Người Cầm Quyền

Chương 191: Chương 191: Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đến khảo sát (1+2)






Đây là đang rõ ràng nói với Ngô Hiểu Bảo, trong Ban quản lý, việc gì cũng phải có quy tắc. Cậu bảo tôi nói tình thân gì đó, thì cũng đừng mở miệng nữa.

Ngô Hiểu Bảo đương nhiên không phải đồ ngốc, thần sắc gã liền thay đổi, lúc này nói với Sa Trí Tuyên:

- Đi thôi, cũng nên đi ăn cơm rồi.

Phạm Văn Thơm cũng phát hiện có chút không đúng, nói:

- Đúng rồi, tôi đã đặt đồ ăn hết rồi, chúng ta đi thôi.

Đến dưới lầu, Sa Trí Tuyên mời Hàn Đông ngồi xe thể thao của y, Hàn Đông cười nói:

- Không được, tôi phải lái xe, nếu không Trưởng phòng Đặng và Phó phòng Phạm không thể đi được.

Đến ngồi ở Bách Vị viên, Hàn Đông cười nói:

- Kinh phí của Ban quản lý cũng không dư dả gì, cho nên chỉ có thể mời các cậu ăn bữa cơm rau dưa, mong các cậu thứ lỗi.

Ngô Hiểu Bảo cười cười, không nói gì thêm. Theo gã thấy, Hàn Đông hiện tại đều đang giả tạo, hoàn toàn không hề nể mặt gã. Nếu không phải vì sự việc lần này, y cũng không thèm quan tâm đến Hàn Đông.

Đồ ăn được bưng lên, ngoài ra còn có bốn chai bia và một ly nước chanh. Hàn Đông nói:

- Buổi chiều còn phải đi làm, cho nên không thể cùng uống rượu với các cậu. Hơn nữa tửu lượng của tôi cũng không tốt, lần trước đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, khiến ông chủ Sa cười chê rồi.

Nhắc đến sự việc lần trước, Sa Trí Tuyên liền nghĩ đến việc Hàn Đông tặng Kiều San San chín trăm chín mươi chín đóa hồng, nghĩ đến việc Kiều San San lao vào lòng Hàn Đông, trong lòng y thật sự không vui, miễn cưỡng cười cười.

Rót bia, Ngô Hiểu Bảo nâng ly lên nói:

Anh Đông, tôi kính anh một ly. Lần này công ty chúng tôi chuẩn bị hành động lớn, có lẽ cần hai ngàn mẫu đất, anh Đông phải giúp đấy!

Hàn Đông ngẩn người, người này quả thực là mở miệng sư tử rồi, ngay cả vùng sản xuất số một của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang, cũng chỉ dùng tới một ngàn mẫu đất. Mà toàn bộ khu quy hoạch khu Viên cũng chỉ mới có mấy mẫu đất, trong đó phần lớn còn đang nằm trong quy hoạch, cơ bản đều gần đất nông nghiệp, còn đang trồng hoa màu nữa. Ngô Hiểu Bảo này, vừa mở miệng liền đòi hai ngàn mẫu đất, bọn họ định đầu tư bao nhiêu đây?

Hàn Đông cười cười, nói:

- Các anh dự định sản xuất cái gì? Hai ngàn mẫu đất có thể xây dựng được bao nhiêu nhà xưởng đấy!

Ngô Hiểu Bảo nói:

- Tạm thời vẫn còn là bí mật thương nghiệp. Dù sao lần này công ty Phú Hùng chúng tôi chuẩn bị làm những hành động lớn liên tục, cho nên phải chuẩn bị tốt đất đai trước.

Hàn Đông thản nhiên cười, đây đơn thuần là đang lừa dối người khác thôi. Nếu đã đến đầu tư, ngoài việc kỹ thuật hay gì đó của các anh là bí mật thương nghiệp, anh làm cái gì, chuẩn bị làm quy mô lớn thế nào, điều này phải nên thông báo trước với Ban quản lý. Như vậy trong việc dùng đất, các chính sách ưu đãi, mới có thể dễ dàng bàn tiếp được. Bây giờ Ngô Hiểu Bảo không nói gì hết, mở miệng liền yêu cầu hai ngàn mẫu đất, điều này căn bản là không hề có chút thành ý nào.

