Đưa tay nhìn đồng hồ trên tay, đã 12h rưỡi rồi. Một buổi sáng mở một
cuộc họp, sau đó tiếp vài nhóm người nên chưa việc gì làm xong cả. Xem
ra công việc của cái chức Chủ tịch thành phố này thật đúng là nhiều ghê.
Hàn Đông đi ra ngoài, Trương Tự Miễn liền nhanh chóng theo sau.
Xuống đến tầng dưới, Vu Đại Lực đã lái xe chờ sẵn ở trong sân. Làm tài xế cho Hàn Đông, cuộc sống hàng ngày của Vu Đại Lực cũng không tệ. Bình thường theo Hàn Đông ra ngoài y cũng hay nhận được một chút lễ mọn, dù sao y
cũng có chừng mực, món quà nào mọi người đều nhận được thì y nhận, còn
nếu tặng riêng y món quà nào đắt giá y đều kiên quyết từ chối. Cho dù là như vậy, cuộc sống của y tốt hơn vô số lần so với trước kia, càng huống hồ bây giờ y đã là cán bộ cấp Phó phòng rồi, so với một tài xế bình
thường ngày trước thì địa vị và đãi ngộ đều được nâng lên khá tốt. Ngoài ra, thái độ của Hàn Đông đối với y rất tốt, cho nên hiện giờ cuộc sống, công việc của y đều rất chi là mãn nguyện.
Nhờ có Hàn Đông, bố
vợ Vu Đại Lực là Trương Tùng Nghệ hiện đã là cán bộ cấp Trưởng phòng
rồi. Mỗi lần cùng Trương Mai về nhà, thái độ vợ chồng Trương Tùng Nghệ
đối với y đều tốt vô cùng, tất cả những điều này đều là nhờ Hàn Đông
mang tới cả.
Trương Tự Miễn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, trong
lòng nghĩ đến những chuyện mình tìm hiểu được, biết được Hàn Đông đối xử với Thư ký trước là Tả Nhất Sơn và tài xế Vu Đại Lực rất tốt, hình như
bọn họ đều từng cùng ăn cơm với nhau ở Thanh Vân Sơn Trang. Bây giờ mình được Hàn Đông lựa chọn là Thư ký, mình nhất định phải dốc toàn lực làm
tốt công việc của mình, khiến Hàn Đông hài lòng, đến lúc đó chắc chắn
mình cũng được trọng dụng như vậy. Nhìn Tả Nhất Sơn mà ngẫm nghĩ, hiện
giờ người ta là Phó bí thư Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Vũ
An rồi, rõ ràng là đợi cho đủ lý lịch kinh nghiệm thì tiếp nhận chức Chủ tịch huyện, mà người ta mới có bao nhiêu tuổi thôi.
“Đi theo
đúng lãnh đạo mới là mấu chốt trong sự phát triển. Lần này Hàn Đông chọn mình có lẽ là do lần trước mình từng làm thư ký cho người ta, ngày đó
thái độ và công việc mình làm khiến cho Hàn Đông hài lòng. Có điều, nếu
mình muốn được hắn thật sự coi trọng, thì mình cần phải cố gắng mới
được. Trước kia là do không có cơ hội, cho dù có làm tốt đi nữa thì cũng không có ai nhìn thấy. Bây giờ không giống vậy rồi, chỉ cần mình tận
tâm tận lực làm tốt công việc, Hàn Đông nhất định sẽ nhìn thấy trong
mắt, tự nhiên sẽ cho mình lợi ích, nhìn từ thái độ của Hàn Đông đối với
Tả Nhất Sơn và Vu Đại Lực là có thể nhìn ra hắn là một người trọng tình
trọng nghĩa.”
