Người Cầm Quyền

Chương 508: Chương 508: Bắt giam




Kế tiếp Lữ Long Hoa, Tang Tân Bảo bị đưa ra xử lý, rất nhiều cán bộ cũng bị phơi bày theo đó. Dường như những người nắm giữ một số bí mật cuối cùng từ sự vụ của 2 người kia mà nhận ra quyết tâm của Thành ủy, cho nên thư tố cáo gửi cho tổ công tác lãnh đạo ngày càng nhiều hơn.

Tuy nhiên, cán bộ dính dáng đến chủ yếu là cán bộ cấp Cục phó và cấp bậc dưới Cục phó, ngay cả cán bộ cấp Cục trưởng cũng chỉ có 2 người bị điều tra, bây giờ còn chưa có kết luận cụ thể.

Cho dù như vậy, lần ra quân chống tham ô hủ bại với thanh thế lớn này vẫn nhận được sự ủng hộ và tán thưởng của quần chúng nhân dân.

Bởi do cán bộ bị điều tra có cấp bậc không cao, lại vừa đúng có mối liên hệ với tin tức đời sống của quần chúng, bình thường mọi người hiểu về những người đó nhiều một chút, nhìn thấy những kẻ thường ngày kênh kiệu, diễu võ dương oai bị xét xử nên tự nhiên dân chúng rất vui mừng. Còn trên thực tế, nếu người bị điều tra, bắt giam là lãnh đạo Thành ủy thì dân tình lại không dám có hứng thú, dù sao những người đó cách xa đời sống của họ, co dù là một tên quan tham thì bình thường người dân cũng không cảm nhận được.

Đối với Trương Vân Bình mà nói, thật ra anh ta muốn bắt con cá lớn, nhưng cho đến tận bây giờ người đứng ra tố cáo Mã Pháp Sinh vẫn chưa có thêm hành động nào khác, dường như trận ra quân này thanh thế lớn thì người tố cáo lại lùi bước, ẩn mình để xem kịch hay.

Tuy nhiên, dù là như thế Trương Vân Bình cũng rất phấn khích mà triển khai công việc đang dở trong tay. Công việc vốn là một trong những chức trách trọng yếu của Ủy ban Kỷ luật, lần này thành phố Tân Châu lại đẩy mạnh việc chống tham nhũng, y là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, là người phụ trách hành động lần này, chắc chắn có thể thu hút sự chú ý của lãnh đạo bề trên, ít nhất cũng được coi như là một chiến tích khá đi.

Thời gian 1 tháng, công tác chống tham nhũng của thành phố Tân Châu thu được chiến tích khá tốt. Năm cán bộ cấp Cục trưởng bị xử phạt, trong đó có 2 người bị bắt giam, ngoài ra có 7 cán bộ cấp Cục phó bị bắt giam, đồng thời cán bộ cấp Trưởng phòng, Phó phòng bị điều tra, xử phạt lên đến 28 người.

Ngày 27/12, Trương Vân Bình đích thân đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh báo cáo công việc.

Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài đích thân gặp mặt Trương Vân Bình. Nghe Trương Vân Bình báo cáo công việc, đồng thời đánh giá cao về lần ra quân lớn của Thành ủy và Ủy ban Kỷ luật thành phố Tân Châu. Uông Kỳ Tài cho rằng, công tác của thành phố Tân Châu sở dĩ lập được thành tích và hiệu quả tốt như vậy, điều này là không thể thiếu nổi sự coi trọng của Thành ủy thành phố Tân Châu, riêng điểm này cũng đáng để thành phố cấp 3 nên học tập, làm theo.

Nhận được sự khẳng định hết mức của Uông Kỳ Tài, trong lòng Trương Vân Bình vô cùng phấn khởi. Trong lúc báo cáo tình hình công việc, y cũng nhắc đến ảnh hưởng của Hàn Đông.

