Người Cầm Quyền

Chương 1188: Chương 1188: Chủ động xuất kích




Màn đêm bắt đầu buông xuống, những ngọn đèn nê ông trên đường dần dần sáng lên, tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc, khiến cho thành phố này khoác lên tấm áo khoác xinh đẹp, người trên đường cũng nhiều lên. Những người này đa phần ban ngày đều đi làm, nỗ lực vì kế sinh nhai, chỉ sau khi ăn xong cơm tối mới có chút thời gian mà bản thân có thể chi phối, lúc này đương nhiên phải đi ra ngoài để hưởng thụ chút không gian thời gian thuộc về bản thân mình rồi.

Hàn Đông đem hai tay chắp ở sau lưng, bước chậm trên con đường ngựa xe như nước này, bên cạnh người đến người đi, chuyện trò vui vẻ, trong không khí có một loại cảm giác nóng bức, địa thế bốn phía của quận Long Ẩn hơi cao, vì vậy cả khu liền giống như một cái chậu khổng lồ, mùa hè nhiệt độ rất cao, nổi tiếng toàn quốc, đây cũng là lý do khiến buổi tối có rất nhiều người ra ngoài đi dạo, đồng thời cũng bởi vì như vậy nên chợ đêm ở thành phố Giang Trung rất náo nhiệt. Mặc dù buổi tối cũng rất nóng nhưng so với ban ngày thì nhiệt độ vẫn thấp hơn một chút. Mọi người ban ngày ngồi buồn bực trong phòng điều hòa một ngày, lúc này đều giống như ngồi tù một ngày rồi được ra ngoài hóng gió vậy.

Đi qua quảng trường, phía trước là đường Tân Giang, đây là con đường mà Dương Bộ Hầu khi ở thành phố Giang Trung mất rất nhiều tiền xây dựng cải tạo, cũng coi như đem lại thay đổi lớn nhất cho thành phố Giang Trung.

Bờ sông gió mát rười rượi khiến tâm trạng con người lập tức trở nên thoải mái. Hàn Đông chậm rãi bước dọc theo đường Tân Giang, thỉnh thoảng lại nói chuyện cùng với những người ngồi hóng mát trên ghế dài ở bên đường Tân Giang. Người thành phố Giang Trung đều nhiệt tình hiếu khách, nói theo cách của bọn họ là mọi người đều rất ngay thẳng, vì vậy khi người lạ như Hàn Đông đến tìm cơ hội xen vào thì bọn họ cũng không để ý, tiếp tục chủ đề của mình.

Lam Mộng Dao và Chu Tử Long một bộ dáng của du khách, ngồi bên chiếc ghế đá, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, nhìn có vẻ giống một đôi tình nhân ra ngoài đi bộ hóng gió, nhưng lực chú ý của bọn họ từ đầu đến cuối luôn vây quanh Hàn Đông, một người chủ ý quan sát phong cảnh xung quanh, một người chú ý quan sát tình hình bên cạnh Hàn Đông, hai người phối hợp rất ăn ý, bất cứ lúc nào thì Hàn Đông cũng đều nằm trong tầm mắt của một trong hai người, một khi có tình huống dị thường gì thì bọn họ có thể có phản ứng trước tiên.

Thấy Hàn Đông kiên nhẫn nói chuyện, chém gió với mấy người bình thường giống như một người rảnh rỗi đến nhàm chán không có việc tìm việc để giết thời gian vậy, nhưng bọn họ cũng hiểu bộ dáng này của Hàn Đông trên thực tế là biểu hiện của việc xâm nhập vào cấp cơ sở, xâm nhập vào xã hội, phải biết rằng đang ở địa vị cao, có bao nhiêu người có thể hòa mình với quần chúng nhân dân như Hàn Đông chứ. Trên TV, trong tin tức có rất nhiều đồng chí lãnh đạo thường xuyên xuống cấp cơ sở, thăm hỏi quần chúng, nhưng bọn họ chỉ làm cho người khác xem mà thôi, bởi vì trước khi bọn họ xuống cấp cơ sở, các đồng chí cấp cơ sở sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị về mọi mặt rồi, thứ nên giấu đi thì đã giấu rồi, thứ nên thu dọn thì cũng đã thu dọn rồi, tuyệt đối sẽ không để lãnh đạo nhìn thấy cái gì không tốt, lãnh đạo đi một chuyến, đương nhiên tình hình rất tốt, làm sao có thể thật sự lắng nghe tiếng lòng của nhân dân chứ.

Mà nhìn Hàn Đông xem, nói chuyện với những người dân đi hóng gió kia thật ăn ý, bản thân chuyện này đã nói lên bình thường Hàn Đông rất quan tâm đến những chuyện trong xã hội, nếu không sao hắn có thể nói chuyện với những người kia một cách ăn ý như vậy.

Hơn nữa nhìn ra được những người nói chuyện với Hàn Đông, rất nhiều chủ đề đều là Hàn Đông dẫn ra.