Tuy rằng vừa mới được làm thư ký cho Hàn Đông thôi, nhưng so với quá khứ, tình hình hiện tại của y đã có sự thay đổi long
trời lở đất rồi. Trước đây Trương Tự Miễn ăn không ngồi rồi ở văn phòng, mỗi ngày đều 9h sáng đi làm 5h chiều tan, cũng không có ai chú ý đến y, thậm chí rất nhiều người căn bản sẽ không chú ý đến y có đi làm hay
không. Nhưng bây giờ khác rồi, y trở thành thư ký của Hàn Đông, có
chuyện gì cần phải đến văn phòng Ủy ban nhân dân thì mọi người đều tươi
cười chào đón y. Cái cô gái làm ở văn phòng Ủy ban nhân dân vốn kiêu
ngạo như chim khổng tước, bình thường đến nhìn cũng không thèm nhìn y
một cái, bây giờ cũng mở miệng gọi một câu anh Trương vô cùng ngọt ngào.
“Mình bây giờ là chủ nhiệm nhân viên, tương đương với cấp Trưởng phòng, nếu
làm tốt công việc thì trong vòng 1 năm có lẽ có đủ khả năng cất nhắc lên cấp Cục phó, mà nếu Chủ tịch thành phố Hàn có thể làm ở thành phố Tân
Châu thời gian lâu hơn một chút, như vậy việc thăng mình lên cấp Cục
trưởng hẳn không phải vấn đề lớn. Tốc độ phát triển của Chủ tịch thành
phố Hàn chắc chắn sẽ rất nhanh, mình phải nắm lấy cơ hội, làm nhiều việc khiến hắn hài lòng, như thế thì trước khi hắn rời đi có thể tận dụng
khả năng mà nâng cao cấp bậc.
Trương Tự Miễn từng chuyên tâm
nghiên cứu qua quỹ đạo phát triển của Hàn Đông, trong lòng khâm phục hắn bội phần. Biết được rằng năm 91 khi Hàn Đông đến thành phố Tân Châu,
hắn vẫn chỉ là cấp Trưởng phòng, nhưng chỉ mới vài năm mà hắn đã là cán
bộ cấp Giám đốc sở cao cấp rồi, cơ bản là 2 năm 1 lần thăng cấp. Hơn nữa Hàn Đông không chỉ là thăng cấp đơn giản như vậy, mấy năm nay hắn ở
tỉnh Tây Xuyên bất luận là nhậm chức ở đâu đều lập ra các thành tích cực kỳ đáng nể, nhiều thứ còn gây được ảnh hưởng lớn trên toàn quốc, điều
này cũng khó trách hắn phát triển nhanh như vậy, nếu không thì dù cho
hắn có gia cảnh lớn, nhưng nếu bản thân hắn mà không có năng lực thì trẻ như vậy cũng không thể nào đi đến mức này được.
Buổi chiều, Hàn Đông không có chuyện gì liền sai Trương Tự Miễn đến Hội đồng nhân dân tìm hiểu về vấn đề xe cộ.
Sau đó Hàn Đông gọi Cục trưởng Cục Tài chính Dương Hiểu Lập tới văn phòng,
hỏi một chút về tình hình tài chính hiện tại. Tổng thể mà nói, tình hình tài chính năm nay so với năm ngoái tốt hơn rất nhiều, hiện giờ là hạ
tuần tháng 11, dựa theo chi phí dự tính cho cả năm, so với năm trước là
dư được hơn 1 triệu tệ.
- Tuy rằng tốt hơn tình trạng trước kia,
nhưng cuối năm nhiều chỗ cần dùng đến tiền, Cục Tài chính vẫn cần phải
nắm chắc tính toán, dùng đúng từng đồng tiền.
Hàn Đông căn dặn,
đồng thời trong lòng hắn quyết định, đợi Trương Tự Miễn tìm hiểu tình
hình trở về, nếu xe bên Hội đồng nhân dân đúng là không tốt như vậy thì
sẽ thay cho bọn họ 3 - 4 chiếc trước, còn lại thì xem tình hình, nên
thay cái tốt hơn một chút hay là mua mới hoàn toàn, cứ căn cứ theo tình
hình thực tế mà định đoạt. Hàn Đông cũng biết, chi phí dành cho xe công
của nhà nước là một khoản rất lớn, hàng năm chi phí tu sửa, bảo dưỡng
xe, mua xe mới đều là một khoản chi phí cực lớn.
Xe cộ không chỉ
là một loại phương tiện giao thông, mà ở một phương diện nào đó, chiếc
xe đã trở thành vật tượng trưng tương ứng với thân phận cấp bậc của lãnh đạo, cho nên khoản chi phí dùng cho mảng này là không thể thiếu được.