Đồng thời, ngay một lúc đòi hai ngàn mẫu đất, Hàn Đông thật sự nghi ngờ rằng lần này Sa Trí Tuyên thật sự đã nhằm vào cơ hội vùng sản xuất số một chuẩn bị vào khu Viên. Chuẩn bị trước những điều có lợi, chiếm đất trước, sau đó chuyển nhượng dần cho các công ty khác, có thể thu được lợi ích thật lớn và hiệu quả trong thời gian ngắn nhất.

Cho nên, Hàn Đông đã triệt để đóng mất cánh cửa này của Ngô Hiểu Bảo. Tên tiểu tử này nếu đã cùng hợp tác với Sa Trí Tuyên để tính kế với hắn, thì cũng không cần quan tâm đến việc gã là ai nữa.

Trong lòng đã quyết định như vậy, cho nên đối với việc đất đai mà Ngô Hiểu Bảo nói, Hàn Đông cũng không muốn nói rõ gì thêm nữa, bắt đầu triển khai công phu Thái cực quyền. Đồng thời Phạm Văn Phương và Đặng Học Vinh cũng ở một bên nói vòng vòng, một bữa cơm không hề có mùi vị gì cũng được ăn xong. Hàn Đông lái xe đưa Phạm Văn Phương và Đặng Học Vinh về, trên đường đi hắn liền nói:

- Về vấn đề đất đai của khu Viên, tất cả đều phải dựa theo tính chất, kim nghạch đầu tư của công ty để xử lý. Trước khi chưa rõ ràng, các cậu đừng nên mở miệng.

Phạm Văn Phương cười nói:

- Chủ nhiệm Hàn, anh không cần lo, dù sao trong việc này cũng đã có quy định chế độ rõ ràng, ai cũng không được ngoại lệ.

Về đến nhà, Hàn Đông suy nghĩ một lát, rồi gọi điện thoại cho Lý Đại Dũng, nói:

- Bác Lý, chào bác, không làm phiền bác nghỉ ngơi chứ?

Lý Đại Dũng cười ha hả, nói:

- Không sao, Hàn Đông, cháu có việc gì à? Cũng đã lâu rồi cháu không đến nhà chơi, cô Mai cháu thường nhắc đến cháu đấy.

Hàn Đông nói:

- Bác Lý, bác biết đó, gần đây quả thật rất bận, có thời gian cháu sẽ đến thăm bác và cô Mai. Đúng rồi bác Lý, cháu muốn hỏi thăm một việc, Ngô Hiểu Bảo của nhà bác Ngô, đang làm kinh doanh gì sao?

Lý Đại Dũng nói:

- Sao thế, gã tìm cháu à? Tiểu tử này thật không ra gì, cũng không biết làm đông làm tây gì với người ta, cháu không cần quan tâm đến gã là được rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Cũng không có gì, gã và ông chủ Sa của Tập đoàn Hùng Phi mở một công ty, nói cần hai ngàn mẫu đất ở khu Viên chúng cháu. Cháu hỏi gã định sản xuất cái gì, gã lại nói là bí mật thương nghiệp, cho nên cháu muốn hỏi thăm một chút.

Hàn Đông cũng thật sự không muốn hỏi thăm việc này, chỉ là thông qua một phương thức, để Lý Đại Dũng biết việc này, đến lúc đó Ngô Giải Toàn nhất định cũng sẽ biết.

Lý Đại Dũng cũng hiểu ý của Hàn Đông, cười nói:

- Cháu cứ theo phương thức của cháu mà làm việc đi, nên làm thế nào thì làm thế ấy, đừng suy xét nhiều như vậy.

Buổi chiều vừa đến giờ làm, Hàn Đông vừa mới đến văn phòng, Ngô Hiểu Bảo đã đến rồi. Lần này Sa Trí Tuyên không đến.

Hàn Đông mời Ngô Hiểu Bảo ngồi, pha trà cho gã, sau đó mỉm cười ngồi một bên. Cũng biết tiểu tử này còn chưa từ bỏ ý định, dù sao gã không nói, Hàn Đông cũng không hỏi gã chuyện gì.

Ngô Hiểu Bảo uống trà rồi, chậm rãi nói:

- Anh Đông, tôi nghe nói ở Thành ủy có một vài lãnh đạo rất có ý kiến với anh.

Hàn Đông khẽ cười nói:

- Việc này tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên tôi nghĩ lãnh đạo có ý kiến với tôi, thì cũng là do công việc của tôi làm chưa được tốt lắm thôi.

