Bầy chim không đến — không chỉ một ngày, mà là cả một tuần liền, mấy cái phi cơ chiến đấu ấy không đến oanh tạc nữa.
Sự thay đổi bất ngờ không hề mang lại sự thoải mái, ai trên đảo cũng thấy đây là dấu hiệu của “bình yên trước cơn bão”, thậm chí, sự lo lắng hãi hùng này đã trở thành một kiểu hành hạ mới.
Khác với tình trạng bây giờ của con người, cả tuần này Dylan rất vui vẻ.
Vùng biển xa lạ cũng không mang lại nhiều rắc rối lắm: nhóc tránh được nơi bầy cá mập hay săn mồi, cũng không liều lĩnh bơi vào khu vực đi săn của Alroy – mà vế sau chính là điều Velen và các đồng nghiệp vẫn luôn lo lắng.
Ý thức lãnh địa của Alroy quá mạnh mẽ, cho phép vị khách này ngủ lại là một chuyện, chấp nhận vị khách này vào địa bàn săn mồi của mình và chia sẻ con mồi lại là một chuyện khác. Bởi vì lý do này, Velen vẫn trì hoãn chuyện làm báo cáo để đến vùng khác công tác, việc xin điều đi vẫn còn năm yên trong email của anh và các đồng nghiệp.
Bây giờ, thực tế đã chứng minh, nhóc Dylan giỏi hơn trong tưởng tượng của mọi người rất nhiều.
Vị khách đầy lễ phép này chọn khu vực săn mồi tuyệt đối không làm chủ nhà thấy phật ý: vùng biển quanh tđảo nhân tạo.
Đảo nhân tạo của nghiên cứu viên biển Forever được xây lại từ một hòn đảo hoang, vốn đảo đã khá lớn, sau khi cải tạo diện tích của đảo còn mở rộng hơn nhiều. Bởi vì có mâu thuẫn với người trên đảo, Alroy không săn mồi trong phạm vi xung quanh đảo, việc này khiến vùng biển rộng lớn quanh đảo tạo thành ranh giới với lãnh địa của hắn.
Lúc nói về quan hệ giữa Alroy với người ở đây, đã có người đề cập đến vấn đề này.
Đó là lúc mọi người vẫn còn đang trên đường, chẳng ai ngờ Dylan có thể ở lại đây, nên vấn đề “ranh giới biển” cũng chỉ qua loa đại khái.
Dù người nói không để tâm, nhưng hiển nhiên Dylan vẫn còn nhớ. Kinh nghiệm ở biển Single khiến Dylan có thể biết được đâu điểm cuối mà nghiên cứu viên ở đây quan sát được, sau đó, nhóc ở đấy chào hỏi chủ nhân ở chỗ này.
“Em có thể bắt cá ở đây không?” làn điệu du dương, thẳng thắn đến đáng yêu.
Sự tương phản kỳ lạ đó làm mấy nghiên cứu viên đang ghi lại tiếng ca đợt này phải bật cười, đồng thời mọi người càng thêm mong đợi câu trả lời của Alroy hơn.
Giọng hát của nhóc con rất tuyệt vời, nhưng Alroy cũng không vội trả lời lại. Chủ nhân của biển Forever vẫn giữ thái độ im lặng, chỉ có bầy cá heo thân thiết với hắn bơi tới. Trong bầy có một con cá heo Dylan đã từng gặp, nó bơi tới chỗ nhóc người cá, thân thiết đụng vào cánh tay của Dylan. Dylan cũng vuốt ve cái đầu của nó, tiếp tục ca hát.
Sự thân thiết của Dylan làm bầy cá heo ổn định lại, bọn nó bắt đầu vây quanh Dylan, cũng đáp lại người cá đang ca hát.
Có lẽ là vì bản hợp xướng tổng hợp này quá ồn ào, sau khi cá heo tham gia không lâu, tiếng ca trầm thấp của Alroy truyền tới từ phương xa.
Câu trả lời của hắn rất ngắn gọn, thời lượng cũng chẳng khác mấy so với ngôn ngữ của con người,
“Tùy em.” Hắn đáp.
Câu trả lời lạnh nhạt làm mấy nghiên cứu viên đang bàng thính rất bất mãn, nhưng với nhóc Dylan nó cũng đủ rồi.
Nhóc con ngừng ca hát, vui vẻ lặn xuống dưới nước, bắt đầu săn mồi ở “căntin” mới của mình. Bầy cá heo thích náo nhiệt cũng bơi theo nhóc, thì nhau đuổi theo mấy con cá tôm.
Thế giới dưới nước quanh đảo nhân tạo chưa từng náo nhiệt như thế bao giờ.
Những camera được lắp cho Alroy đã sắp mọc mốc cuối cùng cũng có tác dụng.
Ống kính đuổi theo người cá và bầy cá heo, rất nhanh, nghiên cứu viên trực trong phòng điểu khiên trên đảo đã được thấy cảnh tượng bọn họ mong chờ: nhóc con muốn đi săn.