Dương Hiểu Lập không biết Hàn Đông gọi mình đến là vì mục đích gì, nhưng cũng đại khái hiểu được đoán chừng Hàn Đông chuẩn bị dùng tiền cho khoản nào đó, cho nên mới gọi mình tới hỏi tình hình một chút. Dù sao suy nghĩ
của y rất đơn giản, hết thảy đều làm việc tuân theo ý của Hàn Đông, cho
dù có lãnh đạo khác ký tên thì cũng phải báo cáo với Hàn Đông một chút
sau đó mới tính tiếp.
Ở Ủy ban nhân dân thành phố, Cục Tài chính
là do Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa phân công quản
lý, nhưng hiện tại Dương Hiểu Lập là thân tín của Hàn Đông, lại biết
được mối quan hệ giữa Hàn Đông và ông ta không tốt lắm, nên trong lòng y căn bản là không thèm để tâm đến vị lãnh đạo chủ quản này.
Khoảng 4h30, Trương Tự Miễn quay trở về. Y gõ cửa phòng bước vào, cung kính nói:
- Thưa Chủ tịch thành phố, tôi đã tìm hiểu về vấn đề xe cộ ở Hội đồng nhân dân, bây giờ xin được cáo báo với anh.
- Nhanh thế sao? Vậy anh nói đi.
Hàn Đông mỉm cười, nói.
Lúc này Trương Tự Miễn mở một quyển sổ nhỏ ra, đứng một bên báo cáo lại đầu đuôi tình hình mình đi tìm hiểu với Hàn Đông. Y làm việc vô cùng tỉ mỉ
chu đáo, Hội đồng nhân dân tổng cộng có bao nhiêu xe, hãng xe là gì,
thời gian mua, tình trạng sửa chữa.v.v. vô cùng tường tận.
- Căn
cứ vào tình hình tìm hiểu được mà nói, trong số các vị lãnh đạo ở Hội
đồng nhân dân, ngoại trừ xe của Phó chủ tịch Viên Tử Thụy là đem từ Ủy
ban nhân dân sang còn mới, xe của mấy vị lãnh đạo khác đều đang trong
tình trạng không tốt lắm, trong đó có 3 xe đã sắp gần đến thời hạn báo
hỏng rồi.
Trương Tự Miễn nói. Y biết Hàn Đông là muốn tìm hiểu rõ tình hình thực tế, cho nên trong lúc báo cáo, y cố gắng đem hết tình
hình mình nắm được báo cáo chi tiết cho Hàn Đông biết, không giấu diếm
một chút nào.
- Xe sắp phải báo hỏng vẫn còn đang dùng?
Hàn Đông có chút kinh ngạc, không thể tưởng được tình hình còn nghiêm trọng hơn so với hắn tưởng tượng, khó trách tính khí Dương Kiệt Quốc không
tốt như vậy. Xem ra, đúng là nên suy nghĩ về vấn đề xe cộ cho bọn họ
rồi.
- Như vậy đi, anh thông báo cho mấy vị Phó chủ tịch thành
phố, và Cục trưởng Cục Tài chính đến phòng Hội nghị mở họp để thảo luận
về sự việc này.
Nếu Hàn Đông đã nghĩ đến phải giải quyết vấn đề
này, như vậy cũng sẽ không dây dưa dài dòng. Dù sao tiền để ở Cục Tài
chính cũng không sinh sôi thêm được, lúc cần dùng đến thì phải dùng.
Nhận được thông báo của Trương Tự Miễn, mọi người đều nhanh chóng có mặt tại phòng họp. Nhạc Gia An là Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân, tự nhiên
cũng phải tham gia cuộc họp này, biết được Hàn Đông là muốn thảo luận về vấn đề xe cộ cho Hội đồng nhân dân nên trong lòng một trận buồn bực. Y
vừa mới tiết lộ một chút tin tức, muốn làm cho phía Hội đồng nhân dân
bất mãn với Hàn Đông rồi gây phiền phức cho Hàn Đông. Y nhìn thấy Chủ
tịch Hội đồng nhân dân Dương Kiệt Quốc tức tối từ văn phòng Hàn Đông
bước ra, còn tưởng rằng Hàn Đông đã khước từ yêu cầu của ông ta, không
ngờ bây giờ là thảo luận về vấn đề này luôn. Trong trường hợp bình
thường, nếu sự việc được đưa ra cuộc họp Hội ý văn phòng Ủy ban nhân dân để bàn luận, như vậy trên cơ bản là chuẩn bị đồng ý thay xe rồi.
