- Thứ đồ nát gì thế.
Trương Lương Song khinh thường nói, giơ tay túm lấy giấy chứng nhận của Vương Cận Dân, cúi đầu nhìn, lập tức trợn tròn mắt.
Trên thẻ công tác của Vương Cận Dân có hình của ông ta, đơn vị công tác là Sở Văn phòng Thành ủy thành phố Phù Thành, chức vụ rõ ràng là Chủ
nhiệm Sở Văn phòng Thành ủy.
Mặc dù Sở Văn phòng Thành ủy
thành phố Phù Thành là đơn vị cấp Cục trưởng nhưng lại phục vụ cho lãnh
đạo Thành ủy, là người bên cạnh lãnh đạo, cho dù là nhân viên bình
thường, như vậy cũng không dễ dàng động đến, nói không chừng sau lưng
người ta có vị lãnh đạo Thành ủy nào đó.
Huống hồ Vương Cận
Dân lại là Chủ nhiệm Sở Văn phòng Thành ủy, đường đường chính chính là
cán bộ cấp Cục trưởng, không phải là nhân viên bình thường.
Hơn nữa Trương Lương Song là người trong thể chế của thành phố Phù
Thành, cũng biết tiếng tăm lừng lẫy của Vương Cận Dân, ông ta là Thư ký
của Bí thư Thành ủy Kiều Hiếu Nghĩa.
Vương Cận Dân đã làm Thư ký cho Kiều Hiếu Nghĩa được sáu năm rồi, trong đó có hai năm là được
Kiều Hiếu Nghĩa cho xuống địa phương làm Chủ tịch huyện để rèn luyện,
sau đó Kiều Hiếu Nghĩa lại điều ông ta về làm Thư ký cho mình, có thể
thấy Kiều Hiếu Nghĩa rất tin tưởng ông ấy.
Có thể nói Vương
Cận Dân là người đại diện của Kiều Hiếu Nghĩa tại thành phố Phù Thành,
lời ông ta nói thậm chí còn có tác dụng hơn một số Phó chủ tịch thành
phố và Ủy viên thường vụ Thành ủy xếp hạng gần cuối, các lãnh đạo ở mọi
phòng ban trong thành phố đều không dám đắc tội với ông ấy, lại còn muốn liên kết với ông ấy.
Chỉ đáng tiếc là mặc dù Vương Cận Dân
nhận được sự tín nhiệm của Kiều Hiếu Nghĩa, trong thành phố Phù Thành
hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió, nhưng ông ta vẫn giữ được sự khiêm tốn
của mình, hơn nữa còn đem lại cảm giác chững chạc, ấm áp và nhã nhặn cho người khác, người bình thường muốn móc nối quan hệ với ông ta cũng khó
mà được.
Đối với Trương Lương Song, người cán bộ cấp Phó
phòng mà nói thì y nằm mơ cũng muốn có một ngày có thể quen biết Vương
Cận Dân, nhưng y không nghĩ tới việc có thể quen với Vương Cận Dân trong hoàn cảnh này.
Giờ phút này, nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa, ánh
mắt đầy linh hoạt của Vương Cận Dân, khiến y hận không thể tìm lỗ nẻ rồi chui vào bên trong.
Y hối hận, có ý định muốn chết.
Tuy nhiên đánh giá về Vương Cận Dân rất tốt, nhưng người như vậy mà nổi bão lên cũng có thể lấy mạng người.
Huống chi tình hình tối nay, bản thân y hoàn toàn không cho Vương Cận
Dân cơ hội nói chuyện, liền độc tài kêu Vương Cận Dân bồi thường.
Lúc này chỉ sợ coi như là quỳ, dập đầu trước mặt Vương Cận Dân thì Vương Cận Dân cũng sẽ không tha thứ cho y.
- Ba phút trước tôi vội đến đây, vốn dĩ là muốn giúp bạn tôi giải quyết chút hiểu lầm, nhưng Phó cục trưởng Trương rất uy phong nha, cứ kêu tôi bồi thường, tôi rất muốn biết, chiếc máy ảnh trị giá ba mươi ngàn rốt
cuộc có hình dáng như thế nào.
Giọng điệu của Vương Cận Dân rất bình thản, không hề có cảm giác giận dữ.
Nhưng càng như vậy, Trương Lương Song càng sợ, lưng y đổ mồ hôi hột,
khuôn mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
- Anh Trương, tên này...
Tiểu Hà nghi ngờ hỏi, xem ra người đàn ông trung niên này có chút thân
phận, nếu không vẻ mặt của Trương Lương Song không khó coi như vậy.
Chát!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Trương Lương Song cắn răng tát vào mặt Tiểu Hà một cái.
Cái tát này lập tức làm cho Tiểu Hà hôn mê.
Gã lấy tay bưng lấy mặt mình, không dám tin mà nhìn Trương Lương Song.
Sau đó lại giống như con mèo con bị người khác giẫm phải chân, nhảy dựng lên mắng chửi:
- Mẹ ngươi Trương Lương Song, dám đánh bố à...
- Im miệng!
