*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch: Khởi Linh
***
Trung tướng Trịnh tắc hết hơi trong cổ họng, chỉ thấy Xuân Thảo chẳng nói chằng rằng, giơ tay vén váy, rút con mã tấu khỏi cái bao buộc trên bắp đùi.
“Không…………….”
Trung tướng Trịnh chưa kịp nói hết câu, đã bị nghẹn ứ. Lưỡi dao phi từ trên xuống của Jane ngay lập tức bị mã tấu mạnh mẽ cản lại, tiếng kim loại va vào nhau kít kít khiến màng nhĩ thấy đau!
“Con nhóc!” Jane lạnh lùng nói.
Xuân Thảo quyết chống trả: “Bà già.”
Jane: “……………..”
Hai mũi dao chạm vào nhau, tóe ra tia lửa, nháy mắt như cơn mưa to vùi dập hoa lê, ánh sáng lập lòe dày đặc đến độ đách nhìn thẳng được, thậm chí binh sĩ xông đến cũng không khỏi rùng mình, hoảng sợ lùi bước.
“Mấy đứa muốn làm gì?” Tình hình rõ ràng không thể kiểm soát, trung tướng Trịnh bắn một phát đạn lên trời, quát: “Dừng lại hết cho tôi! Thượng tá Chu!”
Dao găm như lưỡi rắn xẹt qua, rút khỏi dưới xương quai xanh của Xuân Thảo, máu me bắn tung tóe. Ngay giây đó, cái tay cầm dao bị Xuân Thảo bắt lấy, rầm một tiếng, Xuân Thảo phi tới đá một cú khiến Jane văng vài bước, ngụm máu phọt thẳng lên cổ họng!
Trung tướng Trịnh: “Chu…………..”
“Thiếu tá.” Chu Nhung ngắt lời, chặn đứng trước mặt Law Mayer. Bầu không khí hết sức căng thẳng, song giọng nói của y lại ôn hòa làm lòng người kinh sợ, nói: “Đừng gọi sai, thưa tướng quân.”
“Con nhóc phát triển rối loạn.” Jane lau vết máu bên khóe miệng, cắn răng nói: “Gọi ai là bà già?”
Xuân Thảo không trả lời, nhe răng cười, các đốt ngón tay vang lên tiếng rắc rắc trong lòng bàn tay, mạnh mẽ sải bước dài vọt tới!
Cú xông phi vừa nãy đã khiến Jane nhận ra xương cốt, cơ bắp của con nhóc này phải sánh ngang với xe tăng thép chứ đách còn giống người bình thường. Ngay sau đó, cô ta chạy đến đón đầu tóm chặt nắm đấm của Xuân Thảo. Khắc ấy, Jane cảm thấy hình như mình đã nhận phải một quả bóng sắt vừa nặng vừa ác, sức mạnh của cú đấm thậm chí khiến cánh tay cô ta tức tốc cong về sau, xương bả vai lập tức vang lên tiếng crắc giòn vang.
“Mẹ kiếp!”
Jane chửi to một tiếng, trở tay tóm vai Xuân Thảo quật ngã, dao găm đâm xuống mặt Xuân Thảo.
Một tiếng “Coong!” điếc cả lỗ tai nháy mắt vang lên, con mã tấu của Xuân Thảo chặn đứng mũi dao găm, tức thì ngã ngửa ra sau, thoát ra khỏi chân Jane, nhanh như chớp thực hiện động tác Kip-up, mũi chân vô cùng chuẩn xác đá bay con dao găm!
Loạt hành động này chỉ xảy ra trong nửa giây, binh sĩ ở gần nhất không kịp phản ứng, dao găm đã bay viu một cái sượt qua bên tai, ghim sâu vào thân cây.
Jane không kịp tránh, bị Xuân Thảo nằm ngửa giơ chân móc lấy, thình lình xoắn chặt lên cổ!
Pha hành động thực quá bá cháy, mấy binh sĩ quên cả sợ hãi, vô thức buột miệng nói: “Chuẩn men!”