Trở lại thành phố Tân Châu, Trương Vân Bình đến chỗ Hàn Đông trước tiên để báo cáo lại sự việc, sau đó lại đến chỗ Bí thư Hề Hiểu Kiến báo cáo tình hình công việc.

Được Thư ký báo cáo, Hề Hiểu Kiến biết được Trương Vân Bình về đến thành phố Tân Châu là đến tìm Hàn Đông trước, sắc mặt ông ta có chút hơi khó coi.

- Đợt ra quân lớn của Thành ủy được Chủ nhiệm Uông tán thành, đây là một chuyện tốt.

Vẻ mặt Hề Hiểu Kiến bình tĩnh.

- Hoạt động ra quân chống tham nhũng của Thành ủy có hiệu quả, điều tra ra một số tham quan ô lại, có tác dụng cải thiện tác phong làm việc của đội ngũ cán bộ, xây dựng hình tượng hoàn toàn mới. Kế tiếp, nhiệm vụ chủ yếu của tổ công tác lãnh đạo là tổng kết toàn diện, củng cố thành quả giai đoạn đầu, Ủy ban Kỷ luật phải viết thành văn bản báo cáo tình hình công việc, rồi báo cáo lên Thành ủy.

Trương Vân Bình hỏi:

- Ý của Bí thư Hề là, đợt ra quân lớn này dừng lại tại đây sao?

Hề Hiểu Kiến gật đầu, đáp:

- Vậy anh còn muốn thế nào? Công việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố phải tiếp tục làm, ổn định tinh thần của đội ngũ cán bộ cũng rất quan trọng.

Ông ta nói như thế cũng có phần đúng, đợt ra quân vừa rồi quả thật khiến rất nhiều cán bộ bất an trong lòng, khiến cả thế chế thành phố Tân Châu tràn ngập bầu không khí khủng hoảng. Nếu cứ kéo dài tình trạng, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến công việc của mọi người.

Trương Vân Bình nói:

- Bí thư Hề, vậy chuyện này có nên mở họp Hội ý văn phòng Bí thư bàn bạc một chút không?

Hề Hiểu Kiến lắc đầu, nói:

- Không cần, tôi sẽ thông báo cho mọi người biết.

Y trả lời rất dứt khoát, y đã có ý quyết định thì sự việc cứ thuận theo như vậy. Đến lúc đó nói trực tiếp với mấy vị Phó bí thư một tiếng quyết định của mình là được, căn bản là lấy chuyện này ra tiến hành thảo luận, đây cũng chính là quyền lực Bí thư Thành ủy của y.

Trương Vân Bình thấy thái độ Hề Hiểu Kiến kiên quyết nên không nói thêm gì, dù sao lần này y thu được thành tích cần thu rồi, làm tiếp thì cũng không có gì để làm. Có điều, cái mà làm y nghĩ mãi không thông chính là người tố cáo Mã Pháp Sinh, người ta vẫn chưa có động tĩnh gì, cũng không biết là xảy ra chuyện gì rồi, chẳng lẽ nội dung tố cáo đó thật sự là giả sao?

Sau đó Trương Vân Bình lại đến văn phòng của Hàn Đông, sau khi ngồi xuống y liền nói:

- Phó bí thư Hàn, tôi vừa mới từ chỗ Bí thư Hề về. Ý kiến của Bí thư Hề là, lần ra quần này của Thành ủy chấm dứt tại đây, tiếp đến là bước vào giai đoạn tổng kết, củng cố.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Thời gian ra quân được một tháng rồi, quả thật thu được kết quả rất khá, có tác dụng rất lớn trong việc cải thiện tác phong làm việc của đội ngũ cán bộ, nhưng cũng không thích hợp để làm tiếp. Ý kiến của Bí thư Hề rất đúng, dù sao ổn định công việc vô cùng quan trọng. Mặt khác, làm tốt công tác tổng kết cũng rất quan trọng, đây là bộ phận trọng yếu tổ hợp nên công việc chống tham nhũng. Làm tốt công tác tổng kết cũng có tác dụng trợ giúp cho công việc về sau của chúng ta.