Trương Lương Song quát lớn.
Vương Cận Dân thản nhiên, nói:
- Cảnh sát đánh người cũng không hay, nhưng quả thật là rất đáng đánh.
Vừa nghe Vương Cận Dân nói, Trương Lương Song do dự một chút, giơ tay lên, nhưng cuối cùng cũng không tát bạt tai tiếp.
- Ba em rất tin tưởng Vương Cận Dân.
Hàn Đông cảm thán, nói.
Lúc nãy nghe thấy Kiều San San giới thiệu hoàn cảnh của Vương Cận Dân,
Hàn Đông cũng có chút nghĩ không ra, tại sao Kiều Hiếu Nghĩa lại tin
tưởng Vương Cận Dân đến như vậy.
Tuy nhiên từ việc quan sát ngắn ngủi, người tên Vương Cận Dân này thật không đơn giản.
- Vương Cận Dân là con của chiến hữu trước kia của ba em, ba em nói lúc đầu khi đi bộ đội, người chiến hữu đó rất quan tâm đến ba, xem ba em
như anh em vậy, hơn nữa còn có một lần cứu sống ba em. Vương Cận Dân
cũng nhập ngũ, rồi sau đó đổi nghề, mấy năm trước phát triển không tốt,
nhưng ba em cũng không biết, sau đó người bạn già của ba em mắc bệnh nan y, mới gửi gắm Vương Cận Dân cho ba em, để ba em chăm sóc.
Hàn Đông thở dài một tiếng, mỗi người đều có chuyện không muốn cho người khác biết.
Nhưng từ chuyện này mà thấy, Kiều Hiếu Nghĩa cũng coi như là người có tình có nghĩa.
Còn về chuyện lúc đầu Kiều Hiếu Nghĩa cật lực phản đối hắn và Kiều San
San ở bên nhau, bây giờ Hàn Đông đã không còn quan tâm nữa. Thương xót
cho tấm lòng của những người làm cha làm mẹ trên đời này, ban đầu Kiều
Hiếu Nghĩa cũng chỉ muốn tốt cho Kiều San San thôi.
Hơn nữa, quả thật bản thân hắn cũng không có cách cho Kiều San San một danh phận, cho dù đến bây giờ, vẫn như cũ thôi.
Cho nên từ ý này mà nói, sự phản đối lúc đầu Kiều Hiếu Nghĩa thật sự đã được dự báo trước.
Chẳng qua điều Kiều Hiếu Nghĩa không ngờ đến là tình cảm của Hàn Đông
và Kiều San San lại sâu đậm hơn những gì ông tưởng tượng.
Vì
vậy, cho dù Hàn Đông không thể cho Kiều San San một danh phận nào thì
Kiều San San cũng không hờn trách mà đi theo Hàn Đông.
Vả lại mặc dù Hàn Đông không cho Kiều San San một danh phận nhưng lại muốn có
con với cô, đây cũng là điều mà Kiều Hiếu Nghĩa không ngờ tới.
Chuyện xảy ra buổi tối, mặc dù chỉ có thể coi như đem lại một bản nhạc đệm cho cuộc đoàn viên của gia đình.
Nhưng trong lòng Kiều San San vẫn có chút lo lắng.
Lần này tên đáng ghét kia muốn chụp hình, có thể là vô ý, nhưng cứ thế
mãi có lẽ có người vì muốn đả kích Hàn Đông mà chụp lén cảnh đoàn tụ của cô, Hàn Đông và Hàn Nguyệt, đến lúc đó sự việc vỡ lở, có thể là đả kích rất lớn đối với Hàn Đông.
Kiều San San ý thức được, mình và Hàn Nguyệt có thể ảnh hưởng không tốt đến con đường làm quan của Hàn Đông.
Cho nên cô cảm thấy có chút áp lực.
Hàn Đông nhìn ra Kiều San San đang lo lắng, liền quay ra an ủi cô, bảo cô đừng lo lắng, mọi thứ sẽ tốt thôi.
Buổi tối, Hàn Đông không rời khỏi thành phố Phù Thành, khó khăn lắm mới có thể ở bên cạnh Kiều San San và Hàn Nguyệt, Hàn Đông nhất định phải ở lại với họ.
Hàn Nguyệt vô cùng vui sướng, đây là lần đầu
tiên có ba ngủ với cô, đôi mắt biết cười của cô như vầng trăng cong
cong, khi ngủ, cô bé nằm trước Hàn Đông và Kiều San San, hai tay nắm lấy tay của Hàn Đông và Kiều San San, khuôn mặt cười tươi, nghe Hàn Đông kể chuyện được một lúc, vui vẻ mà ngủ thiếp đi.
Dưới ánh đèn hiền hòa, Hàn Đông nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Hàn Nguyệt, trong lòng vô cùng yêu thương.
Đây là con gái của hắn, có máu mủ với hắn.
Trong lòng Hàn Đông quyết định, nhất định phải cho Hàn Nguyệt một môi trường trưởng thành thật tốt.
- Hàn Đông, em nghĩ kỹ rồi, em sẽ đến Hồng Kông.
