Hàn Đông quyết định, đợi sau khi giải quyết mối nguy này, phải điều
chỉnh hợp lý cách làm việc, cứng rắn phải cứng rắn đến cùng, lúc phải
thu dọn người thì phải thu dọn triệt để.
Tới cấp Thứ trưởng
này rồi, vấn đề phụ nữ trên thực tế cũng không là vấn đề gì lớn nữa rồi, trừ phi làm ồn ào huyên nào, gây ra hậu quả vô cùng ác liệt, còn không
cơ bản không thể gây hại tới ai.
Bởi đấu tranh quan trường ở tầng này, trên cơ bản sẽ không dựa trên chuyện này làm văn.
Cho nên Hàn Đông mới có thể rất nhanh chắc chắn chuyện này là Mã Bình Nguyên hoặc Long Dược Quân gây nên.
Chỉ có hai tên này mới có thể qua cách này mưu tính bôi xấu mình.
Đương nhiên, nếu đúng lúc bị người khác lợi dụng, mọi người lại làm lớn lên, thì việc có chút phiền phức rồi.
Dù sao mấy năm nay, cùng với sự phát triển của inte, ảnh hưởng của dư
luận càng ngày càng lớn, rất nhiều việc vốn không nghiêm trọng nhưng qua inte, biến thành chuyện lớn toàn dân biết, ảnh hưởng rất lớn.
Hơn nữa vừa rồi bố cũng nhắc tới, không chỉ phải xử lý tốt việc đối
ngoại, mà quan trọng nhất là giải quyết tốt bên Lữ Nhạc. Dù sao Lữ
Nhạc làm vợ mình, nếu biết mình bên ngoài có con với người khác, trong
lòng chắc chắn rất buồn, khó chịu.
Đối với việc của mình và Kiều San San, Hàn Đông không biết giải thích như thế nào với Lữ Nhạc.
Đến bây giờ, tình yêu trong lòng Hàn Đông đối với Lữ Nhạc là chân
thành. Lúc đầu là theo gia đình sắp xếp lấy Lữ Nhạc. Hắn đã sớm thay
đổi tư tưởng rồi, cũng là thật lòng muốn đối tốt với Lữ Nhạc, hơn nữa
cũng là làm như vậy.
Nhưng mà tình cảm của Hàn Đông và Kiều
San San có trước. Lại chưa từng đứt đoạn, Hàn Đông từng nói, chỉ cần
Kiều San San không buông tay hắn, hắn sẽ không bao giờ buông tay.
Bây giờ hai người đã có một cô con gái đáng yêu, Hàn Đông càng không thể buông tay.
Hàn Chính nhìn Hàn Đông, lại nói:
- Ta thấy gần đây cần nắm chắc công tác tuyên truyền, dù nói dư luận tự do, nhưng cũng không thể để mặc không quản.
Trên thực tế là phê bình đối với tòa soạn Nam Phương, dù sao báo chí
tùacute; đăng tin tiêu cực về quan chức cấp Thứ trưởng, lại không có
chứng thực, đây là vấn đề lớn. Đây cũng không phải giới giải trí, tùy
tiện đưa ra tin tức đồn thổi của minh tinh là có thể đăng lên, không
cần điều tra đối chiếu thật hay không.
Hàn Chính làm Ủy viên bộ Chính trị, Phó thủ tướng nội các Chính phủ, những lời nói ra sẽ có chấn động lớn với cả nước.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Dư luận phải được tăng cường chỉ dẫn, đặc biệt bây giờ inte ngày càng phát triển, ảnh hưởng của dân mạng càng lúc càng lan rộng, càng phải
gia tăng quy tắc.
Đây cũng là nhắc bố, tăng cường quy tắc dư luận, con đường mạng inte không thể coi nhẹ
Hàn Chính liếc nhìn hắn một cái đầy bực mình nói:
- Được rồi, ngoan ngoãn về với Lữ Nhạc đi.
Hàn Đông cáo từ về nhà, Lữ Nhạc vừa mới tắm cho Hàn Vũ xong, cô nhẹ nhàng hướng Hàn Đông, dịu dàng nói:
- Nói chuyện với bố xong rồi à?
- Ừ, nói xong rồi.
Hàn Đông nói. Vừa cởi giày, trong lòng vừa nghĩ, việc này nói với Lữ Nhạc thế nào đây.
Dù sao bây giờ báo chí cũng đăng rồi, coi như Lữ Nhạc trong thời gian ngắn không thấy, nhưng cũng không thể mãi không biết.
Nếu như bây giờ đã đối mặt với mối nguy lớn, vậy Hàn Đông cũng chuẩn bị nhân cơ hội này, giải quyết tốt việc này.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tâm tư của Lữ Nhạc có thể nói bất cứ lúc nào cũng nghĩ về Hàn Đông.
