Người Bên Gối Xa Lạ

Chương 2: Chương 2




Một người đàn ông bước ra từ chiếc ô tô màu đen sang trọng, ngày nóng thế này nhưng vẫn là bộ tây phục cắt may phù hợp với dáng người cao, thẳng, nụ cười dịu dàng, đặc biệt là đôi môi quyến rũ có thể khiến bao phụ nữ thần hồn điên đảo.

Triệu Giai Giai quên trong tay cầm bình nước, ánh mặt trời chói mắt, thời tiết cực nóng, cô nghĩ có thể mình hoa mắt, theo trí nhớ của cô, hẳn bây giờ anh ta đang ở nước Mỹ hoặc Canada, thậm chí có thể Pháp, dù sao anh ta có thể đi khắp các nơi trên thế giới, nhưng không nên xuất hiện trước mặt cô.

Tay cô giơ lên cao, đổ nước lên cơ thể Trầm Vũ Phong đang lại gần, Trầm Vũ Phong hành động không đủ nhanh nhẹn, quần áo liền bị dính đầy nước.

“A…” cô kinh hô, vội vàng muốn chạy lên xem. “Tôi xin lỗi, xin lỗi”.

“Đáng chết, tắt vòi nước đã”. Trầm Vũ Phong thét, chân di chuyển nhanh.

Cô phục hồi tinh thần hết sức, tay cầm bình nước bỏ xuống sàn, vội vàng tắt nước.

Trầm Vũ Phong bị nước hắt hết người, hai tay lau mặt, nhìn người mình toàn thương hiệu Armani dường như bị hủy, anh nhăn mày rậm, ánh mắt lại lộ ra vẻ hứng thú.

“Xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý”. Đối với anh tàn khốc, cô có chút kích động, thậm chí tay chân cũng cảm thấy thừa thãi.

“Giai Giai”. Lúc này trong cửa hàng một người chàng trai chạy ra: “Tôi nghe thấy tiếng kêu của cậu …”

Chàng trai cao lớn này là Giang Phẩm Hạo, là đồng nghiệp với Triệu Giai Giai.

“Tôi không sao, tôi không cẩn thận làm quần áo của người khách này bị ướt”. Cô thật sự hoảng, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.

“Cậu sao lại không cẩn thận như vậy ?”. Giang Phẩm Hạo bật cười, anh thường xuyên thấy cô không cẩn thận.

Trầm Vũ Phong nghe cô nói như vậy, một nỗi tức phút chốc dâng lên, nhịn không được hừ lạnh. “Tôi là khách?”.

Cô có vẻ cực xấu hổ, chun mũi, hai người hiểu rõ, ngoài những người trong nhà, người ở bên ngoài không đề cập đến chuyện hai người có quan hệ vợ chồng.

“Anh có muốn về trước thay quần áo không?”.

Anh vốn ấn tượng thấy người phụ nữ kia bình tĩnh đến giỏi giang, bây giờ sao lại biến thành tiểu cô nương nhát gan? Chẳng lẽ anh không biết bà xã anh có chị em sinh đôi?

“Tôi làm sao mà về thế này được? Cửa hàng em không có cất giữ quần áo cho tôi thay sao?”. Trầm Vũ Phong khẩu khí như nóng trên băng .

Cô do dự một chút mới nói: “Vậy mời anh đi theo tôi”.

Sau đó cô xoay người đẩy cửa kính, trên cửa phát ra tiếng chuông gió nhẹ, Trầm Vũ Phong theo cô đi vào trong, tiếp đó Giang Phẩm Hạo mới bước vào.

Cửa hàng ước chừng chỉ có mười mét vuông, tất cả đều lấy gỗ thô làm cơ sở, trang trí ấm áp vào lịch sự theo phong cách Nhật, thấp phía dưới là hai chỗ ngồi ghế sô fa, cửa hàng tràn ngập phong tình.

Trên tường khéo léo bày những đồ trang trí tinh xảo, lại còn một số loại hình gấu bông lớn nhỏ, bức tường bên cánh cửa có để một giá treo vài quần áo, một ngăn tủ để mũ và mấy đôi giày.

