Người Bên Gối Lạnh Lùng

Chương 11: Chương 11




Cô thật là vui mừng!

Đường Ngữ Thi hôm sau ra viện, bởi vì bác sĩ nói cô tỉnh lại, không có gì đáng ngại, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, ngủ đủ, dưỡng tinh thần tốt là có thể tăng cường miễn dịch rồi!

Phan Nghị theo cô về nhà, khi cô ở trên xe thấy khuôn mặt tài xe quen thuộc đã rất vui mừng, về đến nhà lại thấy vú nuôi tha thiết ân cần, trong lòng cô vui sướng không ngừng giơ lên.

Bọn họ thật đã trở lại, cô không còn lo lắng ở một mình nữa.

“Người giúp việc kia đâu?” Không thấy người giúp việc cũ, cô sinh lòng nghi ngờ, không nhịn được hỏi Phan Nghị.

“Cô ta không hoàn thành trách nhiệm, đã bị tôi sa thải rồi!”. Anh nhàn nhạt đáp lại. “Tôi đổi nhóm người này, nếu em không thích thì tôi cũng sẽ sa thải”.

Đường Ngữ Thi cuống quít lắc đầu. “Không cần sa thải bọn họ, em thích bọn họ, chỉ là công việc của họ cũng chỉ làm có 12 giờ sao?” Cô nói xong, lời cuối không khỏi sinh buồn phiền.

“Cũng như trước thôi, cũng ăn cũng ở”.

Đường Ngữ Thi hở má lúm đồng tiền lộ ra nụ cười tươi tắn với anh, tự đáy lòng cười khiến cô càng xinh đẹp. “Thật là tốt! Như vậy về sau ban đêm em cũng không ở một mình nữa, không phải lo lắng hãi hung nữa, có người ở cùng rồi”.

Phan Nghị trong lòng rối loạn.

Anh cố ý lạnh nhạt với cô mà sa thải nhóm người này, nhưng khi thấy cô bệnh tật tiều tụy như vậy anh lại phiền lòng nôn nóng, oán giận không dứt.

Không để cho ai bắt nạt, lạnh nhạt với cô, đây là quyền lợi của riêng mình anh!.

Anh không cho phép ngoài anh ra, còn có người dám lạnh nhạt với cô!

Đường Ngữ Thi nhìn anh một chút, trong lòng vui vô cùng.

Anh đang để ý tới cô, quan tâm cô, cô không cần phải tự buồn bã hối tiếc một mình rồi.

“Cám ơn anh!”. Cô tươi cười rạng rỡ trước mặt anh, không keo kiệt chút nào àm nói ra cảm kích trong lòng.

Phan Nghị đối với thành ý của cô, có chút không thoải mái.

Anh nhẹ nhàng ho một tiếng. “Cô tốt nhất nên nghỉ ngơi, tôi còn muốn đi công ty”.

“Ừ. Đi đường cẩn thận!” Đường Ngữ Thi hướng anh phất tay một cái, nụ cười ngọt ngào đặt trên mặt

Phan Nghị trong nháy mắt lại thất thần, không muốn rời đi.

Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn đi làm…..

Trong lúc làm việc, bóng dáng của cô, dung nhan của cô thỉnh thoảng chạy vào trong đầu Phan Nghị, khiến anh mất hồn, khiến tim đập mạnh và loạn nhịp, khiến anh khác thường không giải thích được.

Không thể nhớ lại nữa! anh cảm thấy phiền chết đi được.

Nhìn trên bàn làm việc bảng báo cáo chất đầy như núi, anh thấy khó chịu.

Thường ngày,anh chỉ một tiếng là xong, hôm nay tới trưa rồi mà tốc độ vẫn như rùa bò, anh thật sự quá khác thường!.

Thật khéo, thư ký gõ cửa. “Tổng giám đốc”.

“Đi vào”.

“Tổng giám đốc, những thứ này là báo cáo tháng trước của phòng kế toán, xin tổng giám đốc xem qua”.

“Làm thế nào mà nhiều như vậy?” Anh không nhịn được cau mày oán trách.

Thư ký không thể tin nổi, bình thường tổng giám đốc làm việc như con ngựa điên cuồng, thế lại có thể oán trách như vậy sao?

Anh nếu không phải uống lộn thuốc, chính là yêu!

