Trên thực tế, Ủy ban Kỷ luật sau khi bắt giam Bí thư Thành ủy thành phố
Vinh Châu Đàm Ngưng Hào, Phạm Đồng Huy liền bắt đầu suy nghĩ, làm thế
nào để nắm bắt tốt hơn thế cục trước mắt đây, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là
lợi dụng Hàn Đông và sức ảnh hưởng đằng sau khác, chỉ có thể như vậy mới có thể đạt được lợi ích lớn nhất.
Chỉ là ông ta có một chút lo
lắng, Hàn Đông ở thành phố Tân Châu đã vất vả làm ra được bao nhiêu
việc, là lúc sắp sửa lập chiến tích, mình lại đẩy hắn đi thành phố Vinh
Châu, cũng không biết hắn có muốn hay không.
Cho nên vừa nghe thấy Hàn Đông một chút dị nghị đều không có, Phạm Đồng Huy tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Hàn Đông đồng ý, vậy thì mọi việc thao tác sẽ dễ dàng hơn nhiều rồi.
Đồng thời việc có thể tận dụng Hàn Đông, trong lúc liên kết với các vị Ủy
viên thường vụ khác, có thể tiến hành hợp tác thêm một bước.
Hiện tại thành phố Tân Châu, thành phố Vinh Châu đều có không ít vị trí để
trống, bởi vậy mọi người đều có thể kiếm lợi, cái này chính là cơ sở của sự hợp tác.
Phe phái mà Phạm Đồng Huy theo đuổi, có lực lượng ở tỉnh Tây Xuyên cũng không phải rất mạnh, lần này Phạm Đồng Huy có thể
ngồi vào vị trí Chủ tịch tỉnh, vẫn phải nhờ ông cụ Hàn nói giúp một câu.
Bởi vậy nếu Phạm Đồng Huy muốn ngồi vững ở vị trí trên, thì
không thể không tìm kiếm hợp tác với các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác, đồng thời lợi dụng tốt con cờ Hàn Đông nữa.
Không chỉ bản thân
Hàn Đông có sức ảnh hưởng không nhỏ, mà quan hệ của hắn với một vài quan chức cũng không tồi, họ cũng đều chiếm cứ không ít vị trí quan trọng.
Bởi vậy thông qua Hàn Đông, có thể phát huy được tác dụng sức nhỏ thắng sức lớn, làm giảm bớt nhiều phiền phức cho Phạm Đồng Huy.
Mà những
quan chức leo lên đến tầng cấp của anh ta, trong thời điểm chỉnh hợp cán bộ toàn tỉnh, đương nhiên sẽ không hoàn toàn câu nệ khác biệt phe phái.
Chỉ cần có lợi đối với mình, đương nhiên cần lợi dụng nhiều thêm nữa.
Bây giờ sự tồn tại của Hàn Đông, chính là một nhân tố rất có lợi cho Phạm Đồng Huy.
Mà hơn nữa những người đi theo Hàn Đông, cũng là người có thể lợi dụng.
Chỉ cần nắm bắt điểm mấu chốt Hàn Đông này, là coi như nắm bắt cả đường
dây, cả một tổ hợp người, vậy thì hà cớ gì không làm chứ.
Đương
nhiên, Phạm Đồng Huy cũng biết, số người quan hệ mật thiết với Hàn Đông, đoán chừng đều biết đến bối cảnh thân phận của Hàn Đông, bởi vậy cũng
không thể trông cậy bọn họ hoàn toàn gia nhập về phía mình.
Nhưng anh ta cũng nghĩ qua rồi, bây giờ nền móng của mình không vững chắc,
người của phía Hàn Đông có vai trò rất quan trọng, mình sau này dần dần
bồi dưỡng càng nhiều thân tín hơn là được.
