Người Cầm Quyền

Chương 53: Chương 53: Có thể lợi dụng cơ hội.






Lúc này cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương đang gọi điện thoại cho chủ tịch Phương Trung, vẻ mặt hắn rất âm trầm:

- Chủ tịch, sự việc là như vậy, Lưu Chính thật sự có vấn đề, xử lý thế nào cũng được. Nhưng bí thư Hoàng muốn có một hành động chỉnh đốn tác phong ở cục công an huyện, đã cho bí thư Tưởng đến nắm bắt, điều này rõ ràng...Không phải là bé xé ra to sao?

- À, tôi biết rồi, anh Trương cũng biết thế cục bây giờ rồi đấy, anh nên cố gắng cẩn thận một chút...

Phương Trung nhàn nhạt nói xong thì cúp điện thoại.

Trương Diệu Dương giật mình, hắn cầm điện thoại, một lúc sau cũng không buông ra, vẻ mặt âm trầm như bầu trời sắp mưa.

Mười giờ rưỡi ngày hôm sau, huyện Phú Nghĩa tổ chức hội nghị thường ủy, mười một vị thường ủy đều đến đông đủ, hội nghị do bí thư Hoàng Văn Vận chủ trì.

Mọi người cũng đều biết sự việc phát sinh tối qua ở đồn công an phía Tây, hơn nữa cũng biết hội nghị hôm nay thảo luận về vấn đề chỉnh đốn cục công an.

Hoàng Văn Vận đưa mắt nhìn Tưởng Đức Quân, nói:

- Bí thư Đức Quân, anh giới thiệu tình huống ngày hôm qua cho mọi người đi.

Tưởng Đức Quân gật đầu nói:

- Các vị, tối qua ở đồn công an phía Tây đã phát sinh một sự kiện vô cùng ác liệt, công an và côn đồ cấu kết cùng làm ác, đồng thời cũng dùng hình phạt riêng đối với người bị hại. Căn cứ vào chỉ thị của bí thư Hoàng, phó cục trưởng cục công an Xa Tịnh Chương đã điều tra suốt đêm, sự việc đã rõ ràng...

Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ ngưng trọng, Tưởng Đức Quân đưa ra thông báo, dùng từ rất nghiêm, định tính cũng nghiêm trọng, hơn nữa lại chỉ vào thẳng mặt cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương.

- Căn cứ vào điều tra, đây là một kẻ vô công rồi nghề, sau đó tự dưng tiến vào đội ngũ công an...

Phó bí thư Phùng Chấn Hoa cắt đứat lời Tưởng Đức Quân, hắn hỏi:

- Xin hỏi bí thư Tưởng, nếu là một kẻ không có nghề nghiệp, Lưu Chính làm sao có thể tiến vào trong hàng ngũ công an?

Tưởng Đức Quân nói với vẻ mặt không biểu cảm:

- Theo điều tra thì Lưu Chính là em vợ của Trương Diệu Dương, theo phản ánh của các đồng chí đồn công an phía Tây thì Lưu Chính công tác không ra gì, không thèm nhìn mặt lãnh đạo, nhưng vì nhiều loại nguyên nhân mà đến bây giờ còn chưa bị trừng phạt.

- Bí thư Tưởng, là bí thư tư pháp, những tình huống này đến bây giờ anh mới biết được sao?

Phương Trung thật sự không nhịn được, hắn âm trầm hỏi.

Tưởng Đức Quân này sao nhanh chóng đi cùng với Hoàng Văn Vận như vậy, nếu sớm biết như vậy thì lần trước đã chẳng xử lý đơn giản làm gì. Nhưng hôm nay tình huống thật sự rất bất lợi cho Trương Diệu Dương, nếu chuyện tối qua là người khác gây nên thì chỉ xử lý là xong, nhưng khốn nổi kẻ đó lại là em vợ của Trương Diệu Dương, không phải tự mình đưa đến cửa sao?

Tưởng Đức Quân lấy ra một chồng văn kiện rồi nói:

- Làm bí thư ủy ban tư pháp, tôi cần phải làm kiểm điểm với huyện ủy, vì tình huống ở cục công an thật sự quá kém. Tối qua đến hôm nay nhân viên điều tra của cục công an đã nhận được rất nhiều tư liệu tố cáo, tất cả đều có liên quan đến Trương Diệu Dương.

Tối qua trên xe số một của huyện ủy, bí thư Hoàng Văn Vận đã nói một câu thế này với Tưởng Đức Quân:

- Đức Quân, tôi nghĩ sau này anh sẽ vất vả, sẽ phải nắm công tác của cục công an huyện, anh là bí thư ủy ban tư pháp, kiêm nhiệm cục trưởng cục công an cũng rất phù hợp.

Chỉ một câu như vậy thì Tưởng Đức Quân biết mình không từ chối lý do của bí thư Hoàng, vì vậy sáng sớm hôm nay phó cục trưởng Xa Tịnh Chương đưa những tư liệu tố cáo đến tay, hắn đã sửa sang lại, trực tiếp ném ra trên hội nghị thường ủy.

Đám thường ủy huyện ủy nhìn những tư liệu được nhân viên công tác phát ra mà có chút giật mình, xem ra Tưởng Đức Quân đã sớm có chuẩn bị.

- Đúng là đập thẳng vào mắt.

Hoàng Văn Vận thản nhiên nói.