“……………..” Mặt Jane nhanh chóng đỏ bừng, hai đầu gối khuỵu xuống nền xi măng, nửa người trên cúi xuống bị Xuân Thảo kéo thành hình chữ U, cái cổ bị bắp chân trắng nõn mảnh dẻ của thiếu nữ siết chặt.
Hai người mặt đối mặt ở khoảng cách gần, Xuân Thảo ngẩng đầu từ trên mặt đất, chế giễu nói: “Ai phát triển rối loạn?”
Đôi mắt màu xanh của Jane tức tốc lồi ra sung huyết, đôi môi đỏ co rút cong thành nụ cười lạnh lẽo.
Một giây sau cô ta tóm lấy mắt cá chân đang quặp sau gáy mình của Xuân Thảo, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mười đầu ngón tay bôi sơn đỏ tươi không đâm hết vào da thịt. Máu tươi chảy xuống từ bắp chân, kế đó cô ta ấy thế mà từ từ kéo hai chân Xuân Thảo ra từng chút một!
“Bé nghĩ,” Jane khàn giọng nói: “Bé sẽ không bao giờ già sao, con nhóc thối?”
Xuân Thảo đột ngột lăn người, cú đấm của Jane sượt ngay sau lưng cô, nện ầm xuống đất!
Law Mayer lạnh nhạt nói: “Người của anh sẽ bị xử phạt, đội trưởng Chu.”
Hai người họ giằng co với nhau, không ai có hành vi manh động trước. Chu Nhung mỉm cười, đáy mắt mang theo sự tàn ác: “Thế à? Người của anh cũng sẽ bị đánh chết tươi.”
Trung tướng Trịnh xanh hết mặt mày đứng ngay kế bên.
──Ầm!
Chỉ thấy hơn mười bước gần đó, Xuân Thảo bật dậy không kịp tránh né, gò má trúng ngay một cú đấm mạnh, nghiêng cả đầu, lập tức nhổ ra bọt máu. Đống sành sứ vỡ vụn của chậu hoa rơi đầy dưới chân bọn họ, Xuân Thảo xoay tay chém ngang, mã tấu ép Jane lui bước, vẽ một vết thật sâu máu trên bộ ngực đẫy đà nừng nững của cô ta!
“Con nhóc này──”
Xuân Thảo đánh rất dứt khoát, con dao cắt đứt sợi tóc, rụt về đâm vào cổ họng Jane.
Jane máu văng tung tóe bị ép lùi về sau, Xuân Thảo như con dã thú non nớt hoang dã hung ác cực điểm, vừa tiến từng bước vừa vung dao chém, mũi dao sượt qua mặt, chỉ nháy mắt đã khiến Jane lui bảy tám bước, sắp sửa lùi đến xó tường.
Rắc──
Đã đến đường cùng, Jane dùng hai cánh tay che mặt, liều mình dùng tay không, hung hãn đập bay mã tấu trong tay Xuân Thảo. Mã tấu rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng, cú đá tiếp theo bị Xuân Thảo giơ tay bắt, Jane tức thì bị đá trúng ngực bay ra vài mét, đập mạnh vào bức tường!
Lực tác động của cú đá giày quân dụng mũi sắt này của Xuân Thảo thực sự có thể sánh bằng cú tông của xe tải giải phóng quân, có vài giây Jane cảm thấy trái tim mình đã ngừng đập, rồi sau đó miệng ọc đầy máu.
“Ngực có tích đầy mỡ cũng đách ích gì.” Xuân Thảo dùng cổ tay trong sát qua một bên má, lau ra đầy máu và bụi, ngón trỏ bẩn thỉu cong cong: “Tất nhiên tôi cũng sẽ già, nhưng………….”
Đuôi mắt Law Mayer nhếch lên.
Song anh ta chưa kịp xê dịch, Chu Nhung đã hành động theo sau, chặn đứng anh ta ngay tại chỗ.