“Chẳng lẽ là vì nghĩ đến cuộc tuyển cử thông qua Hội đồng nhân dân nên Hàn Đông mới vội vã đổi xe cho Hội đồng nhân dân sao?”
Nhạc Gia An suy nghĩ về nguyên nhân thay đổi thái độ của Hàn Đông, trong
lòng y có chút khó chịu, bởi vì nếu Hàn Đông đồng ý thay xe cho Hội đồng nhân dân, như vậy âm mưu của y chưa kịp triển khai thì đã chết từ trong trứng nước rồi.
Đợi mọi người đến đông đủ rồi, Hàn Đông nói:
- Cuộc họp này chủ yếu là bàn về sự việc sử dụng xe bên phía Hội đồng
nhân dân. Buổi sáng Chủ tịch Hội đồng nhân dân Dương đến tìm tôi một
chuyến, đề xuất tình trạng xe dành cho lãnh đạo Hội đồng nhân dân dùng
đã không còn phù hợp để tiếp tục sử dụng nữa. Tôi cũng cho Trương Tự
Miễn đi tìm hiểu tình hình. Các xe mà lãnh đạo bên Hội đồng nhân dân
đang sử dụng cơ bản đều đã rất cũ, trong đó có 3 xe là sắp sửa báo hỏng
rồi. Tình hình như vậy quả thật không vui vẻ gì, cho nên mời mọi người
đến bàn cụ thể một chút về vấn đề này.
Phó chủ tịch thường trực thành phố Khâu Thụy Hòa đợi Hàn Đông nói xong, liền tiếp lời:
- Chủ tịch thành phố Hàn, năm nay tình hình tài chính của thành phố chúng ta tuy có tốt hơn năm ngoái một chút, nhưng tổng thể mà nói vẫn còn eo
hẹp, cuối năm có rất nhiều chỗ cần phải dùng đến tiền, bởi vậy tôi nghĩ
việc thay xe cho Hội đồng nhân dân có thể trì hoãn một chút hay không,
đợi sang đầu năm rồi thống nhất thay một thể, như vậy có thể tránh cho
việc cuối năm tài chính thắt chặt
Hàn Đông cười thản nhiên, nói:
- Điểm xuất phát của Phó chủ tịch thành phố Khâu là tốt, nhưng chiếu theo tình trạng hiện tại của thành phố Tân Châu, trong mấy năm gần đây tình
hình tài chính thành phố cũng đều không dư dả gì, nếu cứ kéo dài việc
thay xe tới năm sau mới giải quyết, một là tăng thêm gánh nặng cho năm
sau, hai là mấy cái xe bên ấy thực sự đã già cỗi rồi, đổi mới càng sớm
càng tốt, cũng là trách nhiệm an toàn cho các đồng chí bên Hội đồng nhân dân. Cho nên ý kiến của tôi là thay trong năm nay. Căn cứ vào tình hình nắm được, xe dành cho Hội đồng nhân dân một lãnh đạo chính 7 lãnh đạo
phó, tổng cộng là 8 vị lãnh đạo chỉ có một chiếc là tạm thời không cần
thay mới, có một số xe khác tuy không còn tốt nhưng vẫn có thể dùng tạm
một thời gian. Cho nên tôi nghĩ là chích một ít tài chính ra thay 4
chiếc cho Hội đồng nhân dân, số xe còn lại để dành sang năm giải quyết
tiếp, như vậy có thể chia nhỏ áp lực tài chính một chút.
Hắn mượn dịp phản bác ý kiến của Khâu Thụy Hòa, liền nói rõ ràng suy nghĩ của mình.
