Bất kể Hạ Kim Cường trong lòng có buồn bực, uất nghẹn như thế nào đi
chăng nữa thì thế cục hiện tại ở Tân Châu không phải ông ta muốn thay
đổi là thay đổi được. Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến liên hợp lại với nhau thì Hạ Kim Cường cũng không thể có đủ lực lượng mà chống lại, cho dù hai
người bọn họ có khinh người quá đáng thì hạ kim cường cũng chỉ có thể
nhẫn nhịn đợi bị làm thịt mà thôi.
Mà đám người bên phe của Hạ Kim Cường là Khâu Thụy Hòa và Ngụy Chính Minh sắc mặt cũng đều
là một mảnh âm trầm. Bọn họ ngồi ở đó suy nghĩ thế nhưng vẫn cứ cảm thấy vô cùng áp lực. Họ tuy là thân tín của Hạ Kim Cường thế nhưng dưới tình hình như vậy, bọn họ cũng không có biện pháp nào. Cho dù Hạ Kim Cường
có bị áp chế lợi hại hơn thế nữa thì họ cũng không có khả năng sẽ đầu
quân sang phía bên của Hàn Đông hay là Hề Hiểu Kiến. Mà cho dù là bọn họ có tình nguyện đầu nhập sang bên đó thì cũng phải xem đối phương có
nguyện ý tiếp nhận không nữa chứ. Trên quan trường, điều kiêng kỵ nhất
chính là tráo trở thất thường nay Tần mai Sở.
Sau khi
Khương Tùng Thần giải thích xong, Hàn Đông lại tiếp tục đứng lên thuyết
minh tỉ mỉ lại một lần nữa, nhấn mạnh ý nghĩa và tầm quan trọng của chế
độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối này.
Sau đó, Hề
Hiểu Kiến cũng cường điều chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối này chính là một trong những công tác quan trọng của Thành ủy trong năm
nay, có tác dụng quan trộng trong việc chỉnh đốn lại hiệu suất công việc và đội ngũ cán bộ, hy vọng mọi người đều nhận thức rõ được tầm quan
trọng của công tác này.
Mà Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến
không biết là vô ý hay cố tình, mỗi câu nói ra đều như có ý xác định
chuyện này đã được quyết định xong, tiếp đó chỉ cần thảo luận xem tiến
hành như thế nào nữa là được.
- Thật quá đáng!
Hạ Kim Cường trong lòng tức giận nghĩ. Hề Hiểu Kiến và Hàn Đông căn bản
là không thèm trưng cầu ý kiển của ông ta, cho dù là làm bộ thôi thì
cũng phải hỏi qua một câu mới được chứ!
Nếu có thể, Hạ
Kim Cường thật là rất muốn trực tiếp ngắt lời của Hề Hiểu Kiến mà nói…,
nói cho ông ta biết rằng mình không đồng ý thực hiện cái chế độ đào thải cán bộ Đảng viên đứng cuối này.
Thế nhưng cho dù Hạ
Kim Cường buồn bực như vậy thì cũng chỉ có thể ngồi ở đó mà sầu não, bởi vì cho dù là ông ta có lập tức đứng ra lộ liễu tỏ vẻ phản đối thì kết
quả cuối cùng cũng sẽ không được như ông ta mong muốn.
Cho nên, ông ta chỉ có thể cố gắng mà nén nhịn, ngồi đó không ngừng hút thuốc.
Khói thuốc phả ra không ngừng thế nhưng lại không thể nào lấy đi được nỗi buồn lực trong lòng của ông ta.
Hàn Đông trong lòng có chút buồn cười, kỳ thật thì Hàn Đông chính là cố ý trực tiếp cường điệu hóa tầm quan trọng của việc này vậy mà không ngờ Hề Hiểu Kiến quả thực lại nói hùa theo ý của hắn. Hàn Đông đương nhiên
là cũng chú ý tới sắc mặt của Hạ Kim Cường, biết rằng ông ta khẳng định
là đang vô cùng khó chịu.
Lúc này, Hề Hiểu Kiến lại nói:
- Sau đây mọi người hãy thảo luận về chế độ đào thải cán bộ Đảng viên này đi.
Sự việc đã đi đến nước này rồi thì mọi người ai cũng không còn lời gì
mà nói nữa, trực tiếp bắt đầu bàn luận làm thế nào để có thể làm tốt
được công tác thí điểm. Hơn nữa, trước đó Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến nói
nhiều như vậy, trên cớ bản cũng đã quyết định ra chương trình rồi, tiếp
theo mọi người chỉ cần cưỡi ngựa xem hoa qua một chút mà thôi. Tất cả
mọi người dù sao cũng là lãnh đạo Thành ủy, đối với một công tác quan
trọng của Thành ủy thì cũng phải nói một chút gì đó mới được.
