Sự hình thành của thôn nội đô có nguyên nhân rất phức tạp, sự hiện
hữu của nó cũng đã mang đến vấn đề rất lớn. Mã Văn Chính biết, đã từng
có chính quyền địa phương muốn xử lý triệt để vấn đề thôn nội đô, nhưng
cuối cùng cũng không giải quyết được gì, chủ yếu là liên lụy đến vấn đề rất phức tạp, tuy rằng hạ quyết tâm thì chắc chắn có thể giải quyết
được vấn đề, nhưng lại là cố hết sức mà không được gì, vừa hao tâm tổn
sức vừa chi phí rất nhiều tiền, có mấy người cầm quyền muốn làm chuyện
này đâu.
Cái gọi là “Thôn nội đô” là chỉ trong quá trình phát triển tốc độ cao của thành phố, do toàn bộ đất đai nông thôn bị trưng
dụng, thành viên tập thể nông thôn sau khi do thân phận nông thôn chuyển biến thành thân phận dân cư, vẫn ở lại khu dân cư do thôn cũ cải tạo mà thành, hoặc là chỉ trong tiến trình thôn xóm nông thôn đô thị hóa, do
đa phần đất đai nông thôn bị trưng dụng, tụt hậu so với tốc độ phát
triển, nông dân nằm ngoài sự quản lý của thành phố hiện tại vẫn ở lại
làng cũ hình thành nên thôn xóm, cũng gội là “thôn trang trong thành
phố”.
Theo Mã Văn Chính tìm hiểu, chỉ riêng quận Long Ẩn,
số lượng thôn nội đô lớn nhỏ có đến hơn trăm. Nếu muốn chỉnh đốn toàn
diện, sẽ là một chuyện lớn rất gian khổ.
Nhưng bây giờ Hàn
Đông bỗng nhiên chạy đến đây thị sát, hơn nữa còn đưa ra vấn đề, Mã Văn
Chính nhanh chóng vòng vo rất nhiều ý niệm trong đầu, sau đó nói;
- - Bí thư Thành ủy Hàn, quận tôi tồn tại thôn nội đô như vậy không ít, sự tồn tại của những thôn nội đô này không chỉ ảnh hưởng hình tượng
tổng thể thành phố, mà còn ảnh hưởng đến dân chúng trong thôn nội đô,
cuộc sống không được cải thiện hiệu quả, dễ dàng nảy sinh rất nhiều vấn
đề ví dụ như trị an, bệnh tật, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận cũng có ý hoàn toàn giải quyết vấn đề này. Chỉ có điều bây giờ tồn tại vấn đề ở 3 phương diện, một là cải tạo thôn nội đô tồn tại về vấn đề tài chính,
thu nhập tài chính của Quận ủy mỗi năm đều là thu không đủ bù chi, nếu
muốn hết sức cải tạo thôn nội đô, như vậy tài chính sử dụng cho nơi khác sẽ ít đi, sẽ ảnh hưởng đến phát triển kinh tế ở trong quận; thứ hai là
tiến hành cải tạo thôn nội đô thì cần có doanh nghiệp bất động sản tham
gia, nhưng do vấn đề giải phóng mặt bằng, lợi ích khai thác phát triển
thôn nội đô có thể càng ít hơn so với khai thác phát triển nơi khác, do
vậy rất ít doanh nghiệp muốn tiếp nhận; thứ ba là cải tạo thôn nội đô
cũng không phải là cách có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề, dân cư thôn
nội đô phần lớn là dân cư nông thôn, bởi vì mở rộng thành thị nên thân
phận của họ trở thành cư dân thành phố, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn
trải qua cuộc sống của nông dân, bọn họ không thành thạo một nghề, không có thủ đoạn mưu sinh. Xa rời đất đai, bọn họ đến nuôi sống bản thân
mình cũng thành vấn đề, bởi vậy muốn thay đổi diện mạo thôn nội đô, mấu chốt nhất chính là khiến những người này có thể phát triển tốt hơn, chỉ có để bọn họ nhìn thấy được tiền đồ và tương lai, bọn họ mới có động
lực thay đổi tình cảnh hiện tại…
Mã Văn Chính nói lưu loát,
phân tích sâu xa vấn đề của thôn nội đô, cũng đưa ra những vấn đề trước
mắt gặp phải. Đối với những vấn đề anh ta đưa ra, Hàn Đông trước đó cũng suy xét đến rồi, cũng rất tán thành.
- - Anh nói mấy vấn đề
này là tồn tại khách quan, cũng chính là vấn đề chúng ta phải hết sức
giải quyết, không thể bởi vì khó khăn mà lùi bước. Chúng ta phải dũng
cảm tiến lên, phải có niềm tin tất thắng, không chỉ Thành ủy và Ủy ban
nhân dân thành phố phải hạ quyết tâm làm sạch thôn nội đô, quận Long Ẩn
cũng phải coi chuyện này làm công tác trọng điểm sau này, phải tìm ra
biện pháp thực hiện có hiệu quả. Tài nguyên quan trọng nhất của thôn nội đô là đất đai, đất đai này một phần là sở hữu tập thể, một phần là sở
hữu toàn dân, những đất đai này không thể vì nằm trong đô thị mà phải
noi theo đất đai xung quanh, khi tiến hành mở rộng có thể cho doanh
nghiệp mở rộng ưu đãi nhất định để thu hút bọn họ.
