nhung nhỏ giọng hỏi, giả vờ dứt tay áo ra khỏi tay hắn: “Để anh đi thật sao?”

Tư Nam ngơ ngác cố hết sức mình tóm chặt mảnh vải kia, nhưng chẳng được ích gì, cả người hắn đều mềm nhũn như thạch rau câu, vẫn dần dần bị dứt ra.

“……………” Vành mắt Tư Nam lập tức đỏ hơn, cái ao kia hình như đang tủi thân đòi tràn ra.

Chu Nhung khẽ mỉm cười, dán sát bên lỗ tai hắn, hỏi: “Rốt cuộc đi hay là không đi đây?”

Chu Nhung nói gì hắn đều không nghe rõ, lỗ tai Tư Nam ong ong, thứ duy nhất có thể nghe thấy là tiếng tim đập, đang phát ra nhịp thình thịch trong lồng ngực của mình.

Hắn không thấy rõ khuôn mặt của Chu Nhung, cũng không ý thức được sự thật rằng bản thân đang nắm tay người này. Năm giác quan của hắn đều biến thành chất dịch nóng bỏng ồ ạt, đi tới đâu trong cơ thể, thì chỗ đó sẽ bị nóng tới mức hoảng sợ run rẩy, khiến tư duy vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Hắn chỉ biết có một hơi thở mạnh mẽ, vô cùng an toàn và cực tin cậy bao phủ trên giường, khiến hắn không tự chủ được muốn đến gần; nhưng khi đến gần rồi, hắn lại cảm thấy trong hơi thở kia còn cất dấu sự dũng mãnh và dục vọng xâm lược làm người khác vô cùng sợ hãi, giống như con mãnh thú đang rục rịch trốn trong bóng đêm, lúc nào cũng có thể vươn móng vuốt, kéo hắn xuống vực sâu không thể kiềm chế.

Không thể như thế……Tư Nam mơ mơ hồ hồ nghĩ.

Hắn đang trôi dạt trong đại dương ấm áp, dẫu có vùng vẫy thế nào cũng không thể tỉnh táo, mơ màng giơ một cái tay mềm yếu khác để sát bên miệng.

Hắn muốn cắn mạnh vào mu bàn tay của mình, chí ít sẽ có thể cảm nhận được cơn đau quen thuộc. Nhưng mà, sau đó hắn bị tóm chặt, hai cổ tay đều bị đè trên đầu giường, không thể động đậy dù chỉ là nhỏ nhất.

“…………Chu………..” Hắn lẩm bẩm theo bản năng, hình như có hơi sợ hãi: “Chu……..Nhung………”

Chu Nhung đè hắn ở trên giường, nhìn từ trên cao xuống, quỳ gối để ở giữa hai đùi hắn.

“Chu Nhung…………….” Tư Nam không nhịn được gọi một tiếng, con ngươi rời rạc giãn to.

── Âm cuối vội vàng run rẩy, thực tế là đang bật khóc cầu xin.

Hai chữ đó giống như ngòi nổ đã cháy đến phần cuối, ầm một cái, cả người Chu Nhung đều phải bùng lên.

Y chống khuỷu tay ở bên gối, túm sau gáy Tư Nam bắt hắn phải ngẩng đầu, quấn quýt trao một nụ hôn sâu. Máu tươi mang theo mùi pheromone mãnh liệt nồng đượm trào ra khi đầu lưỡi bị cắn rách, cưỡng ép chảy xuống yết hầu Tư Nam, điều này tựa như mạch máu được tiêm thẳng một ống thuốc kích dục, có tính chết người đối với cơ thể hết sức nhạy cảm của Omega đang trong kỳ phát tình.

“………!” Tư Nam oằn cả người lên, Chu Nhung lập tức tóm chặt sau gáy hắn, bởi vì quá kích động mà hai tay y đều phát run, nhanh chóng thuần thục cởi sạch quần áo của hắn, ngang tàng ném xuống dưới đất.

