Trên đường trở về từ thị trấn Miếu Câu, Hàn Đông để Lý Quốc Sinh ngồi chung xe với mình, sau đó dặn dò anh ta công tác xây dựng nông
thôn mới.
- Từ tình hình hiện tại có thể thấy, nói chung công tác chuẩn bị thí điểm rất tốt, nhưng cũng tồn tại một số vấn đề, vì vậy không thể an tâm được, mặc dù bây giờ dàn giáo đã được xây xong rồi
nhưng vẫn phải làm tốt những chỉ đạo có hiệu quả, thúc đẩy Ủy ban Xây
dựng nông thôn mới vận hành thực sự mới được, nhất định phải chú trọng
mọi chi tiết, giống như những vấn đề xuất hiện trong lần tuyển cử này,
tại sao Vương Biệt Huy có thể trở thành người được chọn tham gia tranh
cử, lão có mục đích gì? Sau này làm sao ngăn chặn được hiện tượng này
đây? Phải suy nghĩ thật kỹ mới được.
Lý Quốc Sinh chăm chỉ
lắng nghe, thấy Hàn Đông hài lòng với nền móng công tác thí điểm, anh ta cũng rất vui, ít nhất việc mình làm vẫn nhận được sự đồng tình của lãnh đạo, tất nhiên rồi, cũng không thể tự mãn như vậy được, vẫn phải cố
gắng hơn nữa mới được.
Trở về thành phố đã là lúc tan sở, Hàn Đông liền đi thẳng về nhà.
Bây giờ không có cuộc gặp nào cần thiết, Hàn Đông đều trở về nhà từ
sớm, quây quần với Lữ Nhạc và Tiểu Vũ, dù là công việc, sự nghiệp có cố
gắng như thế nào, nhưng gia đình mới là nơi bình yên nhất, có thể cùng
vợ con ở bên nhau, tận hưởng sự ấm áp của gia đình, đó chính là hạnh
phúc lớn nhất.
Bây giờ Tiểu Vũ đã biết đi rồi, tuy rằng mới
chỉ tập tễnh bước đi nhưng lại thích chạy khắp nhà, tuy nhiên nó có một
thói quen được duy trì rất tốt, đó chính là khi xem tin tức, nó liền
ngồi trong lòng Hàn Đông, đầu dựa vào ngực Hàn Đông, chăm chú nhìn vào
màn hình tivi, không ồn ào, rất im lặng.
Thói quen này khiến
cho Hàn Đông dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy rất thú vị, Hàn Vũ nhỏ như vậy, khẳng định sẽ không hiểu gì về chính trị, lúc này nó sở dĩ biểu hiện như vậy chủ yếu là chịu sự ảnh hưởng từ Hàn Đông, vì khi đến
thời gian này, Hàn Đông đều xem tin tức, khá chăm chú, dần dà, Tiểu Vũ
cũng nuôi dưỡng thói quen này.
Thật ra trẻ con rất thông
minh, đặc biệt là biết bắt chước, đây cũng chính là tấm gương tốt mà cha mẹ cần xây dựng từ nhỏ cho con cái noi theo, điều này vô cùng có lợi
cho sự trưởng thành của con cái sau này.
Hình tượng tốt và tích cực có thể sẽ ảnh hưởng đến cả cuộc đời của đứa bé.
Ôm Hàn Vũ trong tay, Hàn Đông bỗng nghĩ đến đứa bé trong bụng của Kiều
San San, đó là một cô bé sẽ chào đời trong tương lai, nhất định sẽ đẹp
như mẹ nó, chỉ có điều Hàn Đông cũng biết, thời gian mình có thể sống
chung với cô ấy nhất định sẽ không được nhiều, sau này phải đem lại sự
ấm áp cho cha cô ấy nhiều hơn.
- Con trai, con gái cũng đã có hết rồi, thân làm chồng còn đòi hỏi gì nữa?