Ngô Hiểu Bảo cười cười, nói:

- Anh Đông, tôi cũng biết anh đi theo Hoàng Văn Vận, Hoàng Văn Vận lại là người của Bí thư Đinh, cho nên trong Thành ủy có lãnh đạo không hài lòng với anh cũng là điều bình thường. Nhưng, anh Đông, anh đã từng nghĩ chưa, nếu có thể loại bỏ được sự hiểu lầm của những lãnh đạo này đối với anh, sau này khi anh thăng chức rồi, áp lực cũng nhỏ hơn nhiều mà. Tôi nghe nói sở dĩ lần này anh không thể lên được vị trí Phó chủ tịch huyện, ngoài cuộc điện thoại của Lăng Tụ Giai ra, ý kiến của mấy vị Ủy viên thường vụ trong Thành ủy cũng rất quan trọng.

Hàn Đông gật gật đầu, hắn cũng có thể nghe ra, Ngô Hiểu Bảo là đang thông qua một hình thức khác thông báo cho hắn, dù sao Sa Trí Tuyên cũng là con trai của Sa Ứng Lương mà.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không mắc bẫy. Dù sao bản thân hắn cũng tính là người của Bí thư Đinh rồi, lúc này nếu thông qua mối quan hệ mà thu hút đầu tư với Sa Ứng Lương, ngược lại sẽ khiến người ta có cảm giác dao động. Đây quả thật là điều cấm kỵ trong chốn quan trường rồi, cho dù muốn thông qua bọn họ để êm đẹp hơn một chút cũng không được.

Thấy Hàn Đông không nói gì, Ngô Hiểu Bảo lại nói:

- Hơn nữa, việc đất đai lần này, chúng tôi thật sự dùng để xây dựng nhà xưởng. Anh Đông, anh thoải mái một chút, tất cả mọi người đều dễ sống hơn. Đến lúc đó tôi tin rằng, khi anh được đề bạt, chắc chắn sẽ không có nhiều người phản đối như vậy.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Hiểu Bảo à, tôi nói thật với cậu. Bây giờ tôi đang muốn an tâm làm thật tốt công việc của Ban quản lý, còn về việc đề bạt gì đó, tôi còn chưa nghĩ đến nhiều như vậy.

Hơn nữa vấn đề của công ty các cậu, chỉ cần đi theo trình tự thông thường, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ, các cậu không chịu nói gì hế, mở miệng đã đòi hai ngàn mẫu đất, cậu có biết khu sản xuất số một chiếm diện tích đất bao nhiêu không? Mới một ngàn mẫu, mà đầu tư của họ là mấy chục triệu đấy!

Nghĩ lại Tập đoàn Hùng Phi của Sa Trí Tuyên, có lẽ cũng miễn cưỡng được chục triệu tệ. Công ty bọn họ mới đăng ký, còn có thể đầu tư được bao nhiêu nữa.

Ngô Hiểu Bảo im lặng một lúc, nói:

- Anh Đông, coi như giúp em trai một lần, là được rồi.

Hàn Đông khó xử nói:

- Hiểu Bảo, tôi tuy rằng là Chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng cũng không thể làm xằng bậy được, mọi người đều đang nhìn đó. Mỗi một lần có nhà đầu tư đến, đầu tư bao nhiêu, làm gì, dùng bao nhiêu đất, đều công khai thông báo ra ngoài, rõ ràng minh bạch. Tôi cũng chỉ có thể làm theo chính sách thôi.

Ngô Hiểu Bảo dụi mạnh nửa điếu thuốc trong tay vào gạt tàn, cười lạnh một tiếng, nói:

- Hừ, nếu anh Đông không nể tình, thì thôi.

Nói xong, bước nhanh ra ngoài, mặt xanh mét.

Gã đến khuyên can hàn Đông mãi, những lời có thể nói đều nói hết rồi, bản thân gã cảm thấy thái độ cũng đủ tốt rồi. Nhưng Hàn Đông lại không hề nể tình, quả thật là quá không nể mặt rồi.

Nhìn Ngô Hiểu Bảo nổi giận đùng đùng bỏ đi, Hàn Đông thở dài:

- Nghĩ mình làm gì cũng không thẹn với lương tâm, cậu cứ như vậy, tôi cũng không còn cách nào khác.

Gọi điện thoại bảo Đặng Học Vinh đến, Hàn Đông hỏi:

- Mấy người ông chủ Sa có nói họ cần đất ở đâu không?