Bởi vậy rất nhanh đã cảm thấy tâm trạng Hàn Đông có chút trầm xuống, cho nên thân thiết hỏi han.
Trong lòng Hàn Đông dâng lên một
dòng nước ấm, đồng thời cũng là hổ thẹn. Mình ở vấn đề tình cảm lại hồ
đồ, trừ Kiều San San còn có Bạch Vũ Giai và Tần Phương. Những người này
trong đời hắn đều không thể tách rời, hắn sẽ không từ bỏ.
- Ừ, có chút việc.
Trong lòng Hàn Đông đã quyết, tối nay đem sự tình nói rõ cho Lữ Nhạc biết.
- Đừng nghĩ nhiều quá, việc sẽ qua đi.
Lữ Nhạc dịu dàng nói.
- Bố, ôm ôm.
Giọng Hàn Vũ non nớt vang lên.
Hàn Đông cúi người ôm Hàn Vũ, trong lòng lại đang tính nên nói như thế nào.
Đây đối với Lữ Nhạc, tuyệt đối là một đả kích lớn.
- Tiểu Vũ, đi ngủ sớm một chút nhé, bố và mẹ còn có chuyện phải nói.
Hàn Đông vỗ nhè nhẹ lưng Hàn Vũ.
- Vậy bố thơm con một cái.
Hàn Vũ tinh ranh nói, thằng bé từ trước tới nay đều rất nghe lời Hàn Đông.
Hàn Đông chụt một tiếng hôn lên má Hà Vũ một cái, Hàn Vũ liền cười ha
ha rộ lên, lại đưa mặt tiến về phía Lữ Nhạc, để cô cũng hôn một cái,
sau đó liền giãy xuống, thằng bé muốn tự đi ngủ.
Hàn Vũ có phòng ngủ của mình, chiếc giường nhỏ trang trí vô cùng ấm áp, còn có một vài món đồ nó thích.
Nhìn Hàn Vũ nằm trên giường, Lữ Nhạc lại cúi người hôn nó một cái,
tắt đèn trong phòng, đi ra ngoài, đến bên Hàn Đông, giơ tay nắm tay Hàn
Đông nói:
- Hàn Đông, anh có tâm sự phải không?
Hàn Đông trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Ôm chặt Lữ Nhạc, đưa cô tới phòng ngủ, ngồi trên chiếc giường mềm mại, hai tay cầm lấy tay Lữ Nhạc nói:
- Nhạc Nhạc, có một chuyện anh vẫn muốn nói với em, nhưng lại sợ em không vui, vẫn chưa nói ra, anh…
- Hàn Đông giữa chúng ta còn có chuyện gì không thể nói?
Lữ Nhạc trên khuôn mặt dịu dàng cười nói:
- Cho dù là chuyện gì em cũng đều đứng về phía anh, anh đừng lo em, đừng nghĩ nhiều quá.
Trong lòng Hàn Đông cảm động một trận, không kìm nổi, ôm chặt Lữ Nhạc vào lòng.
Lữ Nhạc giật mình, sau đó hai tay vòng ôm eo Hàn Đông.
Hàn Đông hít một hơi thật sâu, hai tay ôm bờ vai gầếu của Lữ Nhạc, ánh mắt nhìn vào ánh mắt nàng chân thành nói:
- Nhạc Nhạc, em còn nhớ Kiều San San không?
Lữ Nhạc gật gật đầu, khẽ cười nói:
- Đương nhiên là nhớ rồi, em còn thường xuyên gọi điện cho chị San San, chị ấy bây giờ ở Hongkong phát triển, chúng ta khó mà gặp được rồi,
thật là nhớ chị ấy.
Hàn Đông nói:
- Trước kia, anh nói trước khi anh quen em, anh đã quen Kiều San San…
Lữ Nhạc thấy bộ dạng thận trọng của Hàn Đông, thổi phù một tiếng nói:
- Chuyện này em biết, các anh còn là bạn học đại học. Bố của Kiều San
San đến thành phố Vinh Châu công tác, các anh lại gặp lại, khi đó hình
như còn nói tới yêu đương.
Nghe cô thoải mái nói, Hàn Đông trong phút chốc có chút khó mở miệng.
- Hàn Đông, nếu không phải nguyên nhân trong gia đình, bây giờ ở bên cạnh anh, sợ không phải là em nhỉ?
Lữ Nhạc nhìn Hàn Đông, ánh mắt trong suốt, lại làm cho Hàn Đông có cảm giác vô cũng xấu hổ.
- Kỳ thực có lúc em cũng rất hâm mộ chị San San, ít nhất chị ấy là
người nhận được tình yêu của anh sớm nhất, anh đến bây giờ vẫn không bỏ
được chị ấy à?
Hàn Đông há miệng thở dốc, lại không nói ra
lời. Mặc dù hắn đã quyết định phải nói rõ với Lữ Nhạc chuyện Kiều San
San, nhưng nhìn thấy phản ứng của Lữ Nhạc, Hàn Đông lại không biết nói
thế nào.