Phan Nghị liếc mắt một cái, thư ký vẫn đi vào trong suy nghĩ của cô, cảm thấy cô thư kí thật tắc trách, anh không nhịn được thốt một tiếng.

Thư kí thật nhanh hồi hồn. “Tổng giám đốc”.

“Cô mới vừa rồi suy nghĩ gì?” Anh nhìn vào báo cáo, mặt lạnh lùng.

“Thật xin lỗi, tôi sẽ không như vậy nữa”. Thư ký nhanh nói xin lỗi, vẻ mặt sợ hãi.

“Trả lời vấn đề của tôi!”

“Tôi… tổng giám đốc, tôi…..”

“Nói!”

“Vâng”. Thư ký hết sức lo sợ, chịu thiệt vì anh uy nghiêm như vậy, cứng rắn rồi chậm rãi nói.

“Tổng giám đốc…. bởi vì từ trước đến nay ngài luôn coi công việc như sinh mạng, cũng rất có hiệu suất, hôm nay….” Cô nhìn vào đống báo cáo cao ngất ngưởng kia, ấp a ấp úng nói. “Có chút không giống nhau, ngài….”

“Nói tiếp”. Anh lạnh nhạt nhìn cô một cái.

“Ngài không phải đã yêu rồi hả?”

Phan Nghị nghe vậy liền kinh hãi, mặt lạnh lùng co rúm một chút.

Anh… yêu?

Anh yêu ai cơ chứ?

Trong đầu không khỏi hiện lên hình bóng, nụ cười của Đường Ngữ Thi….

Làm sao có thể? Anh làm sao có thể thích cô?

Nhiều lăm anh thấy cô ngã bệnh liền thấy đáng thương cho cô, đồng tình với cô thôi!

Anh sẽ yêu cô sao? Anh coi như lời nói vô căn cứ.

“Chớ nói nhảm! Ngại lượng công việc quá ít sao? Buổi tối lưu lại cùng tôi làm thêm giờ”. Anh mà đã làm thêm thì chắc sẽ tới 11, 12 giờ đêm!.

Thư ký sắc mắt đen lại. “Không! Tổng giám đốc. Tôi nói sai rồi, thật xin lỗi, đừng cho tôi ở lại… tôi còn có chồng chờ tôi về nấu cơm, con trai của tôi cũng chờ tôi kể chuyện để khiến nó lên giường đúng 9 giờ”.

Phan Nghị lạnh lùng nhìn cô, lay mắt. “Về sau không cần thấy tôi có được hay không được, quá tam ba bận --- Không! Tốt nhất là lần sau đừng có làm vậy nữa”.

“Vâng, tổng giám đốc”.

“Cô đi ra ngoài đi!”.

“Vâng”

Thư kí sau khi rời đi, sắc mặt Phan Nghị lại khó coi.

Nhất định là do mấy ngày nay đối xử với Đường Ngữ Thi quá tốt, bị cô ảnh hưởng tâm lý!

Anh căn bản không cần đối tối với cô bởi vì anh không muốn yêu cô.

Anh hít sâu, quyết định điều chỉnh tốt tâm lý của mình,để thái độ lạnh nhạt đối mặt với cô.

“Ông xã, anh…. Trở về rồi!”

Dung nhan xinh đẹp rạng ngời lại thẹn thùng, Đường Ngữ Thi mặc một chiếc váy voan màu xanh dương, lộ ra xương quai xanh khêu gợi cùng bả vai trắng nõn, ngọt ngào lại không mất hấp dẫn, cô đáng yêu, giọng nói nhẹ nhàng kêu lấy anh, khóe môi tràn ra nụ cười e lệ.

Đường Ngữ Thi quyết ăn mặc dịu dàng động lòng người như vậy, muốn khiến anh kinh ngạc, cô cố ý ở trong phòng khách đợi anh trở về, chỉ muốn cho anh thấy trang phục của cô,nghe một chút ý kiến của anh cùng ca ngợi.

Phan Nghị hơn 9 giờ đi vào cửa, vừa thấy trang phục của cô, nghe thấy âm thanh diu dàng của cô, cả người anh liền cảm thấy vui tươi.

Không, không đúng!

Anh đã nói với lòng mình, muốn thái độ lạnh nhạt vô cùng đối mặt với cô, tại sao vừa thấy người cô lại muốn thay đổi chứ?