Đặng Học Vinh nói:

- Bọn họ muốn lấy đất bốn phía xung quanh khu sản xuất số một. Điều này quả thật quá đáng rồi, cũng không nói là đầu tư cái gì, thế này thì bảo chúng ta làm sao được?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi cũng thấy bọn họ không hề có thành ý đầu tư, cho nên số đất này cho dù thế nào cũng không thể nhả ra cho họ được.

Đang nói, tiếng chuông điện thoại vang lên, nghe máy, chính là Phó chủ tịch huyện Can Minh Bách gọi đến:

- Chủ nhiệm Hàn à, tôi nghe nói ông chủ Sa của tập đoàn Hùng Phi đang chuẩn bị đầu tư ở khu Viên à?

Hàn Đông nói:

- Đúng vậy, bọn họ cũng đã nói với tôi rồi. Nhưng tôi cảm thấy họ chẳng có thành ý gì, không nói đầu tư bao nhiêu, cũng không nói chuẩn bị làm cái gì, chỉ nói là cần lấy đất. Đây hình như là làm bất động sản mà, cho nên chúng tôi không đồng ý với y.

Cam Minh Bách cười nói:

- Ừ, ông chủ Sa cũng nói chuyện với tôi rồi, nói bọn họ dự định làm hóa chất, hiện nay vẫn còn nằm trong giai đoạn trù tính, cho nên cũng tính là thuộc cơ mật thương nghiệp, cho nên cũng không tiện nói ra mà. Tôi thấy việc này cậu hoàn toàn có thể dàn xếp một chút, trước tiên quy hoạch đất trước, bọn họ cũng có thể tiện cho việc chính thức bắt đầu chuẩn bị xây dựng mà.

Hàn Đông rất không vui. Cam Minh Bách này cho rằng ông ta là ai, còn chỉ trỏ chân tay vào việc của Ban quản lý, hơn nữa còn bảo hắn vi phạm nguyên tắc của chính hắn, quả thật tự cho mình là giỏi rồi. Hắn liền trả lời khách sáo:

- Phó chủ tịch huyện Cam, việc này, khu Viên có quy định của khu Viên. Bất kỳ doanh nghiệp nào, bất kỳ người nào cũng phải làm theo quy định. Tôi cũng không thể tùy tiện làm gì được, rất xin lỗi, Phó chủ tịch huyện Cam, tôi còn bận việc nữa.

Nói xong, Hàn Đông trực tiếp cúp máy. Cam Minh Bách này cũng thật đáng ghét, thật sự tự coi mình là lãnh đạo rồi sao?

Cam Minh Bách kinh ngạc cầm điện thoại, không thể tưởng tượng được Hàn Đông lại trực tiếp cúp máy như vậy. Dù thế nào đi nữa, ông ta cũng là Phó chủ tịch huyện phân công quản lý công nghiệp, cũng coi như ông ta cũng là lãnh đạo rồi, nói cúp là cúp sao?

Sa Trí Tuyên ngồi đối diện ông ta cười cười:

- Thế nào, Chủ nhiệm Hàn không đồng ý?

Cam Minh Bách buông điện thoại, lắc đầu nói:

- Người này quả thật không coi ai ra gì.

Sa Trí Tuyên nói:

- Đúng vậy, nếu không tại sao lãnh đạo Thành ủy đều không hài lòng với hắn.

Hàn Đông cúp máy, trong lòng thầm hạ quyết định, cho dù ai đến nói lý, liên quan đến vấn đề đất đai của khu Viên, cũng tuyệt đối không được mở miệng. Tất cả đều phải dựa theo phương châm trước đây.

Nhưng, rất nhanh Chủ tịch huyện Phương Trung liền gọi điện thoại đến nói việc này, cách nói cũng không khác biệt gì lắm so với Cam Minh Bách. Hàn Đông cũng rất khách sáo mà từ chối rồi.

Vừa mới cúp máy không lâu, Phó bí thư Phùng Chấn Hoa lại gọi điện thoại đến, vẫn nói đến vấn đề đất đai đó. Hàn Đông lại không dễ dàng gì mà giải thích một lần nữa. Cúp máy, tâm tình của Hàn Đông cũng rất không tốt. Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo cũng thật đáng giận, bọn họ thông qua tất cả các mối quan hệ để nói với hắn, nhất định là muốn có được đất ở khu Viên. Mặt khác, là đang gây áp lực cho hắn. Nếu hắn vẫn cứ kiên trì nguyên tắc mà từ chối những lãnh đạo này, chắc chắn trong lòng các lãnh đạo sẽ giận hắn. Bọn Sa Trí Tuyên chính là đang gây rắc rối cho hắn.

