Hàn Đông hoài nghi hỏi, dựa vào tính
cách Kiều San San, dù có ghét cái gã họ Tạ kia đi chăng nữa, cũng sẽ chỉ không thèm để ý đến y, né càng xa càng tốt, chứ sao lại có chuyện ra
tay đánh người được.
Kiều San San nói:
- Gã kia nhận
ra Bạch Vũ Giai, liền mặt dày mày dạn tiến lên nắm lấy tay cô ấy, khiến
cô ấy bị đau, em tức quá không chịu được, nên lấy túi đập gã một cái.
Hàn Đông không nén được cười, xem ra tình cảm giữa Kiều San San và Bạch Vũ Giai cũng không tệ, còn bảo vệ Bạch Vũ Giai được như vậy, còn về cái gã họ Tạ kia, Hàn Đông thực tế chẳng coi gã ra gì, dù thực lực Tập đoàn Viễn Đại đúng là không tệ, cũng có chút bối cảnh, nhưng nếu như Hàn
Đông muốn trừng trị tập đoàn này, thì chẳng thành vấn đề.
An
ủi xong hai câu, Hàn Đông liền cho Kiều San San số điện thoại của Lâm
Dũng, vậy thì bất kể là tên họ Tạ kia gọi cảnh sát gì tới, hẳn đều phải
nhượng bộ rồi.
Cúp điện thoại xong, Hàn Đông lại bấm số điện
thoại của Lâm Dũng, báo cho anh ta rằng hai người bạn của mình đang ở
thành phố Ninh Hải, có gặp chút chuyện phiền phức, có thể liên quan tới
cảnh sát, để anh ta xử lý một chút.
Còn về sự việc cụ thể,
Hàn Đông cũng chẳng nói thêm gì, khi nào Kiều San San gọi điện cho Lâm
Dũng, cô ấy sẽ tự nói cho rõ ràng.
Lúc gọi điện, Hàn Đông
không hề né tránh Vương Tĩnh, điều này khiến cô ta rất vui mừng, Hàn
Đông làm như vậy là đã coi cô ta là người bên phe hắn. Đồng thời cô ta
cũng hiểu được, nếu đã có bạn của Hàn Đông, thì tối nay hắn không sắp
xếp ăn đi ăn cơm cũng là điều bình thường, vậy cũng không cần phải nói
nhiều, dù sao có thể cùng Hàn Đông ăn trưa đã là quá tốt rồi, ăn cơm chỉ là hình thức, chủ yếu là thông qua phương thức này có thể giao lưu một
chút thôi.
Buổi trưa, Hàn Đông và Vương Tĩnh cùng đi ăn cơm, nhân tiện còn gọi cả Lâm Dũng tới.
Hiện tại Lâm Dũng và Vương Tĩnh là hai trợ thủ đắc lực nhất của Hàn
Đông ở thành phố Ninh Hải, hơn nữa trước mắt, Hàn Đông cũng rất hài lòng với công việc của hai người này.
Vương Tĩnh thân là Trưởng
ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, làm ở vị trí này cũng đã nhiều năm rồi, cho nên tình hình nhiều phương diện đều đã rất quen thuộc, đồng
thời xây dựng một mạng lưới quan hệ rất tốt, thông qua công việc của cô
ta, Hàn Đông có thể nhanh chóng xử lý tốt rất nhiều phương diện.
Còn khả năng khống chế Cục Công an của Lâm Dũng cũng khiến cho Hàn Đông vô cùng hài lòng.
Đối với ban ngành quyền lực Cục Công an, thông thường mà nói, có không
ít kẻ muốn nhúng tay vào, tình hình cũng vô cùng phức tạp. Nhưng Lâm
Dũng có thể lo toan cho trên dưới của Cục Công an như một thùng sắt kiên cố, năng lực này quả thật không tồi, ngoài ra trong lần hoạt động trước của thành phố, Lâm Dũng đã dốc toàn lực để chấp hành chỉ thị của Hàn
Đông, không chỉ là chấp hành, mà là chấp hành rất tốt, một nhân vật
quyền lực, vừa có năng lực lại nghe lời như vậy, Hàn Đông đương nhiên
rất thích.