“Trong cửa hàng tôi chỉ có vài áo T-shirt của nam và quần soóc”. Cô lục tìm áo T-shirt, cố gắng nghĩ xem kiểu quần áo thế nào thích hợp cho anh mặc.

Anh chỉ đứng bên cạnh, xem biểu hiện hoàn hảo của cô.

“Cái này thế nào?”. Cô lấy ra một chiếc áo màu xanh sọc trắng.

“Như là tù nhân đấy”. Anh lạnh lùng gửi trả.

Cô tiếp tục tìm kiếm, lại lấy ra một chiếc áo trắng có chữ T-shirt màu đỏ. “Thế còn cái này?”.

“Để thằng mười năm tuổi mặc”. Anh ta nhướng mày thách thức, cao ngạo phủ quyết.

“Vậy anh tự mình tìm đi!”. Cho dù cô quen biết anh ta một tháng, kết hôn cũng đã ba tháng, nhưng thời gian cùng anh ta ở chung rất ít, cô đương nhiên không biết sở thích của anh ta.

“Em nghĩ tôi mặc quần áo như vậy sao?”. Anh luôn luôn mặc áo sơ mi, âu phục tây, trong khái niệm cuộc sống của anh, căn bản không có mấy thứ này.

“Thật có lỗi, cửa hàng của tôi chỉ có quần áo này.” Cô mặt mày ác cảm, nhưng không để anh phát hiện ra. “Bằng không, anh ngồi ở đây một chút, tôi ra ngoài mua quần áo cho anh, mà là đồ tôi mua, không biết có hợp với anh không?”.

“Chờ em mua quần áo về, tôi sớm bị cảm rồi”. Anh một bước đến gần cô, cô theo tiềm thức lùi về sau một bước nhỏ.

Cảm giác cô cố ý tạo khoảng cách, trong lòng anh không hài lòng, hờn giận.

“Cửa hàng chỉ có quần áo này, rốt cuộc muốn bán cho ai?”. Anh chỉ tay vào đống áo T-shirt.

“Tiên sinh, bán cho mấy người trẻ tuổi. Có lẽ anh lớn tuổi, mặc không quen!”. Giang Phẩm Hạo không quen người đàn ông này nói chuyện kiểu đó với Triệu Giai Giai, nhịn không được bước đến.

“Phẩm Hạo”. Triệu Giai Giai nhìn Giang Phẩm Hạo lắc đầu, ý bảo anh đừng lắm lời.

Trầm Vũ Phong nở nụ cười, nhưng ý cười không đạt trong mắt, càng không có vẻ lưu tình trên mặt: “Anh là ai?”

“Cậu ấy là nhân viên cửa hàng”. Cô nhanh nhẹn nói.

“Là tôi đang hỏi cậu ta!”. Trầm Vũ Phong nhìn cô một cái, rất nhanh hướng về thanh niên kém anh ít nhất mười tuổi, nhìn mắt thanh niên này có thể đọc ra tâm tình ẩn chứa.

Anh tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, tình yêu với anh mà nói là trò chơi cũng là thủ đoạn, anh đương nhiên hiểu cảm giác vì một người phụ nữ mà tâm tình trở nên phức tạp.

“Tiên sinh, tôi là nhân viên cửa hàng này, phiền anh chọn một bộ quần áo mặc, sau đó chúng tôi sẽ đem quần áo anh đi giặt, thật xin lỗi, không cẩn thận đã làm quần áo anh bị ướt”. Giang Phẩm Hạo vẫn giữ khuôn mặt tươi cười, cố gắng duy trì thái độ phục vụ, anh cũng không thể tỏ dấu hiệu gì Giai Giai thấy.

“Cậu có biết bộ quần áo này của tôi bao nhiêu tiền không? Cậu có biết thân phận, địa vị của tôi không? Cậu nghĩ gì mà muốn tôi mặt áo T-shirt rẻ tiền này!”. Nhìn Giang Phẩm Hạo cố duy trì vẻ ngoài của mình, Trầm Vũ Phong dậy sóng tức giận.

Bình thường cánh môi anh mở càng ngày càng lớn, cho thấy lửa giận càng ngày càng cao, ánh mắt cũng thêm nhiều tà khí.

“Phẩm Hạo, phiền cậu giúp tôi mua hai tách cà phê.” Triệu Giai Giai nhìn Giang Phẩm Hạo cười, tươi cười có ý khẩn cầu.