Law Mayer rít một chữ từ kẽ răng: “Anh!”
Xuân Thảo nói: “Nhưng chị cũng sẽ biến thành một bà cụ…………..”
Con ngươi Jane giãn to, rồi sau đó co rút.
“…………..Còn tôi sẽ là một quý bà tao nhã.”
Chữ cuối còn chưa dứt, cú đấm cuốn theo gió cứng như sắt của thiếu nữ đánh tới.
──Rầm!!
Giây đó, người đứng ở gần gần như nghe thấy tiếng xương sọ vỡ tung.
Tình hình hiện tại đã đến nước sắp chết người, trong cuộc đánh nhau như mưa giật gió dữ này, Jane căn bản không nói được tiếng nào. Ban đầu cô ta còn có thể bảo vệ đầu và mặt, chỉ hơi phản kháng một chút, song sau khi bị Xuân Thảo dùng gối húc vào bụng, chỉ có thể ói ra nước mật với máu loãng.
Law Mayer rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, nhưng Chu Nhung ở ngay cạnh cũng đột ngột ra tay!
Mấy tiếng keng vang lên, bởi vì quá nhanh nên thậm chí còn nghe như chỉ có một tiếng. Ngay nháy mắt đó, hai người đã đánh nhau túi bụi, hai tay Law Mayer cầm dao găm, thân dao rõ ràng đang đè mũi con Sanleng thorns của Chu Nhung.
“Dừng lại! Đủ rồi đấy!” Trung tướng Trịnh nghe thấy rất rõ tiếng nội tạng bị bóp nát, biết nếu tiếp nữa sẽ có người mất mạng, sải bước tiến đến: “Thượng úy Dương Xuân Thảo! Đủ rồi đấy!”
Vệ binh túa lên, cưỡng chế tách Xuân Thảo đang đơn phương đánh đấm ra, sau khi hứng chịu hơn mười cú đánh vừa nhanh vừa ác Jane đã sắp rơi vào tình trạng vô thức, cơ thể đẫm máu, đã được nằm trên cáng nâng đi cấp cứu.
“Thượng úy Dương Xuân Thảo! Cô…………”
Thiếu nữ hung tính chưa tan, đôi mắt to từ đầu chí cuối đen trắng rõ ràng, chợt liếc nhìn cụ Trịnh, khóe miệng rỉ máu bất cần nhếch lên.
Dáng vẻ đó thế mà trông không khác gì Chu Nhung, Trịnh Hiệp thoáng chốc đã quên mất phải dạy dỗ cái gì, lòng chỉ thầm có một cảm giác.
──Không hổ là 118.
Trung tướng Trịnh đột nhiên khựng lại, ngay sau đó giận dữ thét to: “Đây là kỷ luật của 118? Ai cho mấy cô cậu đến đây?! Thượng tá Chu, đưa người của cậu vào phòng giam ngay lập tức──”
“Tướng quân! Người đâu, người đâu!”
Trịnh Hiệp vừa ngẩng đầu.
Cách đám người không xa, sắc mặt Tư Nam tái nhợt như giấy trắng, lẳng lặng mềm oặt xuống.
Chu Nhung co giò chạy đến, hồn vía mọi người chung quanh đã lên thẳng mây xanh, vệ binh xông đến sờ vào gáy Tư Nam, nhất thời run rẩy cả người, cái tay rụt về toàn là máu!
“Bị…….bị va rồi.” Giọng cậu vệ binh run run, “Đầu bị người phụ nữ kia va rồi, nhanh thông báo cho Sở nghiên cứu!”
Cơn giận ngút trời của trung tướng Trịnh bị dội ngay một chậu nước đá, tức thời tắt ngóm, chỉ còn cơn ớn lạnh dâng lên từ lục phủ ngũ tạng.
Lúc này, Law Mayer đẩy đám người chạy đến trước, còn chưa kịp đứng vững, đã bị Chu Nhung nhanh như chảo chớp đấm một cú ngã lăn ra đất. Sau đó Tư Nam đang bất tỉnh được Chu Nhung bế ngang người, quát to tiếng: “Gọi đội y tế!”
