- Anh Tần, tình hình của tập đoàn Đại Địa này, anh xem xét thêm đi, phải chi tiết toàn diện một chút.
Hàn Đông nói với Tần Bạch Thần.
Lúc nãy thông tin mà Tần Bạch Thần mang đến cho Hàn Đông, vô cùng có ích.
Nếu tập đoàn Đại Địa với tập đoàn Thịnh Thế đúng thật là cùng một công ty, vậy bên trong chắc hẳn có chút vấn đề.
Cho nên, Hàn Đông cho Tần Bạch Thần đi nghe ngóng thông tin nhiều hơn.
Tần Bạch Thần gật đầu nói:
- Được, tôi cố gắng thăm dò tình hình chi tiết rồi báo cáo cho Chủ tịch Hàn biết.
Ngồi thêm chốc lát, Tần Bạch Thần bèn cáo từ.
Hàn Đông trở lại ngồi xuống bàn làm việc, tiếp tục lật xem dữ liệu liên quan đến công trình đường Tân Giang.
Lần này Hàn Đông mang tập đoàn Thịnh Thế và tập đoàn Đại Địa cùng đặt
chung với nhau, nghiêm túc xem qua vài lần, nhưng lại không hề phát hiện nhiều sơ hở.
- Xem ra chỉ có thể đợi Tần Bạch Thần thăm dò tình hình xong rồi nói tiếp.
Hàn Đông tự nói thầm.
Bắt đầu từ ngày mai, Hàn Đông sẽ cùng với Chu Tử Phong, Trương Tự Miễn cùng nhau tới các khu huyện, thời gian này bận rộn đây.
Hàn Đông tự nhiên biết, khoảng thời gian này, Hạ Kim Cường cũng đang
chạy tới các khu huyện. Tuy nhiên anh ta đến mỗi một nơi, đều mang theo
người của đài truyền hình, báo chí, tiền hô hậu ủng, một chút cũng không giống đi tìm hiểu công việc, ngược lại giống như đi biểu diễn.
Đối với cái này Hàn Đông chỉ biết cười nhạt.
Ánh mắt của quần chúng là trong suốt.
Cho dù Hạ Kim Cường thường xuyên xuất hiện trước ống kính đài truyền
hình của thành phố Tân Châu, thực hiện một số hành động gần dân, nhưng
trong mắt của dân chúng, chỉ cảm thấy tên này rất giả tạo, đa số đều
không cảm thấy con người này dễ gần.
Nên biết rằng, dân chúng hiện nay, không phải dễ dàng lừa gạt.
Cho nên Hàn Đông đối với hành vi này của Hạ Kim Cường, vốn dĩ một chút
hứng thú cũng không có, thậm chí trong lòng còn cảm thấy là một hành
động ngu xuẩn.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông liền cùng với Chu Tử Phong, thẳng tiến đến huyện Vũ An.
Huyện Vũ An có thể nói là một huyện nghèo nhất của thành phố Tân Châu,
nó nối liền với tỉnh Vân Điền, nhiều núi, đương nhiên điều kiện tương
đối lạc hậu. Đồng thời cơ sở kinh tế yếu ké, do đó cho tới nay đều phát
triển chậm nhất.
Hàn Đông sở dĩ chọn huyện Vũ An, một mặt vì nó lạc hậu, mặt khác, Hàn Đông cũng muốn biết Tả Nhất Sơn làm được thế nào.
Dù sao hiện giờ thư ký bên cạnh mình so với Tả Nhất Sơn, kém không ít.
Điều này khiến trong lòng Hàn Đông không kiềm chế liền muốn đến quan tâm tình hình công việc của Tả Nhất Sơn.
Dọc theo đường đi, Hàn Đông cùng trò chuyện với Chu Tử Phong, chủ yếu
là vấn đề về công trình của đường Tân Giang, cùng giao lưu với Chu Tử
Phong.
Hàn Đông cố ý nhắc đến chuyện của tập đoàn Đại Địa, để cho Chu Tử Phong chú ý thêm.
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Trương Tự Miễn, nghe đến tập đoàn Đại Địa, trong lòng liền khẽ rung một cái.
Người tình trong mộng vùi vào lòng anh ta, giống như có liên quan đến
tập đoàn Đại Địa, dường như chồng của cô ta cũng làm việc tại tập đoàn
Đại Địa, hình như là một quản lý cấp cao.