Đây cũng là chuyện của cô và Trầm Vũ Phong, cô không thể để người vô tội Giang Phẩm Hạo bị liên lụy.

“Giai Giai, này….”. Thấy Triệu Giai Giai như vậy, làm sao Giang Phẩm Hạo có thể yên tâm rời đi.

“Đi nhanh nha!”. Cô đẩy Giang Phẩm Hạo, giục anh đi nhanh, “Anh ấy là bằng hữu của tôi, cậu yên tâm, mau đi đi! Tôi muốn chiêu đãi anh ấy!”.

Giang Phẩm Hạo không có cách nào, anh rất biết cá tính Triệu Giai Giai, một khi đã quyết, dù là thiên quân vạn mã kéo đến cũng không nhúc nhích, anh đành phải đẩy cửa mà đi, trong lòng tính phải đi nhanh về nhanh.

Thấy Giang Phẩm Hạo đi, Trầm Vũ Phong châm chọc hỏi “Không nghĩ em mở cửa hàng, trong cửa hàng lại có một vị soái ca trẻ tuổi như thế?”.

Bên ngoài mặt trời thiêu đốt đủ để tính tình nóng càng thêm nóng. Triệu Giai Giai mới gặp anh đã khiếp sợ, chậm rãi ổn định cảm xúc của mình, cô thở nhẹ, không cho chính mình kích động, cũng dặn dò mình phải duy trì khoảng cách với anh ta.

Nghĩ đến người này đang ở nước ngoài, vì thế cô đỡ phải ăn diện trước mặt anh, bây giờ ăn diện không có, tựa như mất một tầng phòng bị, cô không muốn bị anh nhìn thấy, cô không thoải mái nhăn nhó.

“Thật có lỗi, tôi biết nhiều quần áo không thích hợp cho anh mặc, không bằng tôi gọi điện cho A Chính, để anh ấy lái xe đến đây?” Cô cẩn thận hỏi thăm.

Anh cũng không muốn A Chính đến đấy, bởi vì anh phát hiện có chuyện thú vị đủ hấp dẫn anh.

Anh nhìn móc quần áo, lấy chiếc áo T-shirt màu trắng thiết kế đơn giản, nhưng lại thu hút tầm mắt anh. “Lấy cái này đi”.

Cô kinh ngạc, nhưng vẫn đem áo trên giá xuống, đưa vào tay anh : “Anh mặc quần cỡ mấy?”.

“Em là vợ mà cũng không biết chồng mình mặc quần số mấy sao?”. Anh híp mắt, ngữ điệu trào phúng.

“Anh đừng như vậy, tôi cũng không phải vợ thật sự, nhanh đi thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm”.

Anh liếc nhìn cô, lại tìm cái quần soóc giản dị, mới tiến vào phòng thử đồ.

Nhìn bóng dáng cao to của anh, người đàn ông này rõ ràng là chồng của cô, xa lạ đến nỗi mới chỉ nhìn mặt chồng có vài lần.

Rõ ràng anh rất tuấn tú, nụ cười đủ làm phụ nữ thần hồn điên đảo, nhưng khi đối mặt anh, vì sao từ cổ đến lòng bàn chân đều lạnh toát?

Lại còn không tự chủ được làm cho cô ghét kinh khủng!

***

Nhớ lại cuộc hôn nhân thần kì, ngồi trên ghế sô fa Triệu Giai Giai lâm vào hoảng hốt

Trầm Vũ Phong chấp nhận yêu cầu của cô, hôn lễ không mở rộng trên giới truyền thông, hơn nữa hóa trang cô dâu như vậy, cho dù cô đi trên đường, cũng không có người nào nhận ra.

Sau khi kết hôn, cô chuyển vào biệt thự sang trọng của Trầm Vũ Phong, đến cả tuần trăng mật cũng không có, anh ta đã vội đi công tác nước ngoài.

Mỗi lần trở về Đài Bắc, không phải vội vàng về công ty báo cáo công tác, thì cũng vội vàng hẹn hò với bạn bè tri kỉ, thậm chí ở chung với cô mà thời gian gặp nhau gần như không có, hai người nhiều lắm vội vàng đối mặt.