Thấy Hàn Đông cũng đồng tình với ý kiến của Hề Hiểu Kiến, Trương Vân Bình không nói gì nữa:

- Vậy được rồi, tôi cứ tuân theo chỉ thị của Phó bí thư Hàn, bắt đầu tổng kết toàn diện.

Hàn Đông cảm nhận được Trương Vân Bình mơ hồ có chút phẫn nộ, đoán chừng là bởi vì ông ta không thu được tài liệu liên quan đến Mã Pháp Sinh nên mới như vậy.

“Người này đúng là khá tích cực, có điều đôi lúc nóng vội, dục tốc bất đạt.”

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.

Thế mà, khiến Hàn Đông cảm giác bất ngờ chính là, kỳ nghỉ tết Nguyên Đán vừa trôi qua, buổi chiều ngày đầu tiên đi làm, Hàn Đông vừa mới đến văn phòng chưa được bao lâu, Trương Vân Bình đã đến đây rồi.

Trương Vân Bình lại không nói ra sự việc cụ thể gì, chỉ là trò chuyện với Hàn Đông trong chốc lát rồi xin phép ra về.

“Người này có ý gì đây?”

Tiễn Trương Vân Bình đi, trong lòng Hàn Đông nghi ngờ.

Hàn Đông biết, Trương Vân Bình hẳn là sẽ không vô cớ mà chạy tới nói chuyện suông với mình, vậy thì y chắc chắn là có chuyện gì đó, nhưng lại không nói rõ ra.

Rất nhanh, nét mặt Hàn Đông liền lộ ra ý cười, bởi vì Hàn Đông nghĩ ra rồi, Trương Vân Bình là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, y không tiện nói ra với mình thì chuyện đó chắc chắn là có liên quan đến công việc của y. Hơn nữa, còn nghe Trương Vân Bình nhắc đến thư tố cáo, như vậy, hiển nhiên là sự việc chắc chắn có liên quan đến Mã Pháp Sinh.

“Chẳng lẽ Trương Vân Bình biết được tin tức gì từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, chuyện của Mã Pháp Sinh sắp vỡ rồi?”

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.

Phán đoán của Hàn Đông là chính xác.

Ngày 9/1, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Thanh Hi lặng lẽ đến thành phố Tân Châu.

Đầu tiên, Chu Thanh Hi đến văn phòng làm việc của Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến.

- Xin hỏi, anh có việc gì không?

Thư ký của Hề Hiểu Kiến là Tiết Xuân Hồng không biết Chu Thanh Hi, nhưng thấy dáng vẻ uy phong của người trung niên này nên thái độ của y vô cùng khiêm nhường.

- Tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Chu Thanh Hi, Bí thư Hề có ở đây không?

Chu Thanh Hi thản nhiên hỏi.

Tiết Xuân Hồng sửng sốt, vẻ mặt lập tức cung kính hơn, đáp;

- Xin chào Phó chủ nhiệm Chu, Bí thư Hề ở trong văn phòng, mời anh vào.

Y nói to lên, Hề Hiểu Kiến ngồi bên trong nghe thấy liền khẩn trương bước ra nghênh đón, nói:

- Phó chủ nhiệm Chu, anh đến đấy à?

Chu Thanh HI hỏi:

- Sao nào, Bí thư Hề không chào đón sao?

Hề Hiểu Kiến lắc đầu, đáp:

- Không phải, ý của tôi là, sao anh đến mà không thông báo một câu liền đã tới rồi. Mau, mời anh vào.

Sau khi 2 người vào trong văn phòng ngồi xuống, Chu Thanh Hi nhìn vẻ mặt có ý khó hiểu của Hề Hiểu Kiến, nói:

- Bí thư Hiểu Kiến, lần này tôi đến là do Chủ nhiệm Uông phó thác tới.