- Chủ tịch thành phố, cái gã không có mắt của phân cục Thự Quang, tôi đã lệnh xuống dưới xử lý gã rồi.
Lâm Dũng cười ha hả, nói với Hàn Đông.
- Mọi chuyện đều phải tuân theo quy tắc và chế độ đó.
Hàn Đông mỉm cười đáp, hắn biết cái gã mà Lâm Dũng nhắc tới chính là
viên cảnh sát đã dám động vào Kiều San San và Bạch Vũ Giai, hắn cũng
chẳng để tâm đến chuyện này, qua rồi thì cho qua luôn đi.
Đương nhiên hắn cũng hiểu rõ, hoàn cảnh của Lâm Dũng khác mình, dù anh
ta có xử lý cái gã gây chuyện kia, thì mình cũng không tham gia vào, dù
sao chỉ cần Lâm Dũng nắm chắc Cục Công an, sự việc chỉ cần xử lý không
quá đáng quá, Hàn Đông cũng sẽ không can thiệp quá nhiều.
Vương Tĩnh mỉm cười, nói:
- Sức chiến đấu của Cục Công an quả là không tệ, thời gian gần đây, các giới trong xã hội khen ngợi Cục không ngớt.
Lâm Dũng cười ha hả, nói:
- Đúng vậy, Trưởng ban thư ký, không phải tôi lên giọng, nhưng dưới sự
lãnh đạo anh minh của Chủ tịch thành phố, Cục Công an nhất định gắng hết sức, đánh chắc thắng chắc, để có câu trả lời vừa ý nhất báo cáo lên các vị lãnh đạo, tạo môi trường làm việc, sinh sống an toàn và hòa bình cho nhân dân thành phố Ninh Hải.
Hàn Đông có vẻ hơi bực, nói:
- Anh đó, mới có chút thành tích thì cái đuôi đã cong lên rồi.
- Haha, tôi là người thành thật mà!
Lâm Dũng cười ha hả, nói, tuy nhiên trên mặt anh ta cũng có chút đỏ mặt giống như là ngại ngùng, dù sắc mặt nhanh chóng phục hồi lại trạng thái bình thường, nhưng vẫn bị Vương Tĩnh chu đáo chú ý tới.
“Hàn Đông đúng là không đơn giản, với tính cách của Lâm Dũng, người bình
thường khó có thể hàng phục được, nhưng bộ dạng hiện giờ của Lâm Dũng,
rõ ràng là đã đứng về bên phía Hàn Đông rồi.” Vương Tĩnh thầm nghĩ trong lòng, “Thời gian gần đây, thành phố Ninh Hải tuy bắt đầu khôi phục sự
bình yên, nhưng vì sự tồn tại của Hàn Đông mà các vị lãnh đạo Ủy ban
nhân dân thành phố, Thành ủy có thể xảy ra tranh đấu kịch liệt bất cứ
lúc nào, mọi người đều không phải là người tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn, có lẽ không thể thực sự ổn định được.”
Hiện tại
Vương Tĩnh đã một lòng một dạ muốn giúp Hàn Đông tạo dựng sự nghiệp, cô
ta cũng hiểu, Hàn Đông sẽ không dừng bước ở cái ghế Chủ tịch thành phố
Ninh Hải này, người sáng suốt vừa nhìn thì có thể biết, trong cái đầm
nước đục mang tên thành phố Ninh Hải, thì Hàn Đông quả là quyền lực,
nhất định sẽ mượn chức Chủ tịch thành phố Ninh Hải làm bàn đạp, sau đó
sẽ giành lấy vị trí Thành ủy thành phố Ninh Hải về tay mình, tới lúc đó
sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trở thành
lãnh đạo Tỉnh ủy, tạo nền tảng vững chắc để hắn sau này tiến vào bộ máy
lãnh đạo trung tâm cấp tỉnh.
