Đối với tâm tình của Kiều San San, Hàn Đông có sự cảm nhận sâu sắc.
Nhìn vẻ mặt lưu luyến của cô, Hàn Đông lòng đầy cảm động, ôm chặt cô vào lòng.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông liền cùng Kiều San San đi
dạo phố. Dù sao đối với phần lớn người dân Ninh Hải, Hàn Đông và Kiều
San San đều là những người lạ. Họ đi giữa đám đông, ai mà ngờ được một
người thanh niên trẻ tuổi như Hàn Đông lại là Chủ tịch thành phố Ninh
Hải chứ.
Đương nhiên, nếu gặp phải người ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, sẽ có rất nhiều người biết Hàn Đông.
Cho nên Kiều San San liền hóa trang cho Hàn Đông một chút, mang một cặp kính mắt màu đen, mặc áo khoác cổ cao, nhìn qua Hàn Đông cũng chỉ như
một thanh niên bình thường mà thôi.
Kiều San San cũng mặc một áo khoác màu trắng nỉ, quàng khăn quàng cổ màu trắng, dung nhan tuyệt
sắc khiến người khác say mê. Hai người tay trong tay đi giữa đám đông,
cảm giác giống như đôi tình nhân lâu ngày không gặp nhau, trong lòng
tràn đầy hạnh phúc, cảm động. Tiếng rao hàng trên đường, tiếng xe cộ đi
lại, dường như cũng thân thiết hơn nhiều.
Nhìn những người đi đường qua lại bên cạnh, có người gương mặt tràn niềm vui, dường như ăn
được mật ngọt, có người gương mặt trầm lặng, dường như đang suy nghĩ
việc trọng đại của đời người, thậm chí là việc quốc kế dân sinh vậy. Có
người nhìn đông nhìn tây, có người nhìn không chớp mắt. Đủ loại người,
thể hiện đủ loại sắc thái, nhưng trong mắt Hàn Đông, đều rất đáng yêu và thân thiết.
Một Hàn Đông hạnh phúc, giống như một quốc vương đang rong chơi tại đất nước của mình, nhìn thấy người dân của mình có
vui có buồn, có khổ có sướng. Cái loại mỗi người một vẻ này, khiến Hàn
Đông trào dâng một cảm giác muốn bảo vệ họ, muốn gánh vác trách nhiệm
thuộc về sứ mạng của mình.
Đây là nơi trung tâm của thành phố Ninh Hải, vô cùng phồn hoa. Kiều San San đi cùng Hàn Đông, rất vui vẻ
đi dạo phố, cho dù không mua cái gì, cô cũng đã cảm thấy vô cùng hạnh
phúc rồi.
Giữa những người yêu nhau, sự chia lìa ngắn ngủi,
không khiến tình cảm giữa họ ít lại, mà càng khiến tình cảm giữa họ như
rượu ủ lâu năm, càng mới mẻ hơn, càng chân thành hơn, khắc sâu hơn.
- Đừng động, để em quàng khăn quàng cổ cho anh.
Kiều San San hờn dỗi nói, vừa đem khăn quàng cổ mới mua được quàng lên
cổ cho Hàn Đông. Động tác dịu dàng ấy, khiến người xung quanh nhìn thấy
không khỏi đố kỵ. Đặc biệt là những người đàn ông, trong lòng họ cũng
không khỏi ước ao có một người phụ nữ xinh đẹp như thế sẽ đối xử dịu
dàng với họ như vậy, thì có bảo họ sống ít đi mấy năm họ cũng bằng lòng.
Trong lúc đi dạo phố, Kiều San San dịu dàng như một người vợ trong lòng chỉ có chồng mình vậy. Thỉnh thoảng giúp Hàn Đông chỉnh sửa lại quần
áo, sau khi ăn món ăn vặt xong lại giúp Hàn Đông lấy khăn lau miệng. Hai người như nam nữ đang yêu nhau mặn nồng, có một chút cảm giác như keo
sơn.