Suy nghĩ một lát, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Huyện ủy,

- Bí thư Hoàng, có một việc tôi muốn báo cáo cho anh một chút. Là như thế này…

- Hàn Đông à, chuyện này cậu làm rất đúng. Việc gì cũng phải có quy tắc, bọn họ làm lộn xộn như vậy, rốt cuộc là có dụng tâm gì? Rõ ràng là không đầu tư được bao nhiêu tiền mà. Tôi nói cho cậu biết, sau này cho dù là ai gọi điện nói việc này, cậu cứ từ chối hết, sau đó nói tên những người đó cho tôi, tôi sẽ tìm họ nói chuyện.

Hoàng Văn Vận rõ ràng rất tức giận, ai cũng muốn ra tay với Ban quản lý Thần Quang hết.

Hàn Đông nói:

- Cảm ơn Bí thư Hoàng, tôi sẽ làm những gì mình nên làm.

Ngày mồng mười tháng bảy, Hàn Đông gọi điện thoại cho Dương Nghị ở cục Tài vụ, hỏi y về vấn đề tiền bạc.

Dương Nghị cười nói:

- Chủ nhiệm Hàn, hiện nay thật sự cục Tài chính rất khó khăn. Anh yên tâm, khi nào có tiền, tôi sẽ lập tức đẩy qua chỗ anh, tuyệt đối không thiếu một đồng.

Hàn Đông nghe y nói không hề có chút thành ý nào, liền tức giận cúp máy. Nghĩ một lúc, rồi gọi điện thoại cho Kỷ Quốc Hùng của cục Tài chính thành phố, nói qua việc này, Kỷ Quốc Hùng nói:

- Tiểu Hàn à, việc này tôi cũng không tiện can thiệp. Mặc dù tôi nói chắc chắn có tác dụng, nhưng cậu làm ở huyện Phú Nghĩa, nếu có thể giải quyết được ở trong huyện, thì tốt nhất. Cục Tài chính các cậu không chi tiền, chủ yếu có hai nguyên nhân. Thứ nhất có thể thực sự không có tiền, ngoài ra có thể ký tên của cậu có vấn đề.

- Ký tên có vấn đề?

Hàn Đông sửng sốt. Lúc này nghĩ đến Phương Trung ký tên, y còn cố ý thêm hai từ, quả nhiên là có vấn đề.

Lúc này Kỷ Quốc Hùng lại nói:

- Cục Tài chính là một cục quan trọng, nhân vật số một của Huyện ủy Ủy ban nhân dân huyện đều muốn nắm lấy nó…

Lần này, Hàn Đông xem như đã hoàn toàn hiểu được là chuyện gì rồi. Bận rộn lâu như vậy, là do hắn tìm sai người rồi. Rõ ràng Dương Nghị là người của Hoàng Văn Vận, cho nên chữ mà Phương Trung ký không có hiệu lực gì. Chẳng trách y lại thoải mái mà ký tên như vậy, đây là đang hy vọng hắn và Dương Nghị xích mích với nhau, đến lúc đó y sẽ lặng lẽ mà chiếm lợi.

Cảm ơn Kỷ Quốc Hùng rồi, Hàn Đông cười khổ một lát. Tại sao trước đó hắn lại không nghĩ đến việc này chứ, nếu không, báo trước một tiếng với Hoàng Văn Vận, sau đó lại làm theo trình tự bình thường mà tìm Phương Trung ký tên, tất cả mọi việc không phải đã được giải quyết dễ dàng rồi sao?

Lập tức Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, nói một lượt sự việc ở Ban quản lý, nói:

- Bí thư Hoàng, tôi đã làm theo trình tự thông thường mà đưa cho Chủ tịch huyện Phương Trình ký tên, gửi phiếu dự toán cho cục Tài chính. Nhưng bọn họ lại nói không có một trăm ngàn tệ, cứ mãi không gửi xuống, con đường này cũng mãi không được hoạt được nổi.

Hoàng Văn Vận cũng hiểu được là chuyện gì, cười nói:

- Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Dương Nghị. Cái gì đây chứ, việc nên làm cũng không biết tích cực mà làm.

