Dylan quyết định ở lại làm nghiên cứu viên trên đảo nhân tạo ở biển Forever vô cùng vui mừng, họ cũng chuẩn bị đồ ăn nhẹ và nhưng món quà khác cho nhóc người cá.
Trái với sự nhiệt tình của nghiên cứu viên, cái người luôn đơn cá trên biển kia không tỏ vẻ gì cả.
Quan hệ giữa người cá với nhau bây giờ trở nên rất vi diệu: họ sống trong cùng một vùng biển, lại rất tách biệt, Dylan ở quanh đảo, còn Alroy thì lại ở rất xa. Họ không tiếp xúc, hàng ngày cũng không chạm mặt nhau — chỉ có mỗi hoàng hôn, tiếng ca của Alroy luôn cất luôn đúng giờ.
“Rốt cuộc là Alroy muốn làm gì?” vấn đề này làm cho không ít nghiên cứu viên mất ngủ.
Velen đã rút đơn chuyển đi lại cũng rất tò mò.
Hiện giờ anh cũng không còn chê trách Alroy nhiều như thế nữa.
Vị chủ nhân luôn làm cho người khác cảm thấy quá áp bách này, trong mỗi tiếng ca lúc chiều tà dần thay đổi ấn tượng của hắn trong mỗi người: tiếng ca của hắn không lộ ra quá nhiều tình tự, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự hiểu biết và yêu thương của hắn đối với vùng biển này; mà lý do hắn cất tiếng ca, cũng rất rõ ràng.
Alroy hi vọng Dylan ở lại, sự hi vọng này thật tha thiết và chân thành.
“Dù chưa xuất hiện trường hợp bạn đời đồng tính nào về người cá trong mấy ghi chép, nhưng mà, tôi nghĩ,” giáo sư Nolan suy đoán ý của Alroy: “Đức vua của chúng ta rất thích nhóc Dylan.”
Trước suy luận của anh, Velen không hề ủng hộ: “Có lẽ Alroy đang cần một người bạn thôi.”
“Không không,” giáo sư cười: “Velen thân mến ơi, anh còn chưa đủ hiểu Alroy đâu — tên đó chẳng phải là kiểu người sợ cô đơn.”
Velen rất ghét cái đề tài này, khi anh muốn kết thúc câu chuyện, giáo sư Nolan còn khoa trương vỗ vỗ vai anh: “Vẻ mặt của anh bây giờ như vừa nghe được tin con gái mới học cấp 3 đã có bạn trai ấy!”
“Tuổi của Dylan bây giờ mới có cấp 2 thôi!” Velen không chút nghĩ ngợi phản bác lại, sau đó mới nhận ra mình đã vô thức đồng ý cái giả thuyết của đối phương.
Velen ảo não không quan tâm ngài giáo sư đang cười phớ lớ nữa, nhưng cách nhìn của giáo sư Nolan lại làm anh phải suy nghĩ.
Nếu như Alroy không cần bạn bè, vậy tại sao hắn lại muốn giữ Dylan lại? Hơn nữa còn là sau sự hiểu lầm đầy lúng túng ấy?
Dylan không phải người cá nữ, nhóc không thể sinh con cho Alroy được, tuổi của Dylan, kinh nghiệm và sức lực ấy khiến nhóc không thể trở thành một trợ thủ đắc lực được — đấy là nếu như Alroy còn cần trợ thủ ở chính biển của mình.
Velen vắt óc suy nghĩ về giả thuyết của giáo sư Nolan, anh thử dùng những góc độ khác để nhìn nhận, kết quả nó lại luôn mâu thuẫn với nhau: giữ Dylan lại, hình như chẳng có ích gì với Alroy cả.
Cứ suy nghĩ như thế làm Velen vô cùng mệt mỏi.
Vì không để bản thân rơi vào suy nghĩ của giáo sư Nolan, Velen quyết định đi gặp nhóc người cá.
Mấy ngày nay Dylan đang bận trang trí phòng ngủ của mình. Trong mấy món quà từ đảo nhân tạo có rất nhiều vật có thể làm đồ trang trí cố định, Dylan gửi ở chỗ Velen, mỗi ngày sẽ mang một ít xuống dưới nước.
Trang trí chỗ ngủ, điều này thể hiện người cá định định cư lâu dài, mấy nghiên cứu viên của biển Forever rất chú ý đợt này, để tỏ lòng hoan nghênh, mỗi ngày đều có người tới tăng số đồ Velen giữ lên.
Velen lựa một ít đồ nhóc người cá sẽ thích, đi tới bờ biển.
Sau khi nghe thấy anh gọi, Dylan nổi lên mặt nước.
“Mang tới cho nhóc này.” Velen đưa quà cho nhóc.
