Người Cầm Quyền

Chương 417: Chương 417: Bí thư Tỉnh ủy cho mời




Chu Chính càng muốn đi theo Hàn Đông, tuy sở công an Tỉnh quả thực không tệ, nhưng đi theo Hàn Đông, đó đúng là một cây to lớn, có thể theo sát vào. Đúng là quá tốt.

Hàn Đông cười, ngẩng lên nhìn Chu Chính, qua một hồi, gật đầu, nói:

- Chuyện này tạm thời còn chưa quyết định.

Chu Chính thở nhẹ nhõm, tuy Hàn Đông nói tạm thời chưa quyết định, nhưng anh ta biết, nếu Hàn Đông đã sắp xếp cho mình như vậy, thế chuyện bản thân mình chắc chắn đến thành phố Tân Châu nhậm chức, khẳng định không có vấn đề gì. Nói như vậy, Hàn Đông muốn mình đến trước, như vậy cũng rất tin tưởng mình rồi.

- Hì hì, tôi biết rồi.

Chu Chính cười ha hả, vẻ mặt có chút gian xảo.

Hàn Đông cũng không nói gì, hắn tin Chu Chính là người thông minh, biết được cái gì nên nói, cái gì không nênnói, thậm chí nói Chu Chính sau này đến Tân Châu làm gì, nhất định anh ta cũng biết, nếu ngay cả điểm này mà cũng không hiểu, vậy thì Hàn Đông không còn lời để nói rồi.

Hai người lại trò chuyện một hồi, chưa đến sáu giờ, Hoàng Văn Vận đã đến.

Nhìn dáng vẻ của Hoàng Văn Vận, dự đoán thành phố Tân Châu cũng không ra gì, ít ra từ tinh thần mà nói, thể hiện có chút áp bức.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng nhìn ra, Hoàng Văn Vận kiên nghị hơn so với trước đây, ít ra nói rõ, anh ta ở thành phố Tân Châu cũng làm việc rất nghiêm túc. Chẳng qua có thể gặp phải ngăn cản.

Nhìn thấy trong phòng còn có một thanh niên khác, Hoàng Văn Vận hơi sửng sốt, lập tức nghĩ ra Chu Chính là ai rồi. Cười nói:

- Anh là Tiểu Chu.

Đồng thời trong lòng anh ta nghĩ xem ra quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính cũng không tệ, tuy nhiên nghĩ cũng đúng, hai người họ cùng tuổi nhau, cũng càng dễ có chung ngôn ngữ hơn.

Chu Chính đứng lên, khách sáo nói:

- Chủ tịch thành phố Hoàng, tôi tên Chu Chính, không ngờ Chủ tịch Hoàng còn nhớ đến tôi.

Sau đó ba người cùng ngồi xuống, vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Hàn Đông cũng biết chắc chắn Hoàng Văn Vận có chuyện mới đến, tuy nhiên Hoàng Văn Vận không nói, hắn cũng không hỏi. Tuy nhiên sau đó Hàn Đông liền nghĩ chuyện của mình chắc không được bao lâu sẽ được giải quyết, mình cũng nên hỏi tình hình trước, từ chỗ người khác thu thập tài liệu, chắc chắn không nhận được những thứ sâu sắc hơn bằng từ chỗ Hoàng Văn Vận.

- Lãnh đạo cũ, thời gian này vẫn tốt chứ, anh rất ít khi đến Thục Đô đấy.

Hàn Đông cười nói.

Hoàng Văn Vận nhìn Chu Chính một cái, lập tức nói:

- Đúng là khó nói, Hàn Đông, lần này tôi đến. Có tí chuyện muốn nhờ vã anh.

Hàn Đông cười nói:

- Lãnh đạo cũ có chuyện gì cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được. Tuyệt đối không từ chối.

Hoàng Văn Vận và hắn cụng ly, lập tức nói:

- Lần này thành phố Tân Châu xảy ra tình hình, có lẽ có chút điều động.

Nghe anh ta nghiêm túc nói xong, cuối cùng Hàn Đông đã hiểu, Hoàng Văn Vận lần này đến, muốn mình giúp y hành động một tí, y muốn tiến bộ rồi.

Hiện giờ Hoàng Văn Vận là Phó chủ tịch thành phố Tân Châu, xếp hạng cũng tương đối hơi cuối, không có quyền gì. Mà lần này ủy viên Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố của thành phố Tân Châu vì vấn đề kinh tế, mà bị ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy điều tra, vị trí của anh ta mà bỏ trống, người nhắm vào đó sẽ rất nhiều, tuy Hoàng Văn Vận cũng biết mình trực tiếp được thăng lên Phó chủ tịch thường vụ là không có khả năng. Nhưng vị trí mà bị bỏ trống, có thể dẫn đến những vị trí khác cũng thay đổi, cho nên mục tiêu của anh ta, chính là vị trí của ủy viên Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố.