Anh sưng mặt lên, nhìn cô, mặt không thể gật bừa. “Ai bảo cô ăn mặc như vậy?”

Ăn mặc đẹp như vậy, muốn quyến rũ ai đây? Trong lòng của anh không khỏi sinh ra ghen tị.

Lòng Đường Ngữ Thi co rút đau đớn, ngượng ngùng trên mặt hoàn toàn biến mất, chỉ có ngạc nhiên.

“Ông xã….” Vú nuôi dạy cô không cần kêu cả tên và họ của chồng, bọn họ là vợ chồng, cũng không phải kẻ thù, không cần cả tên và họ.

“Ai bảo cô gọi tôi như vậy?” Anh lạnh lùng liếc cô một cái, giọng điệu lạnh lùng tới cực điểm.

Lòng của Đường ngữ Thi trầm xuống.

Anh là chồng cô không phải sao?

Thì ra anh không có tiếp nhận cô! Đáy lóng của anh còn chưa thừa nhận cô là vợ anh!

Nhưng anh hôn cô! Nụ hôn đầu của cô đúng là thuộc về anh nha….

“Anh… hôn em, anh là chồng em”.

Anh cười lạnh. “Tôi hôn qua rất nhiều người phụ nữ, nhưng tôi lại không có cưới tới cửa, tôi cưới cô, cũng chỉ là hôn cô… cô không cần quá mức ngạc nhiên”

“Lúc phát sốt cảm ơn anh đã đưa em đi bệnh viên”.

“Một cái nhấc tay, không có gì”. Anh phất tay một cái, cho là không cần nhắc tới.

“Em cho là anh đã coi em đặc biệt ở trong lòng….” Cô lấy dũng khí, muốn biết anh suy nghĩ gì.

Anh cười nhạo một tiếng. “Cô nghĩ quá nhiều, cô sốt cao không giảm, tôi chỉ thương cảm mà thôi! Tôi không thấy cô đáng thương, sẽ có người như vậy vì người đáng thương đâu”.

Đường Ngữ Thi trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, lòng cô bị đau thương gặm nuốt lấy.

Cô khóc như vậy động đến tim anh, không tự chủ cảm thấy thật thương.

Gặp quỷ!

Anh đem mắt ra chỗ khác. “Này, tôi không thích cô lộ ra quá nhiều thịt, ở nhà cũng không được”. Người làm việc cùng tài xế đều là nam, không cho phép!

Anh bá đạo độc chiếm tới mãnh liệt, thế nhưng anh lại không chút nào chấp nhận điều đó trong ý nghĩ.

“Xin lỗi…” Đường ngữ Thi mấp máy môi dưới, khẽ cắn chặt môi, con mắt thong xuống, một giọt nước mắt nhỏ xuống mắt đất.

Cô sai lầm rồi…. cứ tưởng anh động lòng với cô rồi nhưng không có, hoàn toàn không cô…..

Cô không nên như vậy, không nên động lòng, không nên yêu anh….

Trong tiểu thuyết tình yêu là ngọt ngào, mà tình yêu của cô, vừa đắng vừa chát, khó có thể nuốt vào…..

Quay người lại, cô chạy lên cầu thang, vào phòng, khóa cửa lại, chỉ muốn một người một chỗ.

Nước mắt không khống chế được rơi xuống, nước mũi cũng theo đó mà chảy.

Cô quên, cô tưởng là được rồi, nhưng hóa ra vẫn không được, tâm lý của cô quá kích động, khiến cô ho khan không thôi.

“Khụ khụ khụ…. Khụ khụ…. Khụ khụ khụ khụ!”. Tiếng ho khan liên tiếp cùng nước mắt nước mũi chảy đầm đìa, vội vàng lấy giấy lau, nhưng lau không xong, lau đi lòng vẫn chua xót.

Anh không thương cô… anh không thương cô!

Biết đáp án rõ ràng như vậy, lúc cô nằm viện anh dịu dàng như thế, khiến cô sinh ra quyến luyến và mong đợi.

Mong đợi quá cao, khiến cô rơi xuống vực sâu không đáy….

Anh quá lạnh lùng, khiến lòng cô đau đớn quá rồi….

Lòng của cô, giống như trong băng, yên tĩnh, lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.