Hàn Đông vừa nói xong, Phí Nguyệt Phi liền giơ tay, nói:
- Tôi đồng ý với Chủ tịch thành phố Hàn. Trên thực tế vấn đề xe cộ của
Hội đồng nhân dân cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày rồi, theo
tôi được biết, một năm trước lãnh đạo bên Hội đồng nhân dân đã vì chuyện này mà bôn ba, tuy nhiên vì do tài chính của thành phố eo hẹp nên không được giải quyết. Bây giờ cuối năm rồi, và tài chính thành phố có chút
chuyển biến tốt đẹp so với năm trước, chúng ta đương nhiên nên giải
quyết cho bên họ. Vì để giảm áp lực tài chính, chia thành 2 nhóm xử lý
là tốt nhất.
Khâu Thụy Hòa liếc xéo Phí Nguyệt Phi một cái, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Người đàn bà này nhanh như vậy đã đầu quân về phe Hàn Đông, đàn bà đúng là
không tin được. Vừa mới ngoi dậy từ giường của Hề Hiểu Kiến, bây giờ lại đi theo thằng đàn ông khác, tốc độ trở mặt đúng là nhanh gớm.”
“Ả này có phải vừa ý tên trai bao Hàn Đông rồi? nếu không sao mà nhanh như thế đã đầu quân về phe nó chứ.”
Phó chủ tịch Chử Bình Khánh thầm nghĩ đểu giả.
“Ả này tuy có hơi già một tẹo, nhưng mà trắng trẻo, đầy đặn gớm, bóp bóp
cũng đã tay. Nói không chừng Hàn Đông chính là thích loại này cơ...”
Sau khi Phí Nguyệt Phi nói xong, Tần Bạch Thần cũng phát biểu theo đó, đương nhiên là toàn lực ủng hộ Hàn Đông.
Sau đó Vương Hiểu cũng phát biểu, tỏ ý Hàn Đông suy xét chu đáo toàn diện, phù hợp với tình hình thực tế của Ủy ban nhân dân.
Nhìn thấy tình trạng này, Tạ Thị Duy nghĩ thầm trong bụng:
“Chuyện này đoán chừng Hàn Đông là hạ quyết tâm muốn làm rồi, mọi người phản
đối hay không đều không can hệ được bao nhiêu, huống chi tính khí mấy
ông già bên Hội đồng nhân dân cũng rất bướng bỉnh. Nếu biết về tình hình cuộc họp này chắc chắn lại có lời để mà nói. Bây giờ Phí Nguyệt Phi đã
theo phe Hàn Đông, mình thấy khả năng lập thế kiềng 3 chân là không lớn, cần gì phải nhanh nhẩu nhảy ra thể hiện mâu thuẫn với Hàn Đông chứ.”
Nghĩ thông suốt điểm này, mặt Tạ Thị Duy liền không cảm xúc, nói:
- Nếu xe của Hội đồng nhân dân thật sự đã già cỗi rồi thì cũng nên thay thôi, tôi không có ý kiến.
Như vậy chỉ còn lại Chử Bình Khánh, Trần An Vũ, Xa Oánh Cúc 3 người là chưa bày tỏ ý kiến.
Hàn Đông đảo mắt một vòng, nói:
- Đối với chuyện này, mọi người còn có ý kiến, suy nghĩ gì khác không?
Chử Bình Khánh vừa nghe, trong lòng lập tức căm giận. Hàn Đông hỏi như thế
thuần túy là không muốn nghe ý kiến của mình, vậy còn mở cuộc họp này
làm gì?
- Hết rồi.
Chử Bình Khánh sầm nét mặt, đáp lại khó chịu.
Trần An Vũ và Xa Oánh Cúc tự nhiên cũng sẽ không nêu ý kiến phản đối.
- Bây giờ tất cả mọi người đã thống nhất được ý kiến, như vậy chuyện này
coi như là quyết định rồi. Về phần chi phí, quy định về xe thì dựa theo
yêu cầu thống nhất mà làm, cụ thể sẽ do Cục Quản lý Hành chính, văn
phòng Ủy ban nhân dân và Cục Tài chính liên hệ với Hội đồng nhân dân,
đến lúc đó tuân theo trình tự làm việc là được.