Viên quan không muốn thăng chức, trên căn bản không phải quan tốt. Hoàng Văn Vận cũng muốn thăng tiến, cho nên anh ta đến Thục Đô, nhờ Hàn Đông giúp đỡ. Hiện nay chỉ cần có chút quen biết Hàn Đông, đều biết bối cảnh của Hàn Đông ít ra có ủy viên thảnh ủy, Trưởng ban tổ chức Triệu Nhạc chống đỡ, hơn nữa Hoàng Văn Vận càng do dẫn dắt của Hàn Đông, cùng Triệu Nhạc gặp mặt qua. Anh ta muốn lên ủy viên Thành ủy, nhất định phải có lãnh đạo trong Tỉnh chống đỡ mới được, hơn nữa trước đó nói, Triệu Nhạc là lãnh đạo cao nhất mà Hoàng Văn Vận có thể mượn thế lực.

Nghe được lời giải thích của Văn Vận, Hàn Đông không do dự cười khổ lên.

Hàn Đông hiểu tâm trạng của Hoàng Văn Vận, nhưng đối với chuyện này thì hắn cũng không thể giúp được. Triệu Nhạc đã từng giao nhau với hắn, ủy viên Thành ủy thành phố Tân Châu, vị trí của Phó chủ tịch thành phố, cũng đã được định sẵn, lúc này Hoàng Văn Vận mới tìm hắn giúp đỡ, cũng đã quá trễ rồi.

Hàn Đông có chút lo ngại, Hoàng Văn Vận bèn nói:

- Nếu thật sự khó khăn, vậy thì thôi. Dù sao tháng ngày còn dài mà.

Tuy nhiên anh ta cũng biết, lần này là một dịp tốt, đợi lần sau. Không biết lại là chuyện của năm nào tháng nào, đang trong cơ sở này, tính quan trọng của độ tuổi không thể nói đến, có thể sớm một chút, đối với phát triển của sau này vẫn có lợi.

Hàn Đông cười khổ một cái.

Cuối cùng có nên cho Hoàng Văn Vận biết sự thật không.

- Lãnh đạo cũ, chuyện này, quả thật không dễ làm, đối với người chọn có liên quan, chắc đã có xác nhận. Hàn Đông nói.

- Thời gian trước tôi có xin phép một tuần, hôm qua mới về, thì đã nghe được chuyện này rồi.

Hoàng Văn Vận lần này liền hiểu ra, xem ra không phải Hàn Đông không chịu giúp, mà đã có người làm xong trước rồi, y tự cười nhạo một cái, nói:

- Xem ra phản ứng của tôi vẫn quá chậm

Y cũng không hỏi cụ thể người được chọn là ai, dù sao một số chuyện, dù quan hệ của hai người rất tốt, cũng không thể nói nhiều, ít ra trong tình hình hiện nay, y có thể biết được thông tin vị trí đó căn bản đã được định sẵn trong miệng của Hàn Đông, thì đã không tồi rồi.

Chu Chính ngồi bên cạnh rót rượu cho hai người, trong lòng cũng cảm thấy nực cười, cái này là chuyện gì, Hoàng Văn Vận yêu cầu Hàn Đông giúp thăng chức, nhưng nghe ý của Hàn Đông, vị trí của ủy viên Thành ủy thành phố Tân Châu, Phó chủ tịch thành phố đã xác nhận, có lẽ chính là Hàn Đông rồi, Hoàng Văn Vận yêu cầu cũng không đúng lúc, quá không hợp rồi. Nghĩ xem Hàn Đông là thân phận gì, nếu anh ta muốn xuống, không làm cái ủy viên thì thật sự không thể nói rồi, vậy Hoàng Văn Vận chỉ còn cách đứng bên cạnh thôi.

Hàn Đông nâng ly lên, cùng Hoàng Văn Vận cụng một cái, nói:

- Lãnh đạo cũ, thời gian còn dài, sau này còn nhiều cơ hội mà, tôi kính lãnh đạo cũ một ly, cám ơn lãnh đạo trước đây đã đào tạo cho tôi. Hy vọng sau này lãnh đạo cũ sẽ tiếp tục chỉ bảo thêm.

Hoàng Văn Vận đã định lại thần sau phút thất vọng này, đến vị trí này của y, nhìn thấy không ít sóng gió, tự nhiên nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hơn nữa, chỉ cần có mối quan hệ tốt với Hàn Đông, tương lai chắc chắn vẫn còn không ít cơ hội.

- Hàn Đông anh nói vậy thì quá khách sáo rồi, sau này cần anh giúp đỡ còn nhiều lắm.

Hoàng Văn Vận cười nói, nâng ly và cụng với Hàn Đông, sau đó liền cạn một hơi.