“Chủ tịch Hàn sao lại nhắm vào tập đoàn Đại Địa chứ?”
Trương Tự Miễn nghĩ thầm trong lòng.
Từ lần cùng với đối phương vui thích một hồi, nội tâm của Trương Tự
Miễn, giống như hạn hán đã lâu gặp phải mưa phùn, bất chợt làm dịu rất
nhiều.
Bởi vậy, nếu có thể giúp được đối phương, y tự nhiên không chút do dự.
Bất động nghe Hàn Đông và Chu Tử Phong trò chuyện, Trương Tử Miễn âm
thầm tính toán trong lòng, thầm nghĩ nên tìm cơ hội nói một tiếng với cô ta, cũng không cần nói quá rõ ràng, chỉ cần cô ta chú ý một chút là
được.
Cứ nghĩ mình cắm sừng vào ông chồng cô ta, hiện tại thông qua cô ấy để giúp tí chuyện, cũng xem như báo đáp.
Đương nhiên, Trương Tự Miễn cũng hi vọng chồng cô tiếp tục bị cắm sừng.
Vừa nghĩ đến thân hình dịu dàng, Trương Tự Miễn trong lòng không kiềm chế hơi nóng lên.
Không lâu sau, chiếc xe liền đến cổng huyện Vũ An.
Nhìn thấy cảnh ven chợ bên đường không mấy náo nhiệt, Hàn Đông và Chu Tử Phong liền xuống xe.
Còn Trương Tự Miễn ngồi trên xe theo sau.
- Muốn tìm hiểu tình hình, chúng ta nên tiếp xúc nhiều với tầng lớp dân chúng, nghe xem họ nói gì, xem họ cần điều gì.
Hàn Đông cười nói.
- Nếu dẫn theo một đám người đến, ai lại nói thật lòng với anh
Chu Tử Phong gật đầu nói:
- Chủ tịch Hàn nói rất phải, chỉ có thực địa điều tra, mới nắm được dữ liệu thật.
Anh ta lại không giống như những người khác, đối với Hàn Đông phải nịnh bợ.
Tuy trong lòng anh ta, vẫn cảm thấy lãnh đạo như Hàn Đông thì rất khó có được.
Nhưng anh ta nhận ra Hàn Đông là người thiết thực.
Như vậy bản thân cần làm, chính là làm tốt công việc, thực tế hoàn
thành nhiệm vụ được giao, như vậy mới có thể nhận được nhiều trọng dụng.
Đối với lãnh đạo thiết thực mà nói, nói càng nhiều, không bằng làm tốt hơn.
Làm việc trong thể chế lâu như vậy, Chu Tử Phong tự nhiên hiểu được, đối với lãnh đạo thế nào, nên có biểu hiện như thế nấy.
Đi trong chợ, Hàn Đông thường ngồi xổm xuống cùng trò chuyện với nông dân buôn bán.
Số nông dân này đều là thôn lân cận, họ ăn mặc đơn sơ, trên mặt đều tương đối đen, nụ cười vô cùng ngượng ngùng.
Trước người họ, thông thường đều bày biện những nông sản như ngô, đậu, đậu nành, đương nhiên đều do họ tự sản xuất.
Mà Hàn Đông hỏi họ buôn những gì, cùng trò chuyện với họ về sản lượng,
đắng cay trong trồng trọt, dần dần xâm nhập vào, hỏi đến chính sách về
mặt nông nghiệp của nhà nước cũng như ấn tượng của họ đối với cán bộ.
Vì Hàn Đông rất kiên nhẫn, trong lúc trò chuyện lại tiến hành theo chất lượng, cho nên căn bản đều hỏi được tình hình thực tế.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không có lãng phí thời gian của người ta,
sau khi trò chuyện một hồi, thông thường Hàn Đông đều mua một ít đồ.
Rất nhanh, trong tay Hàn Đông đã xách vài túi, bên trong là những thứ ngô, đậu mua từ trong tay các nông dân.
Tuy Hàn Đông không cần dùng nhiều chiêu trong này, nhưng những cái này
mua về, có thể mang đến cho Chu Chính. Dù sao vợ của Chu Chính hiện đã
chuyển đến thành phố Tân Châu, hai vợ chồng họ cũng tự ăn uống tại nhà.