Bình pha lê trong suốt tỏa sáng dưới ánh nắng, trong bình là là những vò ốc sò biển đã qua xử lý.
Nhóc người cá vui vẻ ngân nga, nhận lấy bình pha lê.
Thanh âm của nhóc lam Velen nhớ tới con mèo mà một vị đồng nghiệp cũ đã nuôi, sự liên tưởng thú vị đó làm Velen không khỏi bật cười.
“Chú cười cái gì vậy?” nhóc người cá lơ mơ hỏi anh.
Velen cười hỏi ngược lại nhóc: “Tại sao nhóc lại ca hát kiểu này?”
“Là tôi hỏi trước mà.” Dylan vẫn còn đang lầm bầm.
Velen không nói gì nữa, cũng không để laptop phát ra cái gì. Ánh nắng và gió biển làm tâm trạng của anh trở nên thoải mái, anh bám vào thành canô, trêu đùa nhìn nhóc người cá.
Dylan đung đưa đuôi cá, không tình nguyện hừ hừ: “Tôi không thích thanh âm bây giờ của tôi.”
“Đây chỉ là tạm thời thôi.” Velen an ủi nhóc: “Sau kì vỡ giọng thanh âm nhóc sẽ ổn định hơn.”
“Sẽ hay hơn sao?” nhóc người cá hơi ngạc nhiên.
Ngón tay của Velen lướt nhanh trên laptop: “Vậy phải xem tiêu chuẩn của nhóc về “hay” là gì — nếu để cho chú đánh giá thanh âm hiện tại của nhóc, thì nó rất hay rồi.”
“Thật kì lạ.” Dylan nhíu mi, “Nhiều tiếng không phát ra rõ được, rất khó nghe.”
“Con người khi vỡ giọng cũng như thế, nhưng mà thanh âm của bọn chú khó nghe hơn người cá rất nhiều.”
“Chú cũng vậy sao?”
Velen bật ra một tiếng trong trẻo: “Tất nhiên.”
Chân mày của Dylan giãn ra: “Thanh âm bây giờ của chú không khó nghe.”
“Chỉ là “không khó nghe” thôi sao?” Velen vặn to volume, tỏ vẻ kháng nghị.
Nhóc người cá thấp giọng cười.
Đợi lúc tiếng cười của nhóc ngừng lại, Velen hỏi nhóc: “Nhóc hi vọng thanh âm của nhóc sẽ như thế nào?”
Một giai điệu ngắn được ngâm lên.
Đây là một giai điệu laptop không thể dịch được, cũng bởi vì thanh âm của Dylan mà hơi rè, nhưng Velen vẫn kịp nhận ra: “Đây là … tên của Alroy?”
Dylan như cũng thấy ngạc nhiên vì đáp án mình thốt ra, một lát sau nhóc mới ngượng ngịu lầm bầm: “Thanh âm của hắn rất hay.”
Suy đoán của giáo sư Nolan lại hiện ra, Velen thậm chí nghe thấy lời tạm biệt của tâm trạng tốt của anh. Những suy nghĩ làm anh thấy bồn chồn, chờ anh nhận ra ánh mắt lo lắng của nhóc người cá, Velen lại vội vàng hỏi một vấn đề mà đáng lẽ anh không nên hỏi bây giờ: “Nhóc đã tha thứ cho Alroy rồi sao?”
Những chuyện Alroy đã làm vào lần gặp gỡ đó làm cho Velen và các đồng nghiệp thấy rất lo, bọn họ không thể xác định được sự động chạm đó xúc phạm thế nào đến người cá, nhưng đó không phải vấn đề có thể dễ dàng cho qua: Dylan cũng không thích khóc, từ biển Single đến biển Forever, nhóc Dylan khóc đến như thế cũng là lần đầu Velen nhìn thấy.
Dù việc ở lại biển Forever là quyết định của Dylan, nhưng ở lại cũng không đồng nghĩa với tha thứ.
Hiện tại thái độ của Dylan với chủ nhân của biển Forever như thế nào, đây là vấn đề mà mỗi một nghiên cứu viên trên đảo đều muốn biết đáp án, nhưng không có ai dám hỏi.
Chuyện mới xảy ra cách đây không lâu, không ai muốn nhóc người cá nhớ lại chuyện tồi tệ ấy.
Khi Velen nhận ra mình mới vừa hỏi cái gì xong, anh lập tức bổ sung: “Xin lỗi, chú không có ý muốn gợi lại chuyện này …”
“Không tha thứ.” Dylan nói ra đáp án trước khi anh kịp sửa chữa xong.
Nhóc người cá đang trong kỳ vỡ giọng dõng dạc, tuyên bố cho nghiên cứu viên của mình: “Tôi muốn biến nơi đây thành biển của tôi.”