“Gọi……gọi thêm tiếng nữa,” Chu Nhung thở ồ ồ nói, một tay vân vê men theo bắp đùi tiến vào, tay kìa ghì chặt gáy Tư Nam để hắn nhìn mình: “Gọi tên anh thêm lần nữa, ngoan, bé ngoan, nhìn anh nào…….”

Nháy mắt khi ngón tay thô ráp hữu lực của y chạm đến miệng huyệt, dòng nước ấm tại cái ao sâu không ngừng chao đảo trong cơ thể Tư Nam cuối cùng cũng trào ra, vội vã chảy xuống xuôi theo ngón tay, khiến bắp đùi ướt át dinh dính không chịu nổi── nhưng cho dù là thế, cảm giác chèn ép và ma xát do ngón tay mang lại vẫn rất rõ rệt, Tư Nam không thể đón nhận nổi sự kích thích này, đột nhiên cong người ra sau, thoáng chốc đến Chu Nhung cũng không thể đè nổi hắn!

“Đau không? Hửm?” Chu Nhung cưỡng chế đè hắn ở phía dưới người, cắn nhẹ vào dái tai, miệng ngậm lấy, nói hàm hồ: “Đau thì gọi Nhung ca, gọi lần nữa xem nào.”

Bên trong không ngừng mút chặt, dường như đang muốn loại bỏ ngón tay đang quấy phá làm mưa làm gió, nhưng khi rút ra thật rồi lại khóc lóc níu kéo, dòng nước tràn lan đến khắp mọi nơi. Tư Nam run rẩy tóm chặt bả vai Chu Nhung, muốn đẩy ra song lại chẳng có sức, một lát sau hai ngón tay chạm phải chỗ nào trong cơ thể, hắn bỗng nhiên đau đớn hoảng sợ thở hổn hển một tiếng, ngón tay để lại bốn vết cào trắng bệch trên da thịt Chu Nhung.

Chu Nhung thô lỗ kéo tóc sau gáy hắn, ép hắn ngửa đầu lên, tiếp tục nụ hôn triền miên, dùng đầu lưỡi bắt chước động tác làm tình mơn trớn môi răng hắn, không tha cho cả miếng lưỡi gà nho nhỏ phía cuối chiếc lưỡi.

“………….” Tư Nam vùng vẫy muốn nói gì đó, nhưng đã hoàn toàn bị chặn lại, không thể thốt ra dù chỉ là một âm tiết.

Tất cả dây thần kinh của hắn đều đang tập trung cảm nhận ngón tay không ngừng đi sâu vào trong hậu huyệt, thậm chí cũng không biết đầu lưỡi đang bị xâm phạm, cố gắng mà bám chặt hõm vai Chu Nhung, khớp xương ngón tay lộ ra màu trắng bệch.

Sâu quá rồi, giữa lúc mơ hồ hắn chỉ có mỗi suy nghĩ này.

Hắn cũng không biết ngón tay kia đã chen vào sâu tới đâu, cũng không rõ bản thân còn có thể đón nhận nhiều hay ít; hắn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng cùng cả vách tường đều đang xoắn hết vào nhau, hễ thả lỏng một chút, thì dòng nước ướt át kia sẽ chảy ra nhiều đến nỗi hắn không biết phải làm sao.

Chu Nhung có nói vài câu, hình như đang hỏi hắn, song Tư Nam chẳng nghe rõ được gì.

Tiềm thức bảo hắn phải căng thẳng bật cảnh giác, ắt có thể chống cự tất cả những tổn thương không biết đến.

“Bé yêu của anh….” Chu Nhung không ngừng khẽ thì thầm, cuối cùng rút ngón tay ướt nhẹp ra, liên tục vuốt ve tuyến thể mềm mịn sau gáy Tư Nam: “Ngoan, gọi thêm tiếng nữa, bé yêu của anh……..”