- Hàn Đông kiên quyết nói.
- - Chuyện này khó khăn lớn hơn nữa cũng phải làm, tiến trình đô thị
hóa không ngừng tăng nhanh, những người này có thể hưởng thụ được cuộc
sống tốt đẹp mà đô thị hóa mang lại, chúng ta phải chịu trách nhiệm với
nó, nếu Đảng và Chính phủ đều không quan tâm đến bọn họ, vậy bọn họ còn
có hy vọng gì? Đây là trách nhiệm của chúng ta, nếu không làm gì đó
chính là phạm tội với lịch sử, với dân chúng.
- Bí thư Thành ủy Hàn, tôi nhớ rồi, tôi trở về sẽ lập tức bố trí làm việc này.
Mã Văn Chính cũng không nói gì khác, thái độ của Hàn Đông đã rõ ràng
như vậy, gã có đưa ra khó khăn, thiếu thốn gì cũng chỉ làm cho Hàn Đông
không vui. Qua mấy ngày làm cùng với Hàn Đông cho thấy, Hàn Đông một
khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, hơn nữa sẽ làm rất rầm
rộ, mình đã không thể ngăn cản thì phải phối hợp tốt. Nếu không làm việc sẽ dần dần bị ra rìa.
Đây không chỉ là tổng kết và tâm đắc
của một mình Mã Văn Chính, cũng là nhận thức tâm đắc của không ít người
cùng trong Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Hàn Đông từ khi đến
thành phố Giang Trung, dù là cán bộ nào đứng ở lập trường nào, Hàn Đông
chỉ có một yêu cầu, đó chính là phối hợp làm việc, chỉ cần dưới tiền đề phối hợp làm việc này, Hàn Đông mới mắt nhắm mắt mở với các chuyện
khác, nếu không thì ngày tháng sẽ không được yên ổn.
Lúc đầu
Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh đã đấu với Hàn Đông một trận, nhưng kết quả lại bị Hàn Đông chèn ép đến không còn tính cách, ngoan ngoãn quay
xung quanh gậy chỉ huy của Hàn Đông, mới dần dần khôi phục được quyền
phát biểu của ông ta ở thành phố.
Năm nay lại là một năm mấu
chốt, bời vì tháng 5 năm nay mời dự họp Đại hội Đảng thành phố Giang
Trung, sẽ sản sinh lãnh đạo Thành ủy khóa mới, Mã Văn Chính trong lòng
hy vọng có thể tiến thêm một bước, cho nên càng muốn cùng với Hàn Đông
tạo quan hệ. Dù sao Hàn Đông không chỉ là Bí thư Thành ủy Giang Trung,
hơn nữa hắn còn là Ủy viên Bộ Chính trị, ở trên địa bàn thành phố Giang
Trung này, Hàn Đông có quyền phát biểu rất lớn.
Người phụ nữ
nói chuyện với Hàn Đông, lúc này cũng nhìn ra đoàn người này không đơn
giản, nhất định là lãnh đạo trong thành phố. Nhưng trong nhà bà chỉ có
một cái ti vi rất nhỏ, bình thường lại không xem tin tức trong thành
phố, nên không nhận ra người ở trước mặt chính là Bí thư Thành ủy Hàn
Đông.
- Các anh là cán bộ à, muốn cải tạo nơi này của chúng tôi sao?
Người phụ nữa kia vẻ mặt vui mừng, nói.
- Vậy nhà của chúng tôi có được bồi thường tiền không, bây giờ đất
trong thành phố đắt như vậy, bồi thường ít tôi cũng không làm, không chỉ phải bồi thường, còn phải bồi thường nhà, nếu không đánh chết tôi cũng
không chuyển đi.
Mã Văn Chính khẽ nhíu mày, nói:
- Đây là Bí thư Thành ủy Hàn.
Hàn Đông nói:
- - Cải tạo thôn nội đô, nhất định sẽ suy xét đến lợi ích chính đáng
hợp pháp của mọi người, cải tạo xong rồi cũng có lợi đối với mọi người,
nếu không cuộc sống của mọi người trong hoàn cảnh này cũng không tốt cho sức khỏe.
Người phụ nữ kia bĩu môi, nói:
- Tôi không
quan tâm đến Bí thư Hàn, Bí thư rét gì, dù sao muốn dỡ bỏ nhà của chúng
tôi, không thỏa mãn điều kiện của chúng tôi, chúng tôi sẽ không di dời,
xây dựng nhà cửa này lại chiếm đất của chúng tôi, kiếm được bao nhiêu
tiền, bồi thường cho chúng tôi một ít cũng là việc nên làm.