Hàn Đông nghĩ thầm.
Trong khoảng thời gian này, cùng với việc công tác đi vào chính quy, Hàn Đông liền có thời gian tận hưởng cuộc sống này.
Do Hàn Đông đã nắm trong tay hội ý Bí thư và Hội nghị thường vụ Thành
ủy Ninh Hải, nên cho dù có một số người muốn chống đối Hàn Đông thì cũng phải suy nghĩ một chút xem có nhận được lợi ích hay không, vì vậy cho
dù bất mãn Hàn Đông, muốn giở trò gì cũng đều phải cẩn thận. Hơn nữa,
Lam Nghiệp dường như cũng đã nản lòng rồi, từ bỏ việc đấu tranh quyền
lợi với Hàn Đông, những người khác càng không có năng lực đấu tranh với
Hàn Đông.
Người duy nhất còn tầm ảnh hưởng khá lớn là Phó bí
thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh cũng càng ngày càng trở nên lặng lẽ, chỉ có điều đôi mắt đó giống như bất cứ lúc nào cũng đang suy nghĩ, không
chừng đang đuổi theo cơ hội nào đó, sẽ như một con sói hung ác mạnh mẽ
lao về phía trước.
Cho dù tâm trạng rất tốt nhưng Hàn Đông
cũng không lơ là mà luôn cảnh giác, mọi mặt đều thận trọng, chuyện quan
trọng cũng tự mình đi hỏi, đặc biệt là vấn đề bổ nhiệm cán bộ cấp cơ sở, bây giờ Hàn Đông không hề khách sáo mà tóm lấy, chọn những người đáng
tin cậy.
Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh, ngày quốc
khánh đến, Hàn Đông cùng Lữ Nhạc và Hàn Vũ trở về Yến Kinh, thăm hỏi ông nội, ông ngoại, cha vợ và những người thân khác, nói chuyện và trao đổi với mọi người về công việc cũng như tình thân.
Tiểu Vũ giống như minh tinh vậy, bất kể đi đâu cũng được người ta yêu mến. Tên nhóc
này bây giờ càng lúc càng lanh lợi, hơn nữa với sự dạy dỗ của Hàn Đông
và Lữ Nhạc, việc cậu bé há miệng phát ra những âm thanh non nớt gọi
những người bề trên càng khiến cho mọi người cười tươi như hoa.
Mẹ của Hàn Đông Dư Ngọc Trân và mẹ vợ Hàn Đông Chu Huệ Dung đều muốn
giữ Hàn Vũ ở lại Yến Kinh, tuy nhiên khi bọn họ cười hỏi Hàn Vũ thì cậu
bé cứ nắm lấy vạt áo của Hàn Đông, nói gì cũng không buông và cũng không trả lời bà nội, bà ngoại, mà chỉ dùng hành động để mọi người thấy sự
lựa chọn của nó.
Bộ dạng cậu bé như vậy khiến cho Hàn Đông cảm thấy rất buồn cười và cũng rất vui.
Tất nhiên Dư Ngọc Trân và Châu Huệ Dung nhìn thấy Hàn Vũ trở nên lanh
lợi, đáng yêu như vậy khi sống cùng Hàn Đông và Lữ Nhạc, họ cũng an tâm
rất nhiều.
Trong thời gian ở Yến Kinh này, ngoài việc thăm
hỏi người thân ra thì Hàn Đông còn đến thăm một số lãnh đạo, bạn bè,
trong lúc trao đổi với lãnh đạo, Hàn Đông giới thiệu rõ ràng tình hình
công tác của mình tại Ninh Hải, quan trọng hơn là trình bày tỉ mỉ công
tác thí điểm nông thôn mới.
Hàn Đông hi vọng chuyện này có
thể thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, cứ như vậy thì tương lai có
thể nhanh chóng thực hiện trên cả nước hơn, ít nhất có thể bắt đầu thực
hiện tại khu vực phía Đông nơi mà kinh tế đang khá phát triển.