Hề Hiểu Kiến nhìn sắc mặt khó chịu của Hạ Kim Cường, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Hạ Kim Cường trong lòng hết sức bực bôi, khi đến lượt ông ta phát biểu, thì ông ta chỉ nói một câu đó là:
- Tăng cường việc chỉnh đốn đội ngũ cán bộ là một chuyện tốt, tôi không có ý kiến gì.
Sau đó thì cũng không nói thêm một câu gì nữa.
Hạng mục công việc thứ hai trong hội nghị lần này đó là thảo luận cơ
cấu lãnh đạo cho công tác lần này, Hề Hiểu Kiến đề nghị để công tác lần
này cho Hàn Đông phụ trách, còn Hàn Đông thì đúng là chuyện tốt không
nhường ai, tiếp tục đưa ra thêm hai trọ thủ, theo thứ tự là Trưởng ban
Tổ chức cán bộ Khương Tùng Thần và Phó Trưởng ban thư ký Thành ủy Dương
Chí Dũng.
Nghe thấy Hàn Đông đề nghị Dương Chí Dũng, Hề Hiểu Kiến cũng hơi có chút động lòng, nghĩ thầm rằng tên tiểu tử Dương
Chí Dũng này không ngờ lại được Hàn Đông coi trọng, xem ra Hàn Đông vẫn
đang muốn chậm rãi thay đổi Văn phòng Thành ủy đây. Chẳng qua là Hề Hiểu Kiến đối với chuyện này cũng không có cách nào, dù sao Hàn Đông là Phó
bí thư Thành ủy, hắn nhất định cũng cần phải cất nhắc nhân tín bên trong Văn phòng Thành ủy, nếu như đổi lại là ông ta thì ông ta cũng sẽ như
vậy bồi dưỡng ra một vài nhân tài cần dùng đến.
Hội
nghị kết thúc, ban tổ chức cán bộ Thành ủy rất nhanh chóng hoàn thành
văn kiện về tinh thần hội nghị lần này, đưa đến các cơ quan trực thuộc
Thành phố, các quận, phường. Mặc dù công tác này tạm thời mới chỉ được
làm thí điểm ở một số ban ngành, thế nhưng lại có ý nghĩa toàn cục, do
vậy đương nhiên là văn kiện cũng phải được đưa tới từng đơn vị.
Văn kiện của Thành ủy vừa đi xuống lập tức khiến cho từ trên xuống dưới Thành phố Tân Châu sôi trào lên. Mặc dù công tác này tạm thời mới chỉ
là thí điểm, thế nhưng rõ ràng là một khi hoàn thành thí điểm thì sẽ mở
rộng công tác ra toàn Thành phố, cho nên tất cả các cấp cán bộ cho dù có không nằm trong phạm vi thí điểm thì trong lòng cũng đều có chút khẩn
trương và vô cùng quan tâm đến chuyện này.
- Thành ủy làm như vậy chính là không muốn mọi người được sống tốt lành mà.
- Đúng vậy đó, bởi vì, chỉ cần trong lúc khảo hạch và đánh giá, Ban Tổ
chức cán bộ tùy tiện thao tác một chút là có thể quyết định đến tiền đồ
của mọi người rồi.
- Như vậy thì chúng ta còn có thể làm tốt công tác của mình nữa hay không đây?
Một số cán bộ tiến hành nghị luận với nhau như vậy. Dù sao, nếu như
Thành ủy thật quyết định áp dụng chế độ này thì cuộc sống sau này của
bọn họ nhất định sẽ không còn được thoải mái như trước nữa. Hơn nữa, làm như vậy sẽ hình thành nên sự cạnh tranh giữa các đồng nghiệp, cho nên
từ đáy lòng, tất cả mọi người đều phản đối chuyện này.