Trên phòng cao nhất của Sở nghiên cứu, phòng quan sát.
“Chấn động não.” Ninh Du xoay cái ghế, vạt áo Blouse bay lên tạo thành một đường cong, lạnh nhạt nói: “Cộng thêm ổ máu tụ nội sọ, người có kháng thể rơi vào tình trạng hôn mê, tạm thời sẽ bị rối loạn chức năng não bộ.”
Sắc mặt trung tướng Trịnh nặng trĩu: “Có nguy hiểm tới tính mạng không?”
Ninh Du nói: “Tôi không biết.”
Ninh Du có thái độ cực bất hợp tác với quân đội, trung tướng Trịnh hít sâu một hơi, lòng đầy buồn phiền không biết xả giận với ai.
Ông vẫn chưa kịp nói chuyện, đã nghe thấy Chu Nhung gằn từng chữ rõ ràng: “Vụ này quyết không thể cứ bỏ qua thế được.”
Chu Nhung ngồi cạnh bàn kiểm tra, nắm chặt bàn tay Tư Nam, vừa bình tĩnh vừa ẩn chứa cơn thịnh nộ: “Tại sao bọn họ xuất hiện tại quân khu? Đám đó là gián điệp của nước A, thuộc căn cứ bí mật White Eagle! Thằng nào cũng được nêu tên trong 118!”
Trung tướng Trịnh nghẹn lời, chỉ đành nói: “Thượng tá Chu, cậu bình tĩnh chút………..”
“Tư Nam đó giờ không chủ động tấn công người khác, rất có thể em ấy đã trốn khỏi bộ đội White Eagle, Law Mayer từng chấp hành nhiệm vụ truy bắt hoặc ám sát em ấy.” Chu Nhung nhìn thẳng vào trung tướng Trịnh, giọng nói dần dần nhấn mạnh, quyết không buông tha: “Tôi yêu cầu điều tra rõ chuyện này, đem đám bộ đội thù địch Law Mayer của nước A…………”
Trung tướng Trịnh rối hết cả óc, quay người lau mặt.
Tuy nhiên, ngay lúc ông quay lưng đi, Ninh Du chợt đổi tư thế, một tay chống má, nhíu mày nhìn Tư Nam đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Một giây sau, Tư Nam mở to hai mắt, nhanh chóng lè lưỡi với Chu Nhung.
Chu Nhung: “……………….”
Chu Nhung đang hùng hổ hăm dọa nháy mắt quên luôn lời.
Trong phòng quan sát xấu hổ vô cùng, trung tướng Trịnh vừa ngoảnh đầu về, Tư Nam đã nhắm tịt mắt, chỉ còn Chu Nhung ngẩn tò te, mắt to trừng mắt nhỏ với Ninh Du mặt đầy vô tội.
“?” Trịnh Hiệp không hiểu gì, trầm giọng nói: “Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Tiến sĩ Ninh, thông báo cho Sở nghiên cứu lập tức tập trung sức người sức của, cần phải đảm bảo tính mạng của người có kháng thể an toàn. Thượng tá Chu không phải đi đâu hết, cứ trông nom ở đây cho đến khi cậu ấy tỉnh dậy.”
Ông ngập ngừng rồi nói: “Còn về thượng úy Dương Xuân Thảo……….”
Chu Nhung tức khắc nói: “Tình cảm giữa Xuân Thảo và Tư Nam rất thân, tôi xin để thượng úy Xuân Thảo cùng đến chăm nom, tin chắc sẽ có tác dụng làm Tư Nam mau chóng bình phục.”
“Tôi biết rồi!” Trung tướng Trịnh thực quá nhức đầu, nhận thấy mình đã bại dưới đám lính đặc chủng 118: “Phải ghi lại sai phạm này của thượng úy Dương Xuân Thảo, còn xử phạt……xử phạt thì tính sau. Cứ ghi trước, sau này lỡ có tái phạm thì xử cùng một thể!”