Mọi người đều khá hứng thú và hết sức ủng hộ công tác thí điểm của Hàn Đông.
Có được sự đồng tình của mọi người, Hàn Đông cảm thấy vô cùng vui sướng.
Đặc biệt là sự đồng tình và chấp thuận của vài vị lão thành càng làm cho Hàn Đông nhìn thấy hi vọng.
Lần này Hàn Đông còn gặp Cổ Thần Dương, nói rõ tư tưởng của nông thôn
mới cho Cổ Thần Dương biết, Cổ Thần Dương cũng tán thành và động viên
Hàn Đông.
Cổ Thần Dương sang năm lên chức cao, cho nên lời động viên và đồng ý của y có ý nghĩa rất lớn.
Lễ quốc khánh qua đi, Hàn Đông phải trở về Ninh Hải trước, còn Lữ Nhạc
cùng Hàn Vũ ở lại Yến Kinh một tuần, mặc dù Lữ Nhạc không có việc gì làm nhưng bình thường cũng ít khi trở về, lần này trở về liền chuẩn bị ở
lại hơn một tuần.
- Thưa Chủ tịch, nhận được thông báo, ngày
mốt Bộ Trưởng Tôn của Bộ Nông nghiệp sẽ đến thành phố ta, chủ yếu là thị sát công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới.
Buổi trưa, Trưởng ban thư ký Thành ủy Vương Tĩnh liền đi đến văn phòng của Hàn Đông, sắc mặt vui mừng, nói.
Hàn Đông gật đầu, nói;
- Tốt đó, đây quả là chuyện tốt, nếu chuyện này được các Bộ và Ủy ban
Trung ương coi trọng thì có thể giúp cho công việc của chúng ta tiến
triển nhanh hơn, mục đích chúng ta tiến hành thí điểm chính là phải tìm
kiếm cho ra hình thức phát triển phù hợp với hiện trạng của nông thôn,
làm nguồn tài nguyên cho cả nước tham khảo, nếu Bộ Nông nghiệp cũng coi
trọng thì công tác này thật sự rất có lợi.
Vương Tĩnh mỉm cười, hỏi:
- Vẫn như cũ, không thông báo trước cho quận Tân Giang, để Bộ trưởng Tôn nhìn thấy tình hình thật sự, đúng không?
Cô đã nắm rõ thói quen của Hàn Đông, biết Hàn Đông không thích làm một
số việc bên ngoài để lừa dối cấp trên, cho nên mới chủ động hỏi như vậy.
Hàn Đông nói:
- Ừ, cứ như vậy đi, một mặt là phải để các lãnh đạo nhìn thấy tình hình thật sự, mặt khác, chúng ta cũng tin tưởng vào công tác của chúng ta,
trong công tác thí điểm nông thôn, chúng ta làm nhiều việc như vậy,
không lẽ còn sợ lãnh đạo đến thị sát sao?
Vương Tĩnh đồng cảm, nói:
- Đúng đấy, chúng ta đã làm rất nhiều cho công tác thí điểm, dưới sự
lãnh đạo đích thân của Chủ tịch Hàn, mọi mặt trong công tác thí điểm đều làm rất tỉ mỉ, mặc dù nói do thời gian không phải là đủ, sự phát triển
về mọi mặt chưa nổi bật lên, nhưng đi đến thị trấn Miếu Câu, đã có thể
cảm nhận được nông thôn ở nơi đó có thay đổi rất lớn so với nông thôn
các nơi khác, đặc biệt là sự tích cực và nhiệt tình của người dân trong
thôn, tuyệt đối là sự biến đổi về chất lượng, tôi tin, khoảng hai năm
nữa, sự thay đổi này nhất định sẽ trở thành chất xúc tác mạnh mẽ nhất
cho sự phát triển về mọi mặt của nông thôn thị trấn Miếu Câu.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, rồi nói:
- Đồng chí Trưởng ban thư ký này, chúng ta đừng mèo khen mèo dài đuôi ở đây nữa, mặc dù chúng ta không cần phải sắp xếp tỉ mỉ ở thị trấn Miếu
Câu nhưng bản thân chúng ta cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới được, về mặt
này, cô phải nói chuyện với Phó chủ tịch Lôi.