Đương nhiên, cho dù mọi người có phản đối trong lòng thì cũng sẽ không
để điều đó lộ liễu biểu hiện ra, cũng chỉ có thể nghị luận, nghị luận
rồi bực tức mà thôi. Dù sao tất cả mọi người đều biết, chuyện đã được
Hội nghị thường vụ thông qua rồi thì cũng sẽ không bao giờ vì sự phản
đối và bất mãn của mọi người mà bị hủy bỏ. Đồng thời, một số người cũng
đang âm thầm tự hỏi và chuẩn bị. Dù sao chuyện này cũng có dính dáng đến lợi ích thiết thân của mình, cho nên mọi người ai nấy cũng đều không
thể nào cứ coi chuyện này là chuyện không quan trọng, đến khi khảo sát
và đánh giá nhỡ may mình mà bị ở cuối cùng thì đúng là thảm, cho nên ai
nấy đều bắt đầu chuẩn bị ngay từ bây giờ.
Mà trong khoảng thời gian này, Hàn Đông lại được thoải mái hơn trước
rất nhiều. Mặc dù chế độ đào thải lần này là do hàn đông đứng ra phụ
trách chính, thế nhưng công tác cụ thể như thế nào thì đều có người khác đi làm hết cả rồi, hàn đông chỉ cần nắm giữ kết quả từng bước và giữ
vững phương hướng thực hiện là được. Vừa lúc này, Hàn Đông cũng có thể
thừa dịp mà hoàn thành nốt bài luận văn nghiên cứu sinh của mình. Dựa
theo yêu cầu của Trường Đại học Tây Xuyên, thì tuần cuối cùng của tháng
ba, Hàn Đông phải giao nộp bản thảo luận văn tốt nghiệp rồi. Hiện tại,
hắn đã hoàn thành phần sơ thảo, giờ chỉ cần sửa chữa và hoàn thiện lại
rồi nộp lại, thế nhưng nói không chừng Đinh Nhân Bách vẫn còn muốn hắn
chỉnh sửa lại nữa.
Hiện tại, Hàn Đông thừa dịp này vừa
viết luận văn vừa tận hưởng một chút cảm giác được nắm giữ thế cục trong tay mà không cần tự bản thân mình phải thực hiện chi tiết công việc.
Mặt khác, điều này cũng khiến cho những người khác phát huy được tối đa
tác dụng của mình.
Rất nhanh, các lãnh đạo từ trên
xuống dưới của Thành phố Tân Châu phát hiện ra một tình huống, đó là
trong khoảng thời gian này Phó bí thư Thành ủy Hàn Đông có vẻ vô cùng
khiêm tốn, trên cơ bản đều không có xuất hiện trên truyền hình hay trên
nhật báo của Thành phố Tân Châu. Rất nhiều người đều cảm thấy nghi hoặc
trong lòng, không biết tên tiểu tử này rốt cuộc là đang làm gì vậy,
chẳng lẽ là cứ định ra cái chế độ đào thải này xong rồi thì chuyện gì
cũng không cần làm nữa hay sao?
Thận chí ngay cả mấy
người Trương Vân Bình cũng không hiểu được hành động cảu Hàn Đông, cho
nên cả đám mới tìm cơ hội đi vào văn phòng làm việc của Hàn Đông để tìm
hiểu một phen, thế nhưng Hàn Đông cũng không nói gì, chỉ bảo bọn họ cứ
làm tốt công tác của mình là được.
- Hừ, tiểu tử này không biết lại đang muốn làm cái gì đây?
Hạ Kim Cường cũng không hiểu được những biểu hiện khác thường của Hàn
Đông, không biết Hàn Đông rốt cuộc là đang muốn bày ra cái âm mưu quỷ kế gì nữa. Dù sao thì trong lòng Hạ Kim Cường, Hàn Đông kia tuyệt đối vẫn
không phải là loại người gì tốt cả, cho nên ông ta vô cùng quan tâm đến
mọi cử động của Hàn Đông.
Lúc này, Hạ Kim Cường đang
ngồi trong phòng làm việc của mình, chíu chặt mày, trong lòng vô cùng
phiền muộn. Hiện tại, ông ta cảm thấy cái chức Chủ tịch Thành phố này
mình làm một cách vô cùng uất ức, một số ít ban ngành trọng yếu dưới tay đều bị người khác khống chế hết cả, giống như Cục Tài chính, Cục Công
an và Cục Xúc tiến đầu tư, ba cơ quan trọng yếu này ông ta căn bản là
không thể chỉ huy được chút nào, còn bên trong Hội nghị thường vụ thì
ông ta căn bản là đã không còn có chút tiếng nói nào nữa. Tình hình như
vậy khiến cho một Chủ tịch thành phố như ông ta tuyệt không thể nào dễ
dàng tha thứ được.
Lúc này, Phó Chủ tịch thường trực Thành phố Khâu Thụy Hòa gõ cửa tiến vào, ngồi một lúc rồi nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, buổi tối đến Sơn trang Mục Mã họp mặt đi.