Theo kế hoạch của Kiều San San, cô dự định ở Ninh Hải
đến ngày mười một tháng mười hai, sau khi mừng sinh nhật cho Hàn Đông
xong, sẽ quay lại tỉnh Vân Điền.
Tuy mẹ Hàn Đông Dư Ngọc Trân đã sớm đến tỉnh Mân Nam, nhưng không dẫn Kiều San San theo. Dù sao bây
giờ Hàn Đông đã kết hôn với Lữ Nhạc, hơn nữa giữa hai người cũng yêu
thương lẫn nhau, lại có một đứa con trai kháu khỉnh, cho nên Dư Ngọc
Trân cũng không cần thiết phải chăm sóc đến Kiều San San. Mặt khác trước đó, tuy Dư Ngọc Trân trên danh nghĩa là Tổng giám đốc chi nhánh tập
đoàn Đông Thăng ở tỉnh Vân Điền, nhưng tất cả mọi cơ hội công việc đều
giao cho Kiều San San đi xử lý. Có thể nói sự phát triển của chi nhánh
công ty tỉnh Vân Điền, có liên quan chặt chẽ với Kiều San San. Cho nên
Dư Ngọc Trân để Kiều San San ở lại tỉnh Vân Điền, để cô đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc, cũng là tán thành năng lực làm việc của cô, hy vọng cô
có thể gầy dựng sự nghiệp riêng cho mình.
Dư Ngọc Trân rất
thích Kiều San San, điều này chủ yếu do hai nguyên nhân. Thứ nhất, Dư
Ngọc Trân biết Kiều San San có thể coi là mối tình đầu của Hàn Đông,
giữa hai người có tình cảm sâu nặng. Nếu không phải vì nguyên nhân gia
tộc, Hàn Đông chắc chắn sẽ muốn ở cùng Kiều San San. Đối với việc vì vấn đề gia tộc mà hai người không được ở bên nhau, khiến Dư Ngọc Trân có
chút áy náy. Mặc khác, trong quá trình tiếp xúc, Dư Ngọc Trân cảm nhận
được Kiều San San là một cô gái hiểu chuyện, hơn nữa năng lực làm việc
cũng không tồi. Điều khiến Dư Ngọc Trân cảm động hơn là, Kiều San San vì tình cảm của cô và Hàn Đông, thậm chí ngay cả một cái danh phận cũng
không cần, cứ âm thầm đợi chờ như vậy.
Một cô gái như thế,
khiến cho một người cũng là phụ nữ như Dư Ngọc Trân, lại càng thêm yêu
thích. Thậm chí bà cũng đã từng nói với Kiều San San, cho dù cô và Hàn
Đông không có danh phận gì, nhưng trong lòng bà thật ra đã xem Kiều San
San là con dâu của mình rồi.
Điều này đương nhiên khiến Kiều
San San trong lòng yên tâm hơn một chút. Mặc dù không có danh phận gì,
nhưng đã có được sự thừa nhận của mẹ Hàn Đông, khiến tình cảnh của cô
cũng tốt hơn một chút.
Chỉ có điều khiến cô phiền não chính
là, cha mẹ cô vẫn luôn thúc giục cô sớm giải quyết vấn đề cá nhân. Thậm
chí mẹ cô đã nhiều lần gọi điện thoại nói bóng nói gió với cô, muốn biết giữa cô và Hàn Đông có phải còn có qua lại gì với nhau hay không.