Lượng cơm của người cá rất lớn. Dù ở vùng biển nhiệt đới như Forever, người cá cũng phải mất rất nhiều năng lượng để ổn định thân nhiệt 37°C, để bổ sung sự tiêu hao năng lượng, nhu cầu về ăn uống của người cá rất lớn.
Velen cũng chú ý đến việc ăn uống của nhóc Dylan sau khi đến biển Forever: trước khi được Alroy đồng ý, Dylan chỉ bắt những con cá nhỏ và hàu để lót dạ, mà không săn những món ăn chính như cá to.
Giờ thì điều kiện của nhóc con tốt hơn rồi, nhưng nhóc cũng chẳng để ý đến đàn cá bay trên đầu mình, mà chỉ bơi về phía trước, thỉnh thoảng lại nhìn ngó xung quanh, coi chừng là đang tìm kiếm cái gì đó (Velen và mấy đồng nghiệp ở biển Single đoán là nhóc đang tìm cá ngừ Cali). Nhóc tìm kiếm một lúc, nhưng mãi đến lúc đến bãi đá ngầm ở trú đảo, con cá mà Dylan muốn tìm vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Bụi san hô rực rỡ xuất hiện trong màn hình, trông rất đẹp, nhưng nét mặt của nhóc con lại hơi thất vọng. Có vẻ nhóc đã bỏ cuộc, khồng hề tìm kiếm nữa, tốc độ bơi cũng chậm dần.
“Nhìn thế này tim tôi tan nát mất thôi.”
Nhìn dáng vẻ buồn bã của nhóc Dylan trong màn hình, không chỉ có một người phải thốt lên như thế.
Velen không nói gì, chỉ tập trung nhìn vào màn hình.
Nhóc con cũng không buồn bã quá lâu: đàn cá heo nhiệt tình lùa một con cá môi dày đến chỗ nhóc.
“Cá sú mì*” giáo sư Nolan gọi tên nó, rồi lo lắng nhìn Velen: “Hình như biển Single không có loại cá này — nhóc Dylan đã từng ăn nó chưa?”
Con cá chưa gặp bao giờ làm Dylan hơi bối dối, nhóc chần chừ vươn tay về phía con cá trông thật ngu ngốc kia, song trước khi nhóc kịp chạm vào, nó lại không hề ngu mà né được được bơi đi. Con mồi bỏ chạy đã kích thích bản năng săn mồi của người cá, Dylan nhanh chóng điều chỉnh tư thế, nhưng trước khi nhóc xông tới, con cá sú mì kia lại ngừng bơi, bị cá heo đùn trở về.
“Bị sóng siêu âm của cá heo ảnh hưởng sao?”
Mấy nghiên cứu viên sôi nổi phỏng đoán, sau đó, con cá sú mì tinh táo lại rồi bơi tiếp đã chứng thực suy luận của mọi người.
Đó không phải một tình huống hiếm gặp, mọi người cũng không quan tâm lắm, nhưng nhóc người cá trong màn hình lại có vẻ hứng thú. Nhóc ngó con cá lại đang bị choáng kia, há miệng.
Nước biển luôn dập dềnh khó có thể nhạn ra sự khác biệt, nhưng Dylan đang làm gì, kết quả đã nhanh chóng hiện ra trước mắt mọi người: con cá sú mì xui xẻo ấy lại bị choáng một lần nữa.
“Dylan … đang học lại cách cá heo dùng sóng siêu âm sao?”
Trong phòng điều khiển đầy sự ngạc nhiên.
Sự học hỏi về sóng siêu âm của người cá còn cá thể vượt qua cả giống loài — cái lý thuyết chưa bao giờ được chứng minh lại hiện ra trước mắt mọi người!
Chẳng còn ai để ý đến số phận của con cá sú mì kia, mọi người vui vẻ thảo luận làm căn phòng ồn ào vô cùng.
Trong những tiếng ồn ào, Velen lại nhớ đến Alroy,
“Cách sử dụng sóng âm của Alroy, là tự hắn làm được, hay là học từ đâu đây?” Velen không nhịn được đặt ra nghi vấn.
Vấn đề này làm giáo sư Nolan cau mày.
“Anh định nói …” giáo sư hạ giọng: “Đến sát thương của sóng siêu âm sao?”
“Alroy có thể tạo nên tổn thượng nặng đến cơ thể con người là quá sức tưởng tượng.” Velen nói: “Nếu có ai đó làm thí nghiệm về cách sử dụng sóng siêu âm làm vũ khí, vậy lấy năng lực học tập của người cá, muốn học cũng không hề khó.”
“Quả đúng là như thế.” giáo sư Nolan tán thành, còn bổ sung: “Nếu có chuyện như vậy xảy ra, lý do khiến Alroy muốn đuổi chúng ta đi cũng đơn giản thôi: người cá sẽ không giết hại đồng loại, nhưng con người sẽ. Nếu tôi mà là người cá, tôi cũng sẽ không muốn có một vị khách tàn bạo như vậy ở trong lạnh địa của mình.