Nhìn thấy Hàn Đông lại mua những thứ này, trong lòng Chu Tử Phong bất chợt cảm động.
Đổi lại là anh ta, nếu đi đến những nơi đó, nhiều nhất cũng hỏi thăm
việc nhà, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ mua những thứ này về.
Tuy chuyện rất nhỏ, nhưng lại thấy được Hàn Đông rất cẩn thận, chính là quan tâm thật lòng đối với nông dân.
Vì Hàn Đông ngồi đó tán gẫu, tóm lại cũng làm chậm trễ thời gian của người khác.
Lúc này trong tay của Chu Tử Phong cũng xách hai túi, anh ta nhìn thấy Hàn Đông đi phía trước, trong lòng thầm nói:
- Chủ tịch Hàn quá trẻ tuổi đã trở thành cán bộ giám đốc sở, chủ quản
một phen, ngoài sau lưng có hoàn cảnh ra, cùng với tâm tình của hắn cũng có quan hệ rất lớn. Đừng nói hắn là viên quan trẻ, chính những người
làm trong quan trường mấy chục năm, lại có mấy người giống như hắn làm
việc thực tế như vậy.
- Hơn nữa, từ những hành động nhỏ này, thể hiện được Hàn Đông luôn suy nghĩ vì dân, mà không phải những tên chỉ
biết nói sẽ làm việc phục vụ cho dân.
- Người như vậy, mới chính là người mà quốc gia của chúng ta cần đến.
- Mình có thể nhận được lòng tin của Chủ tịch Hàn, sau này cần làm việc tốt, bỏ công làm tốt công việc.
- Tương lai Chủ tịch Hàn khẳng định sẽ đi đến vị trí cao nhất, hiện tại mình có thể làm việc chung với hắn, cũng xem như là duyên phận khó có
được.
Trong lòng Chu Tử Phong, cảm xúc ngổn ngang.
Cùng
lúc đó, anh ta cũng tiến thêm một bước điều chỉnh lại thái độ của bản
thân, quyết tâm ở bên cạnh Hàn Đông, nỗ lực làm chút việc.
Tư
tưởng này chuyển biến, cùng với lúc trước anh ta được Hàn Đông chọn làm
Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố đều có suy nghĩ không giống
nhau.
Lúc bắt đầu Chu Tử Phong chỉ cảm kích Hàn Đông, cảm thấy mình được Hàn Đông xem trọng, tương lai có thể sẽ rất tốt.
Nhưng hiện tại, Chu Tử Phong lại bị tinh thần công việc của Hàn Đông làm cảm động, bị con người của Hàn Đông hấp dẫn
Từ đó Chu Tử Phong cũng nhận được tác động, thái độ làm việc và bản
tính cũng thay đổi, tạo nên lý tưởng thực tế làm việc cho nhân dân.
Tuy đối với bản thân anh ta mà nói, có thể vẫn chưa ý thức được một
điểm này, nhưng dần dần, nhân sinh quan của anh ta, liền bị Hàn Đông dẫn đến những bước cao hơn.
Hàn Đông vẫn còn trò chuyện với người bán hàng, ngoài quầy bán của nông dân, còn có chủ tiệm quầy bán tại hai bên ven đường.
Hắn đương nhiên không thể ngờ hành động của mình, lại mang đến cho Chu Tử Phong nhiều tư tưởng chấn động.
Nếu biết, Hàn Đông cũng chỉ biết cảm thán trong lòng.
Đương nhiên, nếu Hàn Đông biết từ tâm linh ảnh hưởng đến một cán bộ cấp Cục trưởng, hắn cũng sẽ rất vui.
Dù sao từ xưa đến nay, hễ là thành tựu lớn, đều có sức hấp dẫn mãnh liệt, đều ảnh hưởng đến một số người.
Sức hấp dẫn này, trong một số tình huống, đều bị gọi là khí chất lãnh đạo, phong cách lãnh tụ.
Đi hết cả đoạn đường này, cũng mất hết hơn một tiếng đồng hồ.
Trên tay của Hàn Đông và Chu Tử Phong đều xách vài cái túi.
Chiếc xe Audi chạy phía sau dần dần dừng lại bên cạnh hai người.