“Bây giờ người thân
cận của Hàn Đông, ban ngành trực thuộc tỉnh thì có Hồng Tiến Phong của
Ủy ban nhân dân tỉnh, Hách Nhận Quốc, Mao Tử Ngọc của Ủy ban Kế hoạch,
Cục trưởng Cục Công an tỉnh Tôn Hải Quần, phía cơ sở thì có Chủ tịch
thành phố Đạt An Chu Khải Kiệt, bên thành phố Tân Châu có Hoàng Văn Vận, Phạm Tòng Phi.v.v. ngoài ra bộ nghành khác chắc chắn cũng có vài người, Hàn Đông tên tiểu tử này quả là tích lũy được không ít mạng lưới quan
hệ.”
Cúp điện thoại, Phạm Đồng Huy suy nghĩ một hồi, lập tức cầm
điện thoại lên, bấm số Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc, sau khi kết nối thông liền mỉm cười, nói:
- Trưởng ban Vọng Nhạc, tôi là Phạm Đồng Huy, anh bây giờ rỗi không?
- Chủ tịch thành phố Hàn, trên tỉnh chuẩn bị sắp xếp nhân sự thành phố Tân Châu?
Hoàng Văn Vận sau khi thấy Hàn Đông nghe điện thoại, vẻ mặt có chút khác thường, không kìm được hỏi.
Vừa rồi Hàn Đông nghe điện thoại cũng không tránh đi, anh ta nghe ra cuộc
điện thoại là của Phạm Đồng Huy, hơn nữa là ý kiến xác định về công việc của Hàn Đông, điều này khiến anh ta rất kỳ vọng trong lòng.
Trong buổi Đại hội Đảng tỉnh trước đây, Hàn Đông dẫn Hoàng Văn Vận giới thiệu với vài vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Hoàng Văn Vận hiểu rõ ý của Hàn
Đông là muốn mình thay thế vị trí Chủ tịch thành phố, bây giờ Tỉnh ủy
cuối cùng phải điều chỉnh nhân sự thành phố Tân Châu rồi,vậy thì mình
rút cuộc có hy vọng tiến một bước lên phía trước.
Hàn Đông cười ngượng, nói:
- Vừa rồi là điện thoại của Chủ tịch tỉnh Phạm gọi đến, chủ yếu là trưng
cầu ý kiến sắp xếp công việc của tôi, có khả năng tôi phải điều đi khỏi
Tân Châu.
Hoàng Văn Vận kinh ngạc, nghi hoặc nói:
- Tại
sao lại có thể như vậy, thành phố Tân Châu đang ở thời điểm phát triển
cao độ then chốt, sao Tỉnh ủy có thể điều anh đi được? Chủ tịch tỉnh
Phạm nói chuẩn bị điều chỉnh anh đến nơi nào chưa?
Hàn Đồn bất đắc dĩ cười, nói:
- Bộ máy chính quyền thành phố Vinh Châu xảy ra vấn đề, ý của Chủ tịch
tỉnh Phạm là muốn tôi qua đó, đồng thời Chủ tịch tỉnh Phạm cũng bày tỏ,
chuẩn bị đề nghị Văn Vận đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố Tân Châu, về
phần các vị lãnh đạo khác của thành phố Tân Châu, đoán chừng cần phải
đợi sau khi Tỉnh ủy thảo luận mới có thể quyết định.
Hoàng Văn Vận trong lòng dấy lên vui sướng, lập tức lại có chút không vừa lòng, nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh ở thành phố Tân Châu làm được ra bao nhiều
là thành tích như vậy, chỉ thoáng cái đã điều anh đi, điều này rất không công bằng đối với anh, công việc của thành phố Vinh Châu cũng không
nhất định phải có Chủ tịch Hàn anh đi mới có thể giải quyết được.
Mặc dù đối với việc mình sắp trở thành Chủ tịch thành phố cấp Giám đốc sở
cảm thấy rất vui mừng, nhưng Hoàng Văn Vận vẫn là muốn Hàn Đông lưu lại
thành phố Tân Châu đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy. Như vậy mình và hắn
cùng một bộ máy công tác, không chỉ có thể đưa cục diện bây giờ tiếp tục phát triển mở rộng, cùng hưởng thành tích, đồng thời lại có thể hiểu
nhau hơn, tình cảm thêm sâu nặng hơn với Hàn Đông, điều này là rất có
lợi đối với con đường phát triển rộng dài sau này.