Hàn Đông cảm ơn Hoàng Văn Vận. Nửa giờ sau, Dương Nghị đã gọi điện thoại đến, y cười hì hì nói:

- Trợ lý Hàn, khoản tiền của Ban quản lý Thần Quang đã gửi đi cho anh rồi. Vừa hay trong cục nhận được một khoản tiền, liền gửi cho anh trước, anh cho người đi kiểm tra tài khoản đi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, người này thật ra cũng chỉ đang tìm cớ thôi. Tuy nhiên hắn cũng lười tính toán quá nhiều, liền nói:

- Được, vậy cảm ơn Cục trưởng Dương.

- Không cần cảm ơn, đây là việc tôi phải làm thôi.

Dương Nghị cười nói, cúp máy, sắc mặt liền âm trầm hẳn. Vừa rồi Hoàng Văn Vận gọi điện thoại phê bình y một trận nặng nề, nói y làm việc không có chừng mực gì hết. Việc gì nên kịp thời làm, việc gì có thể từ từ làm, đều không phân biệt được. Không được tùy tiện kéo dài khoản tiền của đơn vị khác, như vậy nếu lỡ mất việc, y có thể chịu nổi trách nhiệm này không?

- Hừ, lại lấy Bí thư Hoàng để chèn ép tôi! Cứ chờ đo.

Dương Nghị tức giận nói, đưa những tức giận lúc nãy chịu ở chỗ Bí thư Hoàng, tất cả đều ghi hận trên người Hàn Đông.

Hàn Đông bảo Tài vụ đi kiểm tra, khoản tiền quả nhiên đã đến tài khoản rồi, liền bảo Tôn Hiểu Linh triệu tập cuộc họp toàn thể nhân viên công tác. Trong cuộc họp, Hàn Đông nói một lượt chuyện làm đường, sau đó nói:

- Vì công khai minh bạch vấn đề tài vụ, cho nên tôi kiến nghị, thành lập một tổ giám sát chuyên môn, để giám sát tất cả những chi tiêu có liên quan dến việc làm đường này. Tôi kiến nghị Tổ trưởng do Chủ nhiệm Diêu đảm nhiệm, ngoài ra bố trí thêm bốn tổ viên, mời mọi người đề cử những người đáng tin để đảm nhiệm việc này.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ Hàn Đông lại làm theo hình thức như vậy. Trước đây có công trình như thế này, có lãnh đạo nào không phải chỉ cần một mình lãnh đạo nói là được chứ? Việc để mọi người cùng giám sát là việc lần đầu tiên họ nhìn thấy.

Diêu Trị Minh cũng vô cùng bất ngờ, không thể ngờ được Hàn Đông lại giao chuyện này cho mình. Nghĩ lại, dường như bản thân cô cũng không có được lợi lộc gì. Hơn nữa, cho dù có thể có được lợi lộc gì trong đó, bên cạnh chẳng phải còn có Hàn Đông canh chừng hay sao?

Tuy nhiên, nếu Hàn Đông đã đề nghị, Diêu Trị Minh cũng không tiện từ chối. Dù sao việc này cũng làm theo trình tự thông thường, bản thân cô chăm chỉ làm là được rồi.

Rất nhanh, mọi người liền tiến cử bốn tổ viên, thành lập một tổ giám sát nhỏ. Trách nhiệm của tổ giám sát, chính là tiến hành giám sát toàn bộ tiến trình trong công trình làm đường này, từ việc đấu thầu đến việc sử dụng tiền, đều có quyền giám sát. Như vậy có thể ngăn chặn hiệu quả việc có người trục lợi bên trong.

Hàn Đông cũng biết, hiện nay hình thức này cũng không nhiều, nhưng bản thân hắn nếu đã muốn đi xa hơn, sau này phải dùng hình thức này thật tốt. Đây là một phương pháp tốt để ngăn chặn vấn đề kinh tế, đặc biệt là những việc sau này phải sử dụng những khoản tiền lớn hơn. Có tổ giám sát nhỏ như vậy, cho dù là nội bộ hay bên ngoài, cũng có thể dễ dàng giải quyết.

Ngày mười bốn tháng bảy, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc dẫn theo tổ điều tra đến thành phố Vinh Châu. Tiến hành điều tra nghiên cứu về việc công tác đề bạt sử dụng cán bộ trẻ tuổi của thành phố Vinh Châu.

Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân đã gặp Triệu Nhạc, tiến hành giới thiệu tỉ mỉ về những công việc phía thành phố Vinh Châu, đồng thời lấy Hàn Đông làm ví dụ. Nói rằng qua sự bồi dưỡng của Thành ủy và Huyện ủy Phú Nghĩa, đã đề bạt Hàn Đông làm cán bộ lãnh đạo cấp Phó cục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.