Trước đó Trương Tự Miễn trên xe cũng nhìn thấy Hàn Đông mua vài món từ
tay của nông dân, tuy nhiên trong lòng anh ta nghĩ, không giống như Chu
Tử Phong có nhiều cảm xúc, chỉ cảm thấy Hàn Đông vị Chủ tịch trẻ tuổi
này, dường như có điều gì đó nhìn không rõ.
Bên cạnh Hàn Đông có thể nhìn nhận được rất nhiều việc, Trương Tự Miễn dần dần cảm nhận được một điều, chính là vị Chủ tịch thành phố này, dường như khác biệt rất
nhiều so với trí tưởng tượng và các viên quan mình đã từng tiếp xúc.
Điều khác biệt này, không phải chỉ về vẻ bên ngoài, mà là phong cách của hắn.
Vu Đại Lực lái xe, nhìn thấy hành vi của Hàn Đông, trong lòng cũng vô
cùng xúc động, anh ta biết được thân phận của Hàn Đông, anh ta thấy một
nhân vật như Hàn Đông vậy, đúng thật là thái tử Đảng thật sự rồi, quả
thật là một nhân vật ngậm chìa khóa vàng ra đời, nhưng chủ tịch có thể
nghĩ được đến vậy, vô cùng đáng quý, lãnh đạo như vậy, vốn dĩ không dễ
tìm.
Ngồi trên xe, Chu Tử Phong cười nói:
- Chủ tịch Hàn, ngài mua nhiều món thế, chắc phải ăn một khoảng thời gian, không thì Chủ tịch Hàn tặng tôi chút nhé.
Hàn Đông hơi sửng sốt, lập tức cười nói:
- Cũng tốt, anh thích thứ gì, đến lúc đó tự mà lấy. Tôi không tự nấu
ăn, đến lúc đó mang về cũng tặng bạn bè, những món này đều do nông dân
cực khổ trồng trọt, tuy vẻ ngoài hơi kém, nhưng ăn vào chắc chắn không
kém đâu, quan trọng là sức khỏe.
Chu Tử Phong gật đầu nói:
- Đúng vậy, nói đến ô nhiễm, điều này liền khiến tôi nghĩ đến một vấn đề, chính là kinh tế phát triển của nhiều khu vực, lại lấy hoàn cảnh ra trả giá, điều này cho chúng ta một tiếng còi cảnh báo, muốn kinh tế phát
triển, lại muốn duy trì cân bằng sinh thái, điểm này rất quan trọng.
Điều kiện kinh tế của huyện Vũ An lạc hậu rất nhiều, nhưng khi nghĩ đến
tiền đồ phát triển kinh tế, nếu không nghĩ đến bảo vệ sinh thái, tương
lai sẽ mang đến nhiều hậu quả tồi tệ, điểm này tôi cảm thấy nên chú ý
mới được, mà không thể dựa theo số liệu của kinh tế để so sánh.
Anh ta bị nhân cách của Hàn Đông làm xúc động, cảm thấy mình nên làm việc
thực tế, do đó liền nương theo Hàn Đông, nói lên suy nghĩ thật sự của
mình, anh ta tin tưởng nhất định Hàn Đông sẽ hiểu được.
Hàn Đông
hơi bất ngờ với suy nghĩ của Chu Tử Phong, tuy có liên quan đến kinh tế
và sinh thái, so với người bình thường Hàn Đông sẽ hiểu được nhiều, suy
nghĩ sâu hơn, nhưng hiện tại trong hoàn cảnh kinh tế là chính, có thể có suy nghĩ như Chu Tử Phong quả thật rất ít.
Dù có người nghĩ ra vấn đề này, nhưng lại có ai nói ra chứ.
Dù sao thành tích là dựa vào số liệu kinh tế mà nói, là cấp dưới mà đi nói với cấp trên, đừng nên quá xem trọng số liệu, nên chú ý nhiều đến hoàn
cảnh, để tầm mắt tiến xa hơn, chỉ sợ người như vậy sẽ không được cấp
trên yêu thích.
Chu Tử Phong có thể nghĩ đến cái này, hơn nữa còn dám nói ra, liền khiến trong lòng Hàn Đông tràn đầy vui mừng lẫn kinh ngạc.