Giấc mộng cấp
Giám đốc sở sắp sửa thành hiện thực, mục tiêu cuối cùng của Hoàng Văn
Vận đã là không còn là cấp Giám đốc sở nữa rồi, bởi vì sự xuất hiện của
Hàn Đông, mục tiêu của anh ta không ngừng đổi mới.
Hiện tại mục tiêu của Hoàng Văn Vận là tương lai làm việc ở cấp Thứ trưởng, lúc về hưu được hưởng đãi ngộ cấp Bộ trưởng.
Để thực hiện được mục tiêu của chính mình, ngoài việc mình cần nỗ lực làm
việc, lập được ít thành tích ra, còn phải theo sát Hàn Đông, lấy được
ủng hộ của hắn mới được.
Bởi vậy, ở tình huống này, Hoàng Văn Vận là thật lòng không muốn Hàn Đông rời xa thành phố Tân Châu.
Ngoại trừ nhân tố này ra, còn có một điểm, chính là Hoàng Văn Vận không có
lòng tin đối với Bí thư mới đến, và có thể tin Bí thư mới đến chắc chắn
không có mạng lưới quan hệ nhiều, rộng, mạnh như Hàn Đông.
Hàn Đông đại khái hiểu được suy nghĩ của Hoàng Văn Vận, có điều hắn cũng biết chủ ý của Phạm Đồng Huy.
Mà Hàn Đông đã nghĩ kĩ rồi, nếu tuân theo sự sắp xếp của Phạm Đồng Huy, thì mình cũng không phải chịu thiệt.
Cho dù bây giờ đại cục phát triển của thành phố Tân Châu đã xây xong nền
tảng cơ sở, nếu như mình lại có thể lại ở đây thêm một thời gian nữa,
vậy thì có thể thu hoạch được chiến tích phong phú.
Dù sao phải
đợi sang thời điểm năm sau, mới có thể thống kê ra con số kinh tế năm
nay, mới có sự so sánh tương đối trực quan, vậy thì đến lúc đó thành phố Tân Châu tăng trưởng với tốc độ hai con số, thậm chí tăng trưởng 100%,
chắc chắn sẽ trở thành thành phố minh tinh của tỉnh Tây Xuyên và cả
nước.
Thành tích như vậy, đối với bất kỳ cán bộ quan chức nào mà nói, đều là một hấp dẫn cực lớn.
“Thành tích của mình thực ra cũng không ít, hơn nữa, tiến triển của thành phố
Tân Châu dưới bàn tay mình đã xây được nền tảng cơ sở kiên cố, mấy hạng
mục đầu tư chủ yếu được xác lập đều là nhờ bàn tay mình, việc như vậy,
bất luận là ai đều không thể phủ nhận. Cống hiến của mình đối với thành
phố Tân Châu, là ai cũng đều không có cách nào phủ nhận và coi thường,
bởi vậy cho dù mình bây giờ rời khỏi Tân Châu, chỉ là không thể tận
hưởng cái thành quả kia, đại đa số thành tích vẫn phải tính một phần của mình.”
“Ngoài ra, Phạm Đồng Huy đã nói rồi, mình cũng không tiện từ chối, dù sao ông ta đối với mình cũng không tồi, đồng minh như vậy
không dễ có, cho dù mình cự tuyệt ông ta, ông ta cũng không đến nỗi làm
gì mình, nhưng trong lòng luôn có chút hơi khó chịu.”
Mặt khác
Phạm Đồng Huy cũng có một câu nói làm nảy sinh sức hút rất lớn với Hàn
Đông, đó là thành phố Vinh Châu và thành phố Tân Châu tiếp giáp sát liền nhau, sự phát triển của thành phố Vinh Châu cũng rất lạc hậu, bây giờ
thành phố Tân Châu dưới sự nỗ lực của mình đã bắt đầu khởi sắc rồi, mà
nếu mình lại châm ngọn lửa cho thành phố Vinh Châu, đưa thành phố Vinh
Châu phát triển đi lên, khiến thành phố Vinh Châu, thành phố Tân Châu
cùng phát triển song song, không chỉ có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối
với sự phát triển của cả khu vực phía Nam tỉnh Tây Xuyên, hơn nữa cũng
là một thành tích không tồi.