Tâm tình của Phương Trung rất trầm trọng, mặc kệ những tài liệu này có phải là thật hay không, Trương Diệu Dương đều khó thể tiếp tục ở lại vị trí cục trưởng cục công an. Mà trong đó có một việc rất xác thực, Lưu Chính là em vợ của Trương Diệu Dương.

Ngay sau đó các vị thường ủy đã nhất trí thông qua một đề nghị, đó là tạm dừng tất cả chức vụ của Trương Diệu Dương, tất cả tài liệu đưa đến cho ủy ban kỷ luật điều tra, cục công an chịu trách nhiệm phối hợp.

Phương Trung trầm mặt nói:

- Công tác cục công an cực kỳ quan trọng, chức vị cục trưởng không thể để một ngày bỏ trống, xét thấy tình huống của đồng chí Trương Diệu Dương, chúng ta nên đề xuất nhân tuyển mới. Tôi thấy phó cục trưởng Tạ Văn Minh là rất tốt, hơn nữa lại là cán bộ lão thành, kinh nghiệm phong phú, lại là phó cục trưởng thường vụ, chủ trì công tác cục công an cũng thuận lý.

Nếu không giữ được Trương Diệu Dương, như vậy Phương Trung cũng tranh thủ đẩy người của mình lên, nhất quyết không thể để thuận lợi cho Hoàng Văn Vận.

Phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học nói:

- Tạ Văn Minh là một nhân tuyển tốt.

Vương Tiến Quý và Tôn Nghĩa Phương cũng đều đồng ý, bọn họ đều là người của Phương Trung, mỗi lần họp hội nghị thường ủy đều thông qua ý kiến của chủ tịch Phương.

Hoàng Văn Vận mỉm cười đợi bọn họ nói cho xong, cũng không nói về ý kiến của mọi người, hắn chỉ cười nói:

- Tôi thấy với tình hình ở cục công an huyện vào lúc này, huyện ủy phải tăng cường lãnh đạo mới được, vì vậy tôi đề nghị do đồng chí Đức Quân kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, bỏ ra nhiều khí lực để ổn định công tác cục công an, như vậy mới tốt.

Phương Trung chợt sững sờ, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tưởng Đức Quân hoàn toàn ngã về phía Hoàng Văn Vận, như vậy hội nghị thường ủy hôm nay còn ý nghĩa gì nữa?

Vẻ mặt đám người khác cũng rất phức tạp, như vậy xem ra Hoàng Văn Vận đã dần nắm chặt huyện Phú Nghĩa.

Vì vậy mà chức vụ cục trưởng cục công an đã được quyết định một cách không gì lo lắng, đến lúc đó chỉ cần đề xuất nhân tuyển với cục công an thành phố, sau đó lại bổ nhiệm thông qua hội đồng nhân dân là được. Sau khi huyện ủy đưa ra quyết định thì tất cả đã được quyết định, cơ bản không có gì bất ngờ xảy ra.

Hoàng Văn Vận làm tổng kết cuối cùng, hắn nói:

- Sự việc về cục công an cứ quyết định như vậy, lúc này là hạng mục thảo luận thứ hai, thảo luận về vấn đề của đồng chí Hàn Đông.

Hoàng Văn Vận vừa dứt lời thì đồng chí trưởng phòng tổ chức Tôn Nghĩa Phương đã lên tiếng:

- Tôi cho rằng phải nhanh chóng khôi phục tất cả chức vụ cho đồng chí Hàn Đông.

Phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học cũng nói:

- Đúng vậy, đồng chí Hàn Đông trước kia là cục trưởng cục thống kê, chỉ cần nhìn vào những bài viết của cậu ấy thì thấy rất hiểu kinh tế, như vậy công tác ở cục thống kê sẽ dễ dàng đưa ra những quyết sách trợ giúp sự phát triển kinh tế trong huyện.

Thẩm Tòng Phi cười cười nói:

- Tôi cho rằng nên đưa đồng chí Hàn Đông xuống cơ sở, thực tế mới là tiêu chuẩn chân lý kiểm nghiệm tốt nhất, để cậu ấy xuống cơ sở rèn luyện, như vậy vừa bảo vệ vừa bồi dưỡng.

Vì các nguyên nhân khác nhau mà trong lòng Thẩm Tòng Phi luôn có khúc mắc với Hàn Đông, nhưng dù sao hắn cũng là người của Hoàng Văn Vận, thứ hai là hắn cũng cần nể mặt Ngô Giải Toàn, vì vậy dù không thoải mái cũng phải nói như vậy.

Trưởng phòng Mao Siêu cũng lên tiếng:

- Chủ tịch Thẩm nói rất đúng, cũng giống như quân lính vậy, cần phải đưa lên tiền tuyến để rèn luyện, như vậy mới nhanh chóng trưởng thành.

Tuy Mao Siêu so sánh không thích hợp nhưng tín hiệu lại rất bất thường.

Vẻ mặt Phương Trung trở nên âm trầm, trong lòng thầm xem xét, Mao Siêu ngã về Hoàng Văn Vận hay chỉ vì Hàn Đông mới như thế? Nếu Mao Siêu đã hoàn toàn là người của Hoàng Văn Vận thì thật sự không dễ làm, nhưng nếu Mao Siêu và Thẩm Tòng Phi cũng giúp Hàn Đông, có hai phiếu, Hoàng Văn Vận cũng cảm thấy kiêng kỵ, đây không phải cơ hội để lợi dụng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.