- Tử Phong nói không sai, cho nên lần này, chúng ta xuống dưới, cũng
không nên quá vì cái trước mắt, nên kiên nhẫn duy trì con đường phát
triển mới được, mà không phải chỉ nhìn được cái lợi trước mắt.
Hàn Đông mỉm cười nói.
- Tiến độ phát triển chậm không phải vấn đề lớn, nhưng nếu hoàn cảnh xung quanh bị ảnh hưởng đến, vậy chúng ta thành tội nhân thiên cổ rồi.
Chu Tử Phong thán phục nói:
- Chủ tịch Hàn đề ra cách duy trì phát triển, cách này quá sát thực, nếu
lấy môi trường ra trả giá, như vậy phát triển không thể tiếp tục, Chủ
tịch Hàn đề ra suy nghĩ rất đáng khâm phục.
Anh ta cũng không cố ý nịnh bợ, Hàn Đông đề ra cách duy trì phát triển, cách này quả thật rất mới mẻ.
Ngoài ra, nghe Hàn Đông xưng hô anh ta là Tử Phong, trong lòng anh ta vô cùng vui vẻ, hưng phấn, từ cách xưng hô này, có thể thấy được cách nói
chuyện lúc nãy của mình, quả thật đã nói lên nội tâm của Hàn Đông.
Cách xưng hô này, cũng chính là Hàn Đông tiến thêm một bước chấp nhận biểu hiện của mình.
Chiếc xe tiến về trước chưa được bao lâu, phía trước có dừng lại một chiếc xe con.
Trương Tự Miễn quay đầu nói:
- Chủ tịch, là lãnh đạo của huyện Vũ An.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tới đó đi.
Chiếc xe số hai của Thành ủy từ từ tiến tới, chắc chắn có người nhìn thấy
liền thông báo cho lãnh đạo của huyện Vũ An, cho nên họ bèn nhanh chóng
đến đón tiếp.
Hàn Đông vì nguyên nhân của Chu Tử Phong, trong
lòng có chút vui mừng, cho nên đối với tập thể người huyện Vũ An đến đón tiếp, cũng không thể hiện gì.
Ngoài ra, Hàn Đông cũng hiểu cách làm của huyện ủy Vũ An, dù sao mình đến huyện này, họ biết không thể nào không ra đón tiếp.
Trong thể chế của Trung Hoa, chuyện này hết sức bình thường.
Hơn nữa họ cũng đã đến rồi, Hàn Đông cũng không cần phải truy hỏi thêm nữa.
- Chào ngài Chủ tịch thành phố Hàn, chào mừng Chủ tịch Hàn đến huyện Vũ An để giám sát chỉ đạo công việc.
Bí thư huyện ủy Sầm Nam Dịch của huyện Vũ An với vẻ mặt cười tươi ra chào đón.
Hàn Đông đưa tay bắt tay anh ta, nói:
- Tôi đến các cơ sở một chuyến, tìm hiểu tình hình một chút, các anh không cần phải làm lớn như vậy.
Sầm Nam Dịch cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Hàn, điều này nên làm, ngài đến huyện Vũ An lãnh đạo công việc, điều này là động lực cổ vũ đối với huyện Vũ An chúng tôi,
chúng tôi vô cùng cám ơn.
Hàn Đông cười nói:
- Xúc tiến phát triển của các khu huyện, là trách nhiệm của chúng tôi.
Sau đó mọi người cùng nhau bắt tay.
Tả Nhất Sơn đứng thứ sáu, phía trước y lần lượt là Bí thư Huyện ủy, chủ
tịch hội đồng nhân dân, Chủ tịch huyện, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc , Phó
Bí thư Huyện ủy.
Nhìn thấy Tả Nhất Sơn dường như hơi gầy, Hàn Đông một bên bắt tay với anh ta, một tay khác đánh vào bờ vai của anh ta:
- Nhất Sơn, vất vả rồi...
Nhất thời khóe mắt của Tả Nhất Sơn hơi đỏ, tuy nhiên y rất nhanh kiềm chế lại cảm xúc, nói:
- Chủ tịch thành phố, ngài mới vất vả.
Hàn Đông mỉm cười nói, lại đánh vào bờ vai của y, sau đó lại tiếp tục bắt tay với những người đứng sau.