Hạ Kim Cường gật đầu nói:
- Cũng tốt, đã một thời gian không có tới đó rồi.
Trên cơ bản, Hạ Kim Cường đi vui chơi giải trí đều là đến Sơn trang Mục Mã, nơi đó giống như trụ sở chính của ông ta. Ở đó, ông ta có một phòng riêng đặc biệt, mỗi lần đến đều có thể được hưởng mức đãi ngộ và phục
vụ tốt nhất. Khi vui vẻ, ông ta thích đến nơi đó và khi buồn bực ông ta
cũng thích đi vào trong đó, mà khi có chuyện phải thương lượng thì đương nhiên ông ta cũng thương lượng ở đó.
Sau khi tan sở,
Hạ Kim Cường liền lên xe cùng với Khâu Thụy Hòa đi tới Sơn trang Mục Mã. Lần này đến đó không có ai khác, chỉ có hai người bọn họ, lúc ngồi ăn
cơm còn có thêm bốn cô gái xinh đẹp ngồi vây xung quanh bọn họ, gắp thêm thức ăn và thêm rượu. Mấy cô gái này đều mặc những trang phục vô cùng
hở hang, trước ngực phập phồng rung động tráng noãn, khiến cho người ta
không kìm nổi muốn phạm tội.
Một bàn tay của Hạ Kim
Cường đưa vào trong ngực của một cô gái, không ngừng xoa nắn, một cô gái khác thì phụ trách đưa thức ăn vào trong miệng của ông ta. Nhìn thấy
hai cô gái kiều mỵ động lòng người này mặc cho ông ta vuốt ve, trong
lòng Hạ Kim Cường cũng cảm thấy dễ chịu hơn được một chút.
Khâu Thụy Hòa uống một chén rượu vào xong rồi bỗng nhiên nói:
- Không thể mặc kệ cho bọn chúng muốn làm gì thì làm như vậy được.
Hạ Kim Cường cũng hiểu được anh ta đang muốn nói cái gì, gật đầu nói:
- Đúng vậy, chỉ có điều là tình hình hiện giờ như vậy rồi thì biết làm như thế nào đây!
Khâu Thụy Hòa nói:
- Bất quá, tôi thấy rằng trước mắt chúng ta đang có một cơ hội, không
phải là thời gian thí điểm việc khảo khạch và đánh giá kéo dài trong
vòng ba tháng đó sao, tôi tháy ràng chúng ta có thể nhúng tay vào chuyện này, một là khiến cho chuyện này không thể thực hiện được xuống dưới,
dù sao thì đối với chúng ta cũng đâu có lợi gì, hai là có thể đả kích
được bộ dạng kiêu ngạo kia của tên họ Hàn.
Hạ Kim Cường trầm mặc một hồi rồi hỏi:
- Cậu muốn làm như thế nào?
Trong mắt Khâu Thụy Hòa hiện lên hào quang thâm trầm, nói:
- Tôi nghĩ rằng, trong nhóm người đầu tiên được đánh giá lần này, số
lượng cán bộ thuộc phe của chúng ta bị xếp hạng cuối khẳng định sẽ không ít, phỏng chừng là vì họ Hàn kia muốn lập uy cho nên số lượng khẳng
định cũng sẽ rất lớn, đến lúc đó nếu như để cho những người này đứng lê
làm náo loạn một trận, vô luận là có xác định hay đánh giá thế nào, thì
vẫn là vô cùng chủ quan, mặc dù có rất nhiều cách giải thích thể nhưng
cũng sẽ không thể nào khiến cho tất cả mọi người tâm phụ khẩu phục được. Nếu như để cả đám người ấy viết thư lên tố cáo hắn ta là lấy việc công
trả thù riêng, thậm chí còn đi kêu oan, khiếu kiện…vậy thì tôi cũng muốn xem hắn sẽ giải quyết như thế nào đây.
Hạ Kim Cường cau mày, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:
- Vấn đề là, những người đó nói không chừng vẫn nghĩ sau này vẫn sẽ còn hy vọng được hoạt động, chưa chắc sẽ gây náo loạn!
Khâu Thụy Hòa khẽ mỉm cười nói:
- Chuyện là do người làm, dù sao thì không ai muốn mình bị người khác
chèn ép cả, ngoại trừ nhóm người bị chọn làm thí điểm này, những người
khác không có ở trong diện làm thí điểm phỏng chừng là trong lòng cũng
đang rất bất an đó.