Đây là một củ khoai lang bỏng tay, hoàn toàn không thể nói trách nhiệm thuộc về ai. Nếu truy tìm nguồn gốc, thì đúng Tư Nam là người đánh trước, song nếu phải truy cứu trách nhiệm, chính trung tướng Trịnh ngang nhiên nhìn người có kháng thể xảy ra chuyện mà không có hành động ngăn cản gì, rồi cả đội lính SWAT để mất dấu Tư Nam, tất cả đều sẽ gặp rắc rối.
Thậm chí bao gồm cả trung tá Thang Hạo phụ trách vấn đề an toàn cũng bị xử phạt nặng nề, vấn đề này thực sự liên đới đến rất nhiều người.
Trung tướng Trịnh chỉ có thể nghiêm khắc căn dặn không được lộ bí mật, sau đó hỏi han cặn kẽ công việc của Sở nghiên cứu, Ninh Du ương ngạnh không chịu hợp tác với ông, nên đành bất lực bỏ đi.
Cánh cửa kim loại phía sau trung tướng Trịnh lẳng lặng khép lại, ba giây sau, hai mắt Chu Nhung từ từ chuyển đến khuôn mặt đang bất tỉnh của Tư Nam, giơ hai ngón tay, bóp mạnh mũi hắn một cái.
“…………….”
Tư Nam: “Sắp chảy máu mũi rồi nè.”
Chu Nhung cương quyết lôi hắn dậy, đang định phê bình trò làm bậy vớ vẩn của đồng chí Tiểu Tư, thì đột nhiên nhìn thấy hai hàng máu cam chảy xuống.
“Em còn thông báo trước nữa cơ à?” Chu Nhung dở khóc dở cười, vội vã lấy khăn lạnh dí chặt: “Được rồi! Đừng động đậy! Cẩn thận kẻo nôn ra bay giờ!”
Luống cuống tay chân mất một lúc, Ninh Du gửi tin nhắn cho nhân viên nghiên cứu, tự tay cắm kim truyền dịch cho Tư Nam, sau đó kéo cửa ra ngoài, để cho Tư Nam đang thở thoi thóp với Chu Nhung trong phòng quan sát.
“Lúc ấy có rất nhiều zombie chạy sang bên này, anh nổ súng bắn trúng bụng anh ta, rồi lái luôn xe của anh ta, anh tưởng ba người kia chết ngắc rồi cơ………….” Chu Nhung ngồi bên mép giường, ôm nửa người Tư Nam vào lòng, giọng khàn khàn: “Vì sao bọn họ vẫn có thể sống sót nhỉ? Mà cho dù không mất nhiều máu thì cũng phải bị zombie tách ra mới đúng, chẳng nhẽ trong tay Law Mayer cũng có kháng thể?”
Tư Nam đầu quấn băng gạc, mái tóc rối bù, càng khiến khuôn mặt thêm trắng bệch, hai mắt nửa khép, bình tĩnh nói: “Căn cứ White Eagle đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu vắc xin từ rất lâu rồi.”
Chu Nhung hỏi: “Cũng dùng huyết thanh của em?”
“Em quên rồi.” Tư Nam nói, “Nhưng công việc nghiên cứu vẫn không có kết quả, nếu không virus zombie sẽ không bùng nổ ở Florida đầu tiên. Law Mayer có địa vị cực cao trong căn cứ White Eagle, có lẽ có liên quan một tẹo với khả năng liền vết thương.”
Chu Nhung nhíu mày không nói, đột nhiên lòng thấy nao nao, nhớ đến một sự kiện.
Tư Nam hỏi: “Sao thế?”
“Cái cuộc thi quốc tế năm ấy……………”
Chu Nhung hiếm có lúc hơi thất thường, nếu Tư Nam mà mở mắt, sẽ nhận ra chàng Chu Nhung da mặt dày ngang tường thành, mồm miệng lươn lẹo lại đang vô cùng mất tự nhiên, nếu cần dùng một từ để miêu tả, chắc phải là──Ngây thơ.