Hề Hiểu Kiến sửng sốt, trong lòng lập tức dâng lên một dự cảm xấu, tuy nhiên y vẫn miễn cưỡng nở nụ cười, hỏi:

- Chuyện gì vậy nhỉ, đến cả Chủ nhiệm Uông cũng bị kinh động rồi, lại còn khiến Phó chủ nhiệm Chu đích thân đến một chuyến.

Chu Thanh Hi nói:

- Ủy ban Kỷ luật tỉnh nhận được thư tố cáo, đồng chí Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh của thành phố Tân Châu có hành vi vi phạm kỷ cương pháp luật nghiêm trọng, căn cứ điều tra và xác nhận thực tế của cán bộ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, quyết định bắt giam Mã Pháp Sinh.

Tin tức này bỗng chốc giống như tiếng sấm vang lên giữa trời quang, khiến Hề Hiểu Kiến lập tức ngây người. Y không thể tưởng được sự việc đến nhanh quá mức như vậy, Ủy ban Kỷ luật lại bất ngờ trực tiếp bắt giam Mã Pháp Sinh, như vậy chắc chắn là bọn họ nắm giữ đầy đủ chứng cứ mới cho bắt giam được.

Tuy trong lòng Hề Hiểu Kiến vô cùng buồn bực, nhưng y vẫn nhanh chóng ổn định lại tinh thần, nói:

- Phó chủ nhiệm Chu, thành phố Tân Châu kiên quyết phục tùng quyết định của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, không biết có cần tôi giúp gì không?

Mã Pháp Sinh khẽ mỉm cười, nói:

- Tôi rất yên tâm về Bí thư Hề, cán bộ công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang ở dưới tầng, tôi gọi họ lên đây, sau đó Bí thư Hiểu Kiến gọi điện thoại mời Mã Pháp Sinh tới đây nhé.

Hề Hiểu Kiến gật đầu nặng nề, sự việc đã tới nước này rồi, đương nhiên y chỉ có thể lựa chọn phối hợp toàn diện. Trong lòng y vô cùng căm hận Mã Pháp Sinh, nghĩ thầm tên này sao không thể quản lý nổi bản thân như vậy, lúc trước gã còn dám thề thốt với mình, đảm bảo gã sẽ không có chuyện gì đâu, kết quả không bao lâu sau đã bị bắt rồi.

Chu Thanh Hi gọi điện thoại, không lâu sau mấy cán bộ mặc thường phục của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã đến văn phòng của Hề Hiểu Kiến, theo yêu cầu của Chu Thanh Hi, bọn họ đều nhẹ nhàng đứng bên cạnh cửa.

Nhìn tư thế của họ, Hề Hiểu Kiến hiểu được, Chu Thanh Hi chuẩn bị sau khi Mã Pháp Sinh đến đây là có thể trực tiếp bắt người, y kiềm chế buồn bực trong lòng, cầm điện thoại lên gọi cho Mã Pháp Sinh, giọng bình thản nói:

- Pháp Sinh à, anh đến văn phòng tôi một lát nhé.

Y cũng không nói chuyện gì cụ thể, đây là thái độ thường gặp của y đối với Mã Pháp Sinh.

Đương nhiên Mã Pháp Sinh không cần nói cũng tự hiểu, không bao lâu gã đã đến văn phòng của Hề Hiểu Kiến. Đứng ở cửa, nhìn Hề Hiểu Kiến ngồi bên trong phòng dường như không có ý định đứng dậy đón tiếp mình, nghĩ thầm Hề Hiểu Kiến làm sao vậy?

Khi Mã Pháp Sinh trong lòng còn đang khó hiểu rảo bước tiến vào văn phòng của Hề Hiểu Kiến, cán bộ của Ủy ban Kỷ luật tỉnh đứng chờ ở cạnh cửa liền bước tới khống chế y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.