Vì vậy, Vương Tĩnh tin rằng, chỉ cần bản thân mình theo sát Hàn Đông, thì khả năng trong tương lai không xa cô có thể tiến về phía trước chẳng khó khăn gì.
Buổi chiều, Hàn Đông tổ chức Hội nghị cán bộ lãnh đạo cơ quan Ủy ban
nhân dân thành phố, tiến hành bài phát biểu quan trọng tìm hiểu giáo
dục, chỉnh đốn cải cách “tam giảng” của cán bộ lãnh đạo cơ quan Ủy ban
nhân dân thành phố.
Sau khi tan họp, Hàn Đông còn gặp gỡ các
lãnh đạo chủ chốt của một số ban ngành Ủy ban nhân dân thành phố, nghe
bọn họ báo cáo tình hình công việc.
Khoảng thời gian này,
những người tới chỗ Hàn Đông báo cáo công việc tăng hơn trước đáng kể,
xem ra vì mấy việc xảy ra trong thời gian trước, một số người vốn còn
đang do dự, đang đứng xem xét, đã bắt đầu đưa ra lựa chọn cho bản thân
mình, cảm thấy đi theo Hàn Đông vẫn là có tiền đồ hơn.
Vốn dĩ đại đa số các ban ngành đều nằm trong sự khống chế của cựu Chủ tịch
thành phố Trương Hồng Quang, nhưng ông ta vừa về hưu, mọi người lập tức
như bầy ong vỡ tổ, mà tân Chủ tịch thành phố đang ở thời kỳ dùng người,
hơn nữa còn thể hiện được thực lực hùng mạnh, cho nên đối với các cán bộ khôn khéo mà nói, tự nhiên sẽ mau chóng đứng vào hàng ngũ, nếu để chậm
trễ, thì sẽ bị rơi vào cục diện lạc hậu, bị động.
Sau khi tan làm, Hàn Đông tự lái xe tới khách sạn Ninh Hải, Kiều San San và Bạch Vũ Giai đã sớm chuẩn bị chúc mừng sinh nhật Hàn Đông, thậm chí còn đặc
biệt trang trí căn phòng, hơn nữa hai người bọn họ đều ăn vận vô cùng
xinh đẹp, khiến Hàn Đông cảm thấy hạnh phúc chết đi được.
Chỉ tiếc là niềm hạnh phúc này quá ngắn ngủi, Kiều San San và Bạch Vũ Giai
đều có việc phải làm, cho nên bọn họ chỉ có thể ở đây hai hôm, sau đó ai về nhà nấy. Trước khi rời xa, Kiều San San và Bạch Vũ Giai còn dọn dẹp
sạch sẽ biệt thự Nam Hồ, trang trí lại một chút, như vậy sau này nếu hai người muốn tới, thì chỉ việc trực tiếp đến ở mà thôi.
Tiễn
bước hai người phụ nữ yêu dấu, tâm trí Hàn Đông lại hoàn toàn quay về
với công việc, hơn nữa động lực của hắn đã đủ rồi, bất luận là ai, có
mấy mỹ nữ tuyệt sắc như vậy yêu hắn, thì tâm trạng của hắn sẽ trở nên vô cùng tốt, cũng cảm giác toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Một
buổi sáng, Hàn Đông phê duyệt tầm mười văn kiện, những văn kiện này đều
liên quan tới các vấn đề quan trọng, Thư ký Vương Lập Bình trước đó đã
tiến hành phân loại, đem tất cả hồ sơ quan trọng tập trung vào buổi
sáng, để Hàn Đông thẩm duyệt khi tinh thần đang tốt nhất.
Thành phố Ninh Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, sự việc ở mọi mặt vô cùng
nhiều, hơn nữa còn rất phức tạp, Chủ tịch thành phố như Hàn Đông, đương
nhiên sẽ vất vả hơn một chút so với hồi làm Bí thư Thành ủy hoặc Chủ
tịch thành phố cấp 3 rồi.
- Chủ tịch thành phố, tôi nghe nói, hôm qua Phó chủ tịch thành phố Tô đã đích thân mời ông Lam tham dự buổi Hội nghị tọa đàm doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố chủ đề công tác
về giáo dục, khai mạc vào ngày 15, hơn nữa ông Lam cũng đã đồng ý rồi.
