Alroy luôn nghe lén câu chuyện của nhóc người cá và mọi người, hình ảnh ấy đã ăn sâu bén rễ trong lòng Dylan và các nghiên cứu viên. Không ai là không nghĩ bài hát hoàng hôn hôm ấy là không liên quan đến câu nói của Dylan, nhưng tình hình lại hơi thay đổi sau khi Dylan nhận được một món quà.
Đó là một bọc cá mặt trăng nhỏ, lít nha lít nhít còn chưa dài đến 5cm, gai và vây đuôi vẫn chưa thoái hóa hết. Bọn nó được đựng trong cái bọc được bện từ tảo biển rồi được đàn cá heo đẩy tới. Lúc Dylan mở ra thì thấy mấy nhóc đáng thương này đã thoi thóp rồi.
Đây rõ là một món quà, nhưng ý của hắn ta là gì khi tặng mấy con cá mặt trăng này thì lại là một điều gây hoang mang.
Bởi vì bơi quá chậm nên cá mặt trăng có rất nhiều thiên địch, nhưng mà người cá lại không phải một trong số đó. Làn da dày và có quá nhiều ký sinh được cho là nguyên nhân khiến người cá không xử lý mấy con cá này, mà trong cuộc chuyện trò hôm trước, Dylan với tiếng hát vụng về của mình đã bày tỏ sự ghét bỏ của mình với cá mặt trăng.
“Người thì to đùng mà chẳng ăn được miếng nào.” Tiểu nhân ngư đã thấy cá mặt trăng đã thành niên rồi, thân chúng nó có khi phải dài tới gần 4 mét. Qua miêu tả của Dylan, Velen tính cân nặng con cá mặt trăng đó chắc phải hơn 1500kg. Cả núi thịt lề mề ngay trước mặt mà không cho được vào mồm, nhóc người cá ghét cũng là chuyện thường. Suốt cuộc trò chuyện ấy, Dylan luôn than phiền về con cá mặt trăng này, từ bộ dáng kỳ lạ cho đến mấy con ký sinh phát sáng bám trên người nó, nhóc người cá đều chê tất tần tật
— Nhưng mà, giờ đây, nhóc lại được tặng một bao đầy cá mặt trăng con.
“Alroy có ý gì đây?” nhóc người cá và các nghiên cứu viên trên đảo nhân tạo Forever đều thấy hoang mang.
Mấy con cá này rõ là không phải để ăn — chiều qua, Velen có hỏi nhóc Dylan rằng người cá con ăn cá mặt trăng con không, lúc ấy Dylan đã phủ định — Vậy thì, Alroy tặng món quà này để làm gì?
“Hay là đùa chơi?” Có người đoán thế.
“Sao đức vua lại đi đùa chơi cho vui được?” Tiếng phản đối dâng lên ngay sau đó, “Mới lại nhìn cái túi tảo biển này đi — tảo biển rất tươi, chắc chắn Alroy đã cố ý bện cái túi này để đựng cá mặt trăng.”
“Sweetheart ghét cá mặt trăng, đáng lẽ Alroy phải biết rồi chứ …”
Sự nghi ngờ bao vây các nghiên cứu viên, trong lúc giả thiết và phản bác đang chồng chéo lên nhau, có một suy đoán mới được đưa ra: “Chẳng có lẽ Alroy không nghe thấy nhận xét của Dylan về cá mắt trăng? Nếu tên đó nghe thấy thì đáng lẽ dù thế nào cũng không nên tặng món quà đó chứ?”
“Có khi như vậy thật.” Velen đưa ra bằng chứng cho cái suy luận này, “Bởi vì vỡ giọng nên tiếng của Dylan rất mơ hồ, lúc hát cũng không hát to nữa.”
“Vậy, bài hát về con cá mặt trăng đó chỉ là trùng hợp thôi sao? Lúc Dylan đang phàn nàn thì tình cờ hắn nghe thấy chủ đề là cá mặt trăng thôi?” hai mắt giáo sư Nolan sáng rực: “Nếu đúng là vậy thì có lẽ hắn hiểu lầm thái độ của nhóc ấy với cá mặt trăng nên mới tặng món quà này.”
Ý kiến của giáo sư được đông đảo mọi người đồng ý, những người phản đối thì vẫn kiên quyết cho rằng Alroy sẽ không dễ bỏ việc nghe trộm đi đâu.
Các nghiên cứu viên Forever chia làm hai tốp bắt đầu tranh cãi vì cái giả thiết này, mấy cái biện luận trẻ con (có xu hướng bôi nhọ Elroy) này làm cho nhóm nhỏ từ biển Single tới bị ép cảm nhận cái “Tình yêu” vặn vẹo của bọn họ đối với Alroy.
Cuối cùng, giáo sư Nolan chiếm ưu thế trong cuộc tranh cãi đã đưa ra phương án giải quyết: Bảo Dylan hỏi trực tiếp Elroy.