Mặc dù trên mặt chính trị, Hàn Đông bây giờ đã hoàn
toàn thành thục, ở trong thể chế có thể nói là thành thạo. Nhưng ở
chuyện tình cảm, Hàn Đông so với người khác cũng không có nhiều kinh
nghiệm, đặc biệt là ở tình huống này, Hàn Đông trong đáy lòng đối với
Lữ Nhạc, Kiều San San, Bạch Vũ Giai và Tần Phương đều là thật lòng,
cũng không muốn từ bỏ họ, cho nên giờ hắn khó xử vô cùng.
-
Ha ha, Hàn Đông anh đừng khó nghĩ nữa, tình cảm của anh và chị San San
trước đây, em… em cũng sẽ không… Tóm lại việc này anh không phải nghĩ
quá nhiều, được không?
Lữ Nhạc nói xong, nhìn Hàn Đông đấy ấm áp. Trong làn thu thủy kia, tràn đầy tình yêu vô hạn.
Trong lòng Hàn Đông cảm động vô hạn.
Tuy rằng Lữ Nhạc không nói rõ, nhưng lời của nàng, lại đã biểu lộ rõ hoàn toàn suy nghĩ của nàng.
Nhưng Hàn Đông không chắc chắn, nếu Lữ Nhạc biết mình và Kiều San San có con, sẽ có suy nghĩ gì.
- Nhạc Nhạc, có một số việc, anh cảm thấy…
Lữ Nhạc giơ tay phảng phất mùi hương che miệng Hàn Đông lại, sau đó
cúi người, cái miệng nhỏ nhắn ở bên tai Hàn Đông dịu dàng nói:
- Hàn Đông đừng nói nữa được không, em chỉ cần biết anh yêu em, em đã thỏa mãn rồi.
Nói rồi, cô mở chiếc miệng anh đào nhỏ, nhẹ nhành ngậm vành tai Hàn Đông, đầu lưỡi giống như một con rắn nhỏ hoạt động.
Hàn Đông không chịu nổi, ôm chặt lấy cô.
Lữ Nhạc có lẽ là biết rõ cho nên cô mới cố gắng ngăn cản Hàn Đông nói
tiếp, là một người phụ nữ, cô biết giữa Hàn Đông và Kiều San San có một
đoạn tình, hơn nữa Hàn Đông bây giờ vẫn chưa quên được tình cảm với Kiều San San, trong lòng nàng chắc chắn khổ sở, nhưng nàng cũng yêu thương
Hàn Đông sâu sắc, không muốn Hàn Đông khó xử, cũng không muốn Hàn Đông
nói rõ mấy lời về sau tình cảm giữa hai người chịu ảnh hưởng.
Cho nên, nàng chỉ có thể lựa chọn ngăn cản Hàn Đông nói tiếp, như vậy cô có thể tiếp tục giả vờ như không biết gì.
- Lữ Nhạc, anh rất xin lỗi.
Hàn Đông hổ thẹn đến cực điểm.
Lữ Nhạc xoay người đặt trên người Hàn Đông, hơi hơi thở gấp nói:
- Chuyện tình cảm không có gì là có lỗi hay không có lỗi, nếu em yêu anh thì sẽ yêu tất cả của anh…
Nói xong, cái miệng nhỏ nhắn của Lữ Nhạc lại theo một đường dọc từ ngực đến bụng Hàn Đông hôn hít…
Lúc này, Hàn Đông còn có thể nói gì nữa.
Vào phút này, Hàn Đông chỉ có thể lấy tình yêu mãnh liệt nhất đáp lại Lữ Nhạc.
Lúc Hàn Đông ra sức chạm xuống, Lữ Nhạc lại một lần nữa bay đến đỉnh cao nhất.
Thật lâu sau, trong phòng ngủ mới an tĩnh lại.
Hai người đều toàn thân mồ hôi, một cỗ hơi thở không tiếng động chảy xuống.
Lữ Nhạc nằm trong lòng Hàn Đông, trên mặt ửng hồng, khuôn mặt giống như đang chảy ra nước.
Hàn Đông ôm Lữ Nhạc, tay vuốt ve lên người nàng, trong lòng tràn đầy thương yêu và xúc động.
Được vợ như thế, chồng còn đòi hỏi gì.
Lúc trước, Lữ Nhạc nói như vậy, cho thấy chắc là cô biết sự tình,
nhưng một mặt suy nghĩ cho mình, vợ con như vậy sao không cảm động được.
Đúng lúc này, điện thoại Lữ Nhạc vang lên. Hàn Đông giúp cô lấy điện thoại, là mẹ vợ Chu Huệ Dung gọi tới.
Trong lòng Hàn Đông căng thẳng, đưa điện thoại cho Lữ Nhạc vui vẻ nói:
- Mẹ gọi.