Hàn Đông trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, thật là buồn và giận
những người như thế, cải tạo thôn nội đô là thay đổi cuộc sống cho
những người này, là một cơ hội thay đổi vận mệnh, nhưng bà ta lại muốn
bồi thường nhiều hơn, e là đến lúc đó sư tử há to miệng, mang đến lực
cản rất lớn cho công tác giải phóng mặt bằng.
“Đây là thói hư tật xấu của người Trung Hoa.” Hàn Đông trong lòng nghĩ thầm, “Tầm mắt
của những người này thiển cận, chỉ nghĩ đến lợi ích trước mắt, cũng
không muốn phát triển, chỉ đợi cơ hội giải phóng mặt bằng vớt một món,
cho dù bồi thường cho bọn họ một khoản tiền lớn, e là tiêu xài cũng
không được bao lâu.”
Sau đó Hàn Đông lại dẫn Mã Văn Chính đi
một vài thôn nội đô lớn xem một chút, tình hình cũng không khác lắm, môi trường dơ dáy bẩn thỉu, trị an cũng rất có vấn đề. Đây không thể nghi
ngờ đã tăng thêm quyết tâm của Hàn Đông muốn cải tạo thôn nội đô.
Ngày hôm sau đi làm, Hàn Đông gọi Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Trần
Hướng Phong đến văn phòng của mình, đầu tiên là nói chuyện với ông ta về tình hình hôm qua đi đến thôn nội đô, sau đó nói:
- - Tôi chuẩn
bị hết sức chỉnh đốn thôn nội đô, trong khoảng thời gian này, Ban Tuyên
giáo có thể làm một loạt chuyên mục, tiến hành thu hút ánh sáng với vấn
đề thôn nội đô, để cho mọi người nhận thức được vấn đề của thôn nội đô,
đồng thời coi như để cho mọi người có một tâm lý mong đợi.
Đối với bố trí này của Hàn Đông, Trần Hướng Phong đương nhiên là gật đầu, và đưa ra mấy đề nghị.
Hàn Đông nói:
- Đề nghị của anh đưa ra rất tốt, nên nhanh chóng thực hiện, báo chí
truyền hình đều phải phát động, phải hình thành một thế lực lớn dư luận. Thôn nội đô giống như bọc mủ trên người chúng ta, bình thường chúng ta
không muốn để ý tới nó, cảm thấy nặn một chút có thể sẽ đau, nhưng cứ
không quan tâm đến nó sẽ biến thành ác tính, sẽ mang đến vấn đề lớn hơn. Bây giờ quyết định nặn bọc mủ đó ra, về sau chúng ta có thể nhẹ nhàng
ra trận.
Động tác của Ban Tuyên giáo rất nhanh, các loại tin
tức về thôn nội đô nhanh chóng tràn ngập các phương tiện truyền thông
lớn của thành phố Giang Trung, mọi người dường như lúc này mới phát hiện ở bên cạnh bọn họ, vẫn còn có nơi chốn lạc hậu như vậy tồn tại, còn có một số đông người giống như chuột đang sống qua ngày, mọi người bàn
luận ầm ĩ chuyện này, rất nhiều người cho rằng phải giải quyết vấn đề
thôn nội đô, nếu không thì cuộc sống của bọn họ cũng bị ảnh hưởng.
Các lãnh đạo Thành ủy đương nhiên cũng chú ý tới vấn đề này, bọn họ chú ý nhất chính là Hàn Đông đang chuẩn bị khởi xướng một hành động lớn
trong toàn thành phố, mà mình sẽ có được lợi ích gì từ trong hành động
lớn này.
“Hàn Đông lại muốn làm ra chuyện này, xem ra lại là
một phen giằng co.” Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh ngồi trong phòng
làm việc, vẻ mặt chua xót, chỉ có điều cho dù ông ta không đồng ý ý
tưởng của Hàn Đông, nhưng cũng không dám đối nghịch với Hàn Đông, giáo
huấn mấy lần trước còn rõ mồn một trước mắt, không nắm bắt chắc chắn,
ông ta nhất định phải nhẫn nhịn, hơn nữa còn phải nhất định giúp Hàn
Đông bày mưu tính kế, bởi vì như vậy mới có thể lấy được lợi ích từ
trong đó. Nếu không thì cũng chỉ có thể nhìn Hàn Đông tặng ưu đãi đó
cho người cùng hợp tác khác.
Hợp tác với Hàn Đông hoàn toàn
là bất đắc dĩ, chủ yếu là thân phận Hàn Đông bày ra trước mặt, thủ
đoạn lại cực kỳ cao minh, không làm theo suy nghĩ của hắn, Hàn Đông sẽ không cho ưu đãi, ở bên trong Thành ủy năm bè bảy mảng, chính bởi vì
như vậy Hàn Đông mới có thể lôi kéo một nhóm người, đả kích một nhóm
người, để cho người ta không có cách nào với hắn, tình hình phức tạp như vậy lại làm cho Hàn Đông như cá gặp nước.