“Dù sao thì bản thân nhóc ấy cũng đang thấy hoang mang vì sao hắn tặng cá mặt trăng cho mình mà?” Lý do của giáo sư rất thiết thực, vẻ mặt đầy chính trực.
Nhưng Velen lại có cảm giác bị đối phương chơi đểu.
Có điều, quả thật đúng như lời giáo sư Nolan nói, Dylan đã bị đám cá mặt trăng còn ấy làm cho bối rối đến nỗi không tập trung đi săn nổi..
“Anh ấy ghét mình ư? Vì bài hát của mình sao?” Nhóc người cá cũng không vứt mấy món quà nhóc không thích đi, cũng không cho đàn cá heo ăn mất.
Túi tảo biển bị Velen cắt một mảnh để mang về đảo nghiên cứu, còn lại vẫn để đựng mấy con cá mặt trăng con này. Mấy phạm nhân nhỏ sau khi nhận ra mình sẽ không bị ăn thì lại lười thối xác, thậm chí bọn nó còn không thèm chạy nữa.
Lần thứ hai Velen thấy chúng nó, chúng nó đang phơi nắng ngoài khơi, mà Dylan đang thẫn thờ bên cạnh.
Đồ ăn Velen mang tới là bữa ăn đầu tiên của nhóc người cá ngày hôm nay.
Dylan lơ đễnh cạy một con hàu rồi vứt thịt hàu đi, đưa cái vỏ lên mồm.
“Dylan …” Velen lại phải nhắc nhóc.
Nhóc người cá “ớ” một tiếng rồi nhanh chóng vứt cái vỏ đi. Mặt nhóc bắt đầu đỏ lên, sau khi nhận ra việc này xong, Dylan lặng lẽ lặn xuống dưới nước rồi quay quay lướt lướt quanh canô
Dylan phiền muộn vì món quà của Alroy, điều này lại gợi lên cái suy nghĩ khiến mình mất ngủ mấy hôm nay của Velen. Anh cúi đầu nhìn nhóc người cá đang bơi lội dưới nước: Dylan không bơi nhanh, đuôi cá màu quýt phát sáng lấp lánh trong vùng nước cạn, Velen có thể dễ dàng theo kịp quỹ đạo của nhóc.
Xua đi sự xấu hổ một chốc, Dylan lại trồi lên trên mặt nước, nhìn qua nhóc có vẻ đã không còn gì bất thường
Thấy Velen không trêu đùa vì sự ngu ngốc của mình, Dylan như thở phào. Nhóc mỉm cười với nghiên cứu viên của mình, sau đó bắt đầu nghiêm túc cạy vỏ sò trong thùng nước.
“Dylan.” Sau khi nhóc người cá đã ăn hết một nửa thức ăn, Velen cuối cùng cũng gõ nhịp điệu đã chuẩn bị sẵn, “Nếu nhóc tò mò lý do vì sao Alroy lại tặng nhóc cá mắt trăng thì nhóc có thể hỏi hắn mà.”
“Hả?” Dylan nghi ngờ khịt mũi, “Phải hỏi ư? Chẳng phải anh ta vẫn luôn nghe trộm đấy thôi.”
“Có lẽ tên đó không nghe thấy.” Velen giải thích.
Nhóc ngươi cá đồng ý, nhóc đẩy thùng nước ra, để nó trôi nổi ngoài khơi, sau đó giai điệu dò hỏi cất lên.
“Vì sao lại tặng cá mặt trăng cho tôi?” câu hỏi của Dylan rất trực tiếp, sự lạc giọng làm nhóc vừa hát vừa ảo não.
Đáp án của Alroy nhanh chóng cất lên — hình như hắn đang ở rất xa, tiếng ca gần như bị tiếng sóng biển vùi lấp.
“Em... không vui sao?” Tiếng cá quá bé làm làm giọng hát của Alroy trở lên mơ hồ/
Dylan nhìn Velen, Velen cổ vũ cười nhìn nhóc. Nhóc người cá mím môi, sau đó trả lời cho đồng loại đang ở nơi xa của mình: “Tôi ghét cá mặt trăng.”
Câu trả lời của nhóc khiến Alroy im lặng.
Dylan nhíu mày, cao giọng: “Không phải anh nghe thấy hết rồi ư? Sao còn tặng cá mặt trăng cho tôi làm gì?”
“Không.” Một tiếng phủ định vội vàng cất lên. Sau đó, Alroy mới bổ sung cho giai điệu của mình: “Ta không biết.”
“Chẳng phải anh vẫn luôn nghe trộm sao?” Dylan nghi ngờ hỏi.
Chủ nhân biển Forever lại im lặng
Mãi lâu sau — mãi đến khi Dylan đã ăn hết thức ăn trong thùng, bắt đầu trêu chọc mấy con cá mặt trăng kia — tiếng hát khẽ của Alroy mới vang lên lần nữa.
“Em không thích.” Hắn thở dài.