Nếu cẩn thận tính toán, hai người ở chung tổng thời gian không vượt quá hai mươi tư giờ.

Mà mỗi lần biết anh ta trở về, cô luôn thận trọng chọn trang phục của mình, không cho anh ta phát hiện bộ dạng chân thật của mình.

Ngôi nhà đó, phần lớn thời gian chỉ có cô sống ở đấy, cho nên cô chỉ yêu cầu người giúp việc làm bán thời gian, nếu muốn đi xa nhà hoặc ra cửa hàng thì cô mới nhờ A Chính đưa đi.

Tuy rằng bình thường nhà chỉ có một mình cô, nhưng một chút không thấy cô đơn, ngược lại còn thích sự cô độc, yên tĩnh, như vậy thích hợp một mình cô hô hấp.

Bởi vậy mỗi lần anh trở về, cô đều không tự nhiên, hàng đêm mất ngủ, càng may là anh ta về cũng vội vàng, nếu không cô thật không biết sống thế nào.

“Suy nghĩ gì thế?”

Một giọng nói thẳng lạnh lùng khiến cô hoàn hồn.

Trầm Vũ Phong từ phòng thử đồ đi ra, quả thực như hai người khác nhau, không mặc bộ âu phục, cơ thể anh như thoải mái, nhàn nhã hơn hẳn, trông giống như chuẩn bị cuộc thi bóng rổ thanh niên.

“Không nhận ra tôi sao?”. Anh nhìn đôi mắt to của cô có chút hoảng hốt.

Cô vội vàng đứng lên, mỉm cười, thè lưỡi: “Không phải, chưa thấy anh mặc thế này bao giờ”.

“Tôi chưa từng thấy cô mặc như thế này”.

Cô mặc như vậy so với trước như hóa thành người khác, bây giờ cô thanh tú giống như một tiểu cô nương, thẹn thùng như vậy làm người ta yêu thích, không giống như trước kia ….

Cô gái trước mặt này, như được đeo mặt nạ bên ngoài, ngay cả biểu tình trên mặt cũng đều thực giả: Bây giờ cô ở đây, cười, sợ hãi, ngẩn người, lại còn nghịch ngợm thè lưỡi.

Trong lòng anh nghĩ, anh và cô đều am hiểu diễn kịch, anh dịu dàng cũng là biểu hiện giả dối, cô khôn khéo cũng chỉ là vẻ ngoài.

Anh đối với phụ nữ đều chăm sóc chu đáo, bởi phụ nữ làm anh thỏa mãn tình dục, một khi hai bên có liên quan, anh tàn nhẫn không lưu lại chút tình nào.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cô lại đứng lên.

“Anh bao giờ về? Làm sao biết tôi ở đây?”. Cô với tay lên máy tính để bàn, lấy ra mảnh giấy từ máy in.

“Vừa mới xuống máy bay, lại tình cờ đi ngang qua nơi này, không nghĩ bà xã của tôi lại mở cửa hàng mà không nói, hại tôi bị A Chính cười”. Vốn anh nên trực tiếp đến công ty, cũng không nghĩ anh lại ở chỗ này.

“Mở cửa hàng là việc nhỏ, so với anh lo sự nghiệp lớn, tôi nghĩ hẳn anh không có hứng thú biết đên, tôi gọi điện cho A Chính đến đây đưa anh”. Cô cầm lấy điện thoại.

“Cà phê tôi còn chưa uống”. Cô vội vã muốn anh đi, không biết vì sao anh càng không muốn đi, từ trước tới giờ chỉ có anh đuổi phụ nữ, người cao ngạo như anh không có chuyện phụ nữ đuổi anh.

Nghe được lời anh ta nói, cô đành phải buông điện thoại xuống.

Cô đã thề không bao giờ động tâm đối với đàn ông, cô muốn chính mình quyết định vận mệnh của mình, bất luận người đàn ông đó có đẹp trai tới đâu, cô cũng không được động tâm.

Nhất là người đàn ông Trần Vũ Phong này, anh ta chỉ biết làm cô bối rối và sợ hãi.

Nghĩ đến anh ta đối với tình yêu không là gì, phần lớn với phụ nữ chỉ là quan hệ tình dục, cô toàn thân không được tự nhiên rùng mình, cố gắng duy trì khoảng cách với anh ta.