Vương Lập Bình trên đường vào châm nước sôi vào cốc trà cho Hàn Đông, đã cẩn thận nói ra một câu.
Hàn Đông hơi nhíu mày, lập tức gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi.
Vương Lập Bình nhìn thấy một tia tán dương trong đôi mắt của Hàn Đông,
trong lòng thầm vui mừng, cái tin tức này, anh ta biết thông qua một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế, cái gã Phó chủ nhiệm ấy cứ một mực muốn thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với anh ta, cho nên sau khi nghe thấy thông tin Lam Nghiệp muốn tham dự Hội nghị tọa đàm từ Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế,
cảm thấy tin tức này nhất định có giá trị, vì vậy gã đã vội vàng liên hệ với Vương Lập Bình, Vương Lập Bình đương nhiên vội vàng báo cáo lại với Hàn Đông, để Hàn Đông có sự chuẩn bị.
Doanh nghiệp nhà nước
là phạm trù thuộc sự quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố, mà Phó chủ
tịch thành phố Tô Hồng Quân – người được phân công quản lý công tác
doanh nghiệp thành phố - không ngờ lại trong tình hình chưa bàn bạc với
Hàn Đông, đã trực tiếp đi mời Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp, đây là chuyện
thế nào??
Dù cho Lam Nghiệp là Bí thư Thành ủy, ở bất cứ phương diện công tác nào của thành phố, đều có thể tham dự và phát biểu.
Nhưng Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố vẫn có sự phân công rõ ràng,
sự việc thuộc quyền quản lý của Ủy ban thành phố, sắp xếp thích hợp nhất vẫn là mời Chủ tịch Ủy ban nhân dân thành phố là Hàn Đông tham dự.
Mà hiện tại Tô Hồng Quân không chỉ không mời Hàn Đông, ngược lại còn bỏ qua Hàn Đông mà mời Lam Nghiệp, như vậy làm sao không khiến Hàn Đông
bực bội trong lòng đây!
“Cái gã Tô Hồng Quân này, ngoài mặt
công tác đúng là không tồi, ai mà biết được bộ mặt thực sự của gã ra làm sao? Chẳng lẽ bây giờ muốn bộc lộ ra rồi sao?”
Khi Hàn Đông
tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố, Tô Hồng Quân cũng nhiều lần tìm gặp
Hàn Đông báo cáo tình hình công việc, hơn nữa thái độ cũng rất tốt.
Cho nên Hàn Đông không thể tưởng tượng gã có thể làm như vậy.
- Ừ! Anh mời Phó chủ tịch thành phố Tô qua đây một chuyến.
Hàn Đông đã biết chuyện này, thì không thể làm như không biết, vì vậy
chuẩn bị gọi Tô Hồng Quân lại hỏi han một chút, làm rõ ràng tình hình,
thuận tiện châm chọc gã một chút.
Vương Lập Bình gật đầu, nhẹ nhàng lui ra, không lâu sau, anh ta gõ cửa đi vào, nói:
- Chủ tịch thành phố, Phó chủ tịch thành phố Tô đến rồi.
- Mời Phó chủ tịch thành phố Tô vào đi.
Hàn Đông trầm giọng, nói.
Vương Lập Bình đi ra, sau đó liền dẫn Phó chủ tịch thành phố Tô Hồng Quân đi vào.
- Chủ tịch thành phố, tôi tới báo cáo với anh một chuyện, có liên quan
tới Hội nghị tọa đàm doanh nghiệp nhà nước toàn thành phố chủ đề về công tác giáo dục.
Tô Hồng Quân vừa vào đã đi thẳng vào vấn đề, dường như biết được Hàn Đông muốn hỏi về chuyện này.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của gã, trong lòng Hàn Đông không nén được sự cảm thán, đúng là biết người, biết mặt mà không biết lòng, Tô Hồng Quân rốt cuộc đang tính toán điều gì đây.