Dựa vào nguyên nhân này, Hàn Đông đối với sự sắp xếp của Phạm Đồng Huy, cũng không có phản cảm gì.
- Phó chủ tịch thành phố Văn Vận, về việc sắp xếp nhân sự, Chủ tịch tỉnh
Phạm chỉ là đề nghị mà thôi, trong tỉnh cũng chưa có quyết định cuối
cùng.
Hàn Đông cười, nói.
- Hơn nữa, mặc dù thành phố Tân
Châu đang ở giai đoạn mấu chốt, nhưng có Phó chủ tịch thành phố Văn Vận
chỉ đạo công tác của Ủy ban nhân dân, tôi cũng vẫn yên tâm, thành tích
cá nhân đối với tôi mà nói không phải là quan trọng nhất, chỉ cần thành
phố Tân Châu có thể nhanh chóng tiếp tục phát triển ổn định, tôi cũng
cảm thấy vui mừng.
Hoàng Văn Vận thở dài, nói:
- Chủ tịch
thành phố Hàn thật tốt quá. Bất kể như thế nào, tôi thật lòng muốn cùng
làm việc với Chủ tịch thành phố Hàn, cùng Chủ tịch Hàn làm việc trong
lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều.
Anh ta nói lời thật lòng, Hàn
Đông cho dù làm lãnh đạo, cũng chưa bao giờ thể hiện lên mặt, và ủy
quyền đầy đủ quyền hành cho cấp dưới, vì vậy làm trợ thủ cho Hàn Đông,
cuộc sống thật không tồi.
Hàn Đông ha ha cười, nói:
- Phó
chủ tịch thành phố Văn Vận quá khen, thực ra con người của tôi rất đơn
giản, chỉ cần mọi người dùng tâm làm việc, những việc khác thì thoải
mái.
Hoàng Văn Vận nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, buổi tối có kế hoạch gì không, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm.
Anh ta nghĩ nếu như Phạm Đồng Huy đã gọi điện thoại nói với Hàn Đông, như
vậy đoán chừng Tỉnh ủy sẽ sớm phải quyết định, bây giờ nhân cơ hội mọi
người vẫn không biết tin tức, mình và Hàn Đông nói chuyện nhiều một
chút, mặc dù Hàn Đông phải đi, nhưng sự phát triển của thành phố Tân
Châu, chỉ sợ vẫn cần Hàn Đông giúp thêm sức mới được, dù sao Tập đoàn
Hoa Điện vẫn chưa xác lập đầu tư, người ta trên thực tế vẫn nhằm vào Hàn Đông mà đến, nói không chừng Hàn Đông vừa đi, người ta không làm nữa.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Cũng tốt, ăn ngay tại Nhà khách số một đi.
Hắn cũng muốn nhân cơ hội này, cùng Hoàng Văn Vận giao lưu sâu hơn một chút.
Mùng hai tháng sáu, tỉnh Tây Xuyên mở họp Hội nghị thường vụ, trong Hội nghị lần này, Ủy ban kỷ luật thông báo vụ án của thành phố Tân Châu và thành phố Vinh Châu, tổng cộng bắt giam hai cán bộ cấp Giám đốc sở, ba cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ngoài ra Ủy ban Kỷ luật tỉnh còn đưa ra quyết định kỷ luật đối với một cán bộ cấp Giám đốc sở và vài cán bộ cấp Phó giám
đốc sở.
Theo sau đó, Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thảo luận nhân sự của hai thành phố.
Vấn đề đã nêu ra, cán bộ cần xử lý thì cũng đều xử lý rồi, công việc nhất
định cần phải tiếp tục làm tiếp, bởi vậy việc sắp xếp nhân sự liên quan
cũng cần mau chóng quyết định.
Căn cứ theo đề nghị của Ban Tổ
chức cán bộ Tỉnh ủy, trải qua Hội nghị thường vụ thảo luận, quyết định
Bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ, Ủy viên Thành ủy thành phố Vinh Châu do Hàn Đông đảm nhiệm.