Trước đây thương lượng với anh ta, cô tựa như diễn kịch, dựa theo kịch bản đã viết tốt, vũ trang cảm xúc, ở đại học khi cô ở CLB kịch, diễn kịch đối với cô mà nói một chút cũng không khó khăn.

Tuy rằng anh chưa bao giờ báo cáo hành tung với cô, nhưng mỗi khi anh đặt phòng ở khách sạn Đài Bắc, cô có thể biết anh về nước từ A Chính, thời gian xuất ngoại, bởi vì A Chính chịu trách nhiệm sắp xếp.

Lần này trong lòng cô không có kịch bản gốc, càng không có chuẩn bị, nhìn kẻ xa lạ này từ trên xuống, thường thường một cái nhíu mày, một ý cười, một lời trêu trọc cho đến tay chân đều hoàn hảo.

Cô tưởng, cô thực sự không thân anh, mà cô thuộc loại nấu chín chậm, một khi chín, cô sẽ bị điên; nhưng đối với người không quen, nhất là đàn ông, trong lòng dâng đến cổ hận thù, thế nào cũng phải làm cho chính mình thật cẩn thận.

Quên đi, dù sao cô cũng đã đạt được mục đích gả cho anh ta, cô không bao giờ cần diễn kịch, cũng không cần làm bộ mặt giả tạo, cô trở về là chính mình, anh ta nếu không quen nhìn cô, cùng lắm sẽ cùng cô ly hôn.

Dù sao tập đoàn Phong Cường, cũng là Tài chính Phong Cường đã cùng Xây dựng Đông Hưng kí hợp đồng hợp tác, tài chính Đông Hưng cũng lấy thừa bù thiếu, cho nên anh ta hẳn có thể công thành lui thân.

Lúc này cánh cửa kính truyền đến tiếng chuông gió mở nhẹ, Giang Phẩm Hạo mua hai tách cà phê tiến vào, Triệu Giai Giai cười đi ra, có Giang Phẩm Hạo, làm cho cô cảm thấy không khí không hề ngột ngạt.

“Phẩm Hạo, cảm ơn cậu”. Cô đón hai tách cà phê. “Để tôi ra kiểm kê tiền”.

Giang Phẩm Hạo liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ghế sô fa, sau đó đi vào quầy, “Để tôi kiểm kê là tốt rồi, cậu không nên đụng vào mấy con số này”.

“Tôi biết! Tôi ở lại một lúc, chỉ muốn giúp cậu ít việc thôi”. Cô cùng Giang Phẩm Hạo nói chuyện, đưa cà phê vào tay Trầm Vũ Phong.

Trầm Vũ Phong nhận tách cà phê từ tay cô, cố ý nhìn cô và Giang Phẩm Hạo nói chuyện.

“Cậu càng giúp càng bận, mấy con số rắc rối này, cậu chỉ cần phụ trách chọn lựa sản phẩm là tốt rồi”. Giang Phẩm Hạo lại liếc nhìn Trần Vũ Phong, không biết người đàn ông này rốt cuộc bao giờ thì đi.

“Được rồi, vậy cậu cứ bổ sung cho tôi”. Cô đem ống hút bỏ vào tách, để lên quầy : “Này tách của cậu”.

“Cậu không uống sao?”. Giang Phẩm Hạo nhìn động tác săn sóc chu đáo, tâm tình thích thú.

“Cậu đã thấy tôi uống cà phê bao giờ chưa? Mua hai tách cà phê, đương nhiên muốn cậu uống một tách”. Cô nhìn biểu hiện ngu ngơ của Giang Phẩm Hạo.

Giang Phẩm Hạo vui vẻ ra mặt, Trầm Vũ Phong sắc mặt lại căng thẳng, nhưng sao anh ta lại tức khí vậy? Tuy rằng trên danh nghĩa anh là chồng nhưng cũng không thể hoàn toàn không nhìn thấy anh tồn tại.

“Em bao giờ tan tầm?”. Trầm Vũ Phong đứng lên, cố ý đứng trước mặt cô, vừa vặn ngăn cách cô cùng Giang Phẩm Hạo nói chuyện.