Phải biết rằng, cha của Kiều San San, Kiều Hiếu Nghĩa, tuy bên ngoài
cũng không có bối cảnh gì lớn, nhưng bây giờ đã làm đến cán bộ cấp Giám
đốc sở, trở thành Bí thư Thành ủy của một thành phố ở tỉnh Tây Xuyên
rồi. Đối với việc bản thân y vẫn có thể từ từ mà tiến lên phía trước,
không hề có khó khăn, trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa vẫn luôn có một thắc
mắc, chỉ là y vẫn cảm thấy không tiện hỏi Kiều San San, cho nên cũng có
nói qua với mẹ Kiều San San. Ý của ông là ông tình nguyện để tiền đồ của mình ngưng lại, cũng không muốn để Kiều San San phải chịu ấm ức.
Trước khi đi thành phố Ninh Hải, Kiều San San cũng đã nhận được điện
thoại của mẹ. Trong điện thoại mẹ cô lại một lần nữa nhắc đến vấn đề cá
nhân của cô, lại hỏi rõ ràng một lần nữa có phải cô vẫn chưa chấm dứt
hẳn với Hàn Đông hay không.
Lúc ấy Kiều San San xấu hổ đến
mặt đỏ bừng, cuối cùng cô đành làm nũng nói bản thân cô tự biết nỗ lực,
bảo bà không cần quá lo lắng. Mặc dù trong lòng cô đã hạ quyết tâm sẽ
mãi mãi cùng Hàn Đông, nhưng đối diện với cha mẹ, thì làm sao cô có thể
nói ra điều đó được? Lẽ nào lại nói thẳng với cha mẹ rằng cô thà rằng
làm tình nhân của Hàn Đông hay sao?
Ở bên cạnh Hàn Đông, trong lòng Kiều San San vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Trước khi đến đây, cô cũng do dự rất nhiều, nhưng bây giờ sau khi nhìn
thấy Hàn Đông, cô phát hiện, thì ra hạnh phúc thật sự, so với sự tưởng
tượng của cô, còn sâu đậm hơn nhiều.
Cho dù bây giờ không nói câu gì, nhưng lòng hai người lại rất gần nhau, không ai có thể chia lìa được.
Đi dạo phố một hồi lâu, hai người hơi mệt rồi, liền tìm một nhà hàng
tao nhã ăn cơm. Họ ngồi ở vị trí gần cửa sổ, còn ngồi ở cạnh nhau, ăn
uống có vẻ rất ngon.
Có lẽ cũng do nhà hàng này đẳng cấp
tương đối cao, cho nên mặc dù kinh doanh cũng không tệ, nhưng trong đại
sảnh lại không có bao nhiêu thực khách. Những người đến ăn cơm chủ yếu
đều ngồi trong những phòng riêng.
Hàn Đông vừa đang ngồi nói
chuyện với Kiều San San, ánh mắt bỗng chú ý đến một người đi qua trong
đại sảnh, không khỏi kinh nhạc. Đây chính là Lam Tinh, không ngờ lại gặp cô ta ở đây.
Hiển nhiên Lam Tinh không nhìn thấy Hàn Đông,
nhìn cô ta có vẻ không vui, chu cái miệng nhỏ nhắn, mặc một cái áo lông
màu trắng tuyết, giống như một con thiên nga đang tức giận. Bước chân
lại không hề nhẹ nhàng chút nào, giống như bước chân phải mang xiềng
xích vậy, không tình nguyện mà đi vào một phòng riêng.
Hàn
Đông cười cười, hắn và hoa hồng có gai này thật sự cũng có duyên. Hắn
vừa mới đến thành phố Ninh Hải chưa được bao lâu, lại gặp cô ta mấy lần
rồi, hơn nữa lại gặp ở cùng một nơi.
“Chẳng trách bây giờ
người ta đều nói là Trái Đất thật nhỏ, xem ra thế giới này cũng không
rộng lớn như người ta nghĩ, quanh đi quẩn lại cũng vẫn gặp nhiều người
quen n”hư thế.
Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.
Ăn cơm
xong, khi Kiều San San còn vào phòng vệ sinh, Hàn Đông liền đi thanh
toán tiền. Khi đi qua hành lang, vừa lúc cánh cửa phòng mà Lam Tinh vừa
đi vào được mở ra, một thanh niên đẹp trai phong độ đang gọi phục vụ.