Đột nhiên không còn ngón tay. Cảm giác trống rỗng khó tưởng nổi nháy mắt lan khắp toàn thân, thắt lưng của Tư Nam lập tức mềm oặt, chất lỏng men theo bắp đùi rắn chắc trào ra ào ạt.

Hắn run run rẩy rẩy giơ tay muốn ôm chặt Chu Nhung, nhưng chàng Alpha lại thoát ra lùi về sau.

Vì sao? Anh không cần em nữa sao?

“………Chu………”

Với tình trạng hiện tại, Tư Nam thực sự đã sụp đổ mới thốt ra một chữ, bởi vì quá vội vã, hắn thậm không thể biểu đạt trọn vẹn nỗi hoảng hốt và sợ sệt.

Chu Nhung nhanh chóng cởi quần dài, tính khí lập tức vọt ra bên ngoài, y tóm lấy tay Tư Nam, in xuống một nụ hôn vào lòng bàn tay hắn, rồi hôn xuôi theo cổ tay, thấp giọng nói: “Anh ở đây, đừng sợ, có anh đây rồi.”

Tư Nam được lời hứa của y vỗ về yên lòng, hậu huyệt bứt rứt đóng mở, ngay sau đó một thứ nóng rực cứng rắn chạm vào nơi ấy.

Tiềm thức nói cho hắn biết đó là thứ gì, Tư Nam yếu ớt mà hoảng sợ vùng vẫy, nhưng rồi không có đủ sức lực chống người dậy, vì thế đến nửa đường bèn bị Chu Nhung đè về dễ dàng, y nhìn xuống khóe mắt đỏ bừng của hắn ở khoảng cách gần: “Muốn không?”

Sau khi Alpha tiến vào kì phát tình sẽ nhanh chóng tỏa ra mùi pheromone mạnh mẽ nồng đượm, đó thực sự là một hình thức gột rửa, để Tư Nam nằm hoàn toàn xuống dưới, Chu Nhung hung bạo không nói lý vùi lấy hắn trong cái ôm của mình.

“Muốn anh không?” Chu Nhung dịu dàng dụ dỗ, tính khí khẽ đi vào, sau khi lối vào gian nan mà vội vã nuốt trọn quy đầu, y lại rút ra khi bên trong đang tìm mọi cách níu giữ, Tư Nam gần như phải thở dốc khóc nấc lên.

“Nói đi, bé ngoan, nói ra đi.”

Chu Nhung đè chặt khuôn mặt của hắn, không ngừng dùng ngón cái lau sạch vệt nước mắt, như đang dùng lời đường mật kiên nhẫn lừa gạt và dụ dỗ con mãnh thú không dễ bắt tới tay: “Em muốn cái gì? Nói cho anh biết đi.”

“…………” Mức độ run rẩy khiến Tư Nam khó có thể mở miệng, không biết bị liên tục dụ dỗ với dạy bảo bao lần, cuối cùng run run bật ra một âm tiết: “…….Muốn……….”

Chu Nhung được cổ vũ mạnh mẽ, nói: “Em muốn cái gì, hửm? Muốn ai?”

“………….”

“Nói cho anh biết em muốn ai, anh là ai?”

“Chu………..” Tư Nam cuối cùng níu lấy bả vai Chu Nhung, sau đó run lẩy bẩy chạm vào mặt y, “……..Chu Nhung……..!”

Nháy mắt khi nói ra cái tên đó, Chu Nhung cuối cùng đã thực sự có cảm giác chắc chắn khi được lựa chọn. Nỗi kiêu ngạo hung mãnh ngang tàng và khát vọng độc chiếm xông tới ào ạt, y trở tay cầm lấy ngón tay Tư Nam, ưỡn người thúc hoàn toàn vào bên trong hắn.

“…………A………..!”

Tư Nam lập tức oằn người, nhưng Chu Nhung thúc vào vừa quá sâu quá nhanh, gần như nhanh chóng rút ra, rồi sau đó hung hãn đâm vào!