“9 giờ rưỡi”. Cô khó hiểu vì sao anh ta hỏi vậy.

Anh muốn cô tan tầm sớm hơi một chút, nhưng không có lý do. “Tôi đi đây”. Anh đem cà phê trả lại tay cô.

“Không phải muốn uống cà phê sao?”. Cô nhìn quần áo anh mặc, tuy rằng đẹp, nhưng không phù hợp triết lý mặc quần áo của anh, cô cảm thấy buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, đem ý cười cố nhịn xuống.

“Không uống”.

“Không cần A chính đến đón sao ?”.

“Không cần !”. Anh tao nhã cười, chỉ có chính anh mới biết anh cắn răng không lộ biểu hiện.

Triệu Giai Giai không ngăn cản, dù sao hai người cũng không quá quen thân, Trầm Vũ Phong thắng đi đến cửa, cô vẫn không biết vì sao đột nhiên anh lại vào cửa hàng cô.

“Rốt cuộc anh ta là ai ? ”. Trầm Vũ Phong đi ra ngoài, Giang Phẩm Hạo mới hỏi.

“Là chồng trên danh nghĩa của tôi”. Cô nhún vai với Giang Phẩm Hạo, bất đắc dĩ.

Giang Phẩm Hạo đang nhấp miệng uống cà phê, bởi vì lời của cô vừa dọa điên, cứ như vậy phun ra.

“Anh ta chính là Trầm Vũ Phong ?”. Giang Phẩm Hạo rút giấy ăn, lau khóe môi mình.

“Phải ”. Cô gật đầu, cười nhìn Giang Phẩm Hạo đang giật mình.

Đúng vậy, anh ta chính là Trầm Vũ Phong, là chồng trên danh nghĩa của cô !

***

Triệu Giai Giai mới mở cửa nhà, ngọn đèn yếu ớt tỏa, khác hẳn với bóng tối mọi ngày, chẳng lẽ Trầm Vũ Phong ở nhà?

Cô cố giữ tim mình, nhíu mày, nhà những bốn mươi mét vuông lại chỉ mình cô ở, hơn một người hô hấp, làm cho cô càng thận trọng.

Đang muốn về phòng mình thì …

“Em về rồi sao?”. Giọng Trầm Vũ Phong đột nhiên vang lên khiến cô giật mình.

Lúc này cô mới thấy anh nằm trên ghế sô fa, từ từ ngồi dậy.

“Sao anh lại ở nhà?”. Rõ ràng trong lòng cô biết anh ta ở nhà, nhưng cô vẫn không nhịn được mà hỏi.

Trước kia anh không đến mười hai giờ ở nhà, nhìn anh vẫn áo T-shirt quần soóc, chẳng lẽ anh ra khỏi cửa hàng cô vẫn không đi ra ngoài sao?

“Đây là nhà của tôi, vì sao tôi lại không thể ở nhà … ?”. Anh trêu trọc như mỉa mai.

“Không phải ! Là tôi không nghĩ đến …”. Cô đi về hướng phòng mình.

Bọn họ mỗi người một phòng, anh ngủ phòng ngủ chủ, phòng ngủ của cô là phòng thiết bị, cho nên anh có phòng tắm riêng của mình, còn cô có phòng tắm gần nhà bếp.

“Giai Giai, muốn như vậy mới về, không sợ nguy hiểm sao ?”. Anh đã hỏi qua A Chính, A Chính nói cô không cho đưa đón tan tầm.

Bởi vì câu hỏi của anh, cô đang đi phải dừng lại. “Không, nếu quá muộn, Phẩm Hạo đưa tôi về, nếu sớm hơn, tôi tự đi xe điện ngầm về”.

Anh đi đến trước mặt cô, ánh đèn sáng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tô đậm vẻ dịu dàng của cô, anh thưởng thức bộ dạng khác của cô, nhưng nghe cô nói vậy, anh tâm tình có chút kì lạ.

“Phẩm Hạo ? Bạn trai của em à ?”. Anh nhíu mày, nhướn cổ.

“Đương nhiên không phải, cậu ta là học đệ của tôi, cũng là đồng nghiệp của tôi, cậu ta mới năm thứ tư, bởi vì nghỉ hè cho nên cả ngày đều đến giúp đỡ cửa hàng.” Rõ ràng cô không cần giải thích với anh, nhưng cô vẫn giải thích.