Thực ra, tuy rằng thảo luận vấn đề xe cộ là xe dùng cho lãnh đạo Hội đồng nhân dân, nhưng tuân theo cách quản lý xe chuyên dụng của cơ quan Ủy ban nhân dân thành phố, trên thực tế người dùng xe là văn phòng Hội đồng nhân dân, còn mua sắm xe mới lại cần văn phòng bên Hội đồng nhân dân nêu rõ lý do mua xe, loại xe cần mua, số lượng, viết tường trình tình hình đào thải xe, viết đơn xin phép đệ trình lên văn phòng Ủy ban nhân dân, sau đó văn phòng
Ủy ban nhân dân xét duyệt xử lý bước đầu rồi chuyển cho Cục Quản lý Hành chính. Sau khi tập hợp, chứng thực rồi Cục Quản lý Hành chính đề xuất ý kiến mua xe rồi gửi lại văn phòng Ủy ban nhân dân, tiếp theo lại do Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân triệu tập người phụ trách của cơ quan
liên quan đến nghiên cứu, ra quyết định xong sẽ được lãnh đạo chính phủ
ký duyệt, phê chuẩn ý kiến và gửi đến văn phòng Hội đồng nhân dân. Lúc
này văn phòng Hội đồng nhân dân mới có thể nhận quyết định mua xe từ Cục Quản lý Hành chính Ủy ban nhân dân thành phố, rồi cùng Cục Tài chính
thực thi cụ thể hành vi mua xe, còn về phần xe bị thay thì tuân theo quy định chung mà làm.
Còn bây giờ Hàn Đông triệu tập mọi người lại
thảo luận về chuyện này, thực tế chính là làm rối loạn trình tự một
chút. Đương nhiên cho dù làm theo trình tự bình thường đi chăng nữa, cái Hội nghị thảo luận này mới là mấu chốt của tất cả các sự việc, là then
chốt trong then chốt cho nên Hàn Đông mới có thái độ của người chủ gia
đình. Nếu như Hàn Đông không muốn xử lý chuyện này, dù cho trình tự làm
việc có tốt đẹp hơn nữa thì xe vẫn không được thay mới, còn nếu Hàn Đông đồng ý cho thay xe thì có thể thảo luận trước, đến lúc đó thông báo cho mọi người một câu, cùng mọi người làm đúng trình tự thì sự việc dễ làm
hơn nhiều.
Sau khi tan họp, Hàn Đông quay trở về phòng làm việc
chưa được bao lâu liền nhận được điện thoại của Chủ tịch Hội đồng nhân
dân Dương Kiệt Quốc gọi tới, trong điện thoại ông ta vui vẻ nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, tôi xin lỗi anh chuyện buổi sáng nay. Người già rồi tính khí có chút không được tốt, mà vấn đề xe cộ bên Hội đồng nhân
dân lại luôn không được giải quyết cho nên thái độ của tôi thật là không tốt, tôi hy vọng Chủ tịch thành phố Hàn không để bụng...
Từ văn
phòng y đã được biết tin, bên Cục Quản lý Hành chính Ủy ban nhân dân
thành phố và Cục Tài chính đã liên lạc, nói là sẽ thay trước 4 chiếc xe
cho Hội đồng nhân dân, đương nhiên trong lòng y vô cùng mừng rỡ. Vừa
nghĩ đến chuyện buổi sáng y không giữ thể diện cho Hàn Đông một chút
nào, trực tiếp đẩy cửa ra về nên không kìm nổi gọi điện thoại đến xin
lỗi một câu.
Trong lòng Hàn Đông không khỏi buồn cười, Dương Kiệt Quốc này đúng là giận được mà hòa cũng nhanh. Ông ta cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, hơn nữa còn là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, hoàn toàn có
thể cậy già lên mặt, nhưng ông ta lại chủ động gọi điện thoại đến cúi
đầu nhận sai, điều này đúng là khó kiếm, bởi vậy cũng nói rõ đây là tính nết con người.