Trước khi đến bên cạnh Hàn Đông, Lam Mộng Dao và Chu Tử Long đương nhiên biết đến Hàn Đông, cũng biết Hàn Đông là nhân vật lĩnh quân thế hệ mới có tiềm lực phát triển nhất trong Hàn hệ, biết hắn từng làm ra rất nhiều công trạng, nhưng không có ấn tượng và hiểu biết trực quan về hắn. Bọn họ cảm thấy vô cùng vui sướng khi có thể đến bên cạnh Hàn Đông, nhưng mặt khác trong lòng bọn họ cũng tràn đầy nghi hoặc và hiếu kì, người trẻ tuổi, chức vị cao như Hàn Đông, chắc chắn có chỗ hơn người nhưng rốt cuộc là như thế nào thì bọn họ cũng rất muốn biết.

Biểu hiện bây giờ của Hàn Đông khiến bọn họ có nhận thức sơ bộ về Hàn Đông.

- Lão Vương, chẳng phải chuyện gì anh cũng biết sao, vậy anh có biết Bí thư Dương có vấn đề thật hay không không?

Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Hàn Đông cười hỏi một người đàn ông trung niên khác đang cởi trần nửa người.

- Ha ha, cái này mà anh còn không hiểu? Có vấn đề, ai không có vấn đề chứ?

Ông lão Vương kia hút một hơi thuốc, phun ra một làn khói, bộ dáng rất thần bí nói:

- Nói anh có vấn đề thì anh không có vấn đề cũng thành có vấn đề, nói anh không vấn đề thì dù anh có vấn đề cũng thành không vấn đề! Đây chính là hiện thực, Trung Hoa hiện nay, anh muốn nói đến cán bộ không có vấn đề thì chắc chắn là có nhưng đại đa số cán bộ dưới mông e rằng cũng chẳng sạch sẽ là bao, nhưng tại sao mọi người vẫn sống tốt, người nở mày nở mặt thì vẫn nở mày nở mặt, người được lên chức thì vẫn được lên chắc, chủ yếu là tranh đoạt quyền lực, khi tranh đoạt đoạt đến một mức độ nhất định, vấn đề của những người này tự nhiên sẽ lộ ra, mà một khi người bên trên muốn xử lý anh thì anh chắc chắn sẽ bị điều tra ra có vấn đề, lần này Bí thư Dương rốt cục có vấn đề hay không thì không phải do y quyết định, cũng không phải do những người dân như chúng ta quyết định mà do những người làm quan to kia quyết định.

- Xì, anh nói nhiều như vậy hoàn toàn là nói nhảm. Tôi còn hiểu Bí thư Dương có chuyện hay không chắc chắn là do cấp trên quyết định, tôi muốn nói là Bí thư Dương thật sự giống như lời bọn họ nói tham ô nhiều tiền như vậy sao? Có người nói trong nhà y chỉ riêng tiền mặt cũng đã mấy chục triệu, để ở đó phaỉ chiếm đến mấy căn phòng. Nghe nói công ty mà vợ y mở, thu nhập một năm hàng triệu đồng, làm gì có công ty nào dễ kiếm tiền như thế chứ!

Một người đàn ông khác vẻ mặt ngưỡng mộ nói.

- Dù sao tôi cũng chưa gặp qua, ai gặp qua chứ?

Ông lão Vương kia khinh thường nói:

- Những đám dân thường như chúng ta cũng chỉ ở đây uống trà, chém gió mà thôi. Bọn họ muốn làm thế nào thì chúng ta có thể làm được gì chứ? Nhưng vấn đề của Bí thư Dương, chắc chắn dần dần sẽ có tin tức tương ứng, đến lúc đó mọi người tự nhiên sẽ hiểu.

- Bí thư Dương đi rồi, Bí thư mới đến rồi. Cuộc sống ở thành phố Giang Trung lại thay đổi rồi, nghe nói Bí thư mới đến lần này rất trẻ tuổi, bối cảnh rất sâu, hình như là hậu nhân của ông cụ Hàn.

- Đây cũng không phải bí mật gì, nhưng mà nghe nói cái người Bí thư Hàn này rất lợi hại, địa chấn tỉnh Tây Xuyên, anh biết chứ, nếu không phải là hắn thì không biết sẽ phải chết thêm bao nhiêu người, lần trước tôi đến tỉnh Tây Xuyên, nghe người khác nói đến Bí thư Hàn đều rất cảm tạ.

- Chuyện này tôi cũng nghe nói, quả thật bí thư Hàn ở tỉnh Tây Xuyên đã làm rất nhiều chuyện khiến cho nhân dân được lợi, phỏng chừng Bí thư Hàn đến thành phố Giang Trung, diện mạo của thành phố Giang Trung sẽ có thay đổi rất lớn.

Nghe bọn họ anh một câu tôi một câu nói về chuyện của thành phố Giang Trung, dần dần liên quan đến người mình, Hàn Đông trong lòng âm thầm cười khổ. Ở Trung Hoa, mọi người đều rất quan tâm đến chính trị, đem chuyện chính trị trở thành đề tài câu chuyện lúc trà dư tửu hậu. Mặc dù những gì bọn họ nói rất nhiều điều như đúng mà lại sai nhưng cũng có thể nói lên một số vấn đề.