Kiều San San hạ giọng, nói.
- Hàn Nguyệt cũng đi với em, đến lúc đó mẹ con em muốn gặp anh cũng tiện.
Cô luôn nghĩ đến vấn đề này, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy cách tốt nhất
là định cư ở Hồng Kông, như vậy một mặt Hàn Nguyệt có hộ khẩu ở Hồng
Kông, Hàn Đông cũng không khó xử, dù sao với thân phận của Hàn Đông chỉ
sợ không cho phép con gái của mình mang quốc tịch nước ngoài, hơn nữa
mặc dù thể chế của Hồng Kông và đại lục không giống nhau nhưng vẫn thuộc Trung Quốc, nếu có thân phận của Hồng Kông, như vậy cũng có lợi cho cô
và Hàn Đông. Mặt khác, Hồng Kông nối liền đại lục, đến lúc đó Hàn Đông
muốn gặp cô và Hàn Nguyệt cũng rất tiện, vừa có thể đến Hồng Kông thăm
cô, cô và Hàn Nguyệt cũng có thể đến đại lục bất cứ lúc nào.
Hàn Đông thầm thở dài, hắn biết Kiều San San đang lo lắng điều gì, nhưng đối với suy nghĩ này của cô, Hàn Đông nghĩ một lúc, cảm thấy rất khả
thi.
- Nhưng ba mẹ em....
- Em sẽ nói rõ với họ, vì Nguyệt Nhi, họ nhất định sẽ đồng ý...
Hàn Đông nghĩ đến tài khoản của mình có rất nhiều tiền, bèn nói:
- Vậy cũng được, anh có chút tiền, sau khi em đi Hồng Kông, mở một công ty nhỏ, đôi khi cũng tiện. Đặc biệt là khi em đến đại lục, có thân phận của một nhà đầu tư, làm việc cũng ít phiền phức hơn.
Tất
nhiên Hàn Đông cũng không thể trực tiếp chuyển tiền của mình cho Kiều
San San, như vậy rất dễ dàng bị người khác điều tra ra.
Hắn
chuẩn bị thông qua Hàn Mạn Lương, trước tiên là lấy tư cách một người
đầu tư đưa tiền cho Hàn Mạn Lương, sau đó để Hàn Mạn Lương tìm người
đáng tin cậy chuyển vài lần đến tay Kiều San San.
Kiều San
San cũng đã làm việc khá lâu tại Tập đoàn Đông Thăng, bản thân cũng để
dành không ít, trước đây khi cô sinh Hàn Nguyệt tại Hồng Kông, Hàn Đông
đã mua cho cô một căn biệt thự, cho nên vấn đề đi Hồng Kông của cô giải
quyết rất dễ dàng.
Nghe lời của Hàn Đông, Kiều San San gật
đầu, cũng không từ chối việc Hàn Đông đưa tiền cho cô, cô biết nếu Hàn
Đông đã quyết định chuyện gì rồi, chắc chắn đã nghĩ đến nhiều vấn đề.
Với lại cứ coi như lấy tiền đưa cho cô, thì số tiền đó cũng giống như
trong tay Hàn Đông thôi.
- Chuyện mở công ty em cũng không
cần bận tâm. Tới lúc đó anh sẽ kêu người giúp em, rất nhiều chuyện, em
cũng không cần ra mặt.
Nếu đã quyết định rồi, thì trong lòng Hàn
Đông đã bắt đầu sắp xếp cho Kiều San San, nếu phải để Kiều San San có
chuyện có thể làm, có một sự gửi gắm về tinh thần cũng không thể khiến
Kiều San San mệt nhọc vì công ty.
- Dạ, anh sắp xếp là được rồi.
Kiều San San khẽ cười, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn Hàn Đông.
Nhìn thấy ánh mắt như nước của cô, lòng Hàn Đông bỗng rung lên, cúi đầu nhìn Hàn Nguyệt đã trở mình vài lần, nằm nghiêng say ngủ, bèn đưa tay
nhẹ nhàng bế sang một bên, đắp chăn cho cô bé, sau đó đến nằm bên cạnh
Kiều San San, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi cô.
Người Kiều San San khẽ run lên, lập tức đáp lại một cách mãnh liệt.
Sáng hôm sau, Hàn Đông lưu luyến nhìn Hàn Nguyệt, ngồi lên xe khách đi đến thành phố Ninh Sung.
Theo sự sắp xếp trước đó, Hàn Đông phải đến thành phố Ninh Sung để thị
sát, bọn Hồng Tiến Phong sẽ trực tiếp đi từ thành phố Khôn Dương, Hàn
Đông tự mình đi đến, tới lúc đó sẽ gặp nhau.
Lúc xe chuẩn bị
lăn bánh, Hàn Đông nhìn thấy Hàn Nguyệt trong lòng Kiều San San, thân
người ra sức rướn về phía trước, đôi tay nhỏ bé vẫy vẫy.
Giờ phút này, Hàn Đông có chút chua xót, lần sau gặp họ, không biết là khi nào.