Hàn Đông uống rượu, nói:

- Lãnh đạo cũ, Chu Chính có thể gần đây sẽ đến thành phố Tân Châu, có thời gian anh nhớ chiếu cố một chút cho cậu nhóc này.

Chu Chính đứng lên, hai tay nâng ly lên nói:

- Chủ tịch thành phố Hoàng, Tiểu Chu kính anh một ly, nhờ Chủ tịch thành phố Hoàng chỉ giáo thêm.

Anh ta biết Hàn Đông đang dựng mối quan hệ cho mình, trong lòng đương nhiên rất vui, Hoàng Văn Vận người ta nhớ đến y họ Chu, cũng vì nể mặt của Hàn Đông, nếu không người ta dựa vào cái gì mà phải nhớ đến một cán bộ Trưởng phòng nhỏ như anh ta chứ.

Hoàng Văn Vận cười nói:

- Tiểu Chu ngồi xuống đây uống, nghiêm túc vậy thật không đúng, đúng rồi, anh làm ở huyện nào?

Theo anh ta thấy, Chu Chính có Hàn Đông giúp đỡ, lại được điều từ Tỉnh xuống, vị trí tốt nhất, đến khu huyện nào đó của cục công an làm nhân vật số một, làm một hai năm, có thêm kinh nghiệm, có thể tiến thêm một bước, đề lên chức Phó phòng, trong lòng nghĩ vận may của người thanh niên này cũng không tệ, tuổi còn trẻ, cùng Hàn Đông dựng mối quan hệ tốt, tiền đồ trong tương lai cũng không nhỏ.

Chu Chính nâng ly uống hết rượu, nói:

- Chuyện này vẫn còn một ý định, trước mắt vị trí còn chưa được xác nhận. Đến lúc đó tôi đi thăm Chủ tịch Hoàng.

Trên thực tế anh ta cũng vừa nghe Hàn Đông nhắc đến, cũng không biết Hàn Đông rốt cuộc đang chuẩn bị điều mình đến bộ phận nào của Tân Châu, dù sao anh ta biết với thủ đoạn của Hàn Đông, mình mà xuống đó chắc sẽ không thiệt thòi. Anh ta cũng thấy quan hệ giữa Hàn Đông và Hoàng Văn Vận cũng không tồi, do đó cũng nhân cơ hội này, dựng quan hệ tốt với Hoàng Văn Vận.

Hoàng Văn Vận gật đầu, nói:

- Vậy được, cách liên lạc của tôi Hàn Đông đã biết.

Ăn cơm xong, ba người lại đi uống trà, Hàn Đông từ chỗ Hoàng Văn Vận tìm hiểu không ít tình hình của thành phố Tân Châu.

Đối với điểm này, trong lòng Hoàng Văn Vận cũng có chút nghi ngờ, trong lòng nghĩ Hàn Đông sao lại rất nhiệt tình với thành phố Tân Châu, tuy nhiên nghĩ có thể vì vừa nãy mình nhờ hắn giúp, mà hắn lại không giúp được, hiện nay muốn tìm hiểu tình hình thêm một chút, sau này nếu cần đến, cho nên trên căn bản biết gì nói hết.

Trong lời nói của Hoàng Văn Vận, đối với bộ máy lãnh đạo tại thành phố Tân Châu thì Hàn Đông đại khái đã hiểu được, biết được giữa Bí thư Thành ủy thành phố Tân Châu Hề Hiểu Kiện, Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường còn có Phó bí thư Thành ủy Ngụy Du Vĩ, có thể gọi là nói là thế chân vạc , tóm lại tình hình phức tạp nhiều so với tưởng tượng của Hàn Đông.

Sau khi đưa Hoàng Văn Vận đến khách sạn, Hàn Đông mới cùng Chu Chính quay về, về đến nhà, liền gọi điện cho Tôn Hải Quần, mời y tối mai cùng dùng cơm. Tuy quan hệ của hai người rất tốt, nhưng Hàn Đông muốn mời y giúp đỡ, do đó cũng không thể một cú điện thoại thì tùy tiện giao lại, điều này thể hiện quá xem thường Tôn Hải Quần rồi.

Ngày thứ hai, Hàn Đông tìm bảng khảo sát tình hình của thành phố Tân Châu xem xét, từ trên này, cũng có thể tìm hiểu được tình hình của bộ máy lãnh đạo của thành phố Tân Châu. Khoảng mười giờ, di động của Hàn Đông vang lên, vừa xem là điện thoại của Lữ Tuấn Khải thư ký của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện gọi đến, sửng sốt một cái, tiếp theo nói:

- Chào chủ nhiệm Lữ, có gì dặn dò vậy?

Lữ Tuấn Khải mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Hàn, hiện giờ anh có rảnh không? Bí thư Nguyên mời anh qua đó một chuyến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.