“Ồ ? Vậy học đệ của em có biết em đã kết hôn không ?”. Anh nhịn không được hỏi lại.

“Đương nhiên biết, cậu ấy là đồng bọn của tôi nha !”.

Cô kinh ngạc mấy lời nói đêm nay của anh, trước kia anh nhìn cô, nói vài câu chào hỏi, chưa từng hỏi qua việc tư của cô.

“Vì sao không để A Chính đưa em, em dù sao cũng là thiên kim tiểu thư tập đoàn Đông Hưng Kiến Thiết, lại là vợ của Trầm Vũ Phong tôi.”

Cô tuy nói như vậy, anh lại nhớ thái độ Giang Phẩm Hạo đối với cô, chẳng lẽ cô không biết người cô nói là học đệ đang thích cô.

Cô hai tay nhất quán, thông minh tươi cười. “Tôi có tay có chân, vì sao cần A Chính đưa ? Tôi chán làm thiên kim tiểu thư rồi, tôi chỉ muốn làm phụ nữ bình thường, huống hồ không ai biết tôi là vợ của anh”.

Biết anh quan tâm đến cô, cô ra sức bài xích anh, dù sao anh cũng không quản chuyện của cô, cô kỳ thật không cần có khúc mắc.

Anh cũng cười, anh không biết mình thần kinh gì, người phụ nữ trong mắt anh lúc này, rõ ràng chỉ là bạn cùng phòng.

Lúc này trong túi anh truyền tiếng chuông điện thoại di động, anh nhận điện thoại, cô cũng thức thời về phòng mình, anh lại cầm tay cô, dùng ánh mắt ý bảo cô đợi chút.

“Mỹ Vân à, phải, anh về rồi, anh cũng rất nhớ em ! Em muốn quà gì ? À … Anh hiểu rồi … Anh hôm nay hơi mệt, cũng do lệch múi giờ, ngày mai gặp em nói chuyện … Em đừng làm việc mệt quá … Ngủ ngon”. Sau đó thơm chụt vào loa điện thoại, mới ngắt máy, cất di động vào trong túi quần.

“Bạn gái à ?”. Cô nhướng mày, anh ta đúng là sát thủ tình trường, nói mấy lời tâm tình, dịu dàng như nước chảy.

“Phải”. Anh gật đầu, không có phủ nhận.

“Nếu cần ly hôn, anh ngàn lần đứng khách khí, cứ việc nói cho tôi một tiếng, tôi không làm trở ngại tình yêu của anh, nếu không để bạn gái anh làm người thứ ba, cũng thật không công bằng”. Cô nói rất chân thành, thiệt tình hy vọng anh có thể tìm đươc hạnh phúc.

Anh lặng lẽ lấy tay, đặt bàn tay nhỏ bé của cô bọc vào bàn tay mình.

“Là em muốn ly hôn ? Cho nên mới nói vậy !”. Không thể phủ nhận, đôi tay nhỏ bé của cô xúc cảm non mềm, được bọc thật thoải mái.

” Không, sao có thể ? Tôi nói rồi, tình yêu với tôi căn bản không nằm trong kế hoạch cuộc đời, ít nhất trước ba mươi tuổi, tôi cũng không nghĩ yêu đương”.

Bị anh giữ bao bọc bàn tay như quả bóng lửa, cô vội vàng dùng sức rút khỏi bàn tay anh.

Anh không gây khó khăn cho cô, thuận theo để bàn tay cô trượt đi.

“Vì sao ? Em mới hai mươi hai tuổi, là thời điểm thanh xuân, vì sao không nghĩ đến yêu đương ?”. Đôi mắt sắc bén của anh phát ra tia sáng.

Nét mặt cô có chút buồn bã, “Yêu đương có gì tốt, tôi thực hâm mộ anh, có thể thấy tình yêu mà vui vẻ, mối tình này đi rồi có thể chấp nhận mối tình khác”.

“Hả ? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy kiểu lý luận này, phần lớn tôi đổi bạn gái nhiều cũng chỉ biết mắng tôi, giờ đây lại có em hâm mộ tôi”. Có lẽ bởi vì cô nói như vậy, từ đáy lòng anh, mỗi dây thần kinh đều khiến tâm trạng anh đột nhiên từ dưới bật lên.