“Sau khi kết thúc anh có đi tìm em…………khụ, cũng không phải vì tính sổ. Chỉ là nghe nói em đã phẫu thuật xong, muốn đi thăm một tẹo, sau đó khi đến ngoài phòng bệnh, trông thấy trong phòng có một Alpha…………….”
“Đang gặm một miếng sau gáy em.” Tư Nam cười nhạo nói, “Anh đã xót xa kể chuyện này với em một lần rồi, Nhung ca.”
Chu Nhung “ừm” một tiếng, gương mặt đẹp trai hơi nong nóng.
Tư Nam nói: “Law Mayer đó.”
Dục vọng độc chiếm trong bản tính của Alpha lập tức bị kích hoạt, Chu Nhung hết sức ghen tuông hỏi: “Anh ta cắn em làm gì? Trong nhà có em trai hễ rảnh thì cắn hai miếng xả giận? Hay là thử xem có cảm thấy mềm hay không? Đã cắn được bao lần rồi?”
“Mỗi lần đó thì phải.”
“Thì phải?!”
“Em là bệnh nhân mất trí nhớ, Nhung ca.” Tư Nam mỉm cười nói: “Kí ức của em bắt đầu từ kho hàng ngầm trong thành phố T, có một anh lính đặc chủng Alpha hỏi em có muốn hẹn hò hay không, không được trong thời gian công tác, sau khi quay về căn cứ sẽ suy nghĩ………”
Chu Nhung: “………………………………”
“So với kí ức về Law Mayer, thực ra em thấy hứng thú về tình sử của anh lính đặc chủng Alpha hơn kìa, không thì chúng ta cùng tâm sự về cuộc sống quân ngũ kích tình mà trẩu tre đi. Á, phải rồi, dò la từ đám Nhan Hào rất có kết quả nhé, dù sao thì trông anh lính này rất thạo vụ hẹn hò, biết đâu tình sử thời đi học rất phong phú………….”
Chu Nhung nặn ra hai chữ: “Không có!”
Tư Nam đang nằm còn Chu Nhung thì ngồi, hai người một cao một thấp, nhìn nhau một lát.
Tư Nam phong độ vô cùng, nói: “Không sao đâu, trong bộ đội ấy à, em hiểu mà.”
Chu Nhung mặt đỏ tía tai, đứng dậy chạy ra ngoài.
“Nhung ca?” Giọng trêu ghẹo cố nhịn của Tư Nam vang lên ở phía sau, hỏi: “Không có ý gì à?
“……………”
“Anh định thanh minh rằng anh vốn là xử nam à, ê! Nhung ca!”
Chu Nhung mở cửa chạy trối chết, Ninh Du đang nhoài người đằng sau cánh cửa dỏng tai nghe lén bị bất ngờ, mém nữa ngã nhào thành thế chó cạp phân.
“Anh đi…………anh đi quân ủy giải quyết vụ ông anh vợ hờ đây, lát sẽ về với em.” Chu Nhung cuống quýt tránh ra, co giò chạy biến.P.s:
Thiếu nữ hung tính chưa tan, đôi mắt to từ đầu chí cuối đen trắng rõ ràng, chợt liếc nhìn cụ Trịnh, khóe miệng rỉ máu bất cần nhếch lên.
Dáng vẻ đó thế mà trông không khác gì Chu Nhung, Trịnh Hiệp thoáng chốc đã quên mất phải dạy dỗ cái gì, lòng chỉ thầm có một cảm giác.
──Không hổ là 118.
Khúc đầu Xuân Thảo ngầu bá cháy, đập cho Jane một trận tơi bời =)))
Khúc sau thì không nhịn được cười:V
Có ai chèo thuyền cp này không:3? Tui đã quyết định tìm và dịch vài dou bộ này =)))