Đời này, Tư Nam tiếp xúc nhiều nhất chính là Alpha, thời điểm giải phẫu và huấn luyện chiến đấu cũng khiến hắn hiểu rõ Alpha- kẻ chiếm lĩnh bẩm sinh khi cương lên sẽ trông như thế nào. Có điều, lúc này khi hắn bị kì phát tình nóng bỏng tra tấn đến hơi thở thoi thóp, căn bản không biết lúc hung khí của Chu Nhung cương cứng sẽ hung hãn nhiều thế nào── Nếu hắn mà trông thấy, có lẽ sẽ lập tức vùng ra chạy trốn biết đâu chừng.

“A………..A!” Tư Nam khó mà chịu đựng nổi nức nở: “Dừng…..a! Không muốn!”

Hậu huyệt đón nhận liên tiếp hai ngón tay đã có chút miễn cưỡng nay đột nhiên bị thứ khổng lồ mở rộng đến cực hạn, huống chi Chu Nhung thoáng chốc đã thúc sâu đến tận cùng, gắt gao đè lên lối vào bí mật giữa tiếng nước dâm mỹ, kế đó dừng động tác lại.

“Không cần thật sao?” Chu Nhung thở dốc, khẽ đâm sâu nghiền nát thịt mềm, để cái miệng nhỏ càng phải chịu thêm dày vò.

Tuy rằng khi y ngang tàng thúc vào sẽ rất đau đớn, nhưng trong nỗi đau đó cũng xen lẫn cảm giác sung sướng dị thường, giống như một dòng điện hung tợn quất vào toàn bộ dây thần kinh của cơ thể. Đợi khi động tác thực sự ngừng rồi, dòng điện không những không yếu đi, trái lại càng thay đổi tập trung hết đến phía dưới người, khiến bên trong cố gắng siết chặt, thậm không ngừng mút mát chiều lòng tính khí to lớn tiến sâu.

Tư Nam không hề hay biết bản thân đang làm cái gì. Chu Nhung chỉ dừng chưa đến vài giây, y lại theo bản năng ưỡn người, phát ra tiếng rên khó nhịn.

“Nhanh………..”

Chu Nhung làm bộ rút ra, sự cọ xát do sinh ra khiến hành lang nóng chặt thực sự nhận kích thích không thể chịu nổi, Tư Nam cố gắng ngửa đầu: “……..Không, không……….nhanh!”

“Rốt cuộc em muốn thế nào?” Chu Nhung bật cười, si mê hôn lên cổ họng hắn: “Sao mà khó hầu hạ thế nhỉ, hửm?”

Tư Nam không nghe thấy gì cả, ngón tay nắm chặt ga giường, ngay sau đó liền hoàn toàn bị đâm sâu tận cùng.

Hắn chưa kêu được bất kì thanh âm nào, đã rơi xuống vực sâu mưa rền gió dữ. Bụng dưới bằng phẳng chắc nịch bởi phải đón nhận tính khí to lớn quá đáng mà căng cứng cực độ, mỗi lần rút ra đâm vào đều rất mãnh liệt, khiến lục phủ ngũ tạng co giật không thôi.

Cơn đau và khoái cảm biến thành chiếc roi da có gai cứng, liên tục quất vào cơ thể yếu ớt của hắn, khiến dây thần kinh trào ra đầm đìa máu tươi.

Tư Nam không biết quá trình dài đằng đẵng khó sống này tiếp tục bao lâu, ý thức của hắn có vài lần gãy đứt, thậm chí thời điểm lên đỉnh cũng không khiến hắn tỉnh lại được.

Nhưng khi thấy hắn lên đỉnh, Chu Nhung cũng chỉ dừng lại một chút, không ngừng hôn lên môi hắn, phảng phất đã có được phần thưởng kích động lạ thường nào đó.

Y lập tức bế Tư Nam dậy, đi đến một góc gường rồi để hắn quỳ gối đối diện với nó, cũng không quên trải một lớp thảm dài phía dưới đầu gối.