Người bên cạnh nhìn thấy thái độ của Hàn Đông đối với Tả Nhất Sơn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ, quả nhiên xuất thân là thư ký của Hàn Đông.
Còn Trương Tự Miễn đi theo sau Hàn Đông, trong lòng cũng ngưỡng mộ không kém, thậm chí có chút hơi ghen tỵ.
Ngưỡng mộ vì Hàn Đông quan tâm đến Tả Nhất Sơn.
Ghen tỵ vì cảm thấy Hàn Đông rất xem trọng Tả Nhất Sơn, chắc chắn vì đối với Tả Nhất Sơn vô cùng hài lòng.
Như vậy, nói không chừng chủ tịch đem Tả Nhất Sơn so sánh với mình, như thế áp lực của bản thân sẽ càng lớn thêm.
Một phen nói chuyện hoàn tất, mọi người lần lượt lên xe.
Rất nhanh đội xe liền đến huyện Vũ An.
Hàn Đông chỉ lưu lại bốn người, là bí thư Huyện ủy Sầm Nam Dịch, Chủ tịch
Huyện Phan Lập Sơn, Phó bí thư Vương Hạ Chân, ngoài ra còn có Tả Nhất
Sơn.
- Chuyến đi lần của tôi, chủ yếu muốn tìm hiểu tình hình, đồng thời giải quyết vấn đề.
Hàn Đông nói thẳng vào vấn đề:
- Tôi đã hỏi thăm không ít người trên đường, cảm nhận sâu xa hơn, phát
triển của huyện Vũ An rất lạc hậu, cuộc sống quần chúng đặc biệt là của
nông dân tương đối cực khổ. Đối với tình hình này, chúng ta nhất định
phải nghĩ ra cách thay đổi. Cho nên tôi muốn nghe ý kiến các vị ở đây,
nên làm như thế nào đối với việc phát triển của huyện Vũ An, cũng như
nâng cao cuộc sống sinh họat của dân chúng, có suy nghĩ và hành động gì.
Nhóm người Sầm Nam Dịch nghe vậy, trong lòng có chút hồi hộp, câu hỏi của
Hàn Đông quá rộng, họ cũng không biết nên trả lời thế nào.
Tuy
nhiên, là Bí thư Huyện ủy, Sầm Nam Dịch là nhân vật số một của huyện Vũ
An, đối với phát triển của huyện Vũ An sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm,
hiện giờ Chủ tịch thành phố hỏi đến, anh ta lại không thể nào không báo
cáo vài câu.
Thế là Sầm Nam Dịch cẩn thận đem tình hình, phương sách phát triển kinh tế của huyện Vũ An nói lại cho Hàn Đông.
Tuy Sầm Nam Dịch cũng nghe nói sau khi Hàn Đông lên nhậm chức, đối với
người của Hề Hiểu Kiện đã trọng dụng không ít, Trưởng ban thư ký Ủy ban
nhân dân thành phố trước mắt là một ví dụ. Nhưng trong lòng anh ta vẫn
còn lo lắng suy nghĩ của Hàn Đông đối với mình.
Dù sao anh ta so
với những người khác cũng hơi đặc biệt, vì anh ta từng là thư ký của Hề
Hiểu Kiện, với quan hệ này, liền khiến anh ta và Chu Tử Phong có chút
không giống nhau. Nói không chừng Hàn Đông cũng sẽ phân biệt đối xử với
y.
Trong lòng Chủ tịch Huyện Phan Lập Sơn cũng không ngừng nghĩ, y từ văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố đi xuống, y còn là người của Hạ
Kim Cường, do đó một chút cũng không dám sơ suất, y tin chắc nếu Hàn
Đông nắm được nhược điểm gì, chắc chắn sẽ không khách sáo mà phê bình.
Cho nên suy nghĩ của y chính là không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại, chỉ cần có thể an toàn ứng phó được Hàn Đông thì xem như thắng lợi.