- Chủ tịch Dương nói quá lời rồi, chuyện này cũng là trách nhiệm của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi mà, chỉ là khả
năng tài chính của thành phố có hạn, không thể một lúc thay mới toàn bộ
xe, chỉ có thể làm từng bước một.
Hàn Đông mỉm cười, nói.
Dương Kiệt Quốc nói:
- Tôi thấy Chủ tịch thành phố Hàn là Chủ tịch thành phố trẻ nhất từ trước tới nay ở Tân Châu, nhưng làm việc lại quyết đoán hơn người khác rất
nhiều. Chủ tịch thành phố Hàn có thời gian rảnh tôi xin được mời mấy
chén rượu.
Hàn Đông đáp:
- Vâng, có thời gian tôi mời Chủ tịch Dương uống rượu.
Cúp điện thoại, Hàn Đông cười khổ một tiếng. Con người Dương Kiệt Quốc đúng là có chút đặc biệt, có điều tính cách ông ta như vậy chỉ sợ người bình thường không phải ai cũng thích.
Lúc này điện thoại lại vang
lên, Hàn Đông lấy ra xem là Phí Nguyệt Phi gọi tới liền mỉm cười nghe
điện. Phí Nguyệt Phi gọi đến chủ yếu là muốn báo với Hàn Đông số phòng,
nói cô đến nơi đó chờ trước.
Cúp điện thoại, Hàn Đông nghĩ thầm:
“Cô Phí Nguyệt Phi này cũng thật tích cực, lúc trước trong cuộc họp cô ta
không chút do dự xông pha ủng hộ mình, đôi khi phụ nữ thật là kỳ lạ, lợi dụng là được, nói không chừng cô ta còn là một quân cờ tốt.”
Phụ nữ theo nghiệp chính trị nhiều lúc do căn cơ không tốt nên phát triển
đi lên cũng vô cùng vất vả, nhưng phụ nữ trong chốn quan trường lại có
ưu thế mà rất nhiều đàn ông không bằng, nhiều lúc bắt tay vào công việc
lại không lo sợ nhiều như vậy.
Sau khi tan làm, Hàn Đông đi xuống tầng, không để cho Vu Đại Lực đưa đón mình mà hắn đi ra cổng vẫy một
chiếc taxi, rất nhanh sau đó đã đến Thanh Vân Sơn Trang rồi.
Vừa
mới xuống xe, hắn đã nhìn thấy Phí Nguyệt Phi cùng một cô gái tóc dài
đứng ở cổng chờ, Hàn Đông không tránh khỏi bất ngờ sửng sốt. Phí Nguyệt
Phi mời mình ăn cơm, sao lại dẫn theo người khác đi cùng nữa? Vả lại Hàn Đông lại không có chút ấn tượng gì về cô gái tóc dài này.
Nhìn
thấy Hàn Đông từ xe taxi xuống, Phí Nguyệt Phi liền bước nhanh về phía
trước, cô gái tóc dài đứng bên cạnh cũng theo sát phía sau.
- Chủ tịch thành phố Hàn, anh đã tới rồi ạ.
Phí Nguyệt Phi tươi cười nịnh nọt, đưa tay ra nhẹ nhàng bắt tay Hàn Đông, rồi lại nói tiếp:
- Chủ tịch thành phố Hàn, đây là cháu gái bên ngoại của tôi tên là Ngô Thu Khiết.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Hàn.
Ngô Thu Khiết cười mím chi, đôi mắt nhấp nháy tia cười.
- Chào cô.
Hàn Đông gật đầu lại với cô gái, thản nhiên đáp nhưng trong lòng hơi khó
chịu. Phí Nguyệt Phi rốt cuộc muốn làm gì? Cô mời khách thì thôi, sao
lại dẫn theo cháu gái làm gì? Hàn Đông không muốn khiến người khác nghĩ
ấn tượng không tốt.
Dường như Phí Nguyệt Phi không nhận ra thái độ của Hàn Đông, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ, giơ tay ra nói:
- Mời Chủ tịch thành phố Hàn vào trong.
Hàn Đông khẽ gật đầu, hắn đi nhanh về phía trước. Tuy rằng ngoài mặt không
có gì, nhưng trong lòng hắn lại có thêm mấy phần cảnh giác.