“Yên đương cũng cần dũng khí”. Giống cô mới qua một lần yêu, cũng là một lần trái tim đã chết, cô tuyệt đối sẽ không dám yêu lần nữa.

“Cần dũng khí thế nào, tôi chỉ cần dùng ánh mắt và tiền tài, có một đống phụ nữ đổ gục dưới chân”. Anh khoa trương nở nụ cười.

Dù sao anh ta có cùng bao nhiêu phụ nữ xằng bậy cũng không liên quan đến chuyện của cô, bởi vì ý tưởng thay đổi, cô chẳng những không yên tâm dần dần buông, còn có thể mỉm cười. “Đúng rồi, anh vừa giữ tôi lại có chuyện gì ?”

“Buổi tối ngày mai có một hôn lễ, em cùng tôi tham dự “. Đây là quyết định mới của anh, vốn anh tưởng phải đi một mình.

“Không đi ! Anh tìm bạn gái cùng đi nha ! Tôi ghét mấy trường hợp này lắm”. Cô nhíu mày, sự thật là không thích.

”Tôi nghĩ em nên tập thói quen, không phải em là con gái Triệu gia, cần phải quan hệ xã giao sao ?“.

”Quan hệ xã giao chỉ cần chị cả ! Tôi và chị hai trừ trường hợp bất đắc dĩ, nếu không có thể không cần đi “. Trừ khi bị ba uy hiếp.

“Vậy đành để em vất vả, đây là lão đại trong giới kinh doanh cưới vợ, đặt một trăm bàn, những nhân vật có danh dự uy tín đều đã đi, không đi lộ mặt, không thể nào nói nổi “. Anh nhẹ giọng giải thích.

“Thật sự không thể không đi sao ?”. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô có chút suy sụp.

“Phóng viên truyền thông đều đang nhìn, nếu tôi không mang phu nhân đến tham dự, chỉ sợ ngày mai hai chúng ta sẽ lên báo, khả năng tiêu đề to viết Trầm Vũ Phong và Triệu Giai Giai ly hôn”. Anh vỗ nhẹ vai cô, truyền tiếng an ủi, dịu dàng có chút bá đạo không thể kháng cự.

Nghe anh khoa trương nói như vậy, cô chỉ có thể nở nụ cười.

“Được rồi, chúng ta gặp nhau ở đâu?” Cô không thể từ chối, nếu trường hợp này để anh một mình tham dự, có thể sau này rước lấy nhiều phong ba.

“Tôi đến đón em”.

“A…”. Cô mở to mắt.

“Có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không?” Anh cười xem biểu hiện giật mình của cô.

“Không phải, tôi thấy anh, có chút là lạ ..” Cô ăn nói ngay thật.

“Về sau em sẽ quen.”

“Tôi không cần quen, chỉ vẻn vẹn một lần, lần sau tôi không đi”. Cô vội vàng phản bác, nghĩ đến thường xuyên cùng anh ta công khai tham dự, cô toàn thân lạnh run, mau mắn thay, hàng ngàn người trong bữa tiệc, cô có thể chống đỡ được.

” Tôi sẽ cố gắng “. Anh xác minh một lời cam kết.

” Tôi về phòng “. Tay cô đặt nắm cửa.

” Em như thế này rất đẹp, rất thích hợp, tôi hôm nay thiếu chút không nhận ra em”. Anh nhìn cô, tự nhiên có người vẫn lắng nghe câu nói ấy.

” Cảm ơn ! “. Anh lời ngon tiếng ngọt chẳng những không làm cho cô vui vẻ ngược lại làm toàn thân cô lạnh toát, cô đành phải vội xoay mở cửa, rất nhanh trốn vào phòng.

Cô ghét lời nói hoa mĩ của đàn ông, càng ghét đàn ông nói năng ngọt sớt.

Anh nhìn theo bóng dáng cô, là thê tử kém mình chín tuổi ! Anh thế nào không phát hiện ra cô rất thú vị ?

Xem ra anh cần bỏ ra nhiều nỗ lực, để hiểu biết thêm về cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.