- Được rồi, nếu Chủ tịch không còn căn dặn gì nữa, tôi sẽ thông báo cho Phó chủ tịch Lôi.
Vuơng Tĩnh đứng lên gọn gàng rồi nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, đi đi!
Đợi Vương Tĩnh đi rồi, Hàn Đông liền ngồi ở văn phòng một lát, sau đó nhấc điện thoại lên, bấm một dãy số.
Ngay lập tức phía bên kia truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:
- Hàn Đông...
- San San, mấy ngày nay em có khỏe không, Tiểu Nguyệt có ngoan không?
Hàn Đông cười ha hả, nói.
Còn giờ phút này, Kiều San San đang cùng hắn nói chuyện qua điện thoại, cô ngồi trên ban công biệt thự lưng chừng núi vịnh Hậu Sơn, Hồng Kông,
phóng tầm mắt ra xa, dưới chân núi những tòa nhà cao tầng mọc san sát,
đằng xa sóng biển lăn tăn, cô bèn hít vào làn không khí tươi mát ấy, cảm thấy thoải mái, vui vẻ.
Người chăm sóc Kiều San San ngoài một người giúp việc Philippin ra còn có mẹ của Kiều San San.
Bản thân sắp thành mẹ rồi, cuối cùng Kiều San San cũng không thể giấu
mẹ cô được nữa, khi cô quyết định đến Hồng Kông sinh ra đứa bé này, cô
bèn tìm cơ hội nói chuyện này cho mẹ cô biết, còn mẹ của Kiều San San
sau khi nghe được tin này, lúc đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng khi nghe lý
lẽ của Kiều San San, sau khi giải thích xong, bà cũng dần dần đồng ý
chuyện này, sau đó chủ động chăm sóc cô.
Tất nhiên, khi nói
với Kiều Hiếu Nghĩa thì nói rằng Kiều San San muốn tới Hồng Kông nghỉ
dài hạn, đúng lúc để mẹ cô ấy đến đó cùng tịnh dưỡng một thời gian.
Theo sự bàn bạc của Hàn Đông và Kiều San San thì sẽ đặt tên cho cháu bé sắp ra đời là Hàn Nguyệt, hai người đều hi vọng con gái sẽ đẹp như mặt
trăng trên trời, mãi mãi đẹp đẽ và thuần khiết như vậy.
Dựa
theo quy định của Hồng Kông, sinh ra ở đây thì có hộ tịch ở đây, cứ như
vậy, một mặt là có thể bảo đảm an toàn đến mức có thể, mặt khác do Hồng
Kông thuộc Trung Quốc, mặc dù Hàn Nguyệt có hộ tịch ở Hồng Kông nhưng cô bé vẫn là người Trung Quốc, Hàn Đông không muốn con gái của mình vừa ra đời đã mang quốc tịch nước ngoài.
Mẹ của Kiều San San nhìn
thấy Kiều San San đang đứng ở ban công nghe điện thoại, nụ cười hạnh
phúc nở trên khuôn mặt bà, trong lòng không khỏi thở dài, Kiều San San
không thể trốn tránh việc sống cùng Hàn Đông, chỉ có điều lại không có
danh phận, mặc dù Hàn Đông thật lòng với Kiều San San nhưng cuối cùng
cũng không thể cho Kiều San San một danh phận, mặc dù bản thân Kiều San
San rất hạnh phúc nhưng trong lòng một người mẹ thì luôn hi vọng con gái mình có thể hạnh phúc hơn, hi vọng con gái mình có nơi đi nơi về thật
tốt.