Cơ thể sau khi lên đỉnh hoàn toàn không có sức lực để chống đỡ, Tư Nam căn bản không thể quỳ nổi, sắp sửa ngã khuỵu đến nơi. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn được Chu Nhung nắm chặt sau thắt lưng đỡ lấy, hai đầu gối Chu Nhung quỳ giữa bắp đùi hắn, dùng ngay tư thế quay lưng này thúc vào, tính khí lần nữa đâm sâu ức hiếp đủ kiểu với lối vào.

“A………Không muốn!” Tư Nam thoáng chốc giật nảy mình, cho dù mức độ kia nhỏ tới mức không đáng kể: “Không, Chu………Chu Nhung!”

Cảm giác có nguy hiểm của hắn đã đến quá muộn. Tư thế này khiến điểm tựa của toàn bộ cơ thể đều dựa hết giữa hai đùi bị cưỡng ép tách ra, hai cổ tay được Chu Nhung tóm lấy đè ở trên tường, không gian giãy dụa đằng sau cũng hoàn toàn bị lấp kín, quả thực là đã cắt nốt chút khả năng cuối cùng để thoát ra.

Mà tư thế này thoáng chốc làm tính khí thúc vào độ sâu đáng sợ không hình dung được, sau khi lên đỉnh sản đạo thuộc về Omega liền hé ra một khe nhỏ, ngay lập tức bị Chu Nhung hung hăng đâm vào!

Đây mới đúng là cuộc làm tình chân chính!

Sau lưng Tư Nam run đến lợi hại, có điều Chu Nhung quả thực đã lên cơn điên, không ngừng thúc sâu vào hắn, sau đó hôn hắn, cắn chặt sau gáy hắn, lạnh lùng xâm lăng vào con đường chật hẹp chưa bao giờ mở ra kia. Dòng nước ướt át như bị mở van men theo bắp đùi Tư Nam chảy xuống, tỏa ra thứ mùi ngọt lịm quyến rũ cực điểm, không ngừng nhỏ xuống thảm lông.

“Tư Tiểu Nam, Tư Tiểu Nam của anh, ” Chu Nhung si mê lặp đi lặp lại, trước một giây tạo thành nút kết, y dồn dập vừa liếm vừa hôn sau gáy hắn, khàn giọng nói: “Người anh yêu……Tư Tiểu Nam của anh.”

Tư Nam nức nở, đột nhiên mất đi thanh âm.

Tại khoảnh khắc cuối cùng ấy, Chu Nhung đã hoàn toàn chiếm lấy sản đạo của Tư Nam. Phần gốc tính khí tạo kết, nhanh chóng phình to, kẹt tại lối vào non mềm nhỏ nhắn, tinh dịch chất chứa pheromone đậm đặc của Alpha lập tức bùng nổ bắn vào trong cơ thể.

Cũng trong nháy mắt đó, y rốt cuộc cắn vào sau gáy Tư Nam, răng nanh sắc nhọn ngập sâu vào tuyến thể.

──Anh yêu em, Tư Tiểu Nam của anh.

Chu Nhung ôm chặt Tư Nam từ phía sau, không ngừng hôn lên mái tóc mướt mồ hôi, hai mắt nhắm chặt cùng khóe môi ướt át của hắn, cảm nhận pheromone của bản thân và đối phương đều đã có sự thay đổi.

Niềm vui sướng điên cuồng và cảm giác thỏa mãn trào ra tại nơi sâu nhất trong linh hồn, Chu Nhung nhận ra cuối cùng y cũng đã đánh dấu hoàn toàn Omega của y, bạn đời của y.Chú thích: (*) Nhiệm vụ giữ hòa bình: Hay còn được gọi là United Nations Peacekeeping Forces – bộ đội duy trì hòa bình của Liên Hợp Quốc. Bình thường một năm bộ đội Trung Quốc có 12000 người tham gia.

nam

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.