Hàn Đông nhìn qua đó, không khỏi ngẩn ra.
Hắn tuyệt đối không ngờ được, trong gian phòng đó lại thấy Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp. Mặc dù Lam Nghiệp đã đội một cái mũ, có vẻ khá khiêm
tốn, nhưng Hàn Đông vừa nhìn qua đã có thể nhận ra ngay.
Lam Tinh ngồi yên bên cạnh y, đầu hơi cúi thấp xuống, trong tay cầm đôi đũa đùa giỡn.
Lam Tinh và Lam Nghiệp ngồi cùng nhau, trong tích tắc, Hàn Đông bỗng nhiên hiểu rõ ra, hai người kia hẳn là quan hệ cha con.
Chỉ có điều Hàn Đông làm thế nào cũng không ngờ được, Lam Tinh lại là con gái của Lam Nghiệp.
Tuy hai người cùng họ, nhưng Hàn Đông gặp Lam Tinh cũng mấy lần rồi,
nhưng cũng chưa từng nghĩ đến quan hệ giữa cô ta và Lam Nghiệp.
Hơn nữa Lam Tinh thân là con gái Lam Nghiệp, lẽ nào không quan tâm tới
thời sự chính trị, lẽ nào không xem tin tức thời sự của thành phố Ninh
Hải sao? Hàn Đông cảm giác rằng, Lam Tinh có lẽ không nhận ra hắn. Mặc
dù đã gặp qua mấy lần, cô ta vẫn luôn cho rằng hắn là một người bình
thường từ nơi khác đến thành phố Ninh Hải đi công tác. Điều này Hàn Đông có thể xác định được, với kinh nghiệm làm người hai đời của Hàn Đông,
Lam Tinh không thể lừa nổi hắn được.
“Lam Tinh, Lam Nghiệp…
thật không ngờ Lam Tinh lại là con gái của Lam Nghiệp, Lam Nghiệp lại có một đứa con gái xinh đẹp như thế này.”
Hàn Đông thầm cảm thán trong lòng.
Lại nói, hắn cảm thấy sự việc có một chút giống như phim, hắn và Lam
Nghiệp cạnh tranh nhau kịch liệt ở Thành ủy, mặc dù tạm thời đang trong
thời gian hợp tác, nhưng sự tranh đấu giữa hai người vẫn không thể tránh khỏi. Nhưng hắn lại có quan hệ không tồi với con gái của Lam Nghiệp là
Lam Tinh.
“Đây là cái gì với cái gì chứ?”
Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
- Đi thôi.
Kiều San San đi tới, khoác tay Hàn Đông.
Hàn Đông gật gật đầu, cùng Kiều San San đi xuống lầu, tuy nhiên trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ.
Nếu như Lam Tinh thật sự là con gái Lam Nghiệp, vậy có phải hắn có thể thông qua cô mà làm việc gì đó hay không?
Tuy nhiên Hàn Đông ngẫm nghĩ một lúc, lại phủ định suy nghĩ này của
hắn. Cho dù thế nào cô ta cũng chỉ là một cô gái, Hàn Đông không muốn
làm cô liên lụy đến một cuộc tranh đấu phức tạp. Cho dù sau này quan hệ
giữa hắn và Lam Nghiệp có căng thẳng đến thế nào đi nữa, Hàn Đông cũng
không muốn kéo một cô gái tràn đầy tinh thần trọng nghĩa như Lam Tinh
vào cuộc. Muốn tranh đấu cũng phải đường đường chính chính mà tranh đấu
với Lam Nghiệp, đây cũng được coi là một trong những nguyên tắc của Hàn
Đông.
“Đương nhiên, nếu có thể thông qua Lam Tinh mà kết nối với Lam Nghiệp, truyền đạt một thứ gì đó, cũng rất tốt.”