- Nhưng kỳ vọng của chúng ta cũng đừng quá cao, mặc dù bây giờ Bí thư Dương đi rồi nhưng cán bộ trên dưới của thành phố Giang Trung vẫn đều là do Bí thư Dương đề bạt, Bí thư Hàn có thể chơi được không rất khó nói, tôi thấy có thể duy trì như hiện tại cũng không tệ.

Hàn Đông trong lòng trở nên nghiêm túc, trong lúc nói chuyện, mấy người này tiến hành so sánh bản thân và Dương Bộ Hầu, trên thực tế cũng là một loại kỳ vọng của bọn họ đối với sự phát triển tiếp theo đây của thành phố Giang Trung. Điều này có tác dụng bổ sung rất lớn cho việc thi hành biện pháp chính trị tiếp theo của bản thân. Sự ra đời của một chính sách, ngoài chiến tích ra, quan trọng hơn nữa là phù hợp với lợi ích nhân dân, chính sách khiến nhân dân hài lòng mới là chính sách tốt thật sự.

Mặt khác từ quá trình những người này nói chuyện phiếm, Hàn Đông cũng phát hiện một số vấn đề đó là trong quá trình Dương Bộ Hầu tiến hành chỉnh đốn mọi mặt trong công tác trị an của thành phố Giang Trung, mặc dù cũng làm tan rã một số tập thể nhưng vẫn để lại một số tập thể, ngoài ra trong quá trình xử lý vụ án thì còn tồn tại rất nhiều chỗ không hợp quy định.

“Xem ra công tác trị an của thành phố Giang Trung là một mớ rắc rối rồi.”

Hàn Đông trong lòng âm thầm nghĩ:

“Bề ngoài mặc dù trải qua chỉnh đốn mạnh mẽ nhưng vấn đề còn tồn tại vẫn rất nhiều, bắt buộc phải cẩn thận sắp xếp một chút, làm cẩn thận mới được.”

Đúng lúc đang suy tư thì điện thoại của Hàn Đông kêu lên, lấy ra nhìn thì thấy lại là Chu Chính gọi đến, Hàn Đông không khỏi cười cười nhận điện thoại.

- Lãnh đạo, anh ở đâu vậy, có thời gian ra ngoài ăn đêm không?

Chu Chính cợt nhả nói trong điện thoại. Khi làm việc thái độ của Chu Chính rất nghiêm túc, tuyệt đối không có biện pháp buông thả, nhưng ngoài lúc làm việc, thái độ lại khác hẳn.

Hàn Đông nói:

- Tôi đang hóng mát ở đường Tân Giang, anh đến đây đi?

- Được, tôi đến đó tìm anh.

Chu Chính nói.

Hàn Đông nói địa chỉ rồi cúp máy, trong lòng lại có chút bực mình, bản thân mình là nhân vật số 1, Chu Chính cũng là Phó cục trưởng thường trực cục công an, lại nhàn rỗi vô vị đến mức đi ra ngoài ăn đêm, loại hiện tượng này rất bất bình thường.

Bình thường, lúc tan việc cán bộ lãnh đạo đều rất bận rộn, mà một khi rảnh thì nói lên là đã có vấn đề.

Rất nhanh Chu Chính liền lái một chiếc xe Santana tới, y xuống xe, Chu Tử Long liền rất tự nhiên mà ngồi lên vị trí ghế lái, còn Lam Mộng Dao lại ngồi ở ghế lái phụ.

- Lãnh đạo, tình hình rất nghiêm trọng, Phó cục trưởng thường trực như tôi lại không có ai để ý!

Chu Chính vừa lên xe liền buồn bực nói.

Hàn Đông cười cười nói:

- Anh cũng có thể chủ động xuất kích mà, tôi nghĩ Cục công an to như vậy, chắc chắn sẽ có người có biện pháp, bên anh cho chút động tĩnh, tôi cũng dễ có điểm đột phá.

Chu Chính gật đầu nói:

- Tôi cũng nghĩ rồi, đang chuẩn bị hành động ở thành phố, mấu chốt là bây giờ vẫn chưa tìm được người thích hợp, nếu không đến lúc đó đầu voi đuôi chuột cũng không được.

Hàn Đông vỗ vỗ vai y nói:

- Bây giờ cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, hành động trước rồi nói sau, mặc kệ mưa to hay nhỏ, chỉ cần có tiếng sấm là sẽ có người động đậy.

Chu Chính hiểu, bây giờ Hàn Đông rất bực tức, Hàn Đông cũng cần mượn cớ, mà bản thân thì lại là một con dao của Hàn Đông, chỉ cần bên mình có động tĩnh thì Hàn Đông sẽ có thể mượn cớ tốt hơn để làm việc. Đồng thời cũng thể hiện bây giờ người mà Hàn Đông có thể tin tưởng được quá ít ỏi, chỉ có thể dựa vào bản thân mình để gây ra chút động tĩnh xoay chuyển thế cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.