Phó Bí thư Huyện ủy Vương Hạ Chân ngồi đó, trong lòng cũng hơi cảm thán,
không lâu trước Hàn Đông còn là Phó bí thư, hiện đã là Chủ tịch thành
phố rồi. Y nhận được đề bạt của Hàn Đông, nên mới ngồi được vị trí Phó
bí thư, nhưng hiện tại đối với suy nghĩ của Hàn Đông lại có chút phức
tạp, vì Hàn Đông đã đưa Tả Nhất Sơn đến huyện Vũ An, hơn nữa còn rất ủng hộ, rất hiển nhiên là hướng về vị trí Chủ tịch Huyện, cho nên y muốn
tiến thêm một bước tại huyện Vũ An cũng đã không dễ như trước
Nếu Tả Nhất Sơn không đến đây, Vương Hạ Chân được xem là người phát ngôn
duy nhất tại huyện Vũ An, liền có khả năng sẽ thay thế vị trí Chủ tịch
Huyện trong tương lai.
Nhưng hiện tại Vương Hạ Chân hiểu được, thứ hy vọng này vô cùng xa vời.
Sau khi Sầm Nam Dịch hồi báo, Phan Lập Sơn cũng đưa ra báo cáo tương ứng,
báo cáo của anh ta thật chung quy, không có vẻ xuất sắc, nhưng cũng
không tìm ra vấn đề to tát nào, tạo cảm giác cho người ta thật lôi thôi.
Tiếp theo Vương Hạ Chân và Tả Nhất Sơn cũng bổ sung, vì trước đó hai vị lãnh đạo chủ yếu đã báo cáo không ít nội dung, họ cũng không thể báo cáo quá nhiều.
Cho dù là Tả Nhất Sơn, y cũng không phí nhiều thời gian
báo cáo trong trường hợp như vậy, dù y là thân tín tuyệt đối của Hàn
Đông, nhưng cũng không thể không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu trong trường hợp như vậy, khiến Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện xuống đài
không được.
Nghe vài người báo cáo, Hàn Đông cảm nhận được, tình
hình của huyện Vũ An quả thật tương đối kém, một mặt kinh tế quá sa sút, mặt khác thành phố cũng không có nhiều hỗ trợ, cho nên dù họ có tâm
muốn làm điều gì, cũng không thể thành việc được.
Về phía Sầm Nam Dịch lúc nãy vừa đưa ra một vấn đề, chính là nguyên nhân tài chính khó
khăn, giáo viên tiểu học toàn huyện đã không nhận được tiền lương trong
một tháng rồi, hơn nữa tháng sau cũng không rót xuống, chỉ biết đợi đến
tháng giêng, sau khi dự tính của tài chính mới rót xuống, mới có thể bổ
sung vào, nhưng đến cuối năm lại lặp lại chuyện như vậy.
- Ừm,
tôi nói rồi tôi đến đây để giải quyết vấn đề, lúc nãy nhắc đến vấn đề
tiền lương của giáo viên tiểu học, tôi thấy thế này, về phần thiếu trong hai tháng này của năm nay, sẽ do tài chính thành phố trợ cấp sáu mươi
phần trăm, phần còn lại sẽ do trong Huyện nghĩ cách giải quyết. Quan hệ
giáo dục của Tiểu - Trung học đều rất quan trọng, tiền lương của giáo
viên đều không thể đảm bảo, sao khiến họ có thể yên tâm để làm việc chứ. Vấn đề năm nay giải quyết được, thế sang năm sẽ như thế nào? Cho nên
tôi hy vọng các vị tại đây nỗ lực nhiều hơn, tôi không mong muốn trong
năm tới, tiền lương của giáo viên trung tiểu học của huyện Vũ An không
thể chi trả định kỳ. Nếu đến lúc đó vẫn còn như vậy, vậy thì nói lên các vị tại đây làm việc không xứng chức, tiền lương nợ các giáo viên, sẽ
được trừ vào của mọi người
Nghe Hàn Đông nói chuyện, trong lòng
Phan Lập Sơn tim đập thình thịch, với tình hình của huyện Vũ An, lại
không thể tạm thời thay đổi được.
Chẳng lẽ Hàn Đông lại chon phục bút tại đây, chuẩn bị đến lúc đó chỉnh tu lại mình sao?
“Ôi, thời gian như vậy thật khó vượt qua.”
Trong lòng Phan Lập Sơn buồn bực, y biết Hàn Đông và Hạ Kim Cường tranh nhau
rất lợi hại, mà mình bị đem ra